Đọc truyện Đêm Nay Rời Cảng – Chương 51: Có thay đổi hay không
Hồi tưởng lại mười bảy năm cuộc đời ngắn ngủi, cũng chưa từng nhếch nhác như hôm nay, tâm lực đều quá mệt mỏi. Một thời gian trước đây cô từng tin tưởng tuyệt đối vào tấm lòng và con người Tần Tử Sơn, thậm chí mỗi một giây còn coi anh ta như một đấng cứu thế, anh hùng từ trên trời phái xuống, tiếc rằng đại biên kịch hết thời và đạo diễn tân tiến lại cọ sát ra kịch bản hoang đường, trước phút thứ tám mươi chín là tiểu thuyết tình yêu cảm động lòng người bao nhiêu, thì ở một phút cuối cùng cũng là trò đùa ác ý bấy nhiêu bởi vết sẹo thủ pháp đã bị vạch trần hoàn toàn, như một điếu thuốc sắp cháy hết, thì bất ngờ bị dúi vào góc tường, im hơi lặng tiếng, hơi ấm phảng phất đã đủ trở thành trò cười cho toàn bộ người xem.
Bị vây hãm không tìm được lối ra, cũng không trốn thoát cục diện rối rắm, bị giam cầm, dường như cô sẽ chết vì mắc kẹt giữa bong bóng như ảo giác vô vọng này.
“Ôn tiểu thư. . . . . . . . . . . . Ôn tiểu thư. . . . . . . . . . . .” Có lẽ luật sư Quang còn có chút không nhẫn tâm, gõ xuống mặt bàn, gọi cô hồi hồn, “Mời suy nghĩ kỹ càng, hẳn là Ôn tiểu thư phải biết rõ Lục tiên sinh là người như thế nào hơn so với tôi, chọc giận anh ấy là không sáng suốt.” Vị đại luật sư đúng là xứng chức, chẳng những phải đàm phán với cảnh sát, mà còn phải trông nom chuyện nhà ông chủ nữa, chưa từng gặp vị “Nhân sĩ Trứ danh” nào thản nhiên nói yêu đương như vậy, cầm cả một tập hồ sơ án mạng giết người làm lễ vật cầu hôn, có lẽ nên gọi anh ta là “người cặn bã nổi tiếng” thì thích hợp hơn.
Ôn Ngọc vỗ trán, sức cùng lực kiệt, “Trên thực tế tôi chỉ đâm anh ta hai nhát. . . . . . . . . . . .” Kế tiếp cô phải nói những thứ gì không nói cũng hiểu, lúc này luật sư Quang mới giải thích nghi hoặc cho cô, “Lúc ấy có một vị khách dáng người rất giống quý phu nhân ở cùng Ôn tiểu thư đã kết thúc sau đó.”
Cô triệt triệt để để mất đi ý chí giãy giụa chiến đấu, đang lúc chán nản chợt nhận ra rằng, đây cũng chỉ là một chuyện tức cười nữa, cô có tài đức gì, dám trăm phương ngàn kế tốn công tốn sức gây phiền phức cho Lục Hiển như thế.
“Tôi tò mò, cuối cùng các ngươi đâm Tần Tử Sơn bao nhiêu nhát?”
“Theo báo cáo giám định cho biết, tổng cộng là mười bảy vết, nhát đâm nào cũng chí mạng.”
Được lắm, dùng cái này để cho thấy người hành hung có chủ ý đẩy người vào chỗ chết, cho dù cô có trăm cái miệng, đoàn luật sư hơn ngàn người, thì cũng không thể bào chữa.
“Thi thể Tần Tử Sơn ở đâu?”
“Xin lỗi, Ôn tiểu thư, không thể trả lời việc này.”
Bi ai nhất là cái gì, ngay cả hận cũng không có lực. Anh ta thuyết giảng cho cô về triết học nhân sinh, ở trước mặt quyền lực tuyệt đối, toàn mấy trò vặt vãnh mà vẫn tự cho là thông minh, ngu xuẩn, đọ sức với Tần Tử Sơn lại đi trốn ở dưới gầm giường thì anh ta phải đối đãi cô như thế nào? Cười cô năng lực kém hay là nên đắc ý vì mình cao chiêu?
