Đếm Ngược Thời Gian Sống Sót

Chương 3: Tán Tài Tiêu Tai Hành Thiện Tích Đức


Bạn đang đọc Đếm Ngược Thời Gian Sống Sót – Chương 3: Tán Tài Tiêu Tai Hành Thiện Tích Đức


Chế độ xã hội của Đại Cảnh có chút giống như giai đoạn Bắc Tống mà Triệu Bạch Ngư quen thuộc, việc thi cử còn chưa đủ hoàn thiện, không có trường thi chuyên dụng, nơi thi Hương và thi Hội phải dùng khu làm việc của lễ bộ, bao gồm cả thiết lập đề thi, trường thi, quy trình chấm bài thi cũng không kỹ càng như sau này, cực kỳ dễ dàng xảy ra hiện tượng gian lận, đây cũng là mưu quyền đầu tiên xuất hiện trong truyện gốc.
Không nói rõ chi tiết về chuyện này, y tá chỉ nói đã có một thí sinh thi rớt khua chiêng gõ trống, tố cáo rằng hai ngày trước khi kì thi Hội diễn ra có người bán đề ở ngoài chợ, cứ thế dẫn tới án gian lận thi cử lớn nhất trong cả triều đại.
Dĩ nhiên điểm chính không phải là án gian lận thi cử này, mà chính là sau khi lưu hành đại lao, giết bè đảng, đánh bại phe cánh Tần Vương.
Nhưng Triệu Bạch Ngư không biết tường tận nội dung, cũng chẳng có manh mối, hơn nữa kì thi Hội đã bắt đầu trong lúc y hôn mê, đề thi đã được công khai, không có cách nào xoay chuyển tình hình được nữa, chỉ có thể ngồi chờ diễn biến truyện diễn ra theo đúng trình tự thôi.
Có điều, rất nhanh y đã bận rộn tới nỗi sứt đầu mẻ trán, phủ nha vốn là nơi quản lý mọi sự vụ lớn nhỏ của một phủ hai mươi mốt huyện, mà Kinh đô lại còn là quốc đô của Đại Cảnh, dưới chân Thiên tử, là trung tâm văn hóa chính trị lẫn kinh tế, không được phép có nửa phần sơ sót.
Vừa vặn ngay lúc diễn ra khoa khảo.
Cũng vì tiền triều ngu xuẩn vô đạo, lúc khai quốc còn nhiều việc dang dở, quốc khố cũng trống trơn, phải khích lệ buôn bán, trọng chấn kinh tế, thế nên lĩnh vực buôn bán phát triển mạnh mẽ chưa từng có.
Nhưng những tai hại do nó gây ra chính là hệ thống thị trường, quản lí thành thị cùng với luật pháp liên quan không đồng bộ, chẳng hạn như các khu chợ vẫn chỉ mở vào ban ngày và dẹp vào ban đêm.
Chế độ này cần được cải cách ngay, nhưng biện pháp giải quyết đồng bộ việc quản lý, trị an thành thị còn chưa bàn bạc xong.
Vả lại, buôn bán phồn vinh nhất định sẽ kèm theo những vấn nạn như lừa gạt, quan thương cấu kết,…
Lừa người giữa thanh thiên bạch nhật, sử dụng hàng giả để bán ra là chuyên đã phát sinh rất nhiều lần, sau đó hối lộ cho quan lại quản lý thành thị để tránh bị truy cứu trách nhiệm, mấy vụ số bị người bị hại trả thù, bị đâm chết ngoài đường cũng chẳng còn lạ lùng gì nữa.
Cho nên từ tháng hai đến đầu tháng tư, Triệu Bạch Ngư bận bịu đến độ chân không chạm đất, nếu không phải sính lễ từ quận vương phủ đã được đưa vào Triệu phủ, có lẽ y còn không nhận ra được bao nhiêu thời gian đã trôi qua.
Thư mời được gác lại bên án, trên trâm hoa, một dòng chữ nhỏ khắc mạ vàng là ngày cưới vào mùng tám tháng sáu, bên dưới góc đề một cái tên viết bằng lối chữ thảo chính trực.
“Hoắc Kinh Đường.”
Đây là tên của tiểu quận vương, người tàn nhẫn như vậy, thế bút lại lưu loát, phóng khoáng nhưng không ngang tàng, dù rằng tùy ý tự tại nhưng lại có bố cục riêng, không giống với người có hành vi vô đạo đức.

