Đếm Ngược Thời Gian Sống Sót

Chương 78


Đọc truyện Đếm Ngược Thời Gian Sống Sót – Chương 78


Nghiên Băng được mời đến quán rượu lớn nhất gần đó, nâng ly cạn chén với Hoắc Chiêu Vấn, khi cậu đã nửa tỉnh nửa say thì cơ bản lả hỏi cái gì đáp lại cái đó, lời gì cũng bị moi ra hết sạch ——
Tất nhiên thứ moi được đều là những gì Hoắc Chiêu Vấn muốn biết.
“Nói như vậy, là ngũ lang của huynh ra tay cứu Dương thị, giúp nàng viết đơn kiện, đưa nàng đi cáo quan sao? Nhưng sao ngũ lang của huynh lại bỏ qua vụ án này?”
“Quản…!Không quản nổi!” Hai má Nghiên Băng đỏ hồng, khua tay múa chân nói: “Huynh không biết đó chứ, như vụ án Phương Tinh Văn lúc trước ấy, rõ ràng là Diêm thiết ty và quan Tào ty đã nắm chắc trong tay rồi, nhưng…!Hức! Sút cửa một phát, bị Sơn Kiềm và Đề hình sứ đoạt lấy, vụ án đó cứ vậy mà lặng lẽ kết thúc…!Ta nói huynh nghe, không chỉ có quan thương cấu kết, mà quan lại cũng bao che cho nhau nữa —— không quản nổi, thật sự không quản nổi mà.”
Hoắc Chiêu Vấn cũng uống chút rượu, chẳng qua tửu lượng của hắn tốt, vẫn còn có thể giữ được tinh thần ở mức tỉnh táo.
“Nghe đồn Tào ty sứ Triệu Bạch Ngư là quan phụ mẫu thanh thiên, y hiểu rõ việc này, nói không chừng đến cùng sẽ muốn nhúng tay vào thôi.”
“Y là Bồ Tát đất sét vượt sông, còn chẳng bảo vệ nổi bản thân mình.” Nghiên Băng vỗ cổ, “Đầu ta suýt nữa là bị người ta bẻ mất rồi ấy! Hầy.

Chẳng qua bây giờ đỡ rồi, Khâm sai đang ở trong phủ Hồng Châu chúng ta, hắn có quyền quản lý, huống chi quản vụ án này cũng là việc thuộc bổn phận của hắn.”
“Nếu như Khâm sai cũng buông tay mặc kệ thì sao?”
Nghiên Băng muốn nói lại thôi, xua tay đáp: “Ngũ lang nói, y tin tưởng bệ hạ, Khâm sai mà bệ hạ phái tới Lưỡng Giang nhất định có khả năng xuất sắc, tính cách ngay thẳng, là vị quan tốt một lòng vì dân, cho nên Khâm sai nhất định sẽ quản vụ án ruộng muối Cát Châu.”
Chén rượu đến gần môi Hoắc Chiêu Vấn dừng lại: “Phải không? Y đã nghĩ như vậy thật sao?”
Nghiên Băng gật đầu lia lịa, nhấn mạnh cậu không hề nói dối.
Thần sắc căng cứng của Hoắc Chiêu Vấn hòa hoãn đi nhiều, khóe môi cong lên nụ cười, mời Nghiên Băng ba chén rượu, chuốc cho người gục ngã rồi mới nhàn nhạt lên tiếng: “Có phòng ở trên, đưa người đi nghỉ ngơi đi.”
Thị vệ xuất hiện làm việc.
Triệu Trọng Cẩm đi tới nói: “Có vẻ Triệu Bạch Ngư đến quan trường Lưỡng Giang cũng vấp phải không ít trắc trở, người đến cả ngự trạng còn dám cáo, nhưng đứng trước quan trường Lưỡng Giang lại lùi bước.”
“Không phải y lùi bước.

Vừa hay ngược lại, Triệu Bạch Ngư đã quản vụ án, nhưng lại muốn bảo toàn bản thân mình…!Y đoán ra được mục đích của bệ hạ khi phái Khâm sai đến Lưỡng Giang, cho nên chắc chắn sẽ nhúng tay vào vụ án này, bởi vì nó có thể xé rách quan trường Lưỡng Giang, còn bởi vì ta khó khăn không có cách chọc vào quấy nhiễu, cho nên mới đưa án Cát Châu này đến tận đây.” Hoắc Chiêu Vấn thoải mái bật cười một tiếng, “Thông minh.

Triệu Bạch Ngư không hề phụ lòng kỳ vọng mà ta dành cho y.”
Triệu Trọng Cẩm có hơi cảnh giác, từ khi nào mà Hoắc Chiêu Vấn đã nảy sinh kỳ vọng với ngũ lang? Là lòng kỳ vọng thế nào?
Hoắc Chiêu Vấn: “Triệu Bạch Ngư là năng thần lương lại, còn là người thông minh, biết tiến biết lui, thích làm việc thực tế.

