Đếm Ngược Đau Thương

Chương 78: Năm Phút Ngắn Ngủi


Đọc truyện Đếm Ngược Đau Thương FULL – Chương 78: Năm Phút Ngắn Ngủi


Trong phòng im ắng, chỉ vang lên tiếng vâng, dạ, em biết rồi của người nào đó.

Cuộc điện thoại nhanh chóng kết thúc, tên đại ca nhìn về phía bốn cô gái, thấy họ đều chưa tỉnh thì xoay người đi ra cửa phòng: “Hai thằng chúng mày ở lại trông chừng chúng nó, để con nào chạy thoát tao cho chúng mày chết!”
“Dạ!” Hai tên được phân phó đồng thanh lên tiếng.

Ánh sáng vụt lóe lên rồi tắt đi, trong chớp mắt, cả căn phòng chỉ còn vương lại vài giọt nắng.

Hai tên kia ngồi ghế ở gần cửa, bắt đầu hút thuốc, đánh bài giết thời gian.

Khoảng ba mươi phút sau, một tên sốt ruột: “Tao buồn vệ sinh quá, mày trông chừng chúng nó đi!”
Tên kia gọi với lại: “Ấy, chờ tao tí!” Hắn đi đến gần bốn người đang bị trói, lần lượt vỗ mạnh vào mặt bốn người, thấy không có động tĩnh gì, hắn cúi xuống, buộc chặt lại dây thừng, đến khi cảm thấy đủ chắc chắn, hắn đứng dậy: “Tao cũng cần giải quyết, đi!”
Căn phòng lại rơi vào im lặng, tiếng bước chân xa dần.
Yên lặng.
“Mở mắt ra đi.” Mạnh Vy nói khẽ.
Bốn người trải qua sinh tử đều đã thấu hiểu tận ruột gan của nhau, họ đều đã tỉnh dậy, chỉ là giả vờ để qua mắt bọn chúng thôi.
Triệu Manh mở mắt, cau có: “Tên kia tát tôi đau quá, để bà chạy thoát được hắn nhất định sẽ bị hoạn thành thái giám!” Cô nghiến răng kèn kẹt.
Dương Thần Sơ thử cựa quậy tay, chân, muốn thoát ra khỏi nhưng dây được tên kia trói rất chặt, sít vào da thịt, càng cựa mình dây thừng thô ráp càng ma sát với da, đau rát.

“Hắn trói chặt lắm.”
Lãnh Như Ý thử xoay xoay cổ tay.

Dương Thần Sơ thấy vậy, mắt tập trung vào chiếc vòng tay màu trắng bạc trên tay cô ấy, trông thấy ánh mắt le lói của Lãnh Như Ý, cô chợt nhận ra mọi chuyện.


Cô nhếch miệng: “Để tôi dùng miệng mở nó ra cho.”
Cô cúi người xuống, dùng răng chạm khẽ vào một nút nhỏ trên vòng tay, chiếc vòng tay lập tức cạch một tiếng, từ hình tròn trở thành con dao nhỏ, lưỡi dao màu bạc sáng lên trong phòng.
Triệu Manh tặc lưỡi: “Thì ra là vũ khí phòng thân.

Thảo nào tôi cứ thắc mắc tại sao một người phụ nữ không ưa đồ trang sức như cô lại thích đeo cái vòng tay bánh bèo này.

Lãnh Như Ý, cô giỏi lắm!” Cô ấy nháy mắt một cái với Lãnh Như Ý.
Dương Thần Sơ tiếp tục dùng miệng, khẽ ngậm chuôi dao nhỏ vào miệng, cô cứa vào dây thừng, may mắn con dao này rất sắc, di chuyển năm sáu lần dây thừng đã bị cắt đứt.

