Bạn đang đọc Đếm Ngược Thời Gian Sống Sót – Chương 29
“Sư gia là phụ tá được mời tới từ Huyện nha, bởi vì là người được Huyện lệnh tiền nhiệm hết lòng đề cử nên hạ quan mới dùng đến nay, lòng tín nhiệm cũng sâu đậm.
Không gờ hắn lại lợi dụng nạn lụt đứng giữa kiếm lợi, biển thủ dược liệu được phát xuống, đến lúc dịch bệnh bùng lên thì lại thiếu thuốc thang.
Lúc hạ quan truy ra được tội của hắn thì phát hiện hắn đã sợ tội tự vẫn rồi.”
“Có điều, hạ quan đã kịp thời thông báo cho Tri phủ Dương Châu biết, thượng sai bên đó đã đồng ý phân phát thêm một lượng dược liệu lớn, cũng phái thái y đến, ngày mai là được đưa tới khu bị nạn.”
Lữ Lương Sĩ cúi đầu báo cáo, thỉnh thoảng trộm liếc động tĩnh trong phòng.
Trong phòng, Thôi phó quan thấp giọng nói: “Lão cho rằng chúng ta là Khâm sai, tạm thời không dám coi thường mạng người.
Chúng ta cứ giữ nguyên kế hoạch làm việc, chủ yếu điều tra vụ án Đặng Vấn An rồi âm thầm phối hợp với tiểu Triệu đại nhân.”
Ngụy bá vẫn còn lo lắng, suy nghĩ vẩn vơ.
Thôi phó quan: “Có Hải Đông Thanh lúc nào cũng truyền tin được, không sợ lỡ mất thời cơ biết được tình huống của tiểu Triệu đại nhân đâu.”
Ngụy bá yên lặng chốc lát: “Mở cửa đi.”
“Đại nhân?” Lữ Lương Sĩ hơi hoài nghi bèn lớn giọng gọi, thấy lâu không có ai trả lời nên định đánh bảo đẩy cửa ra, một giây sau liền có người kéo cửa ra từ bên trong, lão bị dọa sợ nên vội vàng lui về phía sau: “Ty chức có hơi mạo phạm, xin đại nhân thứ tội.”
“Lữ Lương Sĩ?”
“Có hạ quan.” Lữ Lương Sĩ ngẩng đầu nhìn thanh niên trước mặt, tuổi tác cũng phù hợp với Khâm sai trẻ tuổi trong lời đồn, tuy nhiên trông không giống với một văn thần, trái lại giống với người trong quân đội hơn, “Đại nhân có gì phân phó.”
Thôi phó quan: “Tin tức ngươi nhận cũng nhanh đấy.
Vừa dừng chân đã tìm ngay tới cửa, ghế còn chưa kịp ấm lên đây này.”
Lữ Lương Sĩ cười xòa, không dám tiếp lời.
Thôi phó quan chắp tay sau lưng nói: “Ta cũng không nói nhảm nữa.
Thánh quyến bệ hạ lệnh cho ta làm Phủ dụ sứ đến huyện Giang Dương của ngươi thể xét dân tình, nhất định phải mau chóng xử lý vụ Đặng Vấn An.
Xử trí dân bị nạn thế nào, giải quyết dịch bệnh ra sao, chỉ cần ngươi không mắc sai lầm lớn, bổn quan sẽ không vượt quyền quản ngươi.”
Gã liếc mắt nhìn thi thể trên đất: “Cũng không cần phải mang cái xác này đến thị uy với ta đâu, mấy chuyện này ngươi đi tìm Tri phủ Dương Châu cấp trên của mình đi.”
Lữ Lương Sĩ gấp gáp đáp: “Hạ quan sợ lắm, nào dám đe dọa đại nhân? Cho một trăm lá gan cũng không dám! Chẳng qua hạ quan…!Chẳng qua hạ quan lo rằng ngài hiểu lầm —— “
“Không làm trái lương tâm hà cớ gì sợ người khác hiểu lầm? Lẽ trời rành rành, trời đất còn đó! Những tên hạ quan các ngươi quen thói chúa đất, to gan làm việc không theo lệ.
Đưa một cái xác đến gặp ta là muốn ta nhớ lấy đòn phủ đầu này, thật sự cho rằng ta là người trẻ tuổi dễ mắc lừa, không nhìn ra thủ đoạn mà các ngươi mưu tính hay sao?”
Mặt mũi Lữ Lương Sĩ co giật, lắc tay lia lịa, lúc này Thôi phó qua mới chuyển sang chủ đề chính: “Bổn quan không có thời gian để chơi đùa với những mánh khoé để thăm dò của ngươi, đừng có mà dùng trò quỷ quái nhằm đùa bỡn bổn quan! Ta sẽ mượn vài người bên cạnh ngươi để trợ giúp, ngươi có dị nghị gì không?”
Lữ Lương Sĩ miễn cưỡng cười đáp: “Hạ quan sẽ cố gắng phối hợp.”
Thôi phó quan nhìn chằm chằm Lữ Lương Sĩ một lúc, bỗng nhiên lên tiếng: “Nói Lữ đại nhân bất hạnh thì bất hạnh, nói may mắn lại may mắn.”