Có điều chữ đẹp không thể nói rõ điều gì, ngoài kia còn vô số kẻ gian nịnh thần, hoạn quan có nét chữ rất đẹp.
“Tứ, à không, Ngũ lang, danh mục sính lễ quận vương phủ đưa tới ở đây, đã kiểm kê xong rồi, để ở nhà kho trong viện.” Nghiên Băng cầm sổ gấp màu đỏ nhìn chằm chằm vào danh mục không để thừa một chữ: “Ngài chưa tận mắt nhìn thấy mấy bảo vật đó đâu, san hô hồng cao năm thước, được tạc thành một con sư tử rất sống động, cứ như thật vậy.

Còn có một đôi Đông châu lớn như nắm tay ta này, một rương trân châu Nam Hải, toàn bộ là đá quý, trang sức ngọc thạch, càng đừng nhắc tới biết bao nhiêu là vàng bạc…!Ta lớn từng này rồi còn chưa từng thấy qua nhiều bảo bối như vậy bao giờ.”
“Ngũ lang, ngài nói xem, tiểu quận vương đưa tới toàn là bảo vật vô giá, có phải rất coi trọng cuộc hôn nhân này không? Có phải hắn rất thích vị chủ viện kia không?”
Nghiên Băng thật sự lo lắng rằng sau khi tiểu quận vương biết mình bị lừa gạt sẽ giận cá chém thớt lên Triệu Bạch Ngư.
Triệu Bạch Ngư đang xử lý công vụ, nghe vậy bèn dành chút thời gian đi nhìn thử lễ vật cũng ngạc nhiên không kém: “Tiểu quận vương mang hết cả kho nhà hắn tới đây à?”
Nghiên Băng bĩu môi: “Có lẽ là một góc kho thôi.” Nó cầm cốc nước đường mà Tú ma ma mới nấu xong tới đưa cho Triệu Bạch Ngư, nói: “Tiểu quận vương của chúng ta xuất thân không tầm thường, tuy không được cha ruột yêu thích, nhưng dẫu sao ông cũng là hoàng thân quốc thích đường hoàng, là huynh đệ của Thánh thượng, một trong số ít những vị vương gia còn sống! Lại nói về nhà ngoại, nhất đẳng trấn quốc công, trấn quốc đại tướng quân, người đó chính là công thần đã đi theo Thánh tổ khai quốc bắt đầu sự nghiệp! Mẹ ruột của tiểu quận vương là viên ngọc quý duy nhất của nhà quốc công, nghe nói năm đó từ thành Đông đến thành Tây bày mười dặm hồng trang, công chúa còn không được nhận đãi ngộ này đó.”
Triệu Bạch Ngư nhíu mày: “Còn có người như thế này nữa sao?”
Tiểu quận vương là bóng ma trong lòng y, nguyên tác cũng quên mất bảy tám phần rồi, tất nhiên không biết Hoắc Kinh Đường còn có gia thế hiển hách đến vậy.
“Nhà hắn lợi hại như vậy, sao lại mới mười hai tuổi đã thân chinh chiến trường lấy lại tiền đồ cho mình?”
“Nói là Tĩnh vương, cũng là cha ruột của quận vương, ái thiếp diệt thê.

Quốc công gia đó, từ khi cô con gái của mình chết vì sinh khó thì cũng cắt đứt liên hệ với vương phủ, nói chung rất oán hận tiểu quận vương.”
“Chẳng trách.”

