Đọc truyện Đếm Ngược Thời Gian Sống Sót – Chương 74
Ra đến khúc ngoặt bên ngoài Hội quán Cán thương, Triệu Bạch Ngư và Nghiên Băng lượn một vòng đứng trong góc khuất ẩn nấp để quan sát, không lâu sau đã nhìn thấy nữ quan đội khăn che bước ra từ bên trong.
“Nhìn thấy không? Đều đang chờ đợi ta đấy.” Triệu Bạch Ngư cười nói.
Nghiên Băng khó hiểu: “Bọn họ bày ra một màn này chỉ là để ép ngài dập đầu nhận sai thôi sao?”
“Đó chính là ý nghĩa của việc ta dập đầu nhận sai.
Dù là Sơn Kiềm hay là Nha môn Phát vận ty, thì trước mắt đều đứng cùng chiến tuyến với Cán thương, ta dập đầu chính là dập đầu với Cán thương.
Người đọc sách tâm khí cao, tâm khí của quan văn càng cao hơn nữa, đổi lại một ai khác thật sự bị ép phải dập đầu, nói không chừng về nhà sẽ tìm sợi dây treo ngược mình lên luôn.
Chỉ mới thế mà đã dập đầu, về sau làm sao mà tiếp tục lăn lộn trong quan trường được? Còn có một nguyên nhân nữa, là Thánh thượng sẽ không vì thế mà cách chức ta, cũng sẽ không chém đầu ta, cho nên ông ta mới đặc phái và bàn giao Lưỡng Giang cho Khâm sai.
Cứ việc để cho cá chết lưới rách, không bằng để lại đường sống, làm nhục tâm khí của ta, nâng cao sĩ khí của quan thương Lưỡng Giang bị thương tổn liên tiếp dạo gần đây.”
Triệu Bạch Ngư như có điều suy nghĩ, “Cũng không biết là Tam gia phía sau Trần La Ô, hay Xương Bình công chúa mới là người nhìn thấu tình hình.”
Nếu như là Xương Bình công chúa thì cũng dễ lý giải thôi, dù sao bà cũng quen thuộc với tính tình của Nguyên Thú đế.
Trái lại, nếu như là “Tam gia” trong lời đồn, có thể đoán mò được tính tình của Thiên tử trên triều đình, thật sự có thể nói là tài năng thiên phú.
“Quan lạy thương? Đúng là vớ vẩn?” Nghiên Băng khinh thường.
“Nếu không thì phải làm nhục thế nào đây? Về phủ thôi.” Triệu Bạch Ngư phất tay, “Chắc là Ngụy bá cũng gửi thư về tới rồi.”
***
Hội quán Cán thương.
Mọi người cười vang, ông chủ Bình liên tục chắp tay với lương thương Diêm Tam Vạn: “Gừng càng già càng cay, chẳng phải Diêm gia vừa ra tay, Triệu Bạch Ngư không ai bì nổi kia đã phải đến cầu xin chúng ta rồi hay sao? Bộ dạng khúm núm khép nép vừa nãy của y đó, mọi người có nhìn thấy không? Ta núp ở phía sau, phải nhéo vào bắp đùi mới có thể nhịn không cười phá lên ấy!”
Tri phủ Hồng Châu Quản Văn Tân kéo khóe môi cười một tiếng, hơi lo lắng nói: “Nhưng ép người quỳ xuống dập đầu…!Có phải là làm nhục người ta quá rồi không? Nếu như Triệu Bạch Ngư cắn chết cũng không dập đầu, mà thật sự chiến đấu đến cùng với chúng ta thì sao đây?”
Đậu Tổ Mậu vội vàng tiếp lời: “Làm sao y dám không dập đầu? Lương thương đình công, địch lương khó giải, dư tình huyên náo ai nấy đều biết, Triệu Bạch Ngư dám ngang ngạnh không dập đầu, vậy thì bệ hạ có đám thiên vị y mà chẳng màng đến sống chết của trăm quan tham gia tấu tố hay không? Chỉ mỗi ba cái dập đầu thôi mà, không tốn mồ hôi không đổ máu là đã có thể giải quyết được chuyện này, không chỉ bảo vệ được tính mạng, còn có thể tiếp tục làm đại quan tam phẩm, lợi to như vậy, có kẻ ngu mới không làm.”
Phát vận sứ Thủy Hồng Lãng nghe vậy liếc Đậu Tổ Mậu một cái, sau đó khép mắt lại, thật sự lười nhìn mấy tên tiểu nhân khom lưng khuỵu gối như thế, không hề có chút sĩ khí văn nhân thà bị gãy chứ không chịu cong gì hết, cũng nên nhớ rằng cái chức Phán quan Tào vận này của mình là phải dùng tiền mới có được chứ?
Trái lại cũng không trách được, không đọc qua sách thánh hiền, không được hun đúc từ văn miếu, bản chất nhu nhược thế là đúng rồi.