Lữ Lương Sĩ không hiểu: “Lời này của đại nhân là sao ạ?”
Thôi phó quan: “Thì bất hạnh ấy mà, ngươi xử lý không trọn án oan thì thôi không nói, nếu dịch bệnh phát sinh mà ngươi còn không giải quyết ổn thỏa thì ngươi sai.
Đến lúc đó đừng nói là mũ cánh chuồng, cái đầu ngươi có giữ được hay không cũng chẳng biết nữa! Nhưng nếu nói may mắn thì thật sự sẽ rất may mắn, ngươi nhanh tay khắc phục dịch bệnh một cách gọn gàng, sạch sẽ, nói không chừng còn có thể lập công chuộc tội.”
Lữ Lương Sĩ sững sốt, nghĩ một chút thấy như vậy cũng có lý.
Tuy sư gia đã nói cho lão biết vài biện pháp cần làm nhưng chưa chắc đã an toàn, suy cho cùng thì việc Đặng Vấn An có là tòng phạm hay không vẫn còn phải phụ thuộc vào ý kiến cá nhân của Khâm sai.
Dịch bệnh phát sinh ngay trước mắt, quả thật là có thể lấy được chính tích!
Sau khi Hoàng Hà mắc lũ, dịch bệnh hoành hành là điều mà mọi người đều lường trước được, không phải lỗi của mình lão, nếu xử lý hoàn hảo, khống chế được con số thương vong, đến lúc nộp hồ sơ lên sửa lại số liệu một chút cho đẹp mắt là đã có thể lập công lớn rồi.
Đừng nói chỉ là lập công chuộc tội, thăng thêm một cấp bậc cũng không phải là không có khả năng!
Có điều tại sao vị Phủ dụ sứ này lại cố tình nhắc nhở lão?
Nghi ngờ vừa mới dấy lên đã nghe thấy Thôi phó quan nói: “Thật ra thì bổn quan cũng có quan hệ mật thiết với Quy Đức tướng quân.”
Quy Đức tướng quân chính là Chuyển vận sứ Hoài Nam mới nhậm chức Trịnh Sở Chi đó phải không?
Lòng Lữ Lương Sĩ vừa bị lay động lại có hơi lưỡng lự chưa thế quyết, trước khi Tần vương ngã ngựa, lão vẫn luôn ở trên chiếc thuyền này, có điều vì địa vị thấp kém, lời nói không đủ sức thuyết phục nên mới không bị kéo vào trong bè đảng, Tần vương rớt đài rồi, lão liền như bèo nước mất rễ, trên không trời dưới không đất, muốn dựa vào An phủ sứ Hoài Nam để được vào phe cánh Thái tử, nhưng người ta đường đường là đại quan nhị phẩm muốn gặp là gặp, muốn vào là vào được hay sao?
Trái lại lão muốn thông qua cấp trên của mình là Tri phủ Dương Châu để ngồi lên cái ghế An phủ sứ Hoài Nam hơn, tuy nhiên trừ mỗi quý đến Nha môn báo cáo ra thì căn bản không có cơ hội bước chân vào cửa Tri phủ.
Giờ đây được vị Khâm sai đại nhân này nhắc nhở, lại chủ động nói gã có quan hệ với phủ Trịnh quốc công, chẳng lẽ ngụ ý mình thuộc đảng Tần vương, làm việc cần phải nể mặt phủ Trịnh quốc công, là đang chỉ điểm lão đây sao?
“Khụ!”
Lữ Lương Sĩ đắm chìm vào suy nghĩ của mình bị tiếng ho làm cho hoàn hồn, vội vàng đáp lời: “Biết rồi! Hạ quan biết rồi! Hạ quan nhất định sẽ kiểm soát dịch bệnh thật tốt, nhất định sẽ không để xảy ra chuyện không may! Đại nhân, nhà trọ này không đủ thoải mái, chi bằng theo hạ quan về phủ tạm trú đi?”
Thôi phó quan phất ống tay áo nói: “Có phải bổn quan đi đâu ở đâu ngươi cũng muốn sắp đặt không?”
“Không không không…!Hạ quan không dám, vậy thì hạ quan cáo lui, đại nhân nghỉ ngơi cho khỏe.”
Lữ Lương Sĩ vội vã kêu bọn nha dịch lui xuống khỏi nhà trọ, lệnh cho một vài tên nha dịch ở lại làm những việc Phủ dụ sứ sai phái, kêu thêm mấy tên bộ đầu để ý động tĩnh của Phủ dụ sứ để kịp thời về báo cáo hành tung.
Vừa về đến Huyện nha đã không nhịn được gọi đám phụ tá đến, thuật lại những lời nói của Phủ dụ sứ lại một lần nữa, hỏi phụ tá xem trong lời này có ngụ ý gì.
Phụ tá râu dài nói: “Ý trên mặt chữ thì đúng là giống như là để bảo vệ ngài.
Dịch bệnh có thể nghiêm trọng cũng có thể không, nếu như để nó phát triển thành đại nạn thì bao nhiêu cái đầu cũng không đủ chém, ngược lại nếu kịp thời khống chế được thì chính là chính tích cứu được vạn người, dù có mười vụ án như vụ Đặng Vắn An cũng có thể chuyển nguy thành an.”