Cái gọi là quân thần, quân phải là quân như phụ hoàng, thần phải là thần tử như thế.”
Hắn không hề che giấu ham muốn có được hoàng vị, nghiễm nhiên là đang dùng góc độ của đế vương để tán thưởng thần tử Triệu Bạch Ngư rồi.
Triệu Trọng Cẩm: “Vậy…!Chúng ta phải nhúng tay vào vụ án sao?”
Hoắc Chiêu Vấn: “Nghe nói khi Triệu Bạch Ngư đến Hoài Nam đã để cho con cháu Thôi thị bên cạnh Hoắc Kinh Đường giả làm Khâm sai phải không?”
Triệu Trọng Cẩm: “Đúng vậy.”
“Là một cách không tồi, đi tìm người giả làm ta đi, cố tình bày binh bố trận, dọa đám sâu mọt Lưỡng Giang này một chút.” Hoắc Chiêu Vấn gõ gõ mặt bàn: “Trước tiên lệnh cho người dùng danh nghĩa của ta đến Nha môn hỏi thăm án oan ruộng muối Cát Châu, chúng ta âm thầm nghe ngóng điều tra, khi ngươi đến Diêm thiết ty làm việc, giúp ta làm một thân phận thương nhân Định Châu.”
Hắn ở Định Châu tòng quân nhiều năm, chỉ cần một câu khẩu âm phương bắc thôi cũng đã đủ dọa người rồi.
Triệu Trọng Cẩm lĩnh mệnh.
***
Nghiên Băng tỉnh rượu một chút thì lập tức rời khỏi quán rượu chạy về nhà, uống canh giải rượu mà Triệu Bạch Ngư đã chuẩn bị sẵn xong, cảm giác hoa mắt chóng mặt giảm đi nhiều mới kể lại đoạn đối thoại của cậu và Hoắc Chiêu Vấn.
“…!Tửu lượng của Khâm sai gần như đánh gục ta luôn ấy, cũng may nhờ Ngụy bá và hai ám vệ đại ca đã đặc huấn trước, nếu không những gì trong lòng ta đều sẽ bị hắn moi ra hết.”
“Sau khi ngươi nói ta khen Khâm sai xong, hắn phản ứng thế nào?”
“Không có nói gì, có điều tâm trạng rất tốt, còn đưa ta vào phòng nằm nghỉ nữa, không có để cho ta ở lại bàn ngủ hóng gió.”

“Tâm trạng tốt sao?”
“Vâng.”
“Tâm trạng tốt là được, nói rõ hắn không có hoài nghi.”
Ngụy bá: “Vậy hắn sẽ ra tay ư?”
“Ta và vị Lục hoàng tử này chưa từng nói chuyện, không hiểu rõ tính tình của hắn, nhưng nếu hắn thông minh thì vẫn phải giấu thân phận.

Không làm Khâm sai, không làm hoàng tử, mới có thể trông thấy quan trường muôn màu thú vị dưới kia.”
Bấy giờ ám về mới chạy về nói: “Hành động rồi! Sáng nay Khâm sai đã phái một võ quan tứ phẩm bên cạnh đến Nha môn phủ Hồng Châu hỏi vụ án Cát Châu, làm cho Quản Văn Tân hãi đến nối lắp ba lắp bắp, Sơn Kiềm vốn đã về đến dịch trạm ngoại thành, nghe bảo Khâm sai hỏi đến vụ án đột nhiên không đi nữa, hiện đang ở lại dịch trạm cách phủ Hồng Châu ba mươi dặm.”
“Chuyện tốt.” Triệu Bạch Ngư cười, vỗ tay nói: “Có điều hành động gấp quá, Lục hoàng tử vẫn còn hơi non tay, quan trường địa phương không phải là quân doanh nơi quân lệnh như núi, trong này đều là một đám ma quỷ ăn người không nhả xương, dù lòng dạ tráo trở nhưng có bản lĩnh giữ nhà.