Trần La Ô: “Tam gia nói, nằm gai nếm mật mà có được chí thôn Ngô, chịu nhục dưới háng mà có thể phong hầu bái tướng mới hay, bây giờ chẳng qua chỉ là ba cái dập đầu mà thôi, Triệu Bạch Ngư là người thông minh, y biết phải làm gì.”
Ông chủ Bình lập tức bất mãn: “Còn phải cho y cơ hội nằm gai nếm mật ư?”
Trần La Ô không đáp lại, Thủy Hồng Lãng đã lên tiếng trước: “Không phải Lưỡng Giang coi thường Việt vương nước Ngô, bây giờ cũng chẳng phải là thời kì loạn lạc nơi lễ nhạc bị hủy hoại, quan quỳ thương, nhục quan thể, nhục tư văn*, văn nhân trong thiên hạ này sẽ không tha thứ cho y, sẽ dùng ngòi bút làm vũ khí, đủ để giết chết y tại Lưỡng Giang này.”
(*) Tư văn là người có học
Có lão lên tiếng, chuyện cũng được bỏ qua, mọi người an tâm, tiếp tục vui vẻ chuyện trò.
***
Phủ Xương Bình công chúa.
Nữ quan quay về phục mệnh, miêu tả cường điệu dáng vẻ tiều tụy sốt ruột của Triệu Bạch Ngư khi đến cầu xin người khác, nói bây giờ y đang là chó cùng rứt giậu, có điều trong lòng bà ta cũng hơi nghi ngờ.
“Từ trước đến giờ văn nhân tâm cao khí ngạo, nói chi là quan lạy thương, ta thấy tính cách của Triệu Bạch Ngư khá kiên cường, e rằng đến Hội quán Cán thương mở miệng cầu xin đã là nhượng bộ lớn nhất rồi, nếu như Triệu Bạch Ngư không cúi đầu, hai bên không thể cùng bước xuống một nấc thang, thế chẳng phải cục diện sẽ càng rối rắm hơn sao?”
Nữ quan suy nghĩ một chút, nói thêm: “Khâm sai bí mật đến thăm Lưỡng Giang, rõ ràng bệ hạ không hề có ý định hỏi tội, Triệu Bạch Ngư cậy vào thái độ này, chỉ sợ là sẽ sống chết không cúi đầu.”
“Không hỏi tội cũng vì vin vào sự việc bao lớn để mà xử phạt nặng nhẹ, nếu như lương thương tiếp tục đình công, ba tháng liên tiếp không thu được một chiếc thuyền quan nào đưa đến kinh đô, Triệu Bạch Ngư mới có thể bị cách chức…!Như vậy y chỉ bất lợi ở chỗ bị cách chức, cũng có thể không bị hỏi tội.
Nhưng chắc chắn Triệu Bạch Ngư sẽ quỳ, không phải thỏa hiệp vì dư tình, ý kiến của quan trường, cũng không phải thái độ của bệ hạ, mà là vì chiến sự Tây Bắc đã ngày càng nghiêm trọng, nhu cầu lương thảo rất cấp bách, nội trong năm ngoái đã trải qua nạn châu chấu, lương thực bị lương thương địa phương làm lũng đoạn nhiều, quan phủ địch lương khó khăn, một khi vào hạ, không nhờ lương thực Lưỡng Giang chèo chống, ngươi đoán xem phòng tuyến Tây Bắc có thể chống đỡ được trong bao lâu nữa?”
Xương Bình công chúa bày bàn cờ ra, tay trái cầm quân đen, tay phải cầm quân trắng, càng chơi càng say mê, cảm giác nắm chắc phần thắng khi bao vây được con mồi trong lồng sắt khiến cho bà ta sung sướng thỏa mãn.
“Người được phái đi thăm dò quay về nói, tình cảm giữa con trai cưng và cháu lớn của ta không tầm thường, Triệu Bạch Ngư là người trọng tình trọng nghĩa.” Xương Bình công chúa cười khẽ: “Cho nên Triệu Bạch Ngư sẽ đích thân đến dập đầu với ta.”
Nữ quan gật đầu, gật được một nửa thì sững người, vì sao lại dập đầu với công chúa mà không phải là Cán thương?
***
Năm ngoái, Ngụy bá lĩnh mệnh mang thư mà Triệu Bạch Ngư viết chia ra đến Hoài Nam giao cho Hạ Quan Hữu và đến Sơn Đông cho Trần Phương Nhung, người trước đã lên chức Tào sứ Hoài Nam từ lâu, bởi vì khoảng thời gian giải quyết lũ lụt Hoàng Hà gã đã làm việc thỏa đáng, trổ hết tài năng, còn kẻ sau nhờ Trần Sư Đạo được Thánh thượng yêu quý, cũng được tiến cử lên cái ghế Tri phủ phủ Tế Ninh.
