Đọc truyện Đếm Ngược Đau Thương FULL – Chương 81: Anh Đẹp Trai!
Bách Kiến bị thương không nhẹ, anh ta bị trúng hai viên đạn của cảnh sát, may mắn không vào điểm trí mạng.
Vương Tiểu Mai khó khăn đỡ anh ta đi vào căn phòng, phía sau còn hai người áo đen khác, xem ra cảnh sát đúng là có ích, không phải bù nhìn, ít nhất còn khiến tổ chức này tổn thất không nhỏ.
Dương Thần Sơ nghe thấy tiếng động thì rời khỏi lòng Lục Dương, lại nghe thấy anh nói: “Xem ra các anh đang lâm vào cảnh gà bay chó sủa?”
Mặt Dương Thần Sơ méo mó, gà bay chó sủa? Người này dùng thành ngữ kiểu gì vậy?
Bách Kiến nhếch môi, anh ta khó nhọc ngồi tạm xuống sàn nhà, cắn răng nói: “Nhờ công mấy anh hùng chính nghĩa như mấy người.” Vương Tiểu Mai chỉnh lại tư thế ngồi cho Bách Kiến thoải mái, cô đưa mắt ra hiệu cho một người.
Người đó liền đi đến chỗ Lục Dương và Dương Thần Sơ.
Cô lập tức bật chế độ chiến đấu: “Mấy người định làm gì?”
Người kia chẳng nói chẳng rằng, không biết moi đâu ra sợi dây, trói chặt hai người lại.
Lục Dương đứng dậy, bẻ ngoặt tay hắn lại, sợi dây rơi xuống đất.
Bách Kiến ngước mắt nhìn, thong thả khiêu khích: “Anh trói đi, nếu anh không để anh ta trói hai người lại, cô bé của anh sẽ bị tiêm một mũi thuốc đấy.” Vương Tiểu Mai đứng bên cạnh Dương Thần Sơ, trên tay cô ta cầm một kim tiêm, chất lỏng trong suốt lắc lư trong ống tiêm.
Dương Thần Sơ vẫn luôn để ý nhìn Lục Dương, chỉ sợ anh bị thương nên giác quan không tập trung vào người khác, khi nhận ra cũng là lúc Vương Tiểu Mai túm chặt cánh tay cô lại, kim tiêm kia chỉ chực tiêm cho cô một phát.
Cô dùng lực định phản công lại, Bách Kiến ngồi dựa vào tường, nhìn cô bằng ánh mắt thích thú: “Em thử động tay động chân xem, người đàn ông của em liệu có chết bởi một nhát dao không nhỉ?” Lúc trước anh không nghĩ người phụ nữ nhỏ bé này sức lực lại lớn như vậy, lần này rút kinh nghiệm, trói chặt tay chân cô lại, đề phòng vạn nhất cô lại làm hại tới người của anh.
Cả Lục Dương và Dương Thần Sơ đều dừng động tác.
Trong phòng hiện giờ họ yếu thế hơn, có đánh cũng không thắng, chưa kể chỉ bị trói thôi mà, cũng chẳng sao.
Hai người hiểu ý đối phương, dừng mọi động tác.
Tên kia cúi xuống nhặt sợi dây, chỉ trói hai người lại với nhau, sau đó đi đến chỗ Bách Kiến.
Khuôn mặt Bách Kiến nhợt nhạt, mồ hôi nhỏ ra như nước, người áo đen từng băng bó cho cô đã cầm dao mổ, chuẩn bị lấy đạn từ người anh ta ra.
“Bách Kiến, chúng tôi không thù không oán với anh, tại sao anh lại năm ba lần nhất quyết ép chúng tôi vào đường cùng?” Đây là lý do Dương Thần Sơ không tìm được đáp án, tại sao Bách Kiến phải giày công giăng bẫy, hãm hại Lục Dương, tại sao phải khiến cô và anh hiểu lầm rồi chia ly?
Áo anh ta bị cởi ra, nước da màu lúa mạch với cơ bụng săn chắc hiện ra rõ rệt, thuốc tê được người bác sĩ kia tiêm vào, cô nghe thấy anh ta nói: “Em muốn nghe?”