Lữ Lương Sĩ: “Ta cũng nghĩ vậy, nhưng Phủ dụ sứ đến đây đầu tiên là cải trang vi hành, sau đó kẹp thương mang gậy một phen, lời trong lời ngoài muốn xử lý vụ án công bằng, ta thấy không giống như có lòng tốt.”
Phụ tá phe phẩy quạt: “Cũng không phải, hành động của Phủ dụ sứ này nói rõ hắn thật sự muốn chỉ điểm đại nhân đấy! Hắn mở đầu bằng cách kẹp thương mang gậy gọi là sát uy bổng ra oai phủ đầu, dù sao cũng chỉ là phần mở đầu bình thường nhất trong quan trường thôi, hơn nữa ngài đã mang thi thể sư gia đến đó rồi, tuy nói là để phủi sạch quan hệ, nhưng cũng vì quá đường đột nên Phủ dụ sứ mới không vui, âu cũng là tình hữu khả nguyên*.
Khâm sai nhấn mạnh hắn đến là vì vụ của Đặng Vấn An ý muốn nói rằng sẽ không quản ngài trị người bên dưới thế nào, phải biết chức trách của Khâm sai chủ yếu là thể xét dân tình, nếu tra ra được chuyện gì từ bách tính, hoặc là dựa vào đám dân bị nạn kia lẫn bệnh dịch lan tràn để tố cáo, đại nhân ngài chạy không thoát khỏi đường chết.”
(*) Tình hữu khả nguyên – 情有可原: chỉ tình huống hợp lý, có thể tha thứ được.
Nhắc đi nhắc lại mấy từ chém đầu dọa cho hồn vía Lữ Lương Sĩ bay mất, nhưng nghe bọn họ phân tích xong lão lại miễng cưỡng an tâm.
“Nói vậy thì hắn đúng là người của phủ Trịnh quốc công rồi.
Các ngươi nói xem, lão gia có nên đến cửa thăm hỏi Trịnh vận phó hay không?”
“Có thể viết bức thư tỏ rõ lòng thành, tạm thời đừng đến tận nơi thăm hỏi, vì án Đặng Vấn An mà bị cột vào cùng một thuyền với Tri phủ và An phủ sứ, tùy tiện đến đó chỉ càng khiến ngài bị hiểu lầm thôi, kiểu gì ngài cũng sẽ bị bọn họ vứt bỏ.”
“Đúng rồi!” Lữ Lương Sĩ đột nhiên nghĩ ra một chuyện: “Phủ dụ sứ là người của phủ Trịnh quốc công, tất nhiên sẽ phải tìm cách đấu đá với đảng Thái tử, hắn vẫn luôn nhấn mạnh vụ án Đặng Vấn An thật ra là có ý đồ khác đúng không? Có phải muốn nhân cơ hội này đem vụ án đi xử lý đám người An Soái ty, cho nên ám chỉ ta chuyển sang chiếc thuyền kia giúp bọn họ đối phó với soái sứ không?”
Hai phụ tá điên cuồng động não, từ do dự “có thể” đến “tất nhiên” chắc như đinh đóng cột thuyết phục Lữ Lương Sĩ: “Chúng ta tạm thời đừung làm gì cả, cứ để cho bọn họ đấu pháp với nhau đi, đến thời khắc mấu chốt ngài hãy nhảy ra.
Vụ án của Đặng Vấn An này…!Hồ sơ sơ thẩm là do ngài đưa lên, không có cách nào chối bỏ được, chỉ còn cách dùng dịch bệnh để lập công chuộc tội thôi, còn lại khâu phục thẩm có thể đem ra làm thành bài báo.”
Lữ Lương Sĩ gật đầu liên tục.
***
Triệu Bạch Ngư trò chuyện cùng với người dân, triệt để hiểu được tình hình ở khu tỵ nạn.
“Ban đầu còn được ăn gạo ngon, sau đó là gạo cũ rồi đến cám trấu, rất nhiều người đã chết đói.
Có người đói không chịu được bèn tìm cách vào trong thành tìm cái ăn, cướp cả xe lương nên bị bắt lại, kết tội loạn đảng chém đầu thị chúng, dọa cho những người dân bị nạn khác và không cho phép bọn họ vào thành náo loạn trật tự trong thành.
Ngươi hỏi vì sao dân bị nạn không đến phủ Kinh Đô, cũng chẳng đến phủ Dương Châu phồn hoa? Bởi vì nửa đường đã bị quân lính xua đuổi hoặc giết chết, không muốn để cho bọn ta đến phá hỏng bộ mặt của phủ lớn!”
“Hoang đường! Đúng là coi trời bằng vung!”
Triệu Bạch Ngư giận đến mức tim cũng đau.
