Đếm Ngược Đau Thương

Chương 5: Sự Kiện Đánh Nhầm Người


Đọc truyện Đếm Ngược Đau Thương FULL – Chương 5: Sự Kiện Đánh Nhầm Người


Phòng viên bị bảo vệ của bệnh viện chặn lại trước cổng, không vào được, vài người chán nản, ngồi dưới gốc cây, xem đi xem lại máy ảnh, thở dài ngao ngán.
Chiếc xe BMW đen được Phong Triển đỗ ở phía đối diện, muốn đến xe, chắc chắn phải vượt qua được mấy người phóng viên này.
Những fan hâm mộ cũng cùng cảnh ngộ với phóng viên, đứng ngoài trông ngóng Lục Dương, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng.
Khi Lục Dương và Phong Triển vừa xuất hiện, lũ phóng viên kia rõ ràng bừng tỉnh hẳn, nhanh chân chen lên phía trước, thi nhau xô đẩy.

Tiếng máy ảnh vang lên liên tiếp, hàng chục micro hướng về phía Lục Dương.
“Lục Dương, hiện tại sức khỏe của anh thế nào?”
“Lục Dương, cô gái được anh cứu tên là gì? Hai người có quen biết nhau không?”
“Lục Dương, tại sao anh cứu cô gái ấy?”

Hàng loạt câu hỏi của phóng viên được đặt ra, họ chen lấn, xô đẩy nhau khiến người hâm mộ bị ngã không hề nhẹ.
Lục Dương trông thấy cảnh này, mặt lạnh đi, vượt qua Phong Triển ở phía trước, đi tới đỡ cô gái bị ngã kia: “Có sao không? Cẩn thận một chút.”
Đám phóng viên không quan tâm, bao vây lấy anh và cô gái kia, tiếp tục truy hỏi: “Hiện giờ cô gái kia đang ở đâu? Lục Dương, anh có thể trả lời câu hỏi của chúng tôi được không?”
Lục Dương quay người lại, định đáp trả người phóng viên làm càn kia, không ngờ trước mặt lại xuất hiện thêm một cái micro: “Lục Dương, liệu đây có phải là chiêu trò của anh nhằm đưa tên tuổi của mình lên cao hay không?”
Lục Dương nhìn vào người phóng viên vừa đặt câu hỏi đó, thật không ngờ lại là người này!
Dương Thần Sơ thần sắc không tệ, vẫn trang phục như sáng sớm, máu tóc có hơi rỗi loạn vì chen lấn, người đeo một cái túi, hướng micro về phía Lục Dương, ánh mắt lạnh nhạt, như chưa từng quen biết.
Lục Dương khôi phục lại dáng vẻ tươi cười, nói nhỏ với cô gái kia một câu, sau đó quay lại nhìn thẳng vào Dương Thần Sơ: “Phải.

Cứ cho là vậy đi.”

Mấy người phóng viên còn lại như được cho uống thêm thuốc kích thích, máy ảnh càng nháy dữ dội: “Điều anh nói là thật sao Lục Dương?”
“Lẽ nào anh cũng muốn dùng lại chiêu trò của Liễu Hạ để nổi tiếng sao? Dáng vẻ mọi ngày phải chăng chỉ là giả dối, ra vẻ?”, Dương Thần Sơ quyết không tha, tiếp tục truy hỏi.
Lúc này Phong Triển chạy tới, bất chấp phóng viên, lôi Lục Dương ra khỏi đám đông.
Mấy người phóng viên nào dễ dàng thả con mồi béo bở này đi như vậy chứ, họ đuổi theo, chặn ở xe của Lục Dương.
Quản lý Phong phát điên, gọi mấy người vệ sĩ đi tới mới có thể tạm thời ngăn chặn phóng viên, đều tại tên tiểu tử thối này, đúng là sợ thiên hạ chưa đủ loạn mà!
Vừa ngồi vào xe, Phong Triển thở hồng hộc, tay run run chỉ vào kẻ gây họa bên cạnh: “Cậu muốn làm anh tức chết phải không? Không đâu cậu đi thừa nhận làm gì? Muốn lên top search luôn hả?!!”
“Em cầu còn chẳng được, lên được top search chẳng phải càng nổi tiếng hay sao?”, kẻ gây họa kia vẫn ra vẻ ngây thơ hỏi lại.
Phong Triển tức đến nỗi không nói được gì, cứ cậu suốt, gào lên với lái xe phía trước: “Về Hoa Nghị Huynh Đệ!”
Hoa Nghị Huynh Đệ chính là công ty quản lý của Lục Dương.
Lục Dương vẫn cười trừ, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dương Thần Sơ sau khi vào làm việc tại CCTV* thì được chuyển sang phòng giải trí, dù sao cô cũng chủ là người mới nên chưa thể làm ngay ở mảng kinh tế – chính trị ngay được.
*CCTV: tên gọi tắt của Đài Truyền hình Trung ương Trung quốc
Khi cô mang theo túi đồ ra khỏi bệnh viện, cô tự an ủi bản thân: “Quên hết mọi chuyện không vui trước đó đi, bắt đầu sống một cuộc đời mới!”
Cô đánh mắt thấy đám phóng viên còn đang ngồi chực ở cổng bệnh viện, Dương Thần Sơ lấy micro trong túi ra, máy ghi âm càu vào người, chạy ra hùa vào đám người đó.