Cô chỉ muốn uống hết nửa Latte lạnh trong tay, nhưng cửa phòng cà phê đang đóng đã có nhân viên không bình thường làm việc, hai người đàn ông vạm vỡ cao 1m80, như hai cánh cửa, chặn ngang hi vọng nhỏ bé trước đó của cô.
Luật sư Quang lấy điện thoại di động thời thượng ra, giọng nói vâng vâng, dạ dạ cung cung kính kính, không khó nhận ra thái độ nhất định phải được của đối phương, chỉ chỉ chỏ chỏ, dối trá làm cho người khác nôn mửa.
Luật sư Quang nhắc nhở, “Ôn tiểu thư, tài xế đã ở cổng sân bay T3, tốt nhất là nhanh chóng trở về, Lục tiên sinh đang chờ cô.”
Ôn Ngọc giễu cợt, giọng mỉa mai treo ở khóe miệng, “Nếu như tôi không chịu phối hợp, thì Quang tiên sinh sẽ không lựa chọn phương pháp cực đoan chứ? Không sợ tôi cầu cứu cảnh sát sao?”
Luật sư Quang hết sức bình tĩnh, tư thái bề trên khuyên giải cố chấp và quật cường của cô, “Thoát khỏi nhất thời chạy không khỏi một đời, cần gì lãng phí thời gian vùng vẫy vô ích. Tôi tin tưởng Ôn tiểu thư là người thông minh, hiểu được kẻ thức thời mới là người tài giỏi.”
“Nói thật, hiện tại tôi thà bị ngồi tù cũng không muốn nhìn thấy người khác xuất hiện trong dáng vẻ đọc lời chào mừng ở hôn lễ, nói anh ta và Thích Mỹ Trân một mực Phong Vũ chân ái hiếm gặp. Tôi sợ tôi lại cầm dao giết người lần thứ hai, nhất định lần này phải làm đủ mười bảy nhát, sẽ không làm phiền các người dạy thêm sau đó.”
Cô cười một cái với luật sư Quang, vành mắt cong cong hình trăng lưỡi liềm, không cẩn thận sẽ bị cô lừa gạt, cho là một cái chớp mắt cô đã hoàn thành chữa trị cho mình, sẽ không có việc gì xảy ra.
Không những cười với anh ta, lại còn tặng cho người đàn ông thương nhân vừa mới xuống máy bay uống một chén cà phê hưng phấn tinh thần ở bàn đối diện nụ cười tiêu chuẩn, lúm đồng tiền nho nhỏ giống như một mũi khoan kim cương Nam Phi, nhanh chóng làm lóa mắt, phải đợi qua một đoạn thời gian quảng cáo mới phát hiện ra cặp tài liệu bị lấy đi, đứng dậy đuổi theo tên trộm vặt Ôn Ngọc đang chạy tới cửa.
Làm trộm mà không biết xấu hổ, Ôn Ngọc nhướng mày bĩu môi, vênh váo, hoàn toàn làm ra vẻ ta đây nhà giàu mới nổi, khiến người xung quanh đó tiếc nuối, lãng phí vô ích cho khuôn mặt động lòng người.
Luật sư Quang chu toàn như thế nào cũng vô dụng, người bị hại giận đến sung huyết não, báo cảnh sát bắt giữ kẻ trộm đồ trước mắt không có luật sư vào đồn cảnh sát giáo dục lần nữa.
Ghi chép lời khai của cô là một vị cảnh sát vừa nhậm chức, mặc cảnh phục màu xanh lá cây, máy bộ đàm trước ngực còn chưa ngắt, không ngừng vang lên tiếng “tạch tạch”, cuối cùng vị cảnh sát phụ trách không nghe được rõ, bèn chạy tới nhấn nút tắt, trách cứ anh ta, “Anh có phiền hay không, cũng không phải là tuần tra bên ngoài, mở máy bộ đàm làm cái gì.”