Tuổi thơ bất hạnh cùng với việc ra đời sớm đều là điều kiện tất yếu bồi dưỡng hắn thành một kẻ như vậy.
Triệu Bạch Ngư đặt lễ vật xuống: “Kiểm lại cho kĩ rồi viết lại hai phần danh mục này, một phần đưa cho phụ thân, mẫu thân đi.”
“Đưa cho bọn họ làm gì ạ?” Nghiên Băng không hiểu.
“Sính lễ của nhân gia đã như thế này, không phải ta cũng cần dựa vào nó chuẩn bị một phần của hồi môn hay sao? Huống chi chính miệng cha đáp ứng ta, sẽ hỗ trợ của hồi môn, cũng không bạc đãi ta mà.”
Trấn an cũng được, áy náy cũng được, bây giờ y vẫn sẽ hài lòng với bất kì yêu cầu vô thưởng vô phạt nào.
Dáng người Triệu Bạch Ngư đoan chính, lưng thẳng tắp như cây trúc, giờ nhắc tới chuyện gả thay cũng đã có thể đối mặt như thường, tâm lặng như nước, sắc mặt bình tĩnh, và trong điều kiện trước mắt là không thể thay đổi cốt truyện, y nên giành lấy lợi ích lớn nhất cho mình, để khoảng thời gian còn lại có thể sống thật vui vẻ thoải mái.
“Dạ!” Nghiên Băng tràn đầy ý chí chiến đấu: “Ta nhất định sẽ khiến Triệu phủ này phải đổ máu!”
***
Đường Kim Hoàn là một con đường Sở quán Tần lâu (*), rất nhiều trà quán tửu lầu kinh doanh da thịt, gọi chung là phường hoa trà.
(*) Sở quán Tần lâu: Chỉ nơi kỹ viện
Sáng sớm ngày hôm đó, trong một cửa tiệm gần sông hộ thành ở phường hoa trà vọng ra một tiếng hét chói tai đầy thê lương của cô gái nào đó, bước chân của hộ vệ vội vã, đạp cửa vào phòng, nhìn thấy một cô nương mặt đầy hoảng sợ ngồi bệt ra đó, mà trên giường là một người đàn ông chết bất đắc kỳ tử.
Hộ vệ dẫn đầu mềm nhũn chân, không còn gì để nói.
Một thằng đầy tớ chui đầu vào, thấy vậy run rẩy nói: “Mau, mau báo quan!”
Tú bà hấp tấp chạy tới muốn ngăn cản, lại bị thằng đầy tớ chỉ vào mũi mắng: “Biết lão gia (*) nhà ta là ai không? Chính là nghĩa tử của vú nuôi ở Đông cung đấy! Các người hại chết lão gia nhà ta, còn muốn hủy chứng cứ sao?”
Nghĩa tử của vú nuôi trong Đông cung.
Mọi người nghe vậy mặt đầy lo sợ, tú bà lúng túng, không dám ngăn cản nữa.
***
Sáng sớm hôm sau, một thí sinh đến từ Giang Nam gióng trống khua chiêng tố cáo sự việc, kêu thẳng đến tai vua.
Giờ Tỵ cùng ngày, lần này học sinh tiến Kinh tham gia thi có tổng cộng một ngàn hai trăm mười người đều bị triệu vào Thùy Củng điện tổ chức lại kì thi Hội, Nguyên Thú đế sẽ tự mình chủ trì, đề thi được đại nho ở Viện hàn lâm ra, hai ngày sau sẽ công bố kết quả.
So với danh sách trúng cử ban đầu thì nhiều hơn tám mươi mốt người, số người vốn được nhận thừa ra ba mươi người.
Thùy Củng điện lặng yên như tờ, chư vị đại thần cũng câm như hến, Thái tử và Tần vương đứng ở hai phía cũng im miệng chẳng nói chẳng rằng, quan khảo thí phụ trách kì thi thì quỳ rạp dưới nền đất, mồ hôi lạnh túa ra ướt lưng, không dám thở mạnh.
Một hồi lâu sau, đại thái giám bên người Nguyên Thú đế liều mình đánh vỡ không khí cứng ngắc đến đáng sợ, chỉ thấy ông cung kính dẫn theo sau lưng một nam tử áo bào tím đi vào, thân người hắn cao lớn nhưng hơi gầy, quan phục tím làm bật lên nước da trắng như bạch ngọc, đai lưng da phác họa vòng eo cứng cáp, đôi chân thon dài cong duỗi đều đều theo từng bước đi.