“Ngươi cứ nhìn mà xem, dân bị nạn ở huyện Giang Dương này ước chừng mấy chục ngàn người, toàn bộ đều không được phép vào thành, vẫn đang tràn vào như nước lũ thế kia! Ngươi lại nhìn đi, trước cửa Tri phủ, Tào ty, Soái ty đêm đêm ca múa, vô cùng sạch sẽ, nơi đó có mấy ai liếc mắt đến đám dân bị nạn?” Người dân ôm đứa trẻ đã đói bụng đến chết lặng, kể lể: “Bây giờ dịch bệnh còn bộc phát, phía đằng sau kia chỉ làm một hàng rào ngăn khu dịch, chỉ để cho vào nhưng lại không cho ra —— Đây không phải là hại người sao? Không phải là muốn đẩy người ta vào hố lửa sao?”
Bên cạnh có người nhích tới: “Nghe nói bệ hạ cử Khâm sai tới rồi, nói không chừng hắn có thể mang oan khuất của chúng ta về Kinh Đô đấy.”
“Quan lại bao che nhau hết cả thôi!” Dân bị nạn ôm con cười nhạt: “Dù sao ta cũng không ôm hy vọng gì, có thể sống sót rời khỏi khu dịch bệnh này thì chính là vô cùng may mắn, ai còn dám mong đợi có người giúp mình tố oan khuất chứ? Chỉ vài ngày nữa thôi, dịch bệnh sẽ càng trở nên nghiêm trọng hơn, đêm qua ta thấy bên kia mang ra ba thi thể ném vào sau khe núi, có thể thấy đã đến lúc dịch hoành hành, đã vậy còn chẳng có đủ thuốc để dùng nữa.”
Nghe vậy, lòng ai nấy đều lạnh xuống, bên ngoài lớp lớp doanh binh, tùy tiện chạy trốn chỉ có nước bị đánh chết tại chỗ, cứ coi như có thể rời khỏi khu bị nạn thì cũng sẽ không có bất kì huyện phủ nào chào đón bọn họ đến, bởi vì đã xem bọn họ như nước lũ mãnh thú, e sợ bọn họ mang dịch tới khắp nơi.
Mặt Triệu Bạch Ngư tái mét, ngũ cảm xuất hiện cùng lúc, tâm tình trở nên phức tạp, chỉ nói có thể tin tưởng triều đình, tin tưởng bệ hạ vẫn luôn sốt ruột vì lũ, lo lắng cho dân bị tai nạn, tham quan tương hỗ từ xưa đã vậy, nhưng phải tin tưởng trời xanh trăng tỏ, dịch bệnh, hồng hoang và cả tham quan đều sẽ được xử lí cả.
Người ngoài không quá tin tưởng Triệu Bạch Ngư, chỉ xem như đó là lời an ủi vô vọng dư thừa mà thôi.
Đến gần khu dịch bệnh, tâm trạng của Triệu Bạch Ngư càng nặng nề hơn nữa, vừa vặn nhìn thấy ba xe dược liệu và hai thái y đi vào, một lát sau thì có một đứa trẻ đẩy xe thùng gỗ đi ra, y liền đuổi theo sau.
Trong thùng gỗ đều là dịch nôn của các bệnh nhân, đứa nhóc thuần thục dọn dẹp, Triệu Bạch Ngư xắn tay áo lên, không sợ hôi thối bước đến giúp một tay, tiện thể hỏi thăm tình hình bên trong.
Đứa nhóc này là dược đồng bên cạnh lão đại phu, nhờ sự trợ giúp của Triệu Bạch Ngư mà lên tiếng khai thật: “Không lạc quan mấy.
Họ nói đây chính là loại dịch chưa từng xuất hiện trước đây, tính lây cực cao, cũng không có triệu chứng nào nằm trong toa thuốc, hai vị thái y vừa tới lúc nãy đã xem bệnh nhân trước, sau đó nghe đại phu miêu tả kĩ các triệu chứng phát bệnh nhưng mặt mày ủ dột ngay, lắc đầu liên tục, có vẻ rất khó giải quyết.”
“Không nói nhiều nữa, ta còn phải đi vào hỗ trợ, bên trong không đủ người, bận đến nỗi chân không chạm đất luôn.”
Đưa mắt nhìn dược đồng chạy đi, Triệu Bạch Ngư liền tự thuật lại tình hình mình nghe ngóng được trong ngày rồi đưa cho Hải Đông Thanh giao đi, Nghiên Băng cũng chạy đôn chạy đáo hỏi thăm, đến chạng vạng tối mới quay về.
“Ngũ lang, tình hình không ổn rồi.”
Chân mày Triệu Bạch Ngư nhíu lại: “Nói đi?”
“Lão thái y có kinh nghiệm dường như cũng không biết phải bắt đầu từ đâu, một vài loại thuốc cũng đã được thử nghiệm nhưng không có hiệu quả.
Hơn nữa tính lây rất cao, chỉ trong một ngày thôi mà có đến mười bệnh nhân được đưa vào, ba xe dược liệu cũng sẽ nhanh chóng cạn kiệt thôi, thái y lại quá ít.”
“Ngươi đi vào khu dịch bệnh sao?”
“Ta lén vào, phát hiện bọn chúng đang chôn xác người ở phía sau, đoán chừng đã chết tầm bảy, tám người rồi.
