Đêm Nay Rời Cảng

Chương 63: Vĩnh viễn


Đọc truyện Đêm Nay Rời Cảng – Chương 63: Vĩnh viễn

Vốn Song Phiên Đông từ lúc sinh ra đã không có não rồi, Lục Hiển vạch ra một cái bẫy lão đại khu Đông nghĩa vô phản cố (1) nhảy ra, tháng trước bắt gian tại giường, đức quan mẫn cán lén lút chụp cho anh ta một cái nón xanh to đùng, đầu óc Song Phiên Đông trước sau như một không bình thường, làm việc chẳng bao giờ nghĩ tới hậu quả, bị người cười đôi câu, lập tức cầm súng lên mang theo đàn em đánh tới hộp đêm Hoàng Hậu, ngay cả một cơ hội giải thích cũng không cho, vì đạo diễn tiết kiệm phim nhựa, không nói hai lời lập tức xả đạn.

Tổng cộng có sáu phát súng vào đầu đức quan mẫn cán, khuôn mặt kia có thêm mấy lỗ thủng, bao nhiêu máu và óc bắn ra cũng đủ khiến pháp y cực kỳ khiếp sợ, a, kẻ thù lớn, trăm năm khó gặp, mau mau chụp ảnh lưu niệm, hẳn là năm sau sẽ đưa vào nội dung giảng dạy trong sách giáo khoa đấy.

Song Phiên Đông cũng chẳng có thời gian rảnh để nghĩ làm sao lần này dám người lão quỷ lại có thể như hiệp sĩ Người Dơi, chưa kịp bấm gọi 999, thì tổ điều tra trọng án đã xuất hiện rồi, có cả pháp y hiện trường, CSI, đội cảnh sát bảo vệ hiện trường, ai nấy đều làm việc tẫn trách, còn trong đầu anh ta chỉ có kích động bởi việc đã thành công, hưng phấn và mê muội, TMD, cuối cùng cũng trả thù được rồi, ai bảo mày cho lão tử đội nón xanh, đồ gian phu dâm phụ, nên chết sớm đi!

Ha ha ha ha ha— quả thực ngủ cũng bị cười cho tỉnh lại!

(1) Nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không được chùn bước

Bao nhiêu lừng lẫy, người đầu tiên ở Long Hưng, gặp chuyện không may không cần dài dòng, móc súng ra thảo luận mọi thứ, ai dám chống đối anh ta?

Vốn đức quan mẫn cán kia là con trai độc nhất của vị quan mập, cũng không ngoại lệ, để cho mày phách lối, để cho mày câu a tẩu (chị dâu), tay phải trống không vẫn làm ra động tác bóp cò, dọa dẫm tưởng tượng cho thêm vài lượt đạn càn quét vào thi thể đẫm máu của đức quan mẫn cán nằm ở kia.

Cho đến khi bị còng tay khóa chặt, mới nhớ tới kêu gào, luật sư, không thấy luật sư thì tao sẽ không nói dù chỉ một câu.

A Sir khó được tính tình dễ chịu, cười hì hì nói: “Ông anh, lúc này ông anh còn có thể gỡ tội thì tôi sẽ đổi theo họ anh đó.”

Vị quan mập cũng đã bảy mươi, tuổi già mất con, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, không còn sức lực gắng gượng được nữa, mang theo một thân bệnh tiểu đường, cao huyết áp, tắc máu não và xơ vữa động mạch với lớp mỡ dày như xi-măng, bị đột quỵ phải nhập viện, tỉnh lại chỉ có thể há hốc mồm, a a a, muốn báo thù, muốn giết người, muốn máu! Ngày trước phong quang dường nào, không chết ở giữa vòng vây của lão quỷ, rồi đến đội bắn tỉa Phi Hổ, không ngờ bây giờ lại biến thành dạng quỷ nửa chết nửa sống như vậy, không cam lòng, không cam lòng, ông trời bất công.

Thừa nhận quên đi, vì của cải tiền bạc, cả đời từng giết bao nhiêu người; bán bột trắng, hủy diệt bao nhiêu gia đình; tranh địa bàn, chém chết bao nhiêu bọn nhóc trẻ trung trai tráng. Chỉ nhớ rõ hiện tại, nằm ở trên giường bệnh không nhúc nhích kêu ông trời bất công!