Dù một nửa khuôn mặt đã bị mặt nạ sắt tinh xảo che đậy, nhưng vẫn có thể nhìn ra được ngũ quan sâu đậm, mày như núi xa, mắt tựa lưu ly, đường nét khôi ngô rõ ràng, cộng với khí chất mạnh mẽ quanh người không kiềm chế được, mơ hồ không giống như người trần.
“Thần Hoắc Kinh Đường bái kiến Thánh thượng!”
Người tới chính là Lâm An tiểu quận vương, Hoắc Kinh Đường.
Nguyên Thú đế thấy Hoắc Kinh Đường đến, sắc mặt xanh mét bỗng dịu lại: “Tử Uyên, ngươi lại đây xem một chút.”
Đại thái giám truyền tới cho Hoắc Kinh Đường một quyển sổ gấp được khởi cư xá nhân (*) ghi chép lại tường tận sự việc, người nọ nhận lấy, đọc nhanh như gió.
(*) Nghĩa gốc: 起居舍人 – theo mình tìm hiểu từ chú Baidu thì đây là người ghi chép lại những chuyện thường ngày của vua, hoặc ghi chép lại lời vua nói ấy, những lời này sẽ được lưu lại, và về sau có thể đặt trong các bảo tàng lịch sử.

Tuy nhiên mình không biết nên dịch thế nào nên tạm để theo QT, ai có cách dịch hay thì cmt cho mình biết nha.
“Thế nào?”

Hoắc Kinh Đường gấp sổ lại nói: “Mở khoa thi tuyển chọn học sĩ, tiến cử đề bạt đều liên quan đến ổn định xã tắc cũng như trăm ngàn năm cơ nghiệp của Đại Cảnh, đây là chuyện quan trọng hơn hết.

Cần phải dùng chuẩn mực để răn đe kẻ xấu, diệt sạch những kẻ làm việc bất hợp phát vì tình riêng cũng như người được nhận, như vậy mới có thể củng cố được nền móng hưng thịnh cho Đại Cảnh.”
“Nói hay lắm!” Nguyên Thú đế mặt phủ sương lạnh, tất nhiên đã sớm định đoạt mọi thứ, chỉ chờ có người đề cập đến chuẩn mực răn đe, lúc này mới đưa ra quyết định, lão chỉ tay về phía quan chủ khảo Lễ bộ Thượng thư, quan khảo thí Lễ bộ Thị lang và các thí sinh gian lận có liên can: “Giải vào Đại lý tự chờ kiểm chứng.

Những người khác có liên quan, từ nay trở đi không được phép rời khỏi trường thi, bất cứ lúc nào cũng phải hợp tác giải đáp câu hỏi điều tra.

Tử Uyên, trạc (*) ngươi làm Đại lý tự khanh, phụ trách tra án gian lận thi cử, ba ti để ngươi điều khiển, hai phủ chủ động phối hợp, không được can dự!”
(*) Trạc: Cất lên, nhắc lên.

Kẻ đang ở ngôi dưới được cất nhắc thăng chức gọi là trạc
“Thần lĩnh mệnh.”
Thí sinh bị điểm tên, quan khảo thí nghe vậy bủn rũn ngã đầy ra đất, lúc này, trong các thí sinh trúng cử có một người bỗng nhiên ngẩn đầu, hơi sợ sệt, lo lắng nhìn về phía phụ thân mình, tức đồng quan khảo thí Lễ bộ Thị lang có dính dấp trong đó.
Nếu như có Triệu Bạch Ngư ở đây, tất có thể nhận ra đó chính là sư huynh Trần Phương Nhung.
Trăm quan rời khỏi Thùy Củng điện, tụm hai tụm ba bàn luận về án gian lận, duy chỉ có Hoắc Kinh Đường một mình đi đầu, mắt nhìn thắng, nhanh chóng bỏ xa những người khác lại sau lưng.
Thấy bóng dáng tiểu quận vương đã khuất khỏi tầm mắt mình, các quan viên trái phải Thái tử nói: “Cậy tài khinh người, bướng bỉnh bất thuần, nịnh bợ mê hoặc Thánh thượng, ấy vậy mà lại nhận được háo danh trực thần.”
“Câm miệng!” Thái tử quát mắng, không nói thêm gì nữa.
Những người bên cạnh thấy vậy, trong lòng thừa biết Thái tử không thích Lâm An quận vương, vì người nọ giống hệt như một hòn đá đáng ghét dưới cái hố, dù có lấy lòng lôi kéo thế nào cũng không được đáp lại, thế mà được Thánh thượng vô cùng ưu ái tín nhiệm, làm cho một đám các hoàng tử cũng đều không thích hắn.
Lúc này, Triệu Bá Ung đi qua, hờ hững nhắc nhở: “Cẩn thận miệng lưỡi các ngươi.

