Đọc truyện Đêm Nay Rời Cảng – Chương 56: Mẹ của A tỷ
“A Ngọc. . . . . . . . . . . .” Ôn Nghiên vẫn nằm sấp trên hạ thân người đàn ông, trên tay nắm bộ phận không thể đứng dậy ngay của anh, mắt nhìn thấy Ôn Ngọc, bụng đầy uất ức, dùng ánh mắt thê lương trách cứ cô (Ôn Ngọc) đột nhiên xuất hiện —— đúng là không hiểu chuyện, sao không chờ mười phút nữa hãy trở lại? Chờ đưa vào, lắc lư, gạo nấu thành cơm rồi hãy xem xét.
Ôn Ngọc hít sâu, giả bộ cười, hỏi lại: “Tôi quấy rầy chị hả?”
Ôn Nghiên lưu luyến rời chóp mũi khỏi hơi thở xạ hương quanh quẩn phảng phất như có như không, rốt cuộc chịu ưỡn ngực đứng thẳng người đối thoại với Ôn Ngọc. Cô ta lên mặt, môi đỏ mọng xinh đẹp, đáy mắt quyến rũ, hiển nhiên chuẩn bị đã lâu, chỉ chờ hôm nay.
“A Ngọc, em đừng để ý. . . . . . . . . . . .”
“Để ý? Làm sao tôi lại dám không hào phóng như vậy chứ. Vật kia, A tỷ thích dùng lại còn liếm nữa, cũng tùy chị vui mừng ——”
Chỉ nghe nửa câu đầu, Ôn Nghiên đã thả lỏng, “Chị biết ngay là em sẽ sáng suốt, mẹ nói nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, người như Lục tiên sinh vậy không thể nào chỉ có một mình em, dù sao sớm muộn anh ta cũng sẽ dùng tiền ra ngoài chơi bời, không bằng chị đến. . . . . . . . . . . .” Cô ta nói chuyện thủ thỉ thù thì, hình như sợ đánh thức Lục Hiển đang đang ngủ mê man, trải qua lần khỏa thân uy hiếp trắng trợn trước, cô ta cũng có ít nhiều e ngại đối với anh, nhưng e ngại này tuyệt đối không đủ để cản trở ý chí chiến đấu như thiêu thân lao vào lửa.
Bởi vì cô ta thương anh mà, yêu anh dũng mãnh hung hãn lúc làm chuyện yêu ở trên giường, yêu anh thâm trầm khó lường lúc hút thuốc lá, yêu mỗi một tấc bắp thịt của anh, mỗi một nhịp đập, cùng với “nhị đệ” lớn mạnh hung mãnh trước mắt, oh, vĩ đại dường nào mà dốc lòng yêu. thậm chí cô ta không cầu danh phận không cầu lợi ích, không ngại anh có bao nhiêu cô gái trẻ, thực tế sẽ có bao nhiêu bạn giường, chỉ cầu có thể phục vụ ở bên cạnh anh, mỗi ngày liếc anh một cái, dĩ nhiên, hô mưa gọi gió trao đổi dán sát thi đấu thể thao trên giường sẽ tốt hơn.
Tất cả những điều trên, đều nhân danh tình yêu.
Có lẽ Shakespeare cũng phải bò lên từ dưới mộ, để viết lên bài hát ca ngợi tình yêu vĩ đại cho cô ta.
Chỉ thiếu nước tới kéo tay của cô, “A Ngọc, em cho phép chị một lần thôi, chị thật sự thích anh ấy. Không đúng vậy không làm được bước này, chị vốn là không phải là người như thế, nhưng thật sự anh ấy rất quyến rũ, chị không khống chế được chính mình ——”
Rồi lại gần cô, hình như muốn trao đổi điều tâm đắc với Ôn Ngọc, làm sao vị tay trói gà không chặt này lại khiến đàn ông hết sức vui vẻ thỏa mãn ở trên giường đây. “Chị hiểu rõ cái của D ca anh ấy rất lớn và dũng mãnh, A Ngọc, làm sao em chịu được? Mẹ đã bảo chị mang cao bôi trơn, nhưng chị vẫn rất sợ, nhìn nhiều một cái đã hưng phấn rồi, làm – sao. . . . . . . . . . . .”