Hai người cầm được thư của Triệu Bạch Ngư trong tay, suy nghĩ một lát rồi đáp lại ngay lập tức, chỉ là trong lòng không có đủ cơ sở, mãi đến khi phủ kinh đô gửi đến ý chí có liên quan đến thượng sách “tiện địch”, trái tim mới hoàn toàn yên ổn.
Bấy giờ, ở Hạ phủ Hoài Nam.
Năm ngoái, thượng sách tiện địch đột nhiên được ban xuống, để mau chóng chứng thực cũng như phổ biến, Hạ Quang Hữu đã bận trước bận sau suốt gần ba tháng trời, cuối cũng cũng thúc đẩy nhóm diêm thương Hoài Nam đầu tiên đến bốn tỉnh phía bắc buôn bán thành công, dùng giao dẫn để thanh toán và hoàn thành hợp tác, công việc thuận lợi ngoài dự đoán.
Người tích cực hưởng ứng gã nhất chính là Tri phủ Tế Ninh Trần Phương Nhung, nghe nói trước đó đã dâng tấu lên triều đình, nói là việc thanh toán giao dẫn khiến cho thương nhân trước đây vây xem tình hình đã ngo ngoe muốn động, thương nghiệp địa phương bùng nổ sức sống xưa nay chưa từng có, vốn phải đến cuối tháng tư mới có thể kết thúc địch lương trong vụ mùa, nhưng còn chưa tới ba tháng đã hoàn thành hơn phân nửa, thậm chí giá cả thu mua còn thấp hơn giá lũng đoạn thị trường mà lương thương đưa ra vào năm ngoái.
Triều đình nhận được tin chiến thắng này, càng ủng hộ thượng sách tiện địch hơn, còn đặc biệt khen ngợi Hạ Quang Hữu dù biết khó vẫn tiến tới, dám làm người mở đường, cổ vũ gã tiếp tục thực hiện, tốt nhất là kéo theo cả các tỉnh xung quanh, nhất là Lưỡng Chiết gần đây có biểu hiện tiêu cực biếng nhác.
Đao bút sư gia* cân nhắc rồi hoàn tất tờ đơn, mang bố cáo đã được sửa chữa lại đến cho Hạ Quang Hữu xem: “Đã phân phát đi hai mươi ngàn phần muối, trà và hương liệu Hoài Nam, trong đó có mười ba ngàn phần chia ra phân cho bốn tỉnh phía bắc, hai ngàn phần phân cho Lưỡng Chiết, năm ngàn phần phân cho tỉnh Giang Tây…!cứ mỗi ba ngày thì có thuyền Cán vào Hoài Nam, mua bán có qua có lại, vì sao đại nhân vẫn để cho tỉnh Giang Tây hạn mức giao dẫn đến tận năm ngàn phần? Hay là tăng giá giao dẫn.”
(*) Sư gia phụ trách viết văn thư
Để phổ biến thượng sách tiện địch, quan phủ đã đưa ra nhiều lợi nhuận, tăng giá giao dẫn cho thương nhân, việc tăng giá đó có nghĩa là trong thời gian quan phủ thu mua lương thực trong tay thương nhân, sẽ mua với giá cao hơn giá thị trường.
Ví dụ như một đấu gạo được bán với giá ba bốn mươi xâu tiền, nếu thương nhân dùng giao dẫn đổi trà hoặc muối, thì cứ mỗi mười bao muối sẽ được tặng thêm một bao, đãi ngộ cực kì tốt, đến cả sư gia cũng không nhịn được động lòng.
Lợi nhuận quá lớn, khó tránh khỏi dẫn đến sa đọa, như vậy thì phải hạn chế cung cấp giao dẫn.
Hạ Quang Hữu vừa kiểm tra bố cáo vừa nói: “Cán thương phía đông nam độc đại, ta thấy thuyền quan của bọn họ cuối năm rồi có đến sáu ngàn chiếc, nhiều gấp ba lần thuyền quan của chúng ta! Nơi buôn bán trọng tâm của bọn họ là kinh đô và nước ngoài, rất ít kinh doanh ở phương bắc là vì đường xá xa xôi, đi đến rồi quay về lại không tiện, lợi thu về lại ít, bây giờ có giao dẫn, lại có thêm nhiều thuyền quan như vậy, không thể nào không động lòng cho được.
Trà, sợi tơ tằm và vải đay đều là mặt hàng đứng đầu phía đông nam, rất được hoan nghênh ở phía bắc, nhưng bọn họ không có muối, mà Hoài Nam chúng ta lại có.”
Xác định bố cáo không có vấn đề rồi bèn đóng dấu, gã nói: “Trà và muối là hàng tốt bán một lãi mười, có điều chúng ta không có nhiều thuyền quan, chi bằng để cho càng nhiều Cán thương vận chuyển muối Hoài Nam đến bốn tỉnh phía bắc, còn chúng ta phân phối giao dẫn đến Giang Tây để đổi trà từ bọn họ, nói không chừng một ngày nào đó Hoài thương sẽ ở khắp ngũ hồ tứ hải này đấy.”