Cái danh trực thần là do chính miệng Thánh thượng khen ngợi quận vương.”
Sắc mặt của quan viên mới vừa mắng người trở nên ảm đạm, không ngừng chắp tay vái về phía Diên Phúc điện.
Thái tử đuổi theo Triệu Bá Ung hỏi: “Tế chấp, không biết dạo gần đây Ngũ lang có khỏe không.”
Triệu Bá Ung: “Thái tử hỏi nhi tử ta Ngọc Tranh sao?”
Thái tử: “Tất nhiên rồi.”
Triệu Bá Ung đáp: “Ngọc Tranh là Tứ lang.”
“À đúng rồi!” Thái tử bật cười: “Suýt nữa thì cô quên giờ Ngọc Tranh đã là Tứ lang rồi —— Mấy ngày nữa có cuộc thi đá cầu, phần thưởng là một con tuấn mã Tắc Ngoại (*).

Ta nhớ kĩ thuật đá cầu của Tứ lang giỏi nhất Kinh đô, hắn cũng thích ngựa nhất, hơn nữa tháng trước vừa bị ức hiếp ở chỗ Hoắc Kinh Đường, vừa hay dùng phần thưởng này giúp Tứ lang xua đuổi vận xui cũng hay.”

(*) Tắc Ngoại: Phía bắc Trường Thành (Trung Quốc)
Cùng lúc đó, Tam lang Triệu Ngọc Khanh cùng Tần vương đi tới từ đằng sau, Tần vương chủ động bắt chuyện: “Hoắc Kinh Đường là một kẻ kì lạ, tính tình hung ác, Tứ lang chắc là đã bị dọa sợ không ít, ta mang thêm một chuỗi ngọc như ý và một gốc san hô làm quà thưởng, để cho Tứ lang vui vẻ một chút.”
Triệu Ngọc Khanh: “Phụ thân, đây là chuyện tốt! Tứ lang ở trong phủ bức bối cũng non nửa tháng rồi, chi bằng ra ngoài đi chơi, tránh cho tâm trạng xấu tích tụ lại sinh bệnh.”
Nhắc tới con trai nhỏ, thần sắc Triệu Bá Ung liền trở nên hoà hoãn: “Tứ lang đồng ý là được.”
Thái tử và Tần vương đồng thời nói: “Tứ lang nhất định sẽ rất vui!”
Nói xong thì ngước nhìn lẫn nhau, hai bên đều có địch ý.
***
Sau khi vụ án mạng xảy ra, cửa hoa lâu bị giăng kín lại.