Bụng cuộn lên một chút buồn nôn, Ôn Ngọc bị người đàn bà nửa thân trần trụi trước mắt dùng ánh mắt thiết tha nhìn mà cảm thấy kích động muốn ói, cô giơ tay ra, giọng điệu lạnh xuống, không thể kìm nén tức giận được nữa, chạm tới lằn ranh chỉ trực bộc phát, “Chị muốn làm Gà cũng đừng kéo tôi theo, muốn trao đổi kinh nghiệm trên giường, thì chị đi tìm bà ba (Vưu Mỹ Hiền) mà nói, không chừng bà ấy có thể nói hết cả nghìn lẻ một đêm đó.”
Đi tới bên giường, vỗ vào gò má nóng rực của Lục Hiển, “Tỉnh —— Lục Hiển —— gọi anh dậy đó. . . . . . . . . . . .”
Lúc này anh mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, trông thấy là cô, toan xoay người ngủ tiếp, nhưng không chịu nổi lòng bàn tay của Ôn Ngọc chốc chốc lại vỗ lên mặt mình, phiền não tóm được cổ tay cô, cau mày trợn mắt, “Làm cái gì?”
Sắc mặt Ôn Ngọc trắng bệch, thu lại vẻ mặt giả bộ lạnh nhạt thản nhiên vừa rồi ở trước mặt A tỷ, vừa thấy anh, nước mắt không báo trước lăn xuống thành hàng, không hề dè dặt, từng chút từng chút tiết lộ nỗi lòng.
Cô hất tay anh ra, nhìn Ôn Nghiên ở cuối giường lớn, “Chị họmuốn tâm sự với anh.”
Lục Hiển ngồi dậy, lộ ra lồng ngực tinh tráng, chăn mỏng màu lam nhạt hoàn toàn che lấp xương hông, đường xương cá lõm sâu, cơ bụng chocolate và cả vùng lông thấp thoáng từ dưới rốn lan xuống, toàn bộ bày ra trước mắt, lúc anh cúi đầu thở dài phiền não, lúc ngẩng đầu lên mắt bén nhọn lướt qua, không có một cái cảm giác không tính *, Ôn Nghiên nói anh thực quyến rũ, nhưng đâu chỉ một từ “quyến rũ” là có thể hình dung được anh, cho dù có nhiều từ văn vẻ hơn nữa cũng không mô tả được tình huống lúc bấy giờ.
Ôn Nghiên trong bộ váy lụa mỏng trong suốt tỏa ra phong tình vạn chủng, đứng ở trước mặt anh, sợ hãi kêu một tiếng, “Lục. . . . . . Lục tiên sinh. . . . . . . . . . . .”
Nhưng Lục Hiển lại chỉ nhìn đến Ôn Ngọc, cô đã thu hồi nước mắt, hờ hững không nói gì. Cô lại bắt đầu trở về cứng rắn cố thủ lần nữa, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, không người nào có thể địch.
Tình huống này, đã xảy ra cái gì, trong lòng anh cũng hiểu rõ, cho nên lại nói với Ôn Nghiên: “Cô và mẹ cô, trước chín giờ sáng mai phải dọn đi khỏi đây.”
Ôn Nghiên nghe xong lập tức nóng nảy, không để ý còn có người thứ ba ở đây, sáp vào anh lần nữa, một đôi chân trắng muốt quấn chặt hông thon gầy rắn rỏi của anh, đôi môi đỏ tươi đóng mở trước mắt anh, “Đừng như vậy, đừng như vậy Lục tiên sinh —— em biết rõ anh nghĩ gì. . . . . . . . . . . . Anh sợ A Ngọc nổi giận? Không sao, cô ấy không ngại, về sau em và A Ngọc sẽ cùng nhau phục vụ anh. . . . . . . . . . . .” Nhũ * phòng nổi lên cọ sát trên ngực anh, móng tay đỏ hồng vẽ loạn lướt theo bụng bằng phẳng rắn chắc xuống phía dưới, hơi thở cô ta thơm như hoa lan, mỗi một câu, lại dẫn dắt anh chìm đắm trong sự kiếm tìm, “Chị em như hoa, thật thích —— Lục tiên sinh không muốn sao? Thật sự không muốn sao?”
Cô ta đưa vào tầng ngăn cách, còn anh, ước chừng cũng ở đây mỗi một khắc đã động lòng, dục vọng nguyên thủy nhất của đàn ông chi phối đại não, hình như có thể thấy cảnh tượng ngày trước lúc mạnh bạo chơi song phi với minh tinh hạng ba trước mắt anh, nhưng mà người nằm ở phía dưới lại đổi thành Ôn Ngọc —— Ôn Ngọc lạnh lẽo coi khinh anh.
Anh đẩy cô ta ra, bởi vì sức lực đàn ông thật sự lớn, nên lưng Ôn Nghiên đụng vào tủ đầu giường gần như rơi xuống đất, một mảnh đau rát dữ dội.