“Đúng, tôi cần lời giải thích.”
“Bách Kiến, anh không lo bản thân sẽ chết vì nói nhiều hay sao?” Lục Dương bất ngờ lên tiếng.
Dương Thần Sơ nhận ra anh đang cản anh ta giải thích, nói rõ mọi chuyện.
Cô quay sang nhìn anh với án mắt khó hiểu, đáp lại là đôi mắt thâm trầm của anh, nhùn kỹ còn có sóng ngầm, nhưng lúc này cô đâu còn tâm trạng ngồi phân tích ánh mắt anh nữa.
Bách Kiến khẽ rên một tiếng, mặc dù đã được tiêm thuốc tê, nhưng khi dao mổ lạnh lẽo cứa vào da thịt vẫn khiến anh đau thấu xương.
“Anh nói vậy tôi lại càng muốn nói, sao? Anh sợ?” Chưa chờ Lục Dương đáp lại, anh ta đã quay sang nhìn Dương Thần Sơ: “Cô bé, tôi kể em nghe chuyện xưa, em thích không?”
Dương Thần Sơ né tránh ánh mắt của anh ta, đôi mắt ấy quá giống Lục Dương, cô sợ nhìn nhiều bản thân sẽ không phân biệt được hai người họ nữa.” Tôi chỉ cần lời giải thích, chuyện xưa của anh tôi không có hứng thú.”
“Ồ.” Bách Kiến tỏ ra tiếc nuối: “Nhưng chuyện này có liên quan tới mẹ chồng tương lai của em thì sao?”
Cô cảm thấy lực ở tay Lục Dương dường như mạnh hơn, cô không biết anh đang cố truyền đạt cho mình điều gì, cớ gì anh lại một mực ngăn cản cô tìm ra chân tướng? Cô cố gắng bỏ qua lời cảnh cáo của anh: “Anh nói đi.”
“Anh nhẹ tay chút đi.” Bách Kiến quay sang gầm gừ với vị bác sĩ kia, rồi lại cười đắc ý: “Được.”
________
Mẹ Lục Dương tên thật là Phương Ngọc Mai, con gái của một gia đình nông thôn bình thường, bố mẹ làm công nhân trong cùng một xưởng.
Sống kế bên là gia đình ông Tiêu, hai người họ cũng làm chung xưởng với bố mẹ Phương, có đứa con trai là Tiêu Phong.
Vì lẽ đó, Tiêu Phong và Phương Ngọc Mai thân thiết với nhau hơn, cùng học một trường, lại chung một lớp, tình cảm khá tốt.
Mùa hè năm ấy, khi hai đứa trẻ vừa tròn mười tám tuổi, biến cố đã xảy ra khiến thanh mai trúc mã phải ly biệt.
Năm ấy, trong khu họ ở có gia đình giàu có chuyển đến ở tạm, đó là gia đình Lục Kiêu, cũng là bố của Lục Dương sau này.
Được biết, nhà họ Lục này sống ở Bắc Kinh, thuộc hộ gia đình giàu có, hè này họ về thăm quê, nhân tiện sống ở đây mấy tháng coi như nghỉ dưỡng.
Lũ trẻ trong khu lần đầu nhìn thấy những người từ trên thành phố xuống, lại còn là thủ đô, đâm ra có chút tò mò, thích thú, ngày ngày thường hay đến gần căn nhà rộng lớn đó ngắm nghía.
Phương Ngọc Mai là cô gái hiếu động, nghe mọi người truyền tai nhau có người từ thủ đô ghé xuống, cô hiếu kì muốn đến xem hình dáng người giàu đó ra sao.
Vì ban ngày phải trông coi cửa tiệm nhỏ ở nhà, nên đêm đến mới có thời gian đến xem trộm.
Tối ấy, cô cầm theo đèn pin nhỏ, lẻn vào khuôn viên nhà họ Lục.
Căn nhà đồ sộ, lộng lẫy như một cung điện châu Âu, bên ngoài có vườn hoa, bể bơi rộng lớn.
Đối với những năm của thế kỉ hai mươi, điều đó là hiếm thấy ở bất kỳ căn nhà nào.