Lúc dịch bệnh vừa bắt đầu thường sẽ chết nhiều như vậy đấy, tạm thời thì vẫn chưa có loại thuốc nào có thể áp chế được, tình trạng về sau sẽ càng không lạc quan hơn.”
Triệu Bạch Ngư gặp khó khăn rồi, đời trước y theo ông ngoại học thuộc lòng rất nhiều toa thuốc ngàn vàng, chỉ là ít tiếp xúc với các toa liên quan đến dịch bệnh, bởi vì y học thời hiện đại rất phát triển, hoàn toàn trực tiếp nghiên cứu thuốc ngừa, vậy nên ông cũng không bắt Triệu Bạch Ngư học cho thuộc những toa thuốc kia.
Chuyện này y không thể giúp được gì cả.
“Trước tiên báo cho Thôi phó quan lấy danh nghĩa Phủ dụ sứ tấu lên phủ Dương Châu, xin tiếp thêm dược liệu và cử thêm thái y đến nghĩ cách ngăn chặn tình hình dịch bệnh.”
***
Thôi phó quan nhận được thư hồi âm, gây áp lực cho Lữ Lương Sĩ bắt hắn yêu cầu cấp trên là phủ Dương Châu tăng thêm dược liệu và thái y, Tri phủ Dương Châu Tiêu Vấn Sách ném thư đi, nói với tả hữu phán quan: “Lữ Lương Sĩ được voi đòi tiên!”
Tả phán quan: “Lữ Lương Sĩ thuận lợi đủ đường, trước đây vót nhọn đầu đến phủ Dương Châu cho bằng được muốn vào đảng Thái tử, cơ mà mấy nay đã biệt tăm biệt tích, giống như đã tìm ra được núi dựa mới rồi vậy.”
Tiêu Vấn Sách: “Ngươi muốn nói rằng gã đang dựa vào Khâm sai?” Đột nhiên lão cười nhạt: “Phủ dụ sứ kia tới đây là để bắt cái đuôi của gã mà, dựa vào Khâm sai chẳng phải tự chui đầu vào lưới hay sao?”
Hữu phán quan: “Nhưng vẫn còn có Trịnh vận phó kia nữa.
Trước đây Lữ Lương Sĩ thuộc đảng Tần vương, Tần vương vừa ngã ngựa gã đã muốn tìm cây cột mới, hiện giờ điều tới một Vận phó Hoài Nam, vậy mà lại là người đến từ phủ Trinh quốc công, đều nói rằng đây là môn sinh bạn cũ vương vấn không dứt được.
Thay vì leo lên cành cây khác khì cứ lui trở lại nhánh ban đầu còn hơn, Lữ Lương Sĩ kia chỉ là cỏ mọc đầu tường*, muốn bấu víu cả hai bên thế lực cũng là điều dễ hiểu thôi.
Có điều ta thấy Trịnh vận phó chưa chắc đã coi gã ra gì, gã còn dám nhiều lần yêu cầu dược liệu và thái y từ chỗ chúng ta, chỉ sợ là muốn nhân cơ hội dịch bệnh xảy ra tìm công trạng, lập công chuộc tội.”
(*) Cỏ mọc đầu tường (墙头草): cỏ mọc trên đầu tường vốn yếu ớt nên luôn đong đưa theo gió => chỉ người lập trường không kiên định; gió chiều nào nghiêng theo chiều đó.
Tiêu Vấn Sách phỏng đoán dựa trên suy nghĩ của phán quan: “Ý ngươi là Lữ Lương Sĩ đã nói láo, làm nghiêm trọng tình hình dịch bệnh lên lừa ta cung cấp thêm dược liệu và thái y, để về sau gã gộp vào thành tích đẹp đẽ của mình bù đắp vào án oan của Đặng Vấn An ư?”
Hữu phán quan đáp: “Chính là như thế! Bằng không tại sao dịch bệnh lại đột nhiên bùng lên được, tình huống ngay lập tức trở nên nghiêm trọng, mà lại còn có chuyện cấp dưới trộm dược liêu đi bán nữa chứ? Nhiều việc rối loạn lại với nhau đến vậy, sao lại có thể trùng hợp như thế được?”
Tiêu Vấn Sách: “Nếu chỉ là trùng hợp, thì Lữ Lương Sĩ đúng là muốn nhờ dịch bệnh này lấy công chuộc tội, cùng lúc đó lại có Phủ dụ sứ đến huyện Giang Dương dán mắt vào gã, gã không dám giở trò chậm trễ, vậy nên mới đưa chiết tử lên phủ Dương Châu nhiều lần sao?”
“Có khả năng là vậy.” Tả phán quan suy nghĩ một chút rồi nói: “Chi bằng ta phái người đến khu dịch bệnh thăm dò tình hình thử, sau đó kêu thêm người đến huyện Giang Dương tra thật hư ở chỗ Phủ dụ sứ, theo lý mà nói, nếu như phủ dụ sứ đến rồi, đại nhân ngài cũng nên tự mình đến cửa thăm hỏi.
Còn chiết tử yêu cầu phát thêm dược liệu và cử người đi này thì có thể đưa đi một ít, nhưng không thể nhiều, cứ bảo bên chúng ta cũng phát hiện có mấy bệnh nhân có triệu chứng dịch bệnh, đang triệu tập thái y bàn bạc đối sách.