Ta đoán là đại lao phủ Hồng Châu sẽ có động tĩnh.”
Ám vệ nói: “Ngũ đô ngu đang theo dõi sát sao, sẽ không để Dương thị xảy ra chuyện gì.”
Ngũ đô ngu là Đô ngu hầu tòng ngũ phẩm, cũng là một trong hai ám vệ được điều động tới bảo vệ Triệu Bạch Ngư.
Triệu Bạch Ngư: “Nghiên Băng, tiếp theo vẫn còn cần ngươi tiếp cận Khâm sai, cứ từ từ tiết lộ chuyện thi thể của mấy tên Triều thương ở mỏ đá ngoài thành cho Khâm sai biết, đó mới chính là đại án hiểm độc hơn hết.”
***
Nha môn Tri phủ Hồng Châu.
Tiễn võ quan tứ phẩm bên người Khâm sai đi xong, lại quay về xem bức thư mà người của Đường đề hình để lại, lòng Quản Văn Tân nghẹn ứ, liên tục vỗ trán nói: “Không thể đắc tội kẻ nào sao, muốn ép chết ta luôn chứ gì?”
“Ngươi nói xem đang yên đang lành, Dương thị ở Cát Châu kia sao lại chạy đến chỗ ta chứ? Vì sao lại ném củ khoai nóng này cho ta vậy?”
Quản Văn Tân sốt ruột đi qua đi lại, thét lệnh cho sư gia mau nghĩ cách giải quyết.
“Nghĩ nghĩ nghĩ…!Có rồi.

Ý của Đường đề hình bên đó có phải là muốn chúng ta diệt khẩu không? Người mà chết, nhân chứng quan trọng của vụ án mất rồi, Khâm sai có muốn nhúng tay vào cũng không tra nổi một án treo không đầu.”
“Chẳng phải ta vẫn luôn sợ việc giết người diệt khẩu này quá chói mắt sao?”
“Dương thị chỉ là một phạm phụ, lẽ ra ba năm trước phải xuống âm tào địa phủ rồi, sống lâu thêm được mấy năm cũng coi như nhặt được cái mạng về, lại nói nàng ta chỉ là cỏ rác tầm thường, không nhà không cửa, chết rồi thì làm gì có ai giúp nàng ta tìm công đạo? Lẽ nào trên đời này thật sự có một phạm phụ chết đi rồi, vì muốn lật lại bản án mà lệnh cho Diêm vương thả hồn sống lại để giải oan sao, lại còn thêm một thanh thiên đối địch với quan lại Lưỡng Giang nữa? Cũng chẳng phải là thoại bản dân gian.”
“Có lý.

Hay là cứ giở thủ đoạn cũ thường dùng trong lao đi, chú ý chăm sóc phạm phụ họ Dương đó một chút.”
“Ti chức sẽ đi làm ngay đây.”
***
Đại lao Nha môn phủ Hồng Châu.
Đêm hôm khuya khoắt, nha dịch đi đến từng gian nhà tù gõ hỏi: “Ngủ chưa đấy?” Xác định không có ai trả lời rồi, mới gọi người vận chuyển bao bố vào trong phòng giam của Dương thị.
Sư gia đứng ở bên ngoài phòng giam, liếc nhìn vào bên trong: “Không tỉnh sao?”
Nha dịch cúi đầu khom lưng: “Trong thức ăn có bỏ chút thuốc, bảo đảm ép đến khi đứt hơi cũng không tỉnh nổi, đến ngày mai làm khám nghiệm, cũng chỉ có thể kết luận là bỗng nhiên đột tử mà thôi.”
Sư gia: “Ừm.

Đi làm đi.”
Nha dịch bèn mang bao tải vào trong, mới vừa đặt một bao bố lên người Dương thị, ngọn đèn đột ngột bị dập tắt, xung quanh chìm vào bóng tối vô tận, mà trời đêm lại không trăng cũng chẳng có sao, nha dịch vội vàng kêu lên: “Ai tắt đèn thế? Mau đi đốt đèn lên!”, “Ui á! Ai đánh ta đó?” Đúng lúc này có mấy tiếng kêu đau vang lên, chờ đến khi đèn được thắp sáng trở lại, hai chân của nha dịch ban đầu run rẩy, sợ hãi phát hiện hai ba tên nha dịch khác đã nằm rạp dưới đất, còn sư gia thì bị bốn năm cái bao bố chồng lên người.