Ngắm nghía mấy vòng, Phương Ngọc Mai thấy nhàm chán, nhà đẹp chung quy vẫn để ngắm, chẳng có điều gì thú vị lắm, cô đi ra chỗ bờ rào thấp, định bộ trèo ra bên ngoài.
Nào ngờ, lúc vào thì không sao, lúc ra lại gặp sợ cố, vạt áo bị cành cây kéo lại, cả người Phương Ngọc Mai treo lơ lửng trên hàng rào.
Cô cau có than thở trong lòng, chân tay không ngừng lắc lư, muốn làm gãy cành cây vướng víu kia.
Từ xa, có ánh sáng yếu ớt chiếu tới, có người tới.
Bị ánh đèn chiếu thẳng vào mắt, Phương Ngọc Mai đưa tay bịt lại, khi mở mắt ra, đập vào mắt cô là chàng trai khôi ngô, tuấn tú, anh một tay cầm ly nước, một tay cầm đèn pin.
Trông thấy có người bên ngoài nên mới ra xem thử, không ngờ lại xem được tình huống dở khóc dở cười này.
Phương Ngọc Mai ngượng ngùng, chỉ muốn chui xuống đất độn thổ cho rồi, biết thế nghe lời Tiêu Phong, ở nhà nằm xem ti vi có phải sướng hơn không.
Cô quyết định, đằng nào cũng mất mặt rồi, bôi tro chát trấu thêm cũng chẳng sao.
Cô đưa tay vẫy vẫy, cười: “Chào anh đẹp trai.”
Người kia có lẽ không ngờ cô sẽ nói vậy, có chút lúng túng.
Lục Kiêu đi tới gần Phương Ngọc Mai.
Cô tưởng anh định bắt mình liền giải thích: “Tôi không phải là trộm, tôi chỉ muốn tham quan nhà anh thôi.” Sợ chưa đủ thuyết phục, cô còn nói thêm: “Thật đấy!”
Nhìn bộ dạng chối chết không nhận của cô, Lục Kiêu mỉm cười, Phương Ngọc Mai ngơ ngẩn, đẹp thật đấy!
Anh đưa tay gỡ cành cây kia ra, trong lòng cô ngơ ngẩn, anh đã trực tiếp bế cô xuống: “Em muốn xem sao không đến vào ban ngày.” Anh chỉ tay vào hàng rào: “Hay là em thích leo trèo?”
Phương Ngọc Mai bị trêu chọc, mặt đỏ như ớt, nhất thời không biết giải thích ra sao, đành ậm ừ cho qua.
Lục Kiêu cười phá lên, anh tự nhiên đưa tay xoa đầu cô rồi dắt cô ra cổng chính.
Mở cổng xong, anh nói: “Lần sau muốn tham quan cứ nói với anh.
Tối rồi, em về đi kẻo bố mẹ lo.”
Phương Ngọc Mai chun mũi, xem cô là trẻ ba tuổi sao?
Cô co cẳng chạy, được khoảng một trăm mét thì đưa tay vẫy vẫy, nói lớn: “Anh đẹp trai, cơ ngực anh đẹp lắm, đẹp hơn cả Tiêu Phong kế bên nhà tôi đấy!”
Lục Kiêu mỉm cười bất lực, cô gái này đúng là bất thường.
Những ngày sau đó, Phương Ngọc Mai thường hay gặp được Lục Kiêu, anh hay nói chuyện với người trong khu, đa phần hỏi về địa lí, kinh tế các kiểu.
Thi thoảng cô cũng tò mò, xán lại gần xem náo nhiệt, lần nào cũng bị anh đá đểu vài câu.
Bất giác, quan hệ giữa cô và anh thân thiết thêm vài phần.
Trên đường đi lấy hàng về, Tiêu Phong lái xe qua con đường khúc khuỷu, anh hỏi: “Phương Ngọc Mai, cậu thân với người họ Lục kia lắm nhỉ?” Anh gọi những người nhà Lục Kiêu là người họ Lục, bởi lẽ anh không mấy ưa người nhà giàu tỏ ra huênh hoang như vậy.
Phương Ngọc Mai ngồi phía sau ôm thùng hàng to tướng, cô cố vươn tay bám chặt vào vạt áo của Tiêu Phong để giữ thăng bằng, con đường này xóc muốn chết.