Khám nghiệm tử thi xong mới xác nhận được nguyên nhân cái chết chính là do người này đã hút kim thạch tán quá liều, sau còn uống thêm một ít thuốc trợ hứng, hưng phấn quá độ dẫn đến đột tử, mặc dù không truy cứu toàn bộ trách nhiệm, nhưng vẫn theo lý hỏi tội hoa lâu lén lút buôn bán kim thạch tán.
Theo thông lệ là phải hỏi tội tú bà, nhưng thật ra tú bà vẫn có thể nộp lên trên ngàn lượng bạc trắng để xóa tội, trên danh nghĩa là chuộc tội.
Nộp lên trên ngàn lượng bạc ròng, tú bà làm gì có chừng nấy tiền, thế là bèn phao tin sẽ bán ca nữ trong hoa lâu ra ngoài, còn đặc biệt sai người đi thông báo cho các khách quen hay, chưa đến một ngày tin tức đã truyền tới chỗ đám văn nhân phong lưu và con cái nhà giàu có trong Kinh đô, một đoàn xe ngựa trang hoàng hoa lệ nối đuôi nhau ở trước cửa hoa lâu, đêm còn chưa xuống đã đông như trẩy hội.
Bởi vì cô nương trong hoa lâu chất lượng thượng thừa, thậm chí danh kỹ có tiếng nhất Kinh đô Lý Ý Như cũng bị mang ra “chuộc mình”, dĩ nhiên là hấp dẫn biết bao nhiêu tên đàn ông tự xưng thương hoa tiếc ngọc.
Dưới lầu vang vọng đầy tiếng ồn ào, bên trên cũng có vô số âm thanh lẫn lộn.
Bước tới bậc thang, nếu cẩn thận lắng nghe, sẽ nghe được tiếng khóc nức nở như lũ quét không dứt của những cô gái, thê lương vô cùng.
Tú bà đập cửa gỗ mắng: “Tiểu tiện tì khóc sướt mướt được gì? Những người tới đây đều là đại gia có tiền có quyền đưa các ngươi đi hưởng phúc đấy! Chớ làm kỹ nữ mà đòi lập miếu thờ, đúng là không biết xấu hổ!”
Nhất thời trong phòng yên tĩnh, tú bà hài lòng rời đi, hồi lâu sau lại truyền tới âm thanh huyên náo, một tiểu nha hoàn xinh xắn rón rén đi vào, nhìn các tỷ tỷ thần sắc bi thương trong phòng rồi đi thẳng vào bên trong, nơi cô gái nằm trên tháp dịu dàng lật sách nói: “Lý tỷ tỷ, ta xem thấy người nhà Trịnh viên ngoại ở Đông thành mang tới hai rương vàng lớn, sợ là tình thế bắt buộc…”
Những cô gái trong phòng nghe xong lời này như nghe báo tang cha mẹ.
Không được, Trịnh viên ngoại đó rất háo sắc, tuy chỉ là quan chức không có quyền thế gì, nhưng lại là cháu trai của đương kim Hoàng quý phi, không dám nói quyền thế ngút trời, nhưng lại dư sức đối phó với mấy cô gái lầu xanh các nàng.
Tiểu nha hoàn khóc nấc lên: “Lý tỷ tỷ, tỷ mau nghĩ cách đi thôi, cô nương ở trà quán bên cạnh bị Trịnh viên ngoại mua về cách đây không lâu đưa tới biệt viện ở ngoại ô, ngày đó hắn dẫn đám bằng hữu heo chó tới…!Đến đêm cô nương đã thắt cổ tự tử luôn đấy! Mới nãy ta còn nghe thấy nô bộc nhà Trịnh viên ngoại nói với người ngoài, lão gia nhà họ muốn mua tỷ và các tỷ tỷ khác về mở tiệc đãi khách nữa —— nếu như mọi người đều bị bán đi thì chỉ có một con đường chết thôi!”
Các cô nương ôm mặt òa khóc.
Lý Ý Như quay đầu, trên khuôn mặt là đôi mày ngài xinh đẹp, răng trắng môi đỏ, khí chất nhạt như gió mát.