Cho dù cô có là người bị hại, cũng không thể bỏ công việc được.

Nếu tuần này không có tin nào, chắn chắn sẽ bị trưởng phòng mắng một trận, không chừng còn bị đuổi việc, cô khôn muốn ngày đầu tiên trong cuộc đời mới của mình sẽ xui xẻo đến như vậy.
Kì thật tuy Lục Dương kia cứu cô nhưng dù sao anh ta cũng là người của công chúng, chắc gì cứu cô đã là đơn thuần muốn giúp người? Người nổi tiếng luôn đeo một lớp mặt nạ trên mặt, việc họ làm bao giờ cũng suy nghĩ tới lợi ích của bản thân, liệu có đưa tên tuổi của họ lên cao được hay không? Bản chất của nghệ sĩ và thương nhân không khác nhau là mấy, đều là loại người sống vì lợi ích.


Nhìn chung, con người ai cũng vậy, nhưng hai đối tượng kia là tiêu biểu nhất.

Về đến công ty, vừa tiến vào đại sảnh, Lục Dương đã bị mấy đàn em bao vây, hỏi thăm sức khỏe, giám đốc cũng tới động viên.

Ông cũng rất coi trọng Lục Dương này, gà đẻ trứng của công ty ông mà, đâu thể thờ ơ được.
Thoát khỏi đám người ngoài đại sảnh, bước vào phòng riêng, Phong Triển chưa hết bực tức từ trên xe, nay lại có thêm mồi lử, thổi bùng cơn giận đó lên: “Mấy kẻ đó quá giả tạo! Bày đặt hỏi thăm, an ủi? Họ mong cậu chết còn chẳng kịp ấy chứ!”
Cái giá của nổi tiếng chính là ghen ghét, đố kị.

Trong vòng luẩn quẩn này, chỉ có khi đối thủ của mình tiêu vong, họ mới có thể leo lên cao, để nói về quan tâm thật sự, quả thật không có nhiều.
Lục Dương đã quen với việc này, không để tâm, ngồi phịch xuống ghế sofa, xoa xoa cánh tay bị thương.

Hôm nay bị nhiều người xô đẩy, vết thương lại càng đau hơn.
Dương Thần Sơ bỏ máy tính ra, gửi tin cho trưởng phòng, chờ được phê duyệt để đăng bài.

Cô dù tốt nghiệp khoa Truyền hình nhưng do làm ở mảng giải trí, khả năng đưa tin trực tiếp hay lên tivi là rất thấp, chủ yếu là đăng bài lên trang CCTV.

Tiêu Nguyệt đang là học sinh cuối cấp, vài tháng nữa là phải trải qua kì thi đại học, lúc nào cũng bù đầu trong đống sách vở.


Cô dù trước mắt Lục Dương tỏ ra hỗn xược như vậy, cũng không thể để bản thân thi trượt, để ông bà Tiêu lo lắng thêm.
Trong mấy năm gần đây, số người thi vào khoa Quản trị kinh doanh ngày càng nhiều, sự cạnh tranh vì thế lại càng cao, những người chọn ngành này như cô lại càng phải cố gắng.
Giờ nghỉ trưa, cô không về nhà mà ở lại trường, làm bạn với đống đề thi.
Làm được vài đề toán, đầu cô có chút đau, Tiêu Nguyệt dừng bút, xoa xoa đôi mắt đã mỏi nhừ, đứng dậy đi ra siêu thị gần trường mua vài món ăn vặt.
Con phố gần trường học luôn tấp nập như vậy.

Mấy quán ven đường nhộn nhịp người ra vào, trên vỉa hè, mấy thanh niên đầu xanh tóc đỏ, mặc quần áo kì dị nhảy những điệu hip hop, thu hút người qua đường.

Quảng trường đối diện, một cuộc bóng rổ đường phố* đang diễn ra, thỉnh thoảng tiếng reo hò lại vang lên, hấp dẫn ánh mắt của Tiêu Nguyệt.
*Môn bóng rổ được chia làm hai loại: bóng rổ đường phố và bóng rổ thi đấu. Bóng rổ đường phố gồm có ba người một đội và chỉ có một bảng rổ, khác hoàn toàn với bóng rổ thi đấu.
Tiêu Nguyệt băng qua đường, chen vào đám đông, vượt lên vị trí gần nhất, mắt chăm chú trận đấu diễn ra.
Ba chàng trai mặc áo trắng, Tiêu Nguyệt nhận ra, đó chính là đồng phục của trường cô.