“Ừ, Lục Kiêu rất tốt.”
Tiêu Phong chỉ ồ rồi lại im lặng.
Khi trời sẩm tối, họ cũng về đến nhà, bố mẹ Phương vẫn chưa về.
Cô xếp hàng lên giá, quay ra vẫn thấy Tiêu Phong đứng ở ngoài cửa, thông thường lúc này cậu ta đã bỏ về rồi.
Cô hỏi: “Tiêu Phong, cậu có chuyện gì à?”
“Cậu thích Lục Kiêu phải không?” Tiêu Phong ngước mắt nhìn cô, đôi mắt ấy còn có vài tia lo sợ, mất mát.
Phương Ngọc Mai ngẩn ra một lúc rồi mới cười: “Hình như là vậy.”
Tiêu Phong xoay người, bỏ đi.
Cô nhìn bóng lưng anh ấy, có chút khó hiểu.
Tối hôm ấy, bố mẹ Phương vẫn chưa về, mười giờ tối, cô nhận được tin báo bố mẹ đã bị tai nạn trong lúc làm việc, máy lắp ráp trục trặc, đổ ập xuống, đè chết hai người họ.
Đám tang được tổ chức đơn giản, chỉ trong một ngày, Phương Ngọc Mai trở thành trẻ mồ côi.
Hai ngày sau, người nhà họ Lục bất ngờ xuất hiện.
Mẹ Lục Kiêu cúi xuống an ủi cô vài lời rồi thăm dò: “Ngọc Mai, con theo cô chú lên Bắc Kinh học nhé.
Cô chú sẽ nuôi con khôn lớn.” Người nhà họ Lục nổi tiếng trong khu là lương thiện, họ đã giúp không út hộ gia đình trong khu này, đối với Phương Ngọc Mai cũng rất quý.
Ngày Phương Ngọc Mai đi, Tiêu Phong đã một mực giữ cô lại, cậu ta chỉ vào Lục Kiêu bên cạnh cô: “Phương Ngọc Mai, cậu vì cậu ta mà bỏ đi đúng không?”
Phương Ngọc Mai mệt mỏi, cô nhìn Tiêu Phong như vậy, tuy không muốn rời xa nhưng lại không thể từ bỏ ước mơ mà bố mẹ vẫn luôn gửi gắm.
Cô nói: “Tiêu Phong, tôi thích anh ấy.
Cậu hãy sống tốt, một ngày nào đó, chúng ta gặp nhau ở Bắc Kinh nhé!”
Năm năm sau, Lục Kiêu đã kết hôn với Phương Ngọc Mai, một năm sau họ có đứa con trai đầu lòng, tên Lục Dương.
Nhà họ Lục làm việc ngày càng khởi sắc, gia đình hạnh phúc không thôi.
Tiêu Phong lại không may mắn như vậy.
Cậu ta học đại học ở quê, bốn năm trước lên Bắc Kinh làm việc, gặp lại Phương Ngọc Mai, anh ta mỉm cười chua xót, nhưng vẫn rất quan tâm cô.
Năm Lục Dương bốn tuổi, sơ sẩy bị xe đâm, Tiêu Phong vội vã cùng Phương Ngọc Mai đưa cậu bé vào bệnh viện.
Tiêu Phong nói gì đó với bác sĩ, một tiếng sau, phẫu thuật thành công, Lục Dương được đưa vào phòng hồi sức.
Bên ngoài, bác sỹ đưa một lọ ống nghiệm cho Tiêu Phong, đây là anh đã nhờ bác sỹ trong lúc phẫu thuật lấy giúp.
Anh cầm theo ống nghiệm, đi đến một phòng thí nghiệm ở ngoại ô.
Anh đưa lọ thí nghiệm cho bác sỹ: “Cần này tế bào tuyến vú đủ để nhân bản không?”
Bác sỹ cầm ống nghiệm quan sát, hài lòng mỉm cười: “Được chứ.
Ông Tiêu, tôi sẽ tiến hành nhân bản ngay.”
Hết chương 81
Có ai tò mò ông Tiêu này định làm gì không?