Cơn giận bốc tận trời, tiểu thư hộ lý bưng cháo nóng đến trước giường cũng bị gạt đổ, a a a kêu loạn, mắt thấy lần đột quỵ sau cũng chẳng còn xa, nhưng luôn có anh hùng Hoành Đao xuất thế.

Cố đại thiếu và D ca đến thăm tiền bối, đại khái nhờ vả một chút tình trạng gần đây của Song Phiên Đông, kêu quan mập yên tâm yên tâm, lão quỷ bắt người tại hiện trường, Song Phiên Đông sẽ không còn thời gian tìm thế thân, nhất định lần này phải ngồi tù chín trăm chín mươi năm.

Ngồi tù như thế cũng đủ rồi, cái bụng hỏa của quan mập cũng dịu đi, muốn cho anh ta đền mạng, cho chết yểu đền mạng cho đức quan mẫn cán, đúng, còn có D ca, lần này người thắng là Lục Hiển, nếu như nói không liên quan gì tới anh ta thì ai tin đây? Trừ phi đều là tiện B.


Trên miệng Cố thiếu phì phèo điếu thuốc, trong phòng săn sóc đặc biệt khói mù lượn lờ, tiểu y tá sớm đã bị tống ra ngoài, lúc này Nguyệt Hắc Phong Cao, không ai dám dám làm cái việc giám sát văn minh, hô một tiếng, tiên sinh, nơi này là bệnh viện.

“Quan Phật gia, D ca đã đáp ứng, nhất định sẽ báo thù cho quan nhỏ, thật thà ngay thẳng theo lệ, một mạng đổi lấy một mạng, Song Phiên Đông —— chúng tôi sẽ làm cho thỏa đáng. Vừa đúng lúc cũng là thời điểm quan Phật gia về hưu. . . . . . . . . . . .” Nói tới chỗ này là phải đè nén cười hắc hắc, thở phào, nhả ra một lượt khói mù, hun đến mức quan mập ho khan không ngừng, “Đi ra ngoài lăn lộn, cũng không phải là làm lão quỷ, nào có về hưu, chẳng lẽ bang hội lại còn phải phát tiền trợ cấp dưỡng lão? Quan Phật gia ông hiểu chứ…, chúng tôi nói về hưu, không phải rửa tay chậu vàng, là —— chết đó. . . . . .”

Nói xong lại nhìn vị quan mập, đốm đồi mồi trải khắp trên da mặt cùng với một đôi mắt dường như muốn lồi hẳn ra bên ngoài, muốn giết người muốn ăn thịt, đáng tiếc cũng chỉ còn sót lại tiếng kêu ú ớ, không có khí thế. “Tôi nhớ là ông còn có con gái, có ngoại tôn (2) có nữ tế (3), nghĩ cho bọn họ nhiều một chút.” Tay đã để trên cơ quan hô hấp rồi.

(2) Ngoại tôn: cháu trai ngoại.

(3) Nữ tế: con dâu, con rể.

Quan mập ra đi rất nhanh, không có tiếng động không có khổ sở, có lẽ là kiểu chết an bình nhất của đại lão.

Không quá một tháng, người của quan mập và Song Phiên Đông đều được thu vào trong tay D ca, anh khi còn trẻ, khẩu vị lớn, mặc kệ không sợ trời, ai dám đấu với anh? Hai anh em Hỏa Ngưu Hỏa Kê nhát gan, không nói nhiều, ngoan ngoãn quỳ xuống làm cẩu. 

Chỉ là vẫn không tìm được Bằng Tường, sống phải thấy người chết phải thấy xác, một ngày không có kết quả, là một ngày anh tiếp tục bị Thích Mỹ Trân khống chế. Thì ra vốn cho là đối phó đàn bà dễ nhất, rốt cuộc hiện tại cũng biết được đàn bà là đại phiền toái, vừa lên tiếng là cắn chết anh, không có sét đánh là chưa nhả ra.

Giải quyết xong vấn đề nội bộ, kế tiếp anh để mắt tới lợi ích mới, miệng sư tử há ra, lại nuốt một khối thịt béo nữa.