Sư gia bừng tỉnh ngộ ra, cảm thán Hạ Quang Hữu không hổ là Tào sứ một tỉnh, tầm nhìn và mưu kế của người bình thường không thể so sánh nổi.
“Hầy!” Hạ Quang Hữu bật cười, “Cũng nhờ có tiểu Triệu đại nhân nhắc nhở ta mà thôi, nếu như bàn về mưu kế và tầm nhìn xa trông rộng, thì phải nói về y mới đúng, mọi mặt y đều ngầm tính ra cả rồi, ta không dám giành công đâu.”
Trả bố cáo lại cho sư gia, Hạ Quang Hữu nói: “Được rồi, ngươi đem bố cáo này đi dán lên đi, rồi đi đưa bức thư này đến phủ Tào sứ Lưỡng Giang, đưa đến tận tay Triệu Bạch Ngư.”
Đao bút sư gia lĩnh mệnh.
Cùng lúc đó, sự việc giống như vậy cũng diễn ra trong thư phòng của Tri phủ Tế Ninh.
Mấy tháng nay Trần Phương Nhung cũng loay hoay đến độ chân không chạm nổi đất, bôn ba thuyết phục đồng liêu, thương hội tứ phía, nhờ bọn họ thử tiếp nhận thượng sách tiện địch, nhờ việc bắt tay Hạ Quang Hữu thúc đẩy hợp tác thành công, rốt cuộc vào cuối tháng hắn đã mua được sáu thành lương thực, đồng thời để Ngụy bá hộ tống, vận chuyển sáu thành quan lương đó đến Tây Bắc.
***
Thư hồi đáp từ Hạ Quang Hữu ở Hoài Nam, Trần Phương Nhung ở phương bắc cùng với thư của lương thương Lưỡng Chiết mà Ma Đắc Dung đưa đến dường như là trước sau được chuyển về tay Triệu Bạch Ngư.
Lương thương Lưỡng Chiết nói trong thư rằng hắn quen biết với Hội trưởng lương thương, dùng mối quan hệ có lẽ sẽ gom được ba mươi vạn thạch lương thực, chỉ là đối phương đã từ chối khoản mua bán này.
Triệu Bạch Ngư bảo Ma Đắc Dung viết thư trả lời, nhắc về thượng sách tiện địch và giao dẫn.
“Tiện địch là cái gì? Giao dẫn là cái gì?” Ma Đắc Dung vì phối hợp mà điều kiện sống cải thiện không ít dè dặt hỏi.
Triệu Bạch Ngư cười nhìn gã.
Cả người Ma Đắc Dung khẽ run rẩy, vội nói: “Không cần giải thích đâu, ngài nói cái gì thì là cái đó.”
Nhưng theo triển khai trọng tâm câu chuyện, càng viết nhiều chữ, dần dần gã đã hiểu được tiện địch và giao dẫn là gì, không nhịn được dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Triệu Bạch Ngư, tính toán không bỏ sót một thứ gì để đi đến nước này, sẽ chỉ làm cho lòng người cảm thấy sợ hãi mà thôi.
Những ngày bị giam giữ tại Nha môn Tào ty, không phải Ma Đắc Dung không biết hai chuyện lương thương đình công và không thể địch lương, nói thật, trong lòng gã vẫn rất vui vẻ.
Nếu như Triệu Bạch Ngư bị cách chức Tào ty sứ, nói không chừng gã sẽ có được cơ hội vô tội thoát thân.
Bởi vậy gã cẩn thận nghĩ nhanh, mới vừa rồi còn định táy máy tay chân bày trò trong thư, bây giờ ngẫm lại mới phát hiện một nửa tâm tư tác quái gã cũng không dám thực hiện.
Mưu kế của điện hạ đúng thật là lão luyện tàn nhẫn, đổi lại một người khác ví dụ như Ma Đắc Dung gã, thân rơi vào trong tình thế khó khăn này đã sớm ba quỳ chín lạy xin tha mạng rồi, mà Triệu Bạch Ngư này vẫn còn có thể tìm được đường sống trong cõi chết, khiến cho triều đình, Hoài Nam và bốn tỉnh phía bắc đều trợ lực giúp y thoát khỏi khốn cục trước mắt.
Đấu không lại, vậy thì cứ thành thật phối hợp cho rồi.
“Viết xong rồi.” Ma Đắc Dung kính sợ nhìn sang Triệu Bạch Ngư, “Trong tay đại nhân có giao dẫn đổi được muối Hoài Nam, thật ra không cần phải bỏ gần tìm xa ở Lưỡng Chiết, bởi sản lượng muối Chiết không thể so với Hoài Nam, cho nên giao dẫn Hoài Nam không phải là thứ thu hút mạnh mẽ đối với thương nhân Lưỡng Chiết.
nhưng nhất định sẽ hấp dẫn thành công thương nhân Lưỡng Giang.