Cả bốn người rũ người, đứng dậy, xoay xoay cổ tay, sau đó cởi dây thừng ở chân ra.
Dương Thần Sơ bước nhẹ ra phía cửa, thông qua khe cửa nhỏ, cô trông thấy bên ngoài là hành lang dài: “Đây là một tòa nhà lớn, không phải là căn phòng.” Ban đầu cô vẫn tưởng bọn chúng nhốt các cô tại một căn nhà nhỏ nào đó nằm trên núi, không ngờ lại là cả một tòa nhà rộng lớn.
Bốn người nhẹ nhàng mở cửa, lại từng bước rời xa khỏi căn phòng ấy.
Nơi này rất rộng, phòng nhiều vô kể, bốn người đi cùng nhau lên tới tầng hai.

Tầng hai có vẻ yên ắng hơn rất nhiều, người cũng hầu như không có.

Lúc còn ở tầng một, bốn người đã hai lần hú hồn, một lần suýt bị phát hiện ra.
Mạnh Vy vòng hai tay ôm lấy mình, giọng cô ấy nhỏ hơn cả tiếng muỗi kêu: “Mấy cô có thấy lạnh không?”
Nhắc đến mới thấy, tầng hai này nhiệt độ có vẻ thấp hơn tầng một rất nhiều, hơi lạnh như sương sớm lùa vào cơ thể.
Triệu Manh đi sát vào tường, xuýt xoa: “Công nhận lạnh thật.

Đây là hầm lạnh chắc?”

“Nếu tôi đoán không lầm, nơi này có phòng lưu trữ nội tạng.” Dương Thần Sơ bước từng bước về phía căn phòng cuối hành lang, cô cảm nhận được khí lạnh càng về phía sau càng lạnh hơn, căn phòng cuối cùng kia có lẽ là căn phòng lạnh nhất, khả năng là nơi lực trữ nội tạng rất lớn.
Cô quay người lại, hỏi ba người: “Còn máy ảnh không?” Phóng viên luôn dự trù trong người loại máy ảnh hơi dẹt, đút vào túi áo ngầm trong trang phục.

Thời cơ hiếm có này họ không thể bỏ qua, nếu không bị bắt vào đây đúng là công cốc.
Ba người đều cho tay vào trong áo, lúc sau trên tay đã xuất hiện máy ảnh.

Triệu Vy mở máy ảnh, ngắm tầm nhìn: “Sao có thể làm mất bảo bối này chứ.” Phải, lúc này, máy ảnh chính là bảo bối của họ.
Sau khi chụp xong hành lang của tầng hai, bốn người ngày càng tiếp cận gần hơn tới căn phòng kia.
Cửa phòng khép kín, phía dưới khe cửa bé tí, cách mặt đất hai đến ba mi li mét, khói trắng mang theo hơi lạnh tỏa ra ngoài.

Lãnh Như Ý nói thầm: “Quả đúng là nơi này.”
Mạnh Vy đưa tay mở cửa, hiển nhiên là không được, nơi này quan trọng như vậy sao bọn chúng có thể mở toang được chứ.
Trên cánh cửa có gắn bảng số yêu cầu nhập mật mã, họ không thể ấn bừa được, nhỡ cánh cửa này có cài chế độ chống trộm, đến lúc nhập sai mật khẩu, bốn người chắc chân bị phát hiện.
Triệu Manh mặt tươi như hoa, tiến hẳn về phía trước, nhìn cánh cửa, tay làm một loạt động tác nhanh đến chóng mặt: “Coi như cũng đến lúc Triệu Manh này trổ tài, cũng may kiến thức IT của tôi chưa chữ thầy giả thầy.” Dương Thần Sơ lúc này mới nhớ ra, ngày đầu gặp nhau, Triệu Manh nói cô ấy tốt nghiệp Đại học IT có tiếng ở Thượng Hải, anh lại làm hacker có tiếng trong giới, kỹ thuật phá mật mã không tồi.

Thật may lúc này bọn họ còn có cô ấy ở bên.
Hai phút sau, bảng số hiện lên màu đỏ nhỏ, mật mã được giải, cánh cửa dần mở rộng.

Mạnh Vy làm ký hiệu ngầu đấy với Triệu Manh, cô nàng vểnh mũi đắc ý.
Vừa bước vào căn phòng, cánh cửa phía sau đã lập tức đóng lại, khí lạnh khiến bốn người run rẩy.
Ánh sáng trong phòng không quá sáng, chỉ đủ nhìn mọi vật.