Nhưng mà ngay lúc này, thời tiết đầu mùa đông trời không ngừng mưa, sau khi vị đại ca xã hội đen danh chấn khắp thành phố vừa nghe thấy tiếng bước chân Ôn Ngọc lên lầu, cũng không biết nổi cơn điên gì, lập tức quay người lại trốn vào phòng tắm rộng rãi sáng trưng, ngồi ở trên nắp bồn cầu phát ra từng trận rên rỉ đè nén.

Chờ thêm nửa giờ, Ôn Ngọc cũng làm xong bài tập rồi, Lục Hiển vẫn còn ở phòng tắm mè nheo, cô gõ cửa, anh cũng không đáp lại.

Ôn Ngọc giao đấu với anh, “Anh ra ngoài ngay.”

Bên trong nói: “Em có phiền không, không tới phiên em trông nom chuyện của anh.”


“Anh mang đàn bà về đây làm loạn, ngay cả gõ cửa tôi cũng không có thể ư? Có đủ sức lực không? Tôi mang cho anh nửa lon Vĩ ca.”

“Em dở hơi ——”

Ôn Ngọc trực tiếp gọi A Kim cầm chiếc chìa khóa mở cửa.

Vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy Lục Hiển mặc một cái quần dài màu xám nhạt, nửa người trên là áo chui cổ Cashmere màu hồng mà Ôn Ngọc rảnh rỗi nhàm chán mua được để giải khuây, màu sắc ấm áp vui tươi lấn át khí thế bén nhọn của đàn ông. Một mình anh trơ trọi, cong sống lưng, tay trái đỡ vai phải, gần như co rúc ở trên bồn cầu, có vẻ cực kỳ đáng thương.

Ôn Ngọc ngồi xổm xuống bên cạnh anh, tay vịn đầu gối anh, ngẩng đầu nhìn anh, nhìn khuôn mặt anh bị vặn vẹo vì đau đớn, “Lục sinh, anh làm sao vậy?”

Lục Hiển cắn răng nói: “Không cần em quan tâm!” Chẳng khác gì một đứa bé giận dỗi.

Ôn Ngọc chẳng bận tâm, huých chạm một cái vào cánh tay phải nửa tàn phế kia của anh, hẳn là mưa dầm không ngớt ngoài cửa sổ, đại khái đoán được vết thương cũ của anh phát tác, đồng thời chủ nghĩa Đàn ông quấy phá, chết vì sĩ diện cậy mạnh chống đỡ, tình nguyện tránh trong phòng vệ sinh chịu khổ, cũng không để cho cô nghe nhiều một câu.

Cô bất đắc dĩ, thở dài, giọng nói chuyện hệt như đang dỗ đứa trẻ, “Tôi kêu chú Vương chuẩn bị xe, anh và tôi cùng đến bệnh viện được không?”

Lục Hiển đẩy cô ra, suy nghĩ buồn bực đi về phòng ngủ, tự mình ngã lên trên giường lớn, phát giận, “Nói không cần em quan tâm, không phải là em muốn đi hẹn hò Tiểu bạch kiểm à, đi luôn đi, muốn đi thì cút cho xa vào.”

Còn Ôn Ngọc lại cảm thấy rất buồn cười, người ở trước mắt này, xem ra nói anh ta có suy nghĩ và tình cảm hệt như đứa trẻ ba tuổi thì vẫn coi là đánh giá cao rồi.

Nằm nghiêng ở bên cạnh anh, một tay cô chống đầu, một cái tay khác phủ lên sống lưng thẳng tắp của anh, tựa như vuốt xuôi đám lông trên lưng chú chó nhỏ, “Lục sinh, có phải anh chưa bao giờ đi bệnh viện kiểm tra chụp chiếu không? Chỉ tìm gặp ông già lấy thuốc trị thương ở tiệm tẩm quất và mát-xa trên tầng gác khu nhà cũ gần chợ đúng không?”

Lục Hiển vừa được cô vuốt ve vừa nhẹ nhàng như vậy, mệt mỏi muốn ngủ, lúc trước còn thiên đại hỏa khí thì nay đã dần dần biến mất hẳn không còn một mảnh, nhưng vẫn còn mạnh miệng, không chịu cúi đầu. “Bệnh viện có cái gì tốt? Anh không đi bệnh viện.”