Trái lại, sắc mặt Dương thị vẫn hồng nhuận, say sưa trong mộng đẹp.
“Gặp ma rồi.” Ban đầu tự lẩm bẩm.
Sư gia giống hệt như con rùa đen, gắng sức quơ quào tay chân: “Mau đến kéo ta dậy —— “
Nha dịch ba chân bốn cẳng chạy lại kéo người ra, sự gia hỏi có chuyện gì vậy, ban đầu không biết, bảo là gặp ma.
“Vô sỉ! Người đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái, trên đời này làm gì có ma?” Sư gia vịn cái eo đau muốn chết đi, hung dữ nói: “Ta không tin là nó kỳ lạ như vậy! Đi, nâng bao tải chồng lên lại.”
Nha dịch không thể cãi mệnh lệnh, nơm nớp lo sợ dời bao tải lên, kết quả đèn lại tắt, chuyện vừa nãy lại xảy ra một lần nữa, sư gia bị bao bố đè đến hai mắt trợn trắng, lần này trông giống hệt như con ếch ngửa bụng lên trời, không dễ gì mới bò ra khỏi đống bao bố được, mà vừa đứng dậy đã nghe một tiếng “vút”, tóc mai chỉnh tề bị gọt mất một mảng to.
Run rẩy quay đầu lại, sư gia và nha dịch đều nhìn thấy một mũi tên sắt bén ngót màu đen đâm sâu vào vách tường, chỗ mũi tên đính một tờ giấy trắng ngà, bên trên không biết là máu hay chu sa, viết mấy chữ to xiêu xiêu vẹo vẹo:
Ngẩng đầu ba thước có thần linh*.
(*) Nguyên văn: 举头三尺有神明 – ám chỉ: Bất luận là con người đang ở đâu và làm gì, thần linh ở trên đầu ba thước đều thấy rất rõ ràng.
“—— “
Hít sâu một hơi, đám người nén đủ hơi rồi mới quay đầu chạy, chạy trối chết ra đến cửa nhà lao mới dám to tiếng hô hào: “Có ma!”
***
“Cái rắm chó ấy! Đọc sách thánh hiền chui vào bụng chó hết rồi à? Bây giờ bổn phủ vặn đầu các ngươi xuống nhé, xem coi có thể thành ma được hay không!” Quản Văn Tân nổi trận lôi đình, “Chó chết thành sự không có bại sự có thừa!”
Nhưng mà dù có mắng nhiếc ra sao, thì sư gia và nha dịch đều không dám đi giết Dương thị nữa, về phần Quản Văn Tân thì cũng chỉ gay gắt ngoài miệng mà thôi, gã phải tìm người đến giúp giải quyết những chuyện bẩn thỉu này.
Vấn đề là giết người diệt khẩu chứ không phải là hái bắp cải, có thể tùy tiện tìm người hay không?
Trước đây đến miếu hoang gào đại hai ba tiếng là sẽ có ngay một đám tam giáo cửu lưu thấy tiền như thấy mạng, chỉ tiếc là lúc trước Triệu Bạch Ngư mượn binh đã tiện tay quét sạch một lần, giờ đây hiệp khách cứ nghe đến phủ Hồng Châu là biến sắc, không ai dám đến nữa.
Trái bóng đá qua đá lại trở về trong tay Quản Văn Tân, gã buồn bực đến độ tóc bắt đầu rụng nhiều.
Trằn trọc một đêm, Quản Văn Tân bỗng nhiên hiểu ra, không giết được Dương thị, vậy thì giải quyết gọn một nhân chứng khác không phải tốt hơn hay sao?
Sau đó gã lệnh cho người đến Đề hình ty để chuyển lời, Đường đề hình cũng bị liên lụy vào chuyện này tất nhiên cũng ước sao cho vụ án vĩnh viễn không thấy ánh sáng mặt trời, bèn gọi người cũng dùng cách áp bao bố để giết chết Phương Tinh Văn.
Phương Tinh Văn không có người bảo vệ, lặng lẽ không tiếng động bỏ mạng trong nhà lao.
***
Mạng của Dương thị tạm thời được bảo vệ, nhưng Khâm sai muốn tra, Đề hình ty không cho phép tra, Quản Văn Tân rất có thể sẽ lừa gạt cả hai phía, áp dụng chiến lược kéo dài, cho nên lúc này Nghiên Băng lại ra trận.
Ba người Triệu Bạch Ngư, Ngụy bá và Nghiên Băng đang ở góc rẽ của chợ, nhìn thấy Lục hoàng tử bị sai dịch đuổi ra khỏi cửa nha môn, đang đi về phía bên này.
Ngụy bá: “Là đến Nha môn thám thính tin tức sao?”
“Bây giờ thân phận của hắn là thương nhân bình thường, cách dễ nhất chính là đến Nha thương nơi tin tức truyền đi nhanh nhất, hoặc là đến Hội quán Cán thương để nghe ngóng thôn tin, chạy đến Nha môn dò hỏi, đừng nói đến quan, người bình thường có chút công danh cũng chẳng thèm để ý đến hắn.” Triệu Bạch Ngư nhắc nhở Nghiên Băng: “Nhanh lên, ra đó vờ như tình cờ bắt gặp đi.”
Nghiên Băng sửa sang lại áo quần xong xuôi, đi về phía Hoắc Chiêu Vấn, lúc bước thoáng qua đột nhiên quay đầu gọi hắn lại: “Đây có phải Trịnh huynh không ấy nhỉ?”
Hoắc Chiêu Vấn nhận ra cậu: “Triệu huynh?”
Nghiên Băng: “Mới từ Nha môn ra sao?”
Hoắc Chiêu Vấn bật cười: “Không phải, ta…!Ta chỉ tò mò mấy vụ án mạng ở Cát Châu thôi, dân gian xôn xao, nói đây là một trong mười kỳ án lớn từ khi khai triều đến nay, nhưng ta thấy Nha môn một không dán bố cáo, hai không phái người tra, hình như vụ án đã bị chìm xuống đáy biển rồi, ta hiếu kỳ quá nên đến hỏi một chút.”
Nghiên Băng: “Trong dự đoán.”
Hoắc Chiêu Vấn: “Là thế nào?”
Nghiên Băng liếc nhìn Hoắc Chiêu Vấn, mím chặt môi, ý nghĩa rất rõ ràng, không muốn tiết lộ với người ngoài quá nhiều.
Hoắc Chiêu Vấn hiểu rõ, đi theo bên cạnh Triệu Bạch Ngư mưa dầm thấm đất, không dễ dàng nói lời khách sáo như vậy.
“Triệu huynh đang ở gần đây à?”
Nghiên Băng: “Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, mục đích của ta cũng giống như huynh thôi.” Cậu quan sát trái phải, tìm được một quán trà tương đối kín đáo, mời người vào trong, giảm thấp âm lượng giọng nói: “Nhìn bên ngoài thì đây chỉ là một vụ án mạng bình thường mà thôi, nhưng thực chất liên lụy rất rộng.”
Nói thêm dăm ba câu nữa, cậu bèn giải thích rõ quan hệ rắc rối phức tạp của quan trường Lưỡng Giang.