Từng hộp kính trong suốt, còn có màu khói trắng xếp theo hàng, bên dưới in ký hiệu, tên đồ chưa trong hộp.
Dương Thần Sơ đi đến gần một hộp đựng tim người, bên ngoài mặt kính cũng rất lạnh.

Cô chụp mấy tấm ảnh, nói: “Nơi này sử dụng công nghệ bảo quản nội tạng bằng chất chống đông từ những năm 80 của thế kỉ trước.

Bọn chúng làm lạnh nội tạng và đưa nó về trạng thái tinh thể không bị đóng băng ở trong khoảng nhiệt độ từ 160 đến 196 độ.” Trước khi tham gia vào nhiệm vụ này, cô đã dành mọt ngày để tìm hiểu kỹ về nội tạng người cũng như kỹ thuật bảo quản nội tạng.
“Cô cừ thật đấy.” Mạnh Vy mắt vừa áp vào máy ảnh vừa nói.
Lãnh Như Ý đi vòng quanh căn phòng, sau khi quan sát một lượt, cô ấy lên tiếng: “Nhưng bọn chúng sử dụng công nghệ cao nó trước đây một chút, có vẻ như là vừa làm lạnh nội tạng nhưng lại không ảnh hưởng tới các tế bào, mô trong nội tạng đó.”
“Vậy bọn chúng phải làm gì để đưa nội tạng này về trạng thái ban đầu.

Đâu thể sử dụng nội tạng lạnh này để ghép vào cơ thể người được.” Triệu Manh hỏi.
Dương Thần Sơ đi đến gần một hộp kính, cô mở nắp hộp kính ra, khí lạnh kèm theo khói trắng phả vào mặt cô, hơi rát, cô nheo mắt lại, các cơ trên mặt sắp bị nhiệt độ này làm đông cứng rồi.

“Bọn chúng làm ấm nội tạng lại bằng cách sử dụng các hạt nano axit sắt mạ silic có tác dụng như những hạt làm ấm cực nhỏ bao quanh các mô, sau đó kích hoạt sóng điện từ không xâm lấn.”
Triệu Manh chăm chú lắng nghe, những thông thông tin này rất cần thiết cho bàu báo sau này.
Mạnh Vy run cầm cập, tiếng răng lưỡi va vào nhau nghe đến rợn người, mắt cô ấy nhìn chăm chăm vào hộp kính, giọng nói vừa thê lương lại vừa quyết tâm: “Tôi nhất định sẽ đưa chuyện này ra ánh sáng khiến bọn người độc ác này sống không bằng chết.”
Trước khi đến đây, họ đều chỉ là con người mang trên mình nhiệm vụ đưa tin, làm rõ mọi chuyện của công việc mình được giao, nhưng khi chứng kiến đồng nghiệp bên cạnh ngày càng ít đi, chứng kiến thảm cảnh dã man, tàn bạo, tận mắt trông thấy cảnh sát vù mình mà hy sinh, mục tiêu của họ đã không còn đơn thuần như ban đầu nữa.

Các cô muốn chụp, ghi chép chi tiết, rõ ràng nhất để lôi chuyện này ra ánh sáng, cho mọi người nhìn rõ bản chất thật của chuyện này, trả thù cho bao sinh mạng bị cướp đoạt, giúp cho những người phải hy sinh được yên nghỉ.
Dương Thần Sơ dừng động tâc chụp ảnh, cô nhìn Mạnh Vy đang nằm chụp một hộp kính khác: “Mạnh Vy, cô thích anh chàng cảnh sát kia phải không?” Trong suốt chặng đường đi, cô để ý thấy Mạnh Vy có sự quan tâm đặc biệt dành cho anh cảnh sát kia, ánh mắt nhìn anh ấy cũng có sự khác biệt, khi anh ấy bị đạn bắn, Mạnh Vy đã rơi nước mắt, giọt nước mắt ấy rất nặng, tựa như chì, kép cả người cô ấy xuống.
Mạnh Vy dừng lại động tâc chụp ảnh, lúc sau lại khôi phục như thường, cô ấy lắc đầu: “Không, tôi không thích anh ấy.