Ôn Ngọc cười cười, ghé sát vào lỗ tai anh, “Lục sinh không đi bệnh viện, chẳng lẽ là sợ tiêm? Như vậy, tôi sẽ nói với y tá tỷ tỷ, nhẹ nhàng, giống như con côn trùng nhỏ cắn một cái vào mông, bảo đảm không đau, một trăm phần trăm.”


Lục Hiển xoay đầu lại, nhíu lông mày căm tức nhìn cô, mặt đỏ hồng, chỉ bực tức không nói.

Cô vuốt ve mặt anh, học giọng điệu của anh nói chuyện, “Tiểu A Hiển của em, bao lâu mới có thể lớn lên đây?” Rồi lại xoa bóp gáy anh, “Không phải sợ tiêm thì đứng lên đi bệnh viện cùng với em, vết thương cũ không trị thì vĩnh viễn là vết thương cũ, mỗi khi trời mưa sẽ lại đau đớn, ngộ nhỡ anh gặp phải kẻ thù đuổi giết? Lại còn giảng đạo lý với đối phương, làm ơn, hôm nay vết thương cũ của tôi tái phát, chờ tôi uống một viên thuốc giảm đau xong rồi hãy đánh tiếp.”

Lục Hiển nói: “Cái gì cũng không muốn, cho anh một tép bột trắng là giải quyết xong.”

Mưa dần dần ngừng, gió vẫn lạnh như cũ.

Ôn Ngọc cúi đầu cười, một cái hôn nhẹ nhàng rơi xuống trên môi anh, tuy ngắn ngủi nhưng dịu dàng, chưa kịp thể nghiệm hết đã kết thúc, lưu lại ý nghĩ vô hạn thế nào cùng không cam lòng. “Cái này có đủ không?”

Vốn cô mang một đôi mắt biết cười, vành mắt cong cong, sáng long lanh như ánh trăng dịu dàng, lộ ra một vẻ hồn nhiên ngây thơ giữa thế tục, rõ ràng là pha-lê thuỷ tinh công nghiệp, có một vẻ bề ngoài mong manh như lưu ly dễ vỡ, dường như khiến lòng anh được rót đầy nước, ngỡ ngàng trong phút chốc, tràn đầy đều là tình.

“Chưa đủ!” Nghiêng người bổ nhào như Mãnh hổ, ngăn chặn cô hoàn thành một cái hôn sâu dày đặc chặt chẽ, sau đó yêu cầu, “Không bằng em cho anh liếm một lần, anh lập tức khỏi hẳn, hữu dụng hơn bột trắng nhiều lắm.” Một cái hôn, một hơi ý niệm, đã đủ khiến vị tiên sinh cầm thú này kích động cả ngày.

“Mộng ban ngày còn chưa thấy đủ sao? Đi bệnh viện.”

Đến bệnh viện Ôn Ngọc lập tức hối hận, Lục Hiển hoàn toàn chưa trải qua biến đổi bằng hormone tăng trưởng thiếu niên, bác sĩ y tá nói cái gì cũng không bằng ý anh. Cô còn phải đi vuốt xoa đầu anh để trấn an thiếu niên thời kỳ trưởng thành phản nghịch, sau đó đưa anh đi làm liệu pháp từ (4), thầy thuốc người Ấn Độ nói vết thương của anh đã bỏ qua thời cơ chữa trị tốt nhất, chỉ có thể giảm bớt chứ không thể trị tận gốc, xem ra sau này chắc chắn là người bệnh phong thấp xương mỗi khi mưa dầm.

(4) Liệu pháp từ (Magnetotherapy): Liệu pháp từ là một phương pháp trị liệu thay thế dùng các hạt sắt từ tĩnh (không di động) để loại bỏ cơn đau và các vấn đề sức khỏe khác. Một dạng khác được gọi là các hạt từ trị liệu (therapeutic magnets) thường được kết thành vòng tay, vòng cổ, nhẫn, hoặc lót giày, cũng như vậy còn có các đệm nằm từ tính và quần áo từ tính chữa bệnh.

Ngày thứ hai đi khám Trung y, lão đại phu lấy thuốc dầu xoa lên toàn bộ cánh tay Lục Hiển thành màu đỏ nóng hừng hực, là “móng giò kho tàu bị xoa rơi một lớp da”.

