Đêm Trước Ly Hôn

Chương 16: Cứu một đứa bé


Đọc truyện Đêm Trước Ly Hôn – Chương 16: Cứu một đứa bé

“Chị Vi! Ngươi xem!” Tiểu Vương đột nhiên kêu to. .

Qua cánh cửa thuỷ tinh, Kiều Vi Nhã nhìn thấy trên đường đi bộ dưới đèn đỏ
có mấy thanh niên đang đuổi đánh một dứa nhỏ choai choai, đứa nhỏ kia
cũng chỉ tầm mười tuổi, máu tươi chảy từ trên đầu xuống mà vài nam thanh niên vẫn không buông tha cho bé, người qua đường tuy rằng chỉ trỏ nhưng cũng không có người nào tiến lên.

Bọn họ chạy tới từ đường Nam Bắc cho nên vừa rồi Kiều Vi Nhã cũng không nhìn thấy. .

Đèn đỏ còn chưa chuyển, Kiều Vi Nhã không nghĩ nhiều thêm một tay mở khoá
dây an toàn một bên nói: “Tiểu Vương, em ở lại trông xe, trên xe có
tiền, em không thể rời đi được.”

Tiểu Vương còn chưa mở miệng nói gì, Kiều Vi Nhã đã mở cửa xe đi ra ngoài. .

Xã hội bây giờ thật sự rối loạn, ngang nhiên đuổi đánh một đứa bé trên đường. .

Kiều Vi Nhã hét lớn một tiếng, “Dừng tay!” .

Vài cái thanh niên vừa nghe có người kêu bọn họ, quay đầu liếc mắt nhìnthì ra là một người phụ nữ. .

Một thanh niên nhuộm đầu màu xanh bĩu môi khinh miệt nói: “Mụ đàn bà thối, đừng xen vào việc của người khác.”

Lúc này bọn họ đã đuổi kịp đứa bé kia. .

Kiều Vi Nhã chỉ một ngón tay, lớn tiếng quát: “Buông đứa bé ra.” .

“Buông đứa bé ra! Có giỏi thì ngươi đưa tiền đây, nó còn giúp ông mày kiếm tiền .” .

Kiều Vi Nhã mơ hồ có chút hiểu được vấn đề, trong xã hội có nhiều loại căn
bã bắt cóc trẻ con, sau đó đánh què chân què tay bắt đi ăn xin hoặc bắt
đi làm ăn trộm.

Cô đã nhìn thấy thì không thể không quản, trên mặt đứa trẻ kia đã nhuốm đầy máu, cả người run rẩy không dám nói gì.

Ở đây vẫn là nội thành, Kiều Vi Nhã nhìn những người xem đang đứng quanh
đó, trong lòng tự nhiên nảy sinh một loại bi thương, đây là loại xã hội
tàn khốc cỡ nào, như vậy mà không có an dám lên tiếng khuyên can. .

Sự việc không liên quan này, cô nhất định phải quản! .

“Thả nó !” Kiều Vi Nhã nắm chặt hai tay, lạnh lùng nhìn tên đầu nhuộm xanh. .

Tên đầu nhuộm xanh cũng cười lạnh, “Mụ đàn bà thối, có phải trong nhà không tìm được thoả mãn hay không, đến đây muốn tìm cái. . . . . .” .


Còn chưa nói xong Kiều Vi Nhã đã giương quyền đến, từ ngày cô học võ, trừ
thời gian sinh bệnh và có con cô chưa ngày nào cô dám lười biếng, ông
nội từng nói qua cô là truyền nhân duy nhất của gió xoáy cước, nếu cô
quên điều này gió xoáy cước của Kiều thị sẽ biến mất giống như Kiều gia. .

Cô cũng đã quyết định xong, sau khi ly hôn sẽ để con gái mang
họ kiều, sau đó để con gái theo mình học võ, kế thừa gió xoáy cước của
kiều thị.

Tên nhuộm đầu lam bị đánh vào mông , quả đấm của nữ nhân này như làm bằng thiết ! .

Sauk hi tên nhuộm đầu lam phản ứng kịp, nắm đấm vung lên không hề có kết
cấu, Kiều Vi Nhã cười lạnh, những nggày qua giận rất nhiều chuyện không
đâu, đang lo không có chỗ phát tiết thì có người tự đưa đến tận miệng.