“Trấn an sứ Quảng Đông hiện tại là Đề hình sứ Giang Tây trước kia, chủ thẩm án oan ruộng muối Cát Châu, tự tay ông ta phán tử hình Dương thị.

Huynh nói xem vụ án mà bị lật lại, chẳng phải bọn họ đều sẽ mang một tội danh “buộc tội người vô tội” sao?”
“Nhưng Khâm sai tra án, Quản Văn Tân dám lật lọng ư?”
“Làm sao ngươi biết được Khâm sai tra án, huynh trốn dưới gầm giường của Khâm sai à?”
“Ta…” Hoắc Chiêu Vấn bật cười, “Có người quen làm việc bên cạnh Khâm sai, nghe hắn nói thế.”
“Không nhìn ra Trịnh huynh còn có tầng quan hệ này luôn đó nha, chân nhân bất lộ tướng.” Trong nháy mắt Nghiên Băng trở nên thân thiện, “Bên trên có người thì dễ làm chuyện hơn, ta nói thật cho huynh biết, đúng là bọn ta chú ý đến vụ án mạng này, huynh thử nói xem, người có tinh thần trọng nghĩa nào nghe được cảnh ngộ bi thảm của Dương thị mà không oán giận? Làm sao có thể không ra sức giúp đỡ? Hầy, đại nhân nhà bọn ta không muốn quản, ta chỉ dành phải lén lút tự mình tra thôi…!Thấy huynh cũng rất có hứng thú với án oan này, không thì chúng ta bắt tay nhau tra manh mối đi?”
Hóa ra là giấu Triệu Bạch Ngư tra án, chẳng trách thư đồng này lại cực kì để ý đến án oan ruộng muối Cát Châu.
Hoắc Chiêu Vấn vẫn còn giữ thái độ hơi hoài nghi Nghiên Băng như lúc đầu, nhưng nghe xong lý do của cậu thì bình thường trở lại, có lẽ vì phủ kinh đô có không ít thiếu niên lang tầm cỡ tuổi Nghiên Băng cũng suy nghĩ hão huyền giống như vậy, cả ngày ôm mộng kiến công lập nghiệp sau lưng người lớn trong nhà, còn có một vài người học theo chí khí anh hùng từ thoại bản dân gian nữa chứ.
Nhưng mà Triệu Bạch Ngư đối xử với thư đồng của mình quá tốt, thật sự xem cậu thành người thân ruột thịt sao?
Nếu như lúc này người ngồi đối diện Nghiên Băng không phải là Lục hoàng tử hành quân đánh trận nhiều năm, đến từ nơi ngũ hồ tứ hãi binh sĩ xưng huynh gọi đệ, mà là một thiên hoàng quý tộc khác, chỉ e là đã hoài nghi sự xuất hiện trùng hợp của Nghiên Băng rồi, bên cạnh thái độ quá nhiệt tình, lý do còn là vì Nghiên Băng không giống như một người làm trong nhà.
Từ tận trong đáy lòng, bọn họ sẽ không bao giờ tin rằng một người bề trên lại xem nô tài như người thân của mình được, chỉ có kẻ điên mới có thể làm được việc này thôi.
“Được.” Hoắc Chiêu Vấn lên tiếng, “Xin hỏi huynh đài đã tra ra được những gì rồi?”
Nghiên Băng vừa định nói chuyện, ánh mắt nhạy bén liếc thấy từ trong Nha môn có người đi ra dán bố cáo, ra hiệu cho Hoắc Chiêu Vấn nhìn sang theo.
Hoắc Chiêu Vấn thưởng tiền cho tiểu nhị trong quán trà, sai gã đi ra phía đó nghe ngóng nội dung bố cáo.
Tiểu nhị lấy tiền nhanh chân chạy đi, vô cùng kính nghiệp, gã nhanh chóng quay lại nói rằng Hội trưởng Diêm thương Phương Tinh Văn đã sợ tội tự vẫn trong đại lao Đề hình ty rồi.
“Trùng hợp như vậy sao? Họ Phương đấy vốn bị phán tử hình, sớm không chết tối không chết, vậy mà đến lượt Dương thị đến cáo quan lại sợ tội tự vẫn ư?”
“Có chuyện mờ ám thôi.” Tiểu nhị cảm động nhớ quý nhân hào phóng, thế là lên tiếng nhắc nhở: “Vụ án lớn từ mấy năm trước kết thúc mà không thể giải tội, chờ Khâm sai vừa đi, chắc là Dương thị sẽ chết luôn trong tù cho mà xem.