Về đến nhà, bộ mặt anh như đưa đám, “Báo thù thành công, chúc mừng em nhé Ôn tiểu thư.”

Ôn Ngọc vẫn đang cúi đầu nhìn đơn thuốc, tất cả bình thuốc lớn nhỏ một loại này một ngày ba lượt một lần ba viên, một loại kia một ngày một viên, ngàn vạn lần không thể quá nhiều, gom lại hết trong lòng bàn tay, nhét toàn bộ vào trong miệng anh, hy vọng có thể chữa khỏi luôn cái tật xấu tính của anh.

“Y tá tỷ tỷ cũng nói anh mặc màu hồng đẹp trai lắm đó, lão đại.”

Lục Hiển lập tức cởi áo, “Cầm đi cho Tiểu bạch kiểm của em mặc.”


Ôn Ngọc nhướn lông mày, “Lục sinh sống bằng dấm chua đã lâu, anh cẩn thận kẻo đau vì trúng gió độc.”

“Anh bệnh chết cũng không cần em giả mù sa mưa giả bộ làm người tốt.”

“Vừa đúng, anh chết thì em cũng nhẹ nhõm, lấy tiền đi, còn có cuộc đời vô cùng tốt nữa chứ.”

Ầm ĩ đến tận đêm, Lục Hiển đau tới mức thật sự khó chịu, lăn qua lộn lại không thể ngủ, Ôn Ngọc cẩn thận khuyên anh nói: “Nếu không uống một viên thuốc giảm đau?”

Không ngờ Lục Hiển dứt khoát cự tuyệt, “Cái đó thì khác gì morphine? Anh từng đồng ý với em. . . . . . . . . . . . Tránh cho về sau lúc gây gổ, em lại lôi ra để nói, tức chết anh. . . . . . . . . . . .”

Ôn Ngọc không thể làm gì khác hơn là cầm nước ấm và thuốc giảm đau dưới giường mình, “Đưa đến bên miệng anh cũng không chịu ăn? Nhiều nhất tôi bảo đảm về sau gây gổ vẫn sẽ để cho anh uống thuốc, Lục sinh, làm ơn há mồm ra.”

Uống thuốc xong anh mới an tĩnh chút, lúc trước đau đến khắp người mồ hôi lạnh, cái trán ướt nhẹp dính vào trên ngực mềm mại trắng nõn Ôn Ngọc, thõa mãn thở dài, “A Ngọc. . . . . . . . . . . . A Ngọc. . . . . . . . . . . .”

Ôn Ngọc nhìn vào đỉnh đầu đen như mực ở trước ngực, đối với anh giở tính trẻ con, dở khóc dở cười, nhẹ nhàng vuốt vành tai anh, an ủi nói: “Mau ngủ đi, ngủ sẽ hết đau ——”

“A Ngọc, em thật giống mẹ anh. . . . . . . . . . . .”

Ôn Ngọc bất đắc dĩ, “Không phải anh nói, anh làm ba tôi, tôi làm mẹ của anh. . . . . . . . . . . .”

Thật đáng thương, giống như ở cô nhi viện, hai cô nhi không ai muốn đang đối thoại để tìm niềm vui trong đau khổ.

Lục Hiển nói: “Anh muốn em vĩnh viễn như vậy.”

Cô vỗ nhè nhẹ phía sau lưng anh, “Ở đâu ra vĩnh viễn đây? Tôi còn muốn phải vĩnh viễn trẻ tuổi vĩnh viễn không già. . . . . . . . . . . .” Hoảng hốt chớp mắt một cái, không biết là đang diễn hay là chân thực, cô bội phục nghệ sĩ biểu diễn, tập trung toàn bộ tinh thần khi diễn xuất, hết sức gọn gàng dứt khoát khi thoát người ra. Còn cô lại không làm được.

Đêm khuya, rốt cuộc Long Hưng lão đại trong ngực cô cũng ngủ, tay trái vòng chắc hông của cô, trên môi vẫn ngậm một đóa nhũ *jian nũng nịu, giống như đứa bé chưa trưởng thành.

Tác giả có lời muốn nói: được rồi, tôi thừa nhận gần đây tôi là rất lười. . .

(NTL: còn ta thừa nhận gần đây … bận ốm, cho nên sẽ bù chương vào tuần tới nhé các nàng).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.