Muối lậu mới bị triệt đường, trước mắt không ai dám đặt mình vào nguy hiểm, mà quan diêm lời ít, cho nên tăng giá giao dẫn Hoài Nam, cùng quan phủ cổ vũ thương nhân đến bổn tỉnh phương bắc và giảm quan thuế chờ tìm cách, còn có hơn hai ngàn chiếc thuyền quan chế tạo được trong năm nay nữa, là đủ để khiến cho thương nhân Lưỡng Giang và các tỉnh xung quanh chạy theo như vịt rồi.”
Triệu Bạch Ngư im lặng nhìn gã: “Ngươi bị giam ở đây suốt mà vẫn thạo tin thế nhỉ?”
Ma Đắc Dung cười trừ: “Tốt xấu gì lão nô cũng ở bên điện hạ…!Ức, ở bên Xương Bình công chúa hơn hai mươi năm, thường xuyên liên lạc với thương nhân ấy mà, biết được chút ít thôi.”
Triệu Bạch Ngư: “Vậy hẳn là ngươi cũng biết bây giờ Cán thương đang bắt tay chơi ta chứ?”
“Đại nhân có điều không biết, thương nhân nam bắc các nơi tụ lại không phải đều là Cán thương, cũng không chắc phải có liên hệ đến Hội quán Cán thương, còn có không ít thương nhân di chuyển bằng đường bộ, cho dù là đi đường thủy đến kinh đô, về bốn tỉnh phía bắc, cũng không phải đều đi qua cửa biển.
Thực ra, ở phương bắc trà và muối đều là nhu yếu phẩm, nhưng ở đất Giang Tây này, trừ phi có quan hệ với Cán thương, bằng không căn bản là sẽ không lấy được trà, muối chất lượng tốt lẫn số lượng nhiều, nói chi Hội quán Cán thương luôn cố tình chèn ép Bắc thương.
Nói khách quan thì, nếu ngài đã có thể đến Lưỡng Giang đổi trà, đến Hoài Nam đổi muối, thì chẳng phải đám Bắc thương kia có điên mới làm ăn với ngài hay sao? Việc ngài không có nơi nào để mua lương thực sẽ được giải quyết dễ dàng, không chỉ đạt được hạn ngạch hàng năm của triều đình trước thời hạn, mà ngay cả kho lương của tỉnh cũng sẽ đầy ắp, về sau còn sợ lương thương đình công nữa à? Vì sao phải sợ bọn chúng cố tình trữ lương không bán?”
Triệu Bạch Ngư cảm thấy thú vị: “Vậy ngươi nói xem, ta nên nói chuyện với Bắc thương thế nào?”
Ma Đắc Dung: “Dịch trạm ba mươi dặm ngoài thành có xây một Hội quán cho Bắc thương đặt chân, ở đó cũng tiếp đãi một vài thương nhân kinh doanh nhỏ lẻ ở tỉnh ngoài, chuyện làm ăn của bọn họ ít có lời, Hội quán Cán thương chẳng thèm để vào mắt, cho nên có thể thắng ở lực lượng đông đảo.
Ngài phái người đến Hội quán Bắc thương la làng một tiếng, ta lấy cái đầu này đảm bảo với ngài, bọn họ sẽ tranh với ngài để thực hiện khoản mua bán này!”
Triệu Bạch Ngư đánh giá Ma Đắc Dung bằng ánh mắt mới lạ: “Ngươi cũng được đấy nhỉ, ghê gớm thật.”
Ma Đắc Dung được tâng bốc đến mức thấy hơi ngại ngùng: “Trò khôn vặt vãnh để cứu lấy cái mạng thôi, không so được với trí lớn của đại nhân.”
Triệu Bạch Ngư: “Ta phát hiện ra bên cạnh Xương Bình công chúa đúng là toàn người tài ba xuất chúng, một Điền Anh Trác, không bè không đảng cũng có thể bò được lên chức lớn, quản một vùng đông nam lục lộ, tuy nhờ có công chúa hết sức giúp đỡ, nhưng khả năng của bản thân ông ta cũng đã không thể khinh thường rồi, lại thêm ngươi…”
Một người đàn ông bị triệt đường con cháu, có thể lên làm Thông phán một phủ mà chẳng bao nhiêu người biết thân phân hoạn quan của gã, nghĩ cũng là một nhân vật khôn khéo.
“Chỉ tiếc nói bỏ cuộc liền bỏ, nói giết liền giết, dù sao vẫn chỉ là một lần sai sót mà thôi, sao đến cả một cơ hội sửa sai làm mới cũng chẳng cho vậy chứ!”
Một câu đâm thẳng phải vết thương của Ma Đắc Dung, mặt gã méo xệch, vui buồn lẫn lộn, trông như sắp khóc.
“Thôi được rồi, lần này bổn quan phải cảm ơn ngươi —— buổi tối có chút rượu ngon rau tươi, cho ngươi ăn một bữa ngon miệng.”