Đáng tiếc thay, nếu như kiên trì thêm mấy năm nữa, gặp lại một lần đại xá, nói không chừng có thể trả nàng ta về nhà luôn, đổi đầu đổi họ sống lại là được, cần gì phải lấy đá chọi đá với quan phủ? Thật sự cho rằng trên đời này có thanh thiên đại lão gia gương sáng treo cao sao!”
“Nghe ý trong lời nói, thì các ngươi đều cảm thấy Dương thị bị đổ oan à?”
“Không thì sao?” Tiểu nhị trừng mắt nói: “Lưỡng Giang này ai mà không biết ruộng muối Cát Châu có gia đình cô vợ họ Dương bị giết sạch, còn nàng thị bị vu oan giá họa, mưu hại vào tù?”
Hoắc Chiêu Vấn vô thức siết chặt nắm đấm: “Quan thương cấu kết, đúng là vô pháp vô thiên mà?”
Lúc này tiểu nhị lại tiết lộ thêm chuyện đến cả Triệu Bạch Ngư còn không biết: “Ngoài mặt nói rằng diêm thương nhìn trúng ruộng muối, thực chất hơn phân nửa lợi ích mà ruộng muối mang lại đều lọt vào túi của tham quan ô lại cả.

Bằng không thì vì sao Hội trưởng Diêm thương này đã vào tù rồi, mà ruộng muối Cát Châu kia vẫn vận hành như bình thường? Có được ruộng muối tư nhân mà còn đi buôn lậu muối Chiết nữa à? Hội trưởng Diêm thương kia cùng lắm là giúp hổ có ăn, vớt vát chút đồ tốt thôi.”
Gã thì thầm: “Thương nhân mà, lý nào mà lại thải phân lên đầu đại quan được?”
Nghiên Băng nghe ra được có gì không đúng: “Hồng Châu cách xa Cát Châu như vậy, làm sao ngươi có thể biết rõ những chuyện này?”
Tiểu nhị nghe hỏi vậy hối hận ngậm miệng, cũng tại bạc khiến cho đầu óc gã mụ mị, cái gì cũng nói ra ngoài, vội vàng cười xòa nói: “Hai vị gia chớ trách, tiểu nhân thích chém gió nhảm nhí ấy mà…” Gã cẩn thận liếc ông chủ một cái, xoay người thấp giọng nói: “Em vợ của tiểu nhân làm việc ở Cát Châu, lúc uống say không giữ mồm giữ miệng, không thể tin được đâu ạ.”
Nói xong thì vội vã rút lui, sợ mình lại nói sai cái gì rồi lại rước họa vào thân.
Vẻ mặt của Nghiên Băng không ngoài dự đoán: “Huynh nhìn xem, đổi trắng thay đen đâu cần tốn nhiều sức, vật đổi sao dời, bằng chứng chính xác đã bị tiêu hủy từ trước, Phương Tinh Văn là minh chứng duy nhất còn lại có thể chứng minh Dương thị trong sạch cũng đã bị giết rồi, tiếp theo bóp nghiến nhào nặn như thế nào còn chẳng phải mặc cho bọn họ muốn nói sao thì nói ư? Khâm sai xử án, cũng cần phải đưa ra được chứng cứ, nhưng với “bằng chứng” mà quan phủ đưa ra, thì dù trong lòng đã rõ Dương thị vô tội, vẫn phải phán tử hình nàng ấy thôi.”
Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, hiểu rõ Lưỡng Giang này mục nát đến nhường nào, cũng muốn tiêu diệt quan trường Lưỡng Giang nhưng khi nghe vậy, Hoắc Chiêu Vấn vẫn không nén nổi căm phẫn, đây liệu có phải là triều Đại Cảnh lại trị* thanh minh hay không?
(*) 吏治 – lại trị: tác phong và uy tín của quan lại thời xưa
Tướng sĩ vào sinh ra tử, bảo vệ cho sự an ổn của hậu phương, nhưng rốt cuộc lại vỗ béo đám sâu mọt chuột bọ này hay sao?
Hắn luôn cho rằng núi sông vỡ vụn, gót sắt lăng nhục mới là nỗi khốn khổ nhất của bá tánh, mặc dù quan trường vẩn đục, nhưng suy cho cùng cũng không đến nỗi tối đen, không tưởng tượng nổi ở một vùng đất màu mỡ sung túc như thế này mà đời sống của con dân vẫn bị ức hiếp bởi những phải trái trắng đen lẫn lộn thế này.
Hoắc Chiêu Vấn: “Mọi thứ đều nằm trong dự đoán của Triệu huynh, nhưng hình như Triệu huynh đã tập quen không sợ không giận, có vẻ đã tính trước rồi, lẽ nào vẫn còn có cách cứu người sao?”
“Ta nào có bản lĩnh thần thông quảng đại đến vậy? Còn chẳng bằng Trịnh huynh đây, có người bên cạnh Khâm sai kia mà.” Nghiên Băng xoay chuyển lời nói, “Chỉ là Khâm sai có quyền sinh sát, đại quan tiểu lại đều kiêng dè, cho nên có thể để cho bọn họ nội chiến trước…” Cậu nghiêng người sang, hạ tông giọng xuống mức thấp nhất, rỉ tai hắn vài câu.
Hoắc Chiêu Vấn để lộ cảm xúc ngạc nhiên: “Thật chứ?”
“Huynh không tin thì dẫn người đến đào mấy cái hố ở mỏ đá ven sông ngoại ô mà xem, là Ngụy bá…!Là trưởng bối nhà ta tận mắt nhìn thấy, người chôn ở chỗ ấy đó.” Nghiên Băng gảy gảy móng tay nói: “Huynh trưởng không cho phép ta điều tra án mạng, chỉ bảo ta cố gắng đọc sách thôi.