Đến lúc đó dù Phủ dụ sứ có khiển trách thì ta cũng có lý do để mà phản bác lại.”
“Cũng là một cách.” Tiêu Vấn Sách vỗ bàn: “Cứ làm như vậy đi.”
***
Lữ Lương Sĩ nhận được thêm một xe dược liệu và một thái y cùng bốn năm tên học nghề, gã đã sắp điên rồi, chỉ tay ra bên ngoài Nha môn về hướng phủ Dương Châu mắng: “Coi mạng người như cỏ rác! Tiêu Vấn Sách ông là một tên coi thường mạng người! Đã là lúc nào rồi? Có biết bao nhiêu người mắc bệnh rồi không? Dược liệu ít như vậy, chọn ra mấy người này nữa là muốn hại chết ta sao?”
Phụ tá vội khuyên: “Nghe nha dịch nói, dân bị nạn mắc bệnh đã tăng từ mười mấy người lên đến hàng trăm, ba xe dược liệu đã dùng sắp hết rồi, thái y vật lộn cả ngày lẫn đêm, có một người đã ngất rồi, xét thấy chúng ta thật sự không thể đợi kịp nữa, chi bằng trước hết cứ vơ vét sạch dược liệu và đại phu trong huyện đưa sang đó đi ạ?”
Lữ Lương Sĩ: “Ừ! Được! Cứ làm như vậy đi —— Khoan đã, phải để lại ba tên, không, năm tên đại phu và hai xe dược liệu trong Huyện nha.
Đúng rồi, nhất định không được để cho Khâm sai đại nhân biết tình hình dịch bệnh —— “
“Vậy có cần sai người đi tìm Tào ty hay Soái ty không ạ? Tri phủ không tin tưởng chúng ta, sao lại không đến tìm cấp cao hơn chứ?”
“Không được!” Lữ Lương Sĩ nhất quyết cự tuyệt: “Nếu như Tào ty và Soái ty cũng biết được tình hình dịch bệnh ở huyện Giang Dương, rồi khắp cả Hoài Nam này cũng đều biết thì tin tức sớm muộn gì cũng truyền đến phủ Kinh Đô, Thánh thượng mà biết có nhiều người chết như vậy, làm sao ta có thể lấy công chuộc tội được?”
“Còn nữa, tình trạng ở khu dịch bệnh phải giấu đi hết, không được hé miệng tiết lộ nửa lời!”
Đầu Lữ Lương Sĩ rịn đầy mồ hôi lạnh, vốn cứ tưởng có thể kiểm soát được dịch bệnh để lấy thành tích, ai ngờ tình thế chuyển đổi, bệnh dịch ngày càng hung hãn, chưa qua mấy ngày mà đã không thể khống chế được xu hướng tăng lên, báo hại gã dù phải liên tục dâng chiết tử thỉnh cầu lên phủ Dương Châu cũng không dám nói là nó đã nghiêm trọng quá mức.
“Phải giấu đi —— nếu như có người hỏi đến, nhất định không được nói ra, đề phòng Khâm sai đại nhân lại vi hành, phải nói nhẹ về tình hình trong đó!”
Phụ tá bất ngờ, tất nhiên là vì không nghĩ rằng giới hạn của Lữ Lương Sĩ lại thấp đến mức này.
***
Người đến điều tra vùng dịch bị lừa, cho rằng tình hình dịch bệnh không nghiêm trọng, quay trở về báo cáo đúng sự thật với Tri phủ Dương Châu.
Tiêu Vấn Sách nổi nóng, nghiêm nghị chọn lời khiển trách Lữ Lương Sĩ thích việc lớn hám công to, bảo gã làm việc cho đến nơi đến chốn, suy nghĩ kĩ cho cái đầu trên cổ mình.
Nghĩ đến Phủ dụ sứ, chỉ sợ Lữ Lương Sĩ đứng giữa viết văn*, Tiêu Vấn Sách bèn lấy lý do phủ Dương Châu cũng phát hiện dịch bệnh, chỉ phát xuống một ít dược liệu, thậm chí không định cử thêm thái y đi.
(*) Nguyên văn là 做文章: làm văn; viết văn (dựa vào một việc nào đó để rêu rao, thổi phồng.)
Lữ Lương Sĩ nhận thư hồi âm tất nhiên là sốt ruột đến nỗi trước mắt đen sì, dán kín một phong thư gửi vào phủ Dương Châu.
***
Quan Hoài Nam bận rộn đẩy qua đẩy lại, đảo mắt một cái khu dịch bệnh đã trải qua bảy, tám ngày trời rồi, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đó thôi mà con số thương vong đã lên đến hàng trăm, tất cả thi thể đều bị kéo đi chôn sau núi, dùng thêm một lượng vôi lớn để ngăn chặn mầm độc lây lan.