Nhóm này tổng cộng có năm người, một người chế trụ đứa bé trai, bốn người còn lại cùng xông tới đây.

Kiều Vi Nhã không hề sợ hãi, dử dụng tuyệt học của gió xoáy cước, lấy một địch bốn, chiến đấu cùng bốn người kia.

Người chung quanh dần dần chạy lại đây, sau đó có người còn hỏi, có phải đang quang phim hay không, không ai tin tưởng một người phụ nữ có thể đánh
lại bốn gã đàn ông hung hãn.

Kiều Vi Nhã không muốn đánh tiếp với bọn họ, người cô quan tâm là đứa bé kia, chỉ thấy cô ra một cước, sau
khi đá ngã hai người ra xa, đuổi theo gã đàn ông đang định bỏ chạy, bồi
thêm một cú đấm làm gã đàn ông kia gục tại chôc, Kiều Vi Nhã ôm chầm đứa bé choai choai kia, cười lạnh nói: “Chỉ bằng các ngươi mà cũng dám ra
ngoài gây sự!” .

Mọi người chung quanh giờ mới hiểu được, đây
không phải quay phim mà là thật, không biết là ai mở đầu, trong đám
người vang lên những tràng pháo tay vang dội.

Kiều Vi Nhã ngồi xổm xuống, ôn nhu hỏi nói: “Cháu bé, chúng ta đi bệnh viện trước, dì không phải người xấu.”

Đứa bé kia cũng không nói lời nào, một đôi mắt đờ đãn chớp chớp, giống như mọi chuyện xung quanh không quan hệ cùng bé. .

Kiều Vi Nhã càng thêm đau lòng, ánh mắt nhu nhược bất lực như vậy, cô cũng nhìn thấy ở trên người con gái của mình.

“Cẩn thận!” Có người lên tiếng nhắc nhở cô. .

Có tiếng gió thổi tới phía sau Kiều Vi Nhã , chưa kịp đứng lên, một cây
gậy lớn liền cua đến sau gáy, Kiều Vi Nhã không kịp nghĩ nhiều, ôm đứa
bé quỳ rạp trên mặt đất, tránh thoát một gậy này, lại nghiêng người chân đã quét một đường. .

Chẳng những người nọ bổ nhào đến một cách

vô ích, còn bị Kiều Vi Nhã đạp cho quỳ rạp trên mặt đất, Kiều Vi Nhã
một cước đạp ở trên lưng hắn, dường như đứa bé có chút phản ứng, nhặt
cây gậy đưa cho Kiều Vi Nhã .

Kiều Vi Nhã mỉm cười tiếp nhận, lại cười lạnh nói với hắn: “Các ngươi còn nói rất có nghĩa khí, nếu các
ngươi cảm thấy còn đánh chưa đã, chúng ta lại tiếp tục đánh tiếp.”

Rốt cục có nhân đại hô lên thanh, “Báo cảnh sát!” .

Có người cười nói: “Xong rồi mới làm Gia Cát Lượng. . . . . .” .

Tiểu Vương đã khóa kỹ cửa xe đi đến đây, xe của cô chiếm mất một làn xe
chạy, xe khác không đi được, chỉ có thể dừng lại xem, cũng có người
chuyển làn đường khác để đi.

Tiểu Vương nhìn đứa bé đang chảy ròng ròng máu tươi nói: “Chị Vi, trước tiên chúng ta đưa cháu bé đến bệnh viện đi.” .

Có người nói tiếp, “Rẽ chút có bệnh viện trung y.” .

“Tiểu Vương, chúng ta đi thôi, cần mang đứa bé này đến bệnh viện đã.” .

Có người hô: “Đợi lát nữa hẵng đi a. . . . . . Đã báo cảnh sát !” .

Kia tên bị đánh ngã nằm trên đất kia nghe thấy có người báo cảnh sát, bất
chấp đau đớn toàn thân, một đám nghĩ muốn đứng lên đào tẩu, những người
vây xem hình như cũng cõ chút nghĩa khí, đều đứng vây bọn họ lại không
cho rời đi. .