“Có thể chơ một tiểu nương dẻo dai vào thổi sáo múa lụa, trợ hứng tí được không?”
“Được đà lấn tới đấy à?”
Triệu Bạch Ngư làm bộ giơ chân đá, Ma Đắc Dung sợ hãi ôm đầu lăn vào trong góc tường.
***
Lưỡng Chiết chuẩn bị từng bước hành động, tất cả đều nằm trong dự liệu của Triệu Bạch Ngư, nhìn chung vẫn rất thuận lơi, thu hoạch ngoài ý muốn chính là Hội quán Bắc thương, mỗi ngày nơi này có chừng trăm thương nhân, cùng ngày lệnh cho ám vệ ra roi thúc ngựa đến Hội quán triệu tập người, giải thích thượng sách tiện địch, để quan phủ thu mua lương thực đổi giao dẫn, nhưng vẫn tập trung vào các chính sách ưu đãi hơn.
Hai mục tăng giá giao dẫn và cắt giảm thuế quan quả nhiên hấp dẫn đám thương nhân này, đồng thời việc đổi giao dẫn trà Cán, muối Hoài hoàn toàn thành công thu hút Bắc thương lặn lội đường xa đến Lưỡng Giang.
Hội trưởng Bắc thương bắt lấy tay ám vệ hỏi dồn: “Có thật không? Triệu đại nhân không gạt bọn ta đấy chứ?”
Ám vệ: “Triều đình cũng đã truyền chỉ xuống rồi, còn có thể là giả được sao? Bốn tỉnh phía bắc và Hoài Nam đều đã dùng giao dẫn để thanh toán xong từ đầu xuân rồi.
Vả lại, giao dẫn này là triều đình phát ra, thanh toán trà muối đều do quan phủ làm, lẽ nào triều đình lại lừa các ngươi?”
Hội trưởng Bắc thương mừng rỡ như điên, không tin nổi xoa xoa tay: “Không không, triều đình một lòng vì dân, bọn ta biết ơn vô cùng, chỉ là, chỉ là vì vui quá mà thôi.”
Bình thương Bắc thương đều đến Lưỡng Giang mua vải đay, sợi tơ tằm về phương bắc, trà và muối là phần quan trọng, lợi nhuận cũng lớn nhất, nhưng có thể mua được đến tay thì phải dựa vào Hội quán Cán thương, biết rõ Cán thương cố tình nâng giá, bọn họ cũng không còn cách nào khác.
Quan trọng nhất là án muối lậu bị bắt năm ngoái, bởi vì thông tin không kịp truyền ra phía bắc, dẫn đến tình trạng đầu xuân năm nay, Bắc thương vẫn cứ vào Lưỡng Giang như trước nay, cuối cùng phát hiện không thể mua được muối!
Nói trắng ra là đến một chuyến, chỉ mỗi phí vận chuyển thôi cũng đã không bồi thường nổi rồi, vô số người mày ủ mặt ê, thậm chí gào khóc.
Tất nhiên Hội trưởng Bắc thương cũng đã nghiến răng nghĩ đến chuyện đến Lưỡng Chiết hoặc Hoài Nam rồi, chỉ tiếc là không thực tế, Lưỡng Giang quen thuộc còn chẳng mua nổi hạt muối, đến một nơi hoàn toàn xa lạ càng không thể dễ dàng đạt được mong muốn.
Trong lúc tuyệt vọng, ai mà ngờ núi quanh đường co lại xuất hiện trước mặt chứ?
Ám vệ: “Cơ mà các ngươi có mua được lương thực hay không?”
Hội trưởng Bắc thương vỗ ngực nói: “Xin đại nhân cứ yên tâm, trà muối không dám chắc, nhưng chút chuyện nhỏ như là mua lương thực này, tiểu nhân biết chắc mình có thể làm được.”
Ám vệ lại dặn dò: “Chuyện giao dẫn này, tạm thời đừng để lộ ra.”
Hội trưởng Bắc thương: “Tiểu nhân đã hiểu.” Cán thương vào Tào ty đấu đá nhau gây động tĩnh lớn như vậy, sao có thể không rõ cho được? “Trong vòng mười ngày, không, chỉ trong vòng bảy ngày thôi, chắc chắn rằng đủ số quan lương sẽ được đưa thẳng đến Nha môn Tào ty không sót một chút nào!”
***
Lương thương Diêm phủ.
Ông chủ Bình của Nha thương đến nhà thăm hỏi, đang trò chuyện vui vẻ với Diêm Tam Vạn, qua ba lần rượu, đột nhiên có người đến báo, nói là Hội trưởng Bắc thương cầu kiến.
Diêm Tam Vạn: “Hắn tới làm cái gì?”
Ông chủ Bình: “Đến tận nhà thăm Diêm Tam Vạn ngươi, nếu không phải đến vì lương thực, thì lẽ nào đến để kết bạn?”