Hầy, bọn họ đều không muốn quan tâm, vì vậy nên cũng nhắm mắt làm ngơ, không biết chuyện này cũng đâu có sao?”
“Vì sao lại mặc kệ?”
Không giống với tác phong của Triệu Bạch Ngư.

Nghiên Băng bày ra vẻ mặt do dự: “Có lẽ là liên quan đến mỏ đá kia? Ta không rõ lắm.”
Hoắc Chiêu Vấn gật đầu, ngỏ ý mình đã hiểu, cũng không nên hỏi sâu vào, tránh để Nghiên Băng nghi ngờ hắn, hơn nữa có vẻ còn rất nhiều sự việc mà cậu không biết.
Hai người dùng trà thay rượu, tuy mỗi người đều có một mục đích riêng cần đạt, nhưng vẫn nâng cốc trò chuyện vui vẻ.
Sau khi chia tay, Nghiên Băng rẽ vào trong một con ngõ nhỏ quay lại quán trà ban nãy, ngồi nấp ở trong góc thuật lại đoạn đối thoại ban nãy.
“Chuyện Triều thương bị hại đã nói ra rồi, người đã bị dẫn dắt về hướng mỏ đá, cũng rất thuận lợi.”
Nghiên Băng: “Vì sao không nói cho Khâm sai biết mỏ đá đó là của Xương Bình công chúa ạ?”
“Hăng quá hóa dở, hắn biết phải làm gì.”
“Lại phải nói, Lưỡng Giang vẫn còn nhiều thứ thú vị, có đôi khi là Cán thương cưỡi lên đầu lên cổ quan lại ngang ngược, có đôi khi ngược lại, thương nhân bị lợi dụng mất trắng chẳng còn gì, gánh tiếng xấu hộ kẻ khác không nói, thẳng tay khóa còng, diệt khẩu là xong chuyện.”
“Bạc có thể khiến cho người ta hóa thành ma quỷ, cũng có thể khiến cho ma quỷ biến thành người, mà mũ quan trên đỉnh đầu có thể làm người trở thành một con chó, cũng có thể khiến chó trở thành người.” Triệu Bạch Ngư buông một câu đánh giá đơn giản nhưng lại mang ý châm chọc cực kì cay độc.
“Phương Tinh Văn coi như là nhân chứng duy nhất của án ruộng muối Cát Châu, hắn chết rồi, vụ án của Dương thị sẽ không thể lật lại sao?”
“Hắn còn sống cũng không mở nổi miệng, chết rồi trái lại có thể khiến cho Khâm sai thấy rõ.”
Triệu Bạch Ngư không quá lo lắng về sự sống chết của Phương Tinh Văn, điều y cần làm chính là để cho Lục hoàng tử thay thiên tuần thú nhìn thấy rõ được góc tối của quan trường Lưỡng Giang.
Nếu như đã toan tính vị trí trữ quân, thì dù đó có là trách nhiệm quan trọng đối với giang sơn hay chỉ là mong muốn quét sạch một mẻ bỏ công vào túi mình, thì Lục hoàng tử cũng sẽ không thờ ơ.
Triệu Bạch Ngư vuốt ve vòng Phật giữa cổ tay, cười nói: “Nếu như Khâm sai tự mình cáo quan, vạch trần vụ án Triều thương bị hại, vậy thì sẽ hay ho lắm đấy.”
***
Triệu Trọng Cẩm bước vào quán trọ, lấy mũ rộng vành xuống nói: “Đã tra rồi, mỏ đá đó được đăng kí dưới danh nghĩa Lý Đức Thọ, thái giám cận thân của Xương Bình công chúa.