Bây giờ Kiều Vi Nhã quan tâm nhất là đứa bé, cảnh
sát đến đây, còn làm ghi chép linh tin, nếu chậm trễ người khó chịu là
đứa bé, cô là người học võ, gặp chuyện bất bình chẳng tha, về phần những người đó nên bị trừng phạt như thế nào, không phải vấn đề của cô.

Tiểu Vương đi đến bế đứa bé, đứa bé kia lại gắt gao nắm lấy tay của Kiều Vi
Nhã không chịu buông ra, Kiều Vi Nhã cười, ” Để dì dẫn cháu đi, chúng
ta lên xe đưa cháu đến bệnh viện.”

Bé cũng không hé răng, nhưng Kiều Vi Nhã dẫn bé đi, bé cũng đi theo. .

Trở lại trên xe, Kiều Vi Nhã an bài bé ngồi ở trên ghế sau, Tiểu Vương yên
liếc nhìn ghế phía sau, toàn bộ lót ghế bằng đay mới mua này coi như trở thành phế thải rồi .


Tiểu Vương đưa cho bé một chai nước, lại nhìn cánh tay của bé, đành phải mở nắp rồi mới đưa cho bé. .

Xe chạy bãi đỗ xe của bệnh viện trung y, Kiều Vi Nhã dắt bé ra, để Tiểu Vương đi lấy sổ khám bệnh. .

Trước khi đi Tiểu Vương nói một câu, “Chị Vi, mẹ chồng chị điện thoại tới .” .

Kiều Vi Nhã cười lạnh, “Không có thời gian để ý tới bà ý, để cho bà ta sốt ruột chờ thôi.” .

Nhận nhân trong bệnh viện trung y không nhiều lắm, sau khi báo danh, đi vào phòng cấp cứu liền đết lượt bọn họ. .

Y tá một bên rửa sạch vết thưng trên đầu bé một bên hỏi chuyện gì sảy ra. .

Đứa bé kia gắt gao nắm lấy tay Kiều Vi Nhã , nói cái gì cũng không chịu
thả ra, cồn làm cho bé có chút đau, bé cũng không khóc, chính là nắm
tay Kiều Vi Nhã thủ càng chặt , Kiều Vi Nhã ôn nhu nói: “Dì sẽ không
đi, sẽ ở cùng cháu mà.” .

Một cái y tá đi tới lấy vài thứ, không cẩn thận huých vào người bé một chút, bé bị đau đến nỗi không khỏi nhăn mặt.

Kiều Vi Nhã cả kinh, xốc lên áo xem lưng bé, sau lưng đứa bé này hầu như là
vết thương, rất thê thảm, xanh một chỗ, tím một chỗ, còn có chỗ bị bỏng
rất nặng .

Cô nổi giận, Kiều Vi Nhã quyết đoán gọi điện
cho 110, sau khi cô kể loại hết mọi chuyển, bên cảnh sát 110 nói với
cô, “Kiều nữ sĩ, không cần rời khỏi chỗ hiện tại, bên cảnh sát chúng tôi cũng đang tìm cô. . . . . .” .

Cuộc trò chuyện của bọn họ còn chưa kết thúc, cảnh sát đã đi vào phòng cấp cứu. .

Nhìn thấy Kiều Vi Nhã, một cảnh sát nhân dân trong đó sửng sốt, “Chị dâu, như thế nào là chị?” .

Người đến nhà Kiều Vi Nhã ăn cơm rất nhiều, tạm thời Kiều Vi Nhã không nghĩ được hắn là ai nhưng nhìn rất quen mắt.

Nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Kiều Vi Nhã, hắn cười nói: “Ta là trác lãng, tháng trước mởi chuyển từ khu Trữ Bắc lại đây.”

Mặt của Kiều Vi Nhã có hơi chút đỏ, sau khi bắt tay cùng hắn thì nói: “Trác lãng, đây là đứa bé mà tôi cứu, sau lưng bé đều là vết thương, tôi nghĩ đó có thể là tập đoàn lừa bán trẻ con linh tinh, tôi vốn muốn mang hắn
về nhà , xem ra tôi nghĩ quá đơn giản .”

“Chị dâu, cám ơn ngươi , vừa rồi ở hiện trường, những quần chúng vây xem đều tưởng đang quay
phim, sau đó mới biết được là hiệp nữ thực sự.” Trác lãng nở nụ cười.