Nhưng cô ta liếm liếm đôi môi, nếu như định buông ra, thì sẽ không cần phải giả bộ, thế gian người tốt cũng không kém cô ta.
“Lục tiên sinh, anh cứng rồi. Anh cũng muốn mà, cần gì giả bộ? Vừa hay A Ngọc cũng ở đây. . . . . . . . . . . .”
Ngược lại còn nhìn Ôn Ngọc, “A Ngọc, nói thẳng xem, từ nhỏ em đã tốt số, một dạng được bày bán ở ngoài, em xem, chị chỉ bán được cho lão già đáng chết lại không chịu chết, tiền bạc tới tay lại lập tức bị người đòi nợ, còn em thì sao? Chỉ búng một ngón tay thôi, chỉ bán cho đàn ông như Lục tiên sinh đây. Lúc em không có nơi nào để đi thì A tỷ chứa chấp em, hiện tại A tỷ không còn chỗ nào để đi, nhưng em lại không thể hào phóng một chút xíu sao? Bao nhiêu phần chị một phần? Mẹ nói rồi, có tiền thì mọi người cùng kiếm, lúc này chị em tuy hai mà một. Huống chi chị thật sự thích anh ấy, cầu xin em nhìn tới tình cảm thường ngày, nhường một chút vị. . . . . . . . . . . .”
Ôn Ngọc hít một hơi thật sâu, không biết là tức giận hay đau lòng, trong bụng và lồng ngực sôi trào, sau một lúc lâu, chỉ đành phải cảm khái một câu, “Trước đây chị không như vậy. . . . . . . . . . . .”
“Bởi vì trước đây chị chưa từng hưởng nhân gian lạnh ấm, còn có. . . . . . . . . . . . tư vị đồng tiền.”
“Chị đã bị mẹ dạy hư hoàn toàn.”
“Ít nhất mẹ chịu được chị, em thì sao? Trước sau như một vì tư lợi, chỉ lo mình.”
“Thì ra là chị và mẹ đều cùng một dạng, gán tất cả điều không như ý thành tội của tôi, hận tôi cản đường các người.”
“Chẳng lẽ không đúng? Bây giờ em đang ngăn ở trước mặt của chị rồi đó.”
Trong lòng Ôn Ngọc chua xót, “Làm sao chị lại biến thành như vậy?”
Ôn Nghiên cười một cái, thản nhiên đáp lại, “Chị vốn là như thế, ngày trước ở trong nhà ngẫu nhiên có chút thiện tâm, em đã cho rằng chị rất tốt. Có được những thứ kia, vốn là ở từ “không xung đột”. Không phải là em rất rõ sao? Như thế cũng không nhận ra sao?”
Đối mặt khuôn mặt A tỷ thảm đạm lại ác độc, cô không thể tiếp tục nhẫn nại, vòng qua giường, định nhắm mắt làm ngơ, “Các người tiếp tục, tôi không quấy rầy.”
Sau một phút lại bị Lục Hiển một phát kéo về, cô giãy giụa, anh tăng lực, ôm lấy cô nhốt trong ngực.
Đồng thời quát vào cái mặt trang điểm đậm lem luốc của Ôn Nghiên, “Cút ngay lập tức, đừng để tôi nhìn thấy cô lần nữa! Các người không rời đi, tôi sẽ cho người mang các người đi! Còn chờ tôi ra tay hả? Cút!”
Ôn Nghiên chậm rãi đứng lên, nhìn chằm chằm Lục Hiển, khóc khóc cười cười khó phân biệt, “Muốn diễn tình chân ý thiết hả? Được được được, em đi tắm cho thơm tho, đổi một bộ quần áo khác, chờ tối nay anh đến tìm em.”
Rồi lại liếc Ôn Ngọc một cái, “A Ngọc, nghe chị thêm một câu, em không thể chiếm giữ anh ta mãi được đâu. Mẹ nói rồi, loại người như anh ta kiềm chế tâm vì mới mẻ, thì có thể, chứ muốn anh ta nghiêm túc cả đời, làm sao có khả năng? Sớm muộn cũng ra ngoài ăn vụng thôi, đến lúc đó em đừng có ôm chi phiếu đi nhảy xuống biển.”
Mẹ mẹ mẹ, mở miệng mẹ, ngậm miệng đều chỉ có “mẹ”, Vưu Mỹ Hiền đã thành đức tin trong lòng cô ta rồi.