Viên cảnh sát nhỏ khúm núm, vội vàng nói dạ dạ dạ, làm sao lại quên mất đây?
Có lẽ là kinh ngạc với tạo hóa thần kỳ, cô nữ sinh ngoan ngoãn ở đối diện, lại dám khoác lác không biết xấu hổ, “Đúng là tôi muốn trộm, thích trộm, ông nghĩ như thế nào?” Thật là đáng sợ, không biết lớn lên sẽ thành cái dạng gì, đoán chừng là giết người phóng hỏa cũng dám làm thậm chí là nữ biến thái bị xử tù chung thân.
Một bàn khác, luật sư Quang chủ động xin lỗi đồng nghiệp, đàm phán với cảnh sát phụ trách, ra sức để chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, tiếc rằng Ôn tiểu thư không phối hợp, nhất định phải vào phòng tạm giam một lần, “Tôi không biết anh ta, tôi cũng không có người thân, không biết họ của mình là gì, địa chỉ nhà ở đâu, đi học ở trường nào, sinh ngày tháng năm nào. Ngài cảnh sát có rảnh rỗi thì cứ tra dần dần, tôi không sao cả, có thể chờ được.”
Luật sư Quang toát mồ hôi, trơ mắt nhìn cô tự chịu phạt, vò đã mẻ lại sứt, chỉ thiếu nước cầm dao kề trước ngực, một mực yêu sách.
Cuối cùng tính khí tốt của viên đồn trưởng cũng hao hết sạch, chân đạp trên ghế vỗ bàn trợn mắt, “Cô em nhỏ đừng có quá kiêu ngạo, nếu không khai thật không hợp tác với chúng tôi, thì cảnh sát có quyền tạm giữ cô bốn mươi tám giờ.”
Ôn Ngọc buông tay, miễn cưỡng nói: “Nếu tôi nói cái gì? Fuck you, thưa ngài.”
Cứ như vậy viên cảnh sát bèn quyết định, ít nhất phải giữ lại hồ sơ, tạm giam cô bốn mươi tám giờ.
Luật sư Quang vội vã gọi điện thoại báo về, nhanh chóng tự mình xử lý, còn cầu xin giúp đỡ từ cấp trên, nhưng ông chủ đang làm hôn lễ, mời rượu cười đùa khua chiêng gõ trống làm cho đau đầu nhức óc, một chữ cũng nghe không rõ, chỉ biết là anh nói: “Theo cô náo ——”
Còn Ôn Ngọc đã bị áp giải tới khu tạm giam. Có phải làm trộm cũng phân chia hoạt động theo mùa ế hàng và mùa thịnh vượng không, tháng chín vừa đi, kẻ trộm rủ nhau đi chơi, không có thời gian gây án, không có ai chiếm giữ hơn mười buồng khu tạm giam, nói một câu lập tức có tiếng vang trống rỗng, thích hợp nhất để quay phim kinh dị, chẳng biết lúc nào lập tức hiện ra một oan hồn sau lưng, vừa bò vừa nói: “Tôi thật sự bị oan, tôi thật sự bị oan mà. . . . . . . . . . . .”
Đèn trần hành lang chập chờn chấm dứt tưởng tượng vô hạn của cô.
Bên cạnh vẫn là viên cảnh sát ghi chép cấp thấp đưa cô vào buồng giam, bất chợt lại nghe thấy cô lên tiếng, “Làm phiền, tôi muốn gặp Đặng Minh Hiến.”
Quá đột ngột, anh ta không nhạy cảm lắm, “Người nào. . . . . . . . . . . . Người nào?”
“Tôi nói tôi muốn gặp Chánh thanh tra* – Sếp Đặng, Đặng Minh Hiến, ông ta muốn phá án, vừa vặn tôi có đầu mối quan trọng, anh hỏi ông ta có muốn hay không muốn.”