Dựa theo lời gợi ý của thư đồng của Triệu Bạch Ngư nói, quả thực đào được ba thi thể Triều thương.

Nha hàng giết người, chỉ vì Triều thương này nói sai mấy câu thôi sao? Ai cũng biết Cán thương và Xương Bình như nước với lửa, cố tình chộn ở mỏ đá đó là để hãm hại sao? Hay là mỏ đá có vấn đề?”
Võ quan tứ phẩm bên cạnh Hoắc Chiêu Vấn họ Yến, đảm nhiệm vị trí Khinh xa Đô úy.
Yến đô úy lên tiếng: “Bây giờ đi bắt người đến tra hỏi là biết.”
Hoắc Chiêu Vấn: “Đừng đánh rắn động cỏ.” Hắn lâm vào trầm tư, qua một lúc lâu mới nói: “Một án phải tra, hai án cũng phải tra, chôn thi thể về chỗ cũ đi, giao cho Quản Văn Tân tra.”
Triệu Trọng Cẩm: “Vụ án ruộng muối Cát Châu còn qua quít, không có gì đảm bảo vụ án Triều thương bị hại sẽ không bị cho qua một cách vội vàng.”
“Vừa khéo ngược lại, Quản Văn Tân còn đang ước sao cho có thêm một án mạng mới giúp gã kéo dài việc xử án ruộng muối Cát Châu kia kìa, Cán thương đã liên tục ăn trái đắng, mất hết thể diện và uy tín, thủy vận đã gần một năm không buôn lậu gì rồi, bạc không rơi vào túi Quản Văn Tân, đương nhiên gã sẽ không nể nang gì Cán thương hết.”
“Vậy…” Triệu Trọng Cẩm: “Ta sẽ lệnh cho người đưa giấy tới đó nhé?”
“Không, ta sẽ tự đến cáo quan.”
***
Trống kêu oan của Nha môn phủ Hồng Châu bị gõ, Quản Văn Tân đang ăn cơm suýt nữa là đập vỡ cái chén trên tay, gã hấp tấp đội mũ quan phàn nàn: “Năm nay là năm hạn đấy à? Sao lắm người đến cáo quan vậy? Đừng có mà lại là một án mạng nữa đấy nhé.”
Đến công đường, Quản Văn Tân gõ kinh đường mộc, bắt đầu quá trình thẩm vấn, Hoắc Chiêu Vấn vừa khai báo gia môn xong, bị Quản Văn Tân tâm trạng xấu thét hỏi: “Nhìn thấy bổn quan, vì sao không quỳ?”
“Tại hạ có công danh, gặp quan không quỳ.”
“Trên đơn kiện tịch quan của ngươi rõ ràng viết ngươi là thương nhân, vì sao thi đậu công danh rồi mà không tiếp tục tham gia thi, lại chạy theo vàng bạc tục vật thế này?”
“Cảnh nhà sa sút, chỉ đành phải ra đời kiếm ăn mà thôi.”
“Hừ.

Làm nhục người có văn hóa.” Quản Văn Tân xem đơn kiện xong, không muốn thụ án, chỉ muốn mượn đề tài này để dạy dỗ thương nhân hám tiền không biết trời cao đất dày dưới công đường, nhưng sư gia giữ chặt lấy gã thì thầm mấy câu, nói rằng có thể dùng án này để kéo dài vụ án của Dương thị, bấy giờ gã mới kích động: “Có lý.

Trời đã giúp ta rồi này.”
Quay đầu lại, gã nói: “Không nhìn ra mặc dù ngươi là thương nhân, chật vật bôn ba suốt ngày mà vânx không quên lời dạy của thánh nhân, coi như là có lòng hiệp nghĩa khi gặp chuyện bất bình.

Đã phát hiện mạng người ngay tại bổn phủ, tất nhiên là bổn phủ nên dốc hết tâm huyết, trả lại một xã hội mang bầu không khí trong sạch nhân hòa cho bá tánh.”
Quản Văn Tân chợt vỗ kinh đường mộc một cái: “Nha đâu! Nghe bổn phủ phái binh đi đào xác!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.