Mặt Kiều Vi Nhã càng đỏ hơn, cô không muốn làm hiệp nữ, chẳng qua sự tình làm cho cô không bắt kịp , không thể không lo.

“Chị dâu, chị không sao chứ?” .

“Tôi không sao, mấy người kia cũng chỉ cậy mạnh còn chưa làm gì được tôi.” .

“Chút nữa chị theo bọn em về sở làm ghi chép.” .

“Được.”


Lúc này, Tiểu Vương đưa điện thoại cho cô, nhỏ giọng nói khẩu hình, là mẹ chồng chị. .

Nhận được điện thoại, Kiều Vi Nhã đặt ở bên tai, ‘ uy ’ một tiếng. .

Cơn tức của mẹ chồng cô đủ để thiêu đốt toàn bộ cái điện thoại cô đang cầm , “Kiều Vi Nhã, cô tiện nhân này! Tại sao cô còn không đến đưa tiền cho
tôi, đừng tìm cớ này nọ, cô muốn tôi tới tận cửa đòi à! Nếu không đưa
tới, tôi sẽ không để yên. . . . . .” .

Kiều Vi Nhã để điện thoiạ
ra xa, mãi cho đến khi mẹ chồng cô nói xong, cô để lại bên tai, bình
tĩnh nói: “Hiện tại con ở bên ngoài có chút viện, không qua đó bây giờ
được.”

Trác lãng tưởng cổ khánh nhất, cười nói: “Làm sao vậy, gọi chị về nhà sao?” .

Mẹ chồng cô nghe được thanh âm của đàn ông thì giận tím mặt, “Kiều Vi Nhã, cô không phải giấu con ta ở bên ngoài tằng tịu với nam nhân khác, nói
cho cô biết, nếu cô ngoại tình con tôi lập tức sẽ ly hôn, cô cái gì
cũng đừng nghĩ lấy được!” .

Kiều Vi Nhã thật muốn cười to vài tiếng, đầu năm nay lưu hành phong trào vừa ăn cướp vừa la làng sao? .

Nhìn sắc mặt của cô không tốt, trác lãng nói: “Chị dâu, bằng không em gọi điện thoại cho đại ca giải thích.” .

Kiều Vi Nhã lắc đầu, không có gì cần phải giải thích , cô cũng không muốn
giải thích, mẹ chồng cô đòi tiền, một xu cô cũng không cho, đây toàn là
tiền cô vất vả kiếm được, về sau họ Cổ dù một phân tiền cũng đừng hòng
lấy từ chỗ cô. .

“Mẹ, con hiện tại có việc chính cần làm, cứ như vậy đi, con cúp điện thoại đây.” .

Trác lãng biết Kiều Vi Nhã là bé gái mồ côi, cô nói mẹ này khẳng định là mẹ
của Cổ Khánh Nhất, hơn nữa, một số chuyện của Cổ gia hắn cũng biết chút
ít, đây là một bí mật công khai , chỉ là khi cha của Cổ Khánh Nhất còn
tại chức, đề bạt không ít người, hiện tại đều là nhưng người hô phong
hoán vũ, cho lên Cổ Khánh Nhất rất là đắc ý, không biết thu liễm. .

Trác lãng âm thầm ấm ức thay cho Kiều Vi Nhã, người phụ nữ này, muốn tài có
tài muốn mạo có mạo, còn biết kiếm tiền, ra phòng khách vào phòng bếp,
quả thân là một người vợ hoàn mĩ, cổ khánh nhất còn không biết chừng,
sớm muộn sẽ có một ngày, hắn phải hối hận. .

Khi nói chuyện, đứa
bé kia đã tẩy rửa xong vết thương, lộ ra khuân mặt trắng trẻo nhỏ nhắn,
Kiều Vi Nhã đi đến ôm lấy bé, “Đứa bé thật xinh đẹo, nói dì biết cháu
tên là gì.” .

Lúc tầm mắt Trác lãng chuyển tới trên người đứa
bé kia, sắc mặt hoảng sợ, cầm điện thoại bước nhanh khỏi phòng cấp cứu,
tìm một chỗ không người, gọi điện thoại, “Sở trường, ta đã tìm được cháu của thủ trưởng .” .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.