Diêm Tam Vạn: “Không gặp.”
“Ài, đợt lát nữa đi, đừng không gặp.
Tốt xấu gì cũng là Hội trưởng Bắc thương đấy, mấy năm nay có qua có lại, hơn nữa phương bắc cũng là thị trường lớn, lại nói người tới là khách, chẳng phải trong tay ngươi vẫn còn dự trữ một lượng lương thực lớn hay sao? Hắn thật sự muốn mua, thì cứ bán cho hắn là được.” Ông chủ Bình rỉ tai khuyên nhủ.
Diêm Tam Vạn nhất thời động lòng: “Nhưng mà bên phía Tào ty…”
“Nếu như Triệu Bạch Ngư không chịu cúi đầu thì phải làm sao đây? Không thể nào dự trữ mấy triệu thạch lương thực trong tay mãi được?” Ông chủ Bình nói: “Có điều ngay lúc này mà đột nhiên nhảy ra đòi mua lương thực, chỉ sợ có bẫy thôi.”
Diêm Tam Vạn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Trước hết cứ gặp đã, thăm dò một chút, nếu không sao thì sẽ thực hiện giao dịch này, tiền nhiều nào có ai chê đâu chứ.”
Gặp mặt rồi, Hội trưởng Bắc thương đi thẳng vào vấn đề, nói rõ ý đồ đến dây.
Hắn không từ chối một ai, hào sảng uống cạn một vại rượu to, men say nhanh chóng bốc lên, hai mắt sáng rỡ nói: “Có biết là phương bắc đang đánh trận không? Đại Hạ xâm phạm nhiều lần, Đột Quyết cũng không an phận, lương thực là thứ cần thiết nhất, nhưng mà lương thực phương bắc đã bị lương thương làm lũng đoạn cả rồi, nếu như ngay giờ phút quan trọng này mà ta có thể mua được lương thực về bán lại cho quan phủ phương bắc, thì giá cả chênh lệch này, lợi nhuận đến cỡ này đủ để cho ta nằm không hưởng thụ bốn năm năm đấy!”
Hội trưởng Bắc thương chân thành tha thiết nói: “Hai ông chủ à, các người sinh ra ở nơi gấm vóc màu mỡ này, thứ chảy xuôi trong bốn đường sông vận chuyển lương thực không phải là nước, mà là vàng! Thuyền Cán vừa đến bờ, ta đã biết là có thể thắng lợi trở về rồi, thương nhân trong thiên hạ chạy theo như vịt, Hội quán Cán thương của các người chính là nơi thần thánh nhất trong lòng thương nhân cả nước! Nếu như không phải là là con dân phương Bắc, ta cũng muốn làm người Giang Nam…!Hầy, bỏ đi, khiến hai vị chê cười rồi.”
Diêm Tam Vạn và ông chủ Bình liếc nhau, ánh mắt đều lộ ý cười.
Có thể nói, Hội trưởng Bắc thương rất biết cách nói chuyện, nói mượt đến mức khiến cho bọn họ hài lòng từ đầu đến cuối.
“Khách sáo quá, nghe nói Bắc thương các ngươi cũng có kẻ giàu có quyền cao, đến quan phủ cũng phải kính trọng ba phần.
Có điều không phải là ta không muốn bán, mà lương thực bán cho quan phủ cần phải trải qua sàng lọc, nhất định phải là quan lương có chất lượng tốt nhất, bọn ta thật sự không có bao nhiêu…!Ngươi cũng nghe nói quan phủ địch lương, không thu hoạch được một hạt nào —— “
Lời còn chưa dứt, Hội trưởng Cán thương đã ôm rịt lấy tay Diêm Tam Vạn gào khóc: “Lão ca à! Cầu xin hai lão ca cứu lấy Bắc thương bọn ta đi!” Nước mắt nước mũi hắn chảy dài, “Có phải các ngươi còn chưa hiểu rõ hay không, năm ngoái chở muối về Bắc thương kiếm được một khoản lớn, đầu xuân năm nay các hương thân phụ lão nhao nhao muốn đến Lưỡng Giang kiếm tiền, nhưng đó là ván cược táng gia bại sản, được ăn cả ngã về không, kết quả đột nhiên không có muối để mua, chẳng phải muốn tất cả mọi người chết hết hay sao? Ngài không bán lương thực, một nhóm người đã phải đi nhảy sông Cán rồi, thật sự là ta cùng đường bí lối rồi mới nghĩ ra được cách này, cầu đến tận chỗ hai vị, xin hai lão ca phân phán lòng từ bi, nhanh chóng cứu người.”
Diêm Tam Vạn nhìn ông chủ Bình, thấy gã gật đầu.