Chỉ là tôi thấy anh ấy rất giống một người, người ấy cũng làm cảnh sát, cũng có đôi mắt biết cười như anh ấy, tính tình lạc quan như anh ấy.” Giọng cô ấy nhỏ dần, nhỏ dần nhưng lại vang vọng rõ rệt trong đầu cô: “Chỉ tiếc, cả hai người họ đều bị tội phạm mà chết.”
Dương Thần Sơ từng nghe Triệu Manh nói Mạnh Vy có một trúc mã, anh ấy đã chết năm hai mươi tư tuổi, có lẽ chính là người ấy.
“Vì vậy, tôi nhất định phải khiến chuyện này lộ ra ánh sáng.” Cô ấy quyết tâm tột độ hơn bao giờ hết.
Lãnh Như Ý đột nhiên im lặng, cô ấy đi đến gần cửa, áp tai vào cửa, sắc mặt nghiêm trọng: “Có người tới.”

Cả bốn người hoảng hốt, trung này không có lối ra khác, bị bọn chúng phât hiện thì sao?
Chưa kịp chờ họ suy nghĩ, cánh cửa đã được mở ra, năm người đàn ông lực lưỡng bước vào, ánh mắt tên đứng đầu rét lạnh hơn cả nhiệt độ trong phòng, hắn gằn giọng: “Các cô giỏi đấy, dám chạy đến nơi này.”
Tên đứng bên cạnh hắn túm lấy Lãnh Như Ý định chạy đi.

Dương Thần Sơ hét lớn: “Lãnh Như Ý, cẩn thận!”
Tiếng hét ấy chưa kịp truyền tới chỗ Lãnh Như Ý đã bị tiếng đạn nhuốt chửng.

Hai mắt Lãnh Như Ý mở lớn, môi mím chặt, cả người bất động, lúc sau, cô ấy cứ thế đổ rầm xuống, nằm bắt động, máu từ sau gáy lan ra sàn nhà, hòa cùng khói lạnh, đỏ nhàn nhạt.
Triệu Manh tức giận, hai mắt ngỡ ngàng, toan chạy đến chỗ Lãnh Như Ý thì bị Dương Thần Sơ kéo lại: “Triệu Manh!”
Sau phút ngỡ ngàng, ba người bắt đầu chạy toán loạn tìm lối ra, họ không thể để Lãnh Như Ý chết vô ích được.
Mạnh Vy đột nhiên hô lớn: “Dương Thần Sơ, chỗ nào có cửa.” Tường trắng vốn phẳng lì đột nhiên xuất hiện đường nét nhỏ, lối đi dần hiện ra.

Phía sau, năm người đàn ông đang đứng gần trong gang tấc.
Hai người chạy sượt qua Mạnh Vy, trong tay Dương Thần Sơ xuất hiện thẻ nhớ, cô ấy nói nhanh: “Cầm theo cái này, là của tôi và Như Ý, cô đừng để chúng tôi chết uổng.”
Dương Thần Sơ chưa kịp phản ứng, Triệu Manh ở bên cạnh kéo tay Mạnh Vy: “Cô điên à, nói nhăng nói cuội.”
Chưa kịp dứt lời, tiếng súng lại vang lên, Mạnh Vy nở nụ cười yếu đuối, ngả người về phía sau.

Nụ cười ấy như một thiên sứ, vừa buồn lại thê lương, ám ảnh hai người phía trước.

Chỉ trong chưa tới năm phút, họ đã mất đi hai người bạn.
Triệu Manh đau đớn gào lên: “Mạnh Vy!!!”
Dương Thần Sơ siết chặt hai thẻ nhớ trong tay, cắn răng lôi mạnh Triệu Manh đi, đám người kia cách họ có một trăm mét.

Lãnh Như Ý, Mạnh Vy, tôi không muốn hai người đổ máu ở nơi này, nhưng hình như, tôi lại sai rồi.
Hết chương 78


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.