Trong khoảng thời gian này, chỉ có tổng cộng bảy xe dược liệu và hai thái y cùng với mười một, mười hai đại phu trong huyện Giang Dương được đưa tới, Triệu Bạch Ngư tìm cơ hội chạy vào trong khu vực có dịch để giúp đỡ, nhờ đề ra được một vài phương pháp hiệu nghiệm nên đã có thể hòa hợp vào đoàn đại phu, thường xuyên nghe ngóng bọn họ bàn bạc cách để ngăn dịch bệnh lây lan,
Nghe một chút, trong đầu Triệu Bạch Ngư hiện lên một vài toa thuốc ra đời từ rất xa xưa, bởi vì cũng đã trải qua quá lâu rồi, trí nhớ cứ mơ mơ hồ hồ, rất khó mà nhớ lại được, thế nhưng mấy ngày qua y vẫn luôn cố hắng nhớ lại về chúng.
Lúc này, có người vén rèm lên nói với đại phu bên trong: “Lại đưa tới thêm một nhóm bệnh nhân rồi, chắc là khoảng tám mươi người.
Dược liệu chỉ còn lại hai xe rưỡi thôi, hãy dùng tiết kiệm đi, nếu mà còn không tiếp tế thêm nữa thì mỏ vàng cũng cạn!”
Một lão thái y tóc hoa râm nặng nề đáp: “Hôm nay đã lên đến 451 người rồi! Nếu cứ tiếp tục như thế, thì không tới một tháng nữa thôi, sợ rằng cả khu dân bị nạn này sẽ thất thủ mất! Chẳng lẽ tin tức không truyền về Huyện lệnh sao? Sao Phủ Dương Châu cũng không có động tĩnh gì? Tỉnh Hoài Nam nữa? Bốn ngày rồi mà còn chẳng đưa thêm người và dược liệu tới, thật sự muốn đưa hơn mười ngàn dân chúng ở nơi này vào đường chết ư?”
Một thái y khác nói: “Nói không chừng thật là như vậy đấy! Ta nghe nói Thánh thượng đã phái Phủ dụ sứ đến tra án oan, nếu như dịch bệnh bộc phát thì chính là tội chồng thêm tội, hiện tại đã có mấy chục người chết rồi, cứ cho là kịp thời giải quyết dịch bệnh thì Huyện lệnh vùng này cũng đừng mong thoát khỏi trách nhiệm.
Thà rằng bị truy cứu thì vò đã mẻ cho sứt luôn, đến chết cũng phải giấu nhẹm đi!”
Lão thái y bị lây bệnh nên mệt mỏi cùng cực, run rẩy mắng: “To gan làm bậy! Nếu lão phu may mắn tránh được kiếp khổ này, nhất định sẽ hồi kinh tố cáo cho bệ hạ biết, phạt nặng một trận để cho dân chúng ở Kinh Đông, Hoài Nam một câu trả lời mới được.”
Mười mấy đại phu ngồi chung quanh cũng than thở: “Chỉ sợ kiếp này khó thoát.”
“Ta hiểu rõ Huyện lệnh vùng này nhất, gã chính là một con chó sói lòng tham vô đáy, Vụ án của Đặng Vấn An ta cũng biết, ta từng tiếp một bệnh nhân kia, nàng ta là đầu bếp nhà Vương Quốc Chí, đến chuyện Đặng Vấn An bị Vương Quốc Chí đe dọa phải đổi tên thay thế nàng cũng biết.
Chỉ tiếc rằng khoảng thời gian Đặng Vấn An đồng ý nhận tội là lúc nàng ta hôn mê vì bệnh, lúc nàng tỉnh lại muốn đi làm chứng thì người kia đã bị đưa đến tỉnh Hoài Nam rồi.”
Triệu Bạch Ngư hỏi: “Thật không?”
“Tất nhiên!” Lão đại phu đáp.
Triệu Bạch Ngư hỏi tên họ, nơi ở của lão đại phu xong rồi hỏi ông ta, nếu như bị Phủ dụ sứ triệu ra công đường làm chứng ông ta có sẵn lòng hay không, lão đại phu hùng hồn đáp lại: “Có chứ sao không? Làm đại phu, hành nghề y là phải cứu người cứu đời, lên công đường cứu được một mạng người thôi mà, đây vốn chính là quy tắc sống mà lão phải gắn bó cả đời.”
Lòng Triệu Bạch Ngư tràn ngập kính nể, chữa bệnh cứu người, lão tiên sinh quả thật là một thầy thuốc giàu lòng nhân ái.
Không chỉ có ông ấy, mà tất cả đại phu thông thường cùng với quan thái y đều không ai lùi bước, vị thái y bị bệnh thậm chí uống hẳn một liều thuốc mạnh, đảm bảo đầu óc mình tỉnh táo để nghiên cứu và bốc thuốc đúng bệnh, so với quan trường Hoài Nam, có thể nói trắng ra là một bên cao thượng, một bên hèn hạ.
Lão tiên sinh còn nói: “Nữ đầu bếp kia cũng bằng lòng đến công đường làm chứng, chúng ta người nghèo nhưng không thiếu chí, có việc không giúp, thấy chết không cứu thì làm sao có thể an tâm được?”
Triệu Bạch Ngư cúi người với ông, cảm ơn ông và nữ đầu bếp vì đã bênh vực lẽ phải trước.