“Bán thì có thể bán, nhưng mà sẽ lấy giá cao thêm một chút, số lượng cũng phải nhiều thêm một chút, bằng không thương nhân bổn tỉnh sẽ phải chịu thiệt rất lớn.” Diêm Tam Vạn nói: “Bản thân ta chịu thiệt chút thì không sao, chỉ là không thể khiến cho các lương thương tín nhiệm ta bị lỗ vốn chỉ vì nể mặt ta mà bán hàng có đúng không nào?”
“Đã hiểu, ta đã hiểu hết rồi.” Hội trưởng Bắc thương hỏi: “Vậy giá bao nhiêu?”
Diêm Tam Vạn: “Một thạch tăng trăm văn.”
“Lão ca —— ” Hội trưởng Bắc thương lập tức gào to lên.
“Được rồi được rồi, một thạch hai trăm sáu, tăng sáu mươi văn.” Diêm Tam Vạn bắt đầu thấy phiền phức: “Nhưng ngươi chỉ được mua ba mươi vạn thạch, trong đó sáu phần quan lương, bốn phần lương thực chất lượng bình thường.”
Hội trưởng Cán thương: “Bốn mươi vạn thạch quan lương, mười lăm vạn thạch lương thực loại thường.”
“Bạo tay thế.” Diêm Tam Vạn kinh ngạc: “Ăn hết à?”
Hội trưởng Cán thương: “Gần cả ngàn Bắc thương đang ngồi trong hội quán với một rương tiền bán tổ trạch đương gia có được kia kìa, nếu như ngài không tin, chúng ta đến hội quán cách phủ Hồng Châu ba mươi dặm để xem.” Nói xong làm bộ kéo gã lên.
Diêm Tam Vạn vội vàng từ chối, nói là tin tưởng hắn, sau đó hỏi khi nào thì giao dịch.
“Cần phải tránh lũ mùa xuân nữa, tất nhiên là càng nhanh càng tốt.”
Diêm Tam Vạn suy nghĩ một phen, nói chắc nịch: “Trong vòng năm ngày, ngươi đến lấy.”
“Một lời đã định.”
Bàn xong chuyện làm ăn, ba người tiếp tục uống rượu.
Tiễn Hội trưởng Cán thương đi xong, Diêm Tam Van thừa cơ còn men say hỏi: “Ta thực hiện cuộc giao dịch này là để kiếm tiền, ông chủ Bình chẳng được lợi lộc gì, vì sao trông còn hăng hái hơn cả ta thế kia?”
“Bởi vì ta không phục.” Ông chủ Bình ngậm ý cười lạnh lẽo trên khóe môi, “Triệu Bạch Ngư cắt đứt đường mua bán muối lậu, quấy nhiễu chuyện làm ăn của buôn lậu thủy vận, trì hoãn biết bao nhiêu lần tiền tới tay chúng ta? Bây giờ phá cho lương thương đình công, y chẳng còn miếng lương thực nào để mua, như vậy mới có thể đẩy y vào đường chết!”
Phải nói muối lậu bị tiệt đường, hỏi ai chịu thiệt hại lớn nhất, Nha thương nói mình thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất.
“Ba cái dập đầu ư?” Sau khi hung hăng uống ực một ngụm rượu, giọng điệu của ông chủ Bình trở nên tàn nhẫn, “Ta vừa muốn y dập đầu, vừa muốn y phải đền mạng!”
==
Tác giả giải ngố:
Tiện địch (nghĩa là mua gạo.
Trái nghĩa là thiếu, bán gạo.
Nói cho dễ thì nghĩa là một cái là nhập, một cái là xuất): Thương nhân ở chỗ B vận chuyển hàng đến chỗ A bán, kiếm được tiền, sau đó mua hàng ở địa phương chở về B.
Nếu như ở A không có hàng hóa bán chạy, thì những thứ như tiền đồng, tiền sắt cũng nặng quá mức và vận chuyển khó khăn, vả lại không có hàng hóa để chở về sẽ gây bất lợi cho việc thu hồi lợi nhuận.
Lúc này là là có thể dùng tiền bán hàng đó để mua lương thực.
Sau đó bán lương thực đó cho quan phủ, quan phủ sẽ cung cấp giấy tờ chứng minh, đó chính là giao dẫn.
Cầm giao dẫn này đến quan phủ chỗ B, có lẽ sẽ đổi được tiền, hoặc là trà và muối.
Để phát triển, bình thường sẽ đưa ra các ưu đãi, đó là cho thêm tiền.
Vì ưu đãi mạnh và thuận tiện, cho nên thương nhân lựa chọn tiện địch rất nhiều.
Trong thiết lập của truyện, giữa lúc hai tỉnh hợp tác, tỉnh A có thể nói với tỉnh B, cho ngươi 10 phần, có thể đến chỗ ta đổi giao dẫn muối.
Vậy thì thương nhân có thể bán lương thực cho tỉnh B, sau đó đổi được muối từ tỉnh A.
Tỉnh B cho tỉnh A giao dẫn trà, thì thương nhân tỉnh A có thể đến tỉnh B đổi trà..