“Đến khế ước bán thân cũng nằm trong tay người khác, ta còn có thể làm gì đây?” Lý Ý Như xòe mười ngón tay ra, tay dính đầy vết mực, nàng cười khổ: “Khi xưa vô số người coi ta là hồng nhan tri kỷ, nói toàn lời hay ý đẹp với ta, vậy mà giờ này ta viết thư cầu cứu lại chẳng một ai đáp lại.”
Lý Ý Như yếu ớt thở than: “Lòng người sao lại bạc bẽo đến vậy.”
Nỗi tuyệt vọng tràn ngập trong lòng các cô nương, tử khí tràn ra khắp phòng, tiểu nha hoàn luống cuống không biết làm thế nào mới phải.
Đột nhiên có một cô nương nói: “Cùng lắm thì chết thôi! Ta thà bị giày vò đến chết, còn không bằng đập đầu mà chết, chỉ cầu còn có sĩ diện!”
Lời vừa nói ra, mọi người phụ họa rối rít.
Thói đời khốn khổ, cô gái lầu xanh nào mà không khổ mệnh! Khổ đến nước này rồi mà vẫn còn nỗ lực sống, sao có thể không tiếc cái mạng? Làm sao các nàng có thể không tuyệt vọng khi cái chết đã gần kề?
Đây là đường cùng, chẳng còn chỗ nào để đi nữa rồi!
Trong bầu không khí tuyệt vọng muốn chết, một sơ đầu nương tử đi ra nói: “Ta có một cách này có thể cứu chư vị nương tử.”
Câu nói này như cọng rơm cứu mạng, mọi người lao nhao lên, vội hỏi xem đó là cách gì thì nghe nương tử nói: “Gửi một phong thử đến tận tay Triệu Bạch Ngư, Kinh đô phủ thiểu doãn, cầu xin hắn giúp chúng ta chuộc thân.”
Sắc mặt đám người Lý Y Như kinh động tối sầm lại, không nhịn được hoài nghi, Triệu Bạch Ngư là người ở đâu chứ? Dựa vào cái gì giúp bọn họ chuộc thân? Kinh đô phủ thiểu doãn…!Quan à, trên đời này có bao nhiêu quan tốt? Toàn là kẻ mưu danh cầu lợi, ức hiếp bách tính thôi! Lui mười ngàn bước mà nói, dù cho Triệu Bạch Ngư có thật sự là một người tốt đồng ý ra tay giúp đỡ, thì y cũng chỉ là một tiểu quan lục phẩm, sao có thể đấu với Trịnh viên ngoại túi giắt đầy tiền?
Gia thế không có, tài sản cũng không, đấu thắng thế nào được?
Mọi người lập tức muốn phản đối, nhưng thấy sơ đầu nương tử kia như đánh cược lên Triệu Bạch Ngư, vô cùng tính nhiệm vị thiểu doãn này, mà nàng cũng chỉ là có ý tốt thôi, thật sự không đành lòng để nàng thất vọng.
Dù sao thì thực tế cũng dạy nàng làm người.
Tất cả mọi người yên lặng, chỉ có tiểu nha hoàn sỏi đời là ngây ngốc hỏi: “Triệu Bạch Ngư là ai? Tại sao y lại nguyện ý giúp ta chuộc thân?”
Sơ đầu nương tử nhịn xuống sự kích động vì ân tình cảm tạ, cũng nhìn ra mấy cô nương không tin nàng bèn giải thích: “Các ngươi đều biết thân thế của ta, mười hai mười ba tuổi bị bán cho tên lưu manh chỉ bằng mấy lượng bạc vụn làm con dâu nuôi từ nhỏ, lúc đó ta vừa mất mẹ, còn trong kỳ thủ hiếu nên việc cưới xin chưa thể hoàn thành, đợi qua ba năm kết thúc, ta vẫn kiêu ngạo không muốn thành gia lập thất, tên lưu manh bèn có ý đồ làm nhục ta, trong tình thế cấp bách, ta chém hắn bị thương rồi đi tự thú.