Không cần giả bộ, không biết hận này đến từ đâu, thân thiết mà nồng đậm như vậy, cô ta và Vưu Mỹ Hiền đều được đúc ra từ cùng một khuôn, chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, đối với kẻ khác loại trong nhà, thì hận thấu xương. Có lẽ cũng bởi vì Ôn Ngọc, bàng quan lạnh lùng, mới làm nền nổi bật lên cái ti tiện của bọn họ, còn nếu như mọi người đều hư hỏng như nhau, tuy hai mà một, chẳng rõ ai cao thượng hơn ai, ai ngờ nghệch hơn ai, thông đồng làm bậy thì mới thật sự là hài hòa.
Ôn Nghiên đóng cửa rời đi, bên trong nhà chỉ còn lại Ôn Ngọc và Lục Hiển, nhìn nhau không nói gì.
Lục Hiển ôm chặt lấy cô, nhiệt độ lồng ngực anh nóng hầm hập gần như muốn làm cô bị bỏng, “Ôn Ngọc. . . . . . . . . . . .”
“Cầu xin anh hiện tại đừng nói gì với tôi, tôi muốn một mình yên lặng một chút.”
“Ôn Ngọc, đây không phải là vấn đề của anh.”
Ôn Ngọc định đứng lên, ý muốn gắng sức đẩy anh ra, “Tôi biết rất rõ, tôi vẫn biết, tôi đã thảm lắm rồi, cầu xin anh, cầu xin anh cho tôi một phút, lúc này tôi không muốn tranh cãi đúng hay sai với anh. . . . . . . . . . . .”
“Ôn Ngọc! Em hãy nhìn anh!” Anh nắm lấy cằm của cô, ép buộc cô xoay đầu lại, lập tức bắt gặp cô đang cố nén nước mắt, bỗng dưng anh cảm thấy đau xót trong lòng, cúi đầu hôn lên khóe mắt mặn chát nước mắt của cô, “A Ngọc, anh không muốn thấy nhất là lúc em đau lòng. . . . . . . . . . . .”
“Nhìn nhiều rồi anh sẽ quen ——”
“A Ngọc. . . . . .” Anh than nhẹ, tiếng nói ra như bản hòa tấu, tai nghe không rõ, tiếng động cộng hưởng ù ù, “Em không thể giận anh, anh mới thật sự vô tội, là người bị hại. . . . . . . . . . . .”
“Đúng, anh vô tội, mẹ tôi và chị họ đều là người đáng khinh.”
“Chẳng lẽ không đúng? Hai con đàn bà đê tiện, vừa dâm vừa đê tiện, trời sinh đã muốn làm * Gà.” Anh lập tức lên tiếng quả quyết, hoàn toàn không để ý sắc mặt tái nhợt của Ôn Ngọc, còn bổ sung thêm, “Bảo mẹ con họ biến, nếu không lại dạy hư A Ngọc của anh.”
Ôn Ngọc lạnh nhạt nói: “Lục tiên sinh người quý hay quên, không nhớ rõ là ai mời họ tới? Anh lợi dụng A tỷ và mẹ tôi, không phải là muốn ép tôi cùng đường phải quỳ xuống chịu thua sao. Dùng xong là vứt bỏ ngay, chẳng biết nói lý.”
Lục Hiển vuốt ve từ trên xuống dưới làn da lòng ngón tay nhẵn mịn không tỳ vết, không nhịn được hôn lên khóe miệng cô, nói: “Em còn nhỏ, không hiểu tình người lạnh ấm, người một nhà thì sao? Trên đời chỉ có anh tốt với em thôi.”
Cô đã vô lực, hừ nhẹ nói: “Thật cảm ơn anh.”
Lục Hiển nói: “Đâu phải anh không mong hồi báo.”
Ôn Ngọc nói: “Tôi cho là anh đã lấy sạch lợi ích có thể bóc lột được từ trên người tôi rồi.”
“Anh muốn em tốt với anh, vĩnh viễn một dạng như hôm nay.” Có lúc đàn ông còn ngây thơ hơn cả trẻ nhỏ, cái lời thề “Vĩnh viễn” này, bạn chỉ có thể nghe một chút mà thôi, muốn tin hả? Sẽ mất đứt nửa cái mạng bạn đó.
“Tôi đề nghị anh yêu đương với củ cải đi.”
“Em đừng khóc, chỉ là em quá tức giận thôi, anh giúp em giết họ.”
Ôn Ngọc trừng mắt nhìn anh, hận nghiến răng nghiến lợi, “Tôi chỉ muốn anh biến!”
************