Trên thế gian này, thật sự không phải ai cũng thờ ơ và lạnh lùng.
Ấy vậy mà ông lão lại nhận ra điều kì lạ: “Ngươi là người phương nào?”
Triệu Bạch Ngư đáp: “Chỉ là một nho sinh thanh bạch, mượn dũng khí anh hùng thực thi công lý chính nghĩa mà thôi.”
Nét mặt lão tiên sinh hơi nghiêm lại, ánh mắt sáng rực lên, không nói lời nào trịnh trọng chắp tay hành lễ.
Sau đó nghe thấy đại phu và thái y bên kia đang tranh luận về một toa thuốc, tinh thần lão tiên sinh trở nên phấn chấn hơn, lớn tiếng phát biểu ý kiến của mình.
Triệu Bạch Ngư đứng ở cửa lều vén rèm lên, ánh sáng bên trong hắt ra ngoài, người người vội vàng qua lại, ánh lửa của bếp sắc thuốc cùng với mùi thuốc ngập tràn, tranh đấu cùng với hoàng quyền tối cao, những kẻ đó tự mình chui vào chiến trường nơi có đầy rẫy âm mưu quỷ kế, cũng vì ngồi tít trên cao nên khinh thường trăm họ dưới chân là lẽ đương nhiên, nhưng khi sống chết sờ sờ trước mắt thì đám người cao quý ấy hành xử còn chẳng bằng đám con ong cái kiến trong mắt bọn chúng nữa.
Triệu Bạch Ngư nhắm mắt định thần, bước nhanh về lều vải dựng tạm của mình, đề bút viết thư: “Bổn quan có lệnh, lệnh cho Đề điểm Hình ngục sứ Hoài Nam – Tống Linh điều động hai nhóm doanh binh quân Hoài, quân Nam đến Giang Dương, yêu cầu Đề cử Thường bình sứ Hoài Nam kiêm Tri phủ Dương Châu – Tiêu Vấn Sách lập tức cử người, cấp tiền và phân phát dược liệu tiếp viện cho dịch bệnh ở huyện Giang Dương, cho người bắt Huyện lệnh Giang Dương Lữ Lương Sĩ lại, đợi bổn quan hỏi chuyện! Tai tình khẩn cấp, không được làm lỡ!”
***
Nhận được chiết tử có con dấu quan trên nắp, Ngụy bá lập tức cầm thượng phương bảo kiếm đến gặp Đề điểm Hình ngục sứ Hoài Nam – Tống Linh.
Tống Linh nhận chiết tử, không nói hai lời lập tức điều động doanh binh quân Hoài, quân Nam.
Đô tổng quản hai khu thì nghiêm túc chất vấn: “Đề điểm Hình ngục sứ không có quyền điều động doanh binh, trừ phi có thủ dụ* của An phủ sứ Soái ty!”
(*) Thủ dụ: Chỉ thị viết tay
Tống Linh lập tức đưa chiết tử ra, cũng để cho bọn họ nhìn thượng phương bảo kiếm trên tay Ngụy bá: “Phủ dụ sứ thay thế Thiên tử tuần thú, phụng mệnh tùy cơ ứng biến, theo luật có thể vượt quyền điều phái khu doanh binh ở địa phương tỉnh của chư vị!”
Lúc này các Đô tổng quản mới lui về phía sau, mỗi người dẫn dắt một tuyến doanh binh theo Tống Linh tiến về phía phủ Dương Châu vận chuyển dược liệu và người, hai ngày sau đã đến huyện Giang Dương, bắt giữ Huyện lệnh huyện Giang Dương Lữ Lương Sĩ.
***
Bấy giờ, tại khu dịch bệnh.
Ba vị thái y và mười mấy vị đại phu không ngủ nghỉ nhiều ngày, nghiên cứu xem làm sao để ngăn chặn dịch bệnh, đến nay vẫn chưa có manh mối gì, dường như bởi vì hưởng ứng nạn lụt lớn nhất từ khi khai quốc, nên là dịch bệnh này đến cũng khó mà vượt qua nhất, thậm chí đã có hai đại phu bị lây bệnh, không thể không cách li.
Đôi khi Triệu Bạch Ngư sẽ vào xem tình hình một chút, phần lớn thời gian y phụ trách chỉ huy trấn giữ khu dịch, bởi vì người đứng đầu lúc trước đã chạy biến, chỉ còn lại mấy tên lính quèn chạy loạn như mấy con ruồi mất đầu vì đường ra thì vẫn luôn bị doanh binh chặn lại.
Triệu Bạch Ngư bất đắc dĩ phải tạm thời làm chỉ huy, đơn giản là vì y quen với việc đứng trước mọi người, cũng nhờ phong thái điềm tĩnh đã tôi luyện từ bao năm qua, Triệu Bạch Ngư đã thuyết phục được những người đang dần trở nên hoảng loạn.
Khi y lần nữa quay vào lều tạm, vừa vặn nghe được lão thái y có kinh nghiệm lâu năm nhất cảm thán: “Nếu như có thần y Từ Minh Bích ở đây thì đơn giản hơn nhiều rồi.”.