Bởi vì là tội giết chồng, theo luật phải xử tử hình.”
“Vụ án được truyền lên Kinh đô, mọi chuyện đã được định đoạt cả rồi, nhưng có lẽ do mạng ta không nên tuyệt, lúc đó Triệu đại nhân còn là phán quan đã nhìn thấy hồ sơ nên bác bỏ vụ án này, sau đó tự mình đến gặp ta, hỏi rõ tiền căn hậu quả, tra luật xong thì nói ta vẫn còn trong kỳ thủ hiếu không thể tính là đã lấy nhau, vậy nên cũng không tính là giết chồng, chỉ kết tội làm tổn thương người khác.

Hơn nữa ta còn tự thú, phải xử nhẹ.”
“Nhưng phán quyết lại bị Đại lý tự trả về, giữ nguyên xử tử hình.”
“Triệu đại nhân lại không ngại vất vả, bôn ba khắp nơi thuyết phục, đệ chiết tử thỉnh lên quan Tri phủ, thậm chí vào cung đấu lý trước mặt Thánh thượng vì ta, cuối cùng cũng được đặc xá xử nhẹ tội.

Từ sau đó, ta liền sơ tóc làm một sơ đầu nương tử không bao giờ lập gia đình nữa.”
Không nhiều người biết sự việc mà sơ đầu nương tử từng trải, nhưng vụ việc có liên quan thì lại đường truyền tai truyền miệng trong Kinh đô, đến cả lão phu tử bảo thủ nhất cũng khen ngợi người can gián trung trực lương thiện, xứng đáng được tôn vinh.
Lúc đó mọi người cũng cho rằng người làm mọi thứ vì cô gái nghèo khổ đó là Kinh đô Tri phủ, hóa ra không phải.
Vì dân chờ lệnh, vì bách tính dám can thiệp thẳng thắn chính là quan tốt, là thanh thiên mà dân chúng lập bia trường sinh trong lòng, huống chi là chỉ vì một cô nương yếu đuối, bơ vơ không chốn nương thân dám đứng ra can gián, sao lại không khiến cho ai nấy đều kính nể?
Lý Ý Như thở dài: “Triệu đại nhân ra tay cứu giúp, tất vì chúng ta tái sinh cha mẹ.”
Các cô nương còn lại đều đồng tình.
Sơ đầu nương tử trầm tư chốc lát, nhờ Lý Ý Như đề bút viết một phong thư, nhân lúc mặt trời lặn vội vàng chạy tới Triệu phủ.
***
Viện tử của Triệu Bạch Ngư nằm tuốt xó xỉnh tệ hại nhất Triệu phủ, ở gần cửa sau, vậy nên mỗi lần ra ngoài cũng phải đi cửa sau, dĩ nhiên một nguyên nhân khác là bình thường cửa chính sẽ không mở cho y đi.
Ngày hôm đó như thường lệ đi bộ về phủ, từ xa y đã nhìn thấy một cô gái mặt mày nôn nóng cứ quanh quẩn ở cửa, bị hộ vệ ngăn ở ngoài.

Đến gần thêm một chút, cô gái thấy Triệu Bạch Ngư thì mừng rỡ chạy đến, bị Nghiên Băng quát bảo dừng lại.
“Ngươi là ai?”
Cô gái vội vàng nói rõ ý đồ, dâng thư lên: “Cầu xin Triệu đại nhân mau cứu các cô nương ở phường hoa trà, một khi bị Trịnh viên ngoại mua về, chắc chắn các nàng sẽ phải chết.”
Triệu Bạch Ngư nhận thư, sau khi xem xong nói: “Ngươi trở về nói với cô nương nhà ngươi, ta sẽ mang bạc tới đúng kỳ hạn.”
Cô gái vui sướng: “Đa tạ đại nhân!”
Đợi nàng đi rồi, Nghiên Băng mới cau mày: “Mua hết các nàng phải xài bao nhiêu tiền? Ngài không nghe nàng ta mới nói viên ngoại gì đó mang tới hai rương vàng sao, chúng ta lấy đâu ra lắm tiền như vậy?”
“Sao lại không có tiền? Của hồi môn, sính lễ, cứ tùy tiện dùng thôi.”
“Hả? Sao có thể dùng những thứ đó được?”
“Sao lại không thể? Cứu người quan trọng.” Triệu Bạch Ngư giấu hai tay vào trong tay áo, cong mắt cười nói: “Vả lại bỗng nhiên giàu có, trong lòng ta không nỡ, chi bằng cầm tiền đi làm việc thiện.”
“Tán tài tiêu tai, hành thiện tích đức.”
==
Tác giả muốn nói:
Tử Uyên (yuan – 鹓)
Uyên: Phượng hoàng mang điềm lành.
==
Editor: Anh công xuất hiện rùi nè, về sau có khá nhiều sự thật được bóc tách, nên công không phải là người xấu như trong lời đồn đâu é ;;v;;.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.