Ba người chơi bóng rất thành thục, nhìn khá chuyên nghiệp, không ngừng cướp bóng của nhau để đưa vào rổ.
Trong ba người, nổi bật nhất là chàng trai hiện đang ở chính giữa.

Mặc dù hai người còn lại rất giỏi nhưng có thể dễ dàng nhận thấy họ ghi điểm đều thấp hơn anh.
Ba người chơi hăng say, mồ hôi đã thấm đẫm áo trắng, làm ướt một mảng lớn ở sau lưng,ánh dương chiếu xuống gương mặt họ, khiến họ như bừng sáng.
Tiêu Nguyệt chăm chú, ánh mắt lộ vẻ ngưỡng mộ, hai tay không ngừng nắm chặt, cổ vũ nhiệt tình.
Chàng trai tóc vàng đang đưa bóng vào rổ, nhưng rõ ràng đã kiệt sức, nhảy không đủ cao, bóng không vào rổ mà đạp trúng thành ở trên, văng ra ngoài.
Đám người đang xem trố mắt, nhận thấy nguy hiểm liền chạy ra chỗ khác, chỉ Tiêu Nguyểtjlaf quá hưng phấn nên quên rằng bóng đang bay về phía mình.
Bộp một tiếng, trái bóng tròn màu đỏ nâu đạp thẳng vào mặt cô, nhẹ nhàng lăn xuống đất.
Chất lỏng đặc sệt màu đỏ chảy từ mũi Tiêu Nguyệt ra, cô mở to mắt, không thể ngờ mình lại bị bóng bay vào mặt.

Có một chàng trai chạy tới, thấy tình cảnh trước mắt, thì móc túi quần ra một chiếc khăn trắng, ngăn dòng máu đang chảy ra, quay mặt lại nói với người vừa ném bóng kia: “Sao cậu lại không cẩn thận như vậy? Ném bóng ở vị trí ấy mà cũng để trượt sao?”
Người kia áy náy, xoa xoa mũi: “Mình sơ suất thôi.”
Tiêu Nguyệt bấy giờ mới hoàn hồn, máu dồn lên não, mặt đỏ như trứng gà luộc, vươn tay đám vào mặt người trước mặt mình một cú không hề nhẹ: “Mẹ nó, anh dám ném bóng vào mặt lão nương! Chán sống hả?!”
Chàng trai rõ ràng không thể tin nổi, choáng váng bởi cú đấm của Tiêu Nguyệt.

Hai người kia hoảng hốt, vội lao tới: “Cẩn Lam, cậu không sao chứ?”
Cẩn Lam ngơ ngác, vẫn chưa hiêu tại sao mình bị đánh thì Tiêu Nguyệt lại tiếp tục.

Lần này cô giơ chân lên, huých vào bụng anh một cái: “Lần sau anh mà còn vậy thì tôi đá anh thành bóng rổ luôn!”
Cẩn Lam ôm bụng, hự một tiếng, cú đá vừa rồi không hề nhẹ.
Người xung quanh không chịu nổi cảnh bạo lực oan uổng này, lên tiếng can ngăn: “Cô đánh nhầm người rồi, không phải cậu ta ném, cậu ta là người lau máu giúp cô đấy! Đúng là làm ơn mắc oán mà.”
Tiêu Nguyệt sững sờ, mặt phút chốc đỏ bừng vì xấu hổ, nhìn ba người trước mặt, cô đánh nhầm người rồi sao?
Cẩn Lam ngẩng mặt lên, gằn từng chữ: “Tôi làm gì đắc tội cô à?”
Tiêu Nguyệt thấy mọi người đều đang nói mình, nhất thời giở thói cãi cố, già mồm nói lại: “Tuy…anh ta không ném bóng vào tôi nhưng họ chơi chung với nhau, nếu anh ta không để người kia cướ được bóng, tôi chắc chắn sẽ không bị chảy máu!”
Dứt lời, cô lao một mạch ra khỏi đám đông, chạy tót về trường.
Đám người xem kia lắc đầu chán nản bỏ đi.

Cẩn Lam nhìn người đang mải chạy trốn kia, miệng lẩm bẩm: “Cãi át lẽ phải.”, sau đó huých tay vào người bên cạnh: “Tại cậu mà mình bị đánh oan, phạt một tuần lo bữa ăn của mình.”
Chàng trai kia cũng áy náy, gật đầu đồng ý, ba người quay lại bảng rổ, nhặt đồ đạc, rời đi.
Quảng trường lại quay trở lại với vẻ yên tĩnh của nó.
Hết chương 5


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.