* Tên gọi theo QT là “Tổng Đốc Sát”, tiếng Anh là “Chief Inspector”, nên NTL tạm dịch là “Chánh thanh tra” nhé.
Viên cảnh sát không tin, “Có nhầm không, cô cho rằng đồn cảnh sát là do nhà cô mở ra, muốn gặp ai thì người đó phải tới sao.”
Thật sự Ôn Ngọc cũng không vội, chậm rãi vừa đi vừa nói: “Anh nói với ông ta, phòng ăn nhà hàng Suzi không gặp được không nói được, tôi mời ông ta tới phòng tạm giam uống trà. Ông ta không đến, tôi sẽ lật mặt người nằm vùng của ông ta ở bang Long Hưng ra, đến lúc đó Sếp Đặng tìm người chịu trách nhiệm, anh nhớ trốn xa một chút, ông ta trước sau như một tính tình không tốt, tức giận lên thì rất đáng sợ.”
“Cô, cô, cô —— cô bệnh thần kinh à. . . . . . . . . . . .”
Hai mươi phút sau, Đặng Minh Hiến mặc áo sơ mi trắng quần vải ka-ki, hai vai được võ trang chặt chẽ, bên hông dắt một khẩu súng ngắn tự động Glock 17 của Áo, làm thêm trắng đêm nên bây giờ tâm trạng nóng nảy bốc hỏa thất thường, không có kiên nhẫn chơi trò chơi với người bạn nhỏ, chờ Ôn Ngọc dựa vào tường chào hỏi với ông ta, “Chào buổi tối, Chief In¬spec¬tor——”
Để tiết kiệm thời gian, Đặng Minh Hiến đi thẳng vào vấn đề, “Rốt cuộc cô biết được bao nhiêu?”
Ôn Ngọc cầm lấy đuôi tóc, cười cười lắc đầu, “Tôi chẳng biết cái gì cả, chuyện nằm vùng là tôi thuận miệng nói lung tung, chẳng lẽ đã nói trúng? Sếp Đặng, cảnh sát các người vài chục năm không đổi chiêu, nằm vùng nằm vùng cũng chỉ có nằm vùng, một chiêu trước, ăn được đáy, thật là không có ý tưởng mới.”
Hai tay Đặng Minh Hiến chống sau lưng, công việc liên tục bảy mươi hai giờ, thắt lưng cũng muốn gãy ra rồi, chẳng lẽ còn muốn tới bồi cô em nhỏ này chơi trò chơi?
Thô thanh thô khí cảnh cáo, “Có chuyện mau nói, kiên nhẫn của tôi có hạn.”
“Sếp Đặng, ông nằm vùng bao lâu thả mồi bao lâu thì thu lưới, định chịu đựng bao nhiêu năm mới lấy được tin tức đáng tiền, không bằng tôi làm tay sai cho ông, không cần kinh phí của chính phủ, không cần người toàn đội phối hợp diễn trò, tôi tự nguyện thực hiện nghĩa vụ của một công dân tốt, không lấy một xu, giúp ông bắt Lục Hiển lại.”
“Tuổi còn nhỏ, mà giọng điệu không nhỏ. Nhưng tôi lại không nhìn ra cô có thể có bao nhiêu tác dụng.”
“Làm sao biết được nếu không thử một chút, chẳng lẽ Sếp Đặng một đường lên tới vị trí Chánh thanh tra, cũng theo cách làm việc của cảnh sát bàn giấy? Cái thỏa thuận buôn bán này, nhìn ngang nhìn dọc ông đều không thiệt thòi, Sếp Đặng sợ viết báo cáo không tốt, chỉ là đàn ông vừa qua bốn mươi đã sợ đầu sợ đuôi không dám đột phá, chỉ mong nhịn được đến sáu mươi tuổi để cầm tiền hưu trí hồi hương dưỡng lão?”
Phép khích tướng, tuy là thủ đoạn cũ rích, nhưng lũ chiến lũ thắng*, nên chỉ trong chốc lát sắc mặt Đặng Minh Hiến đã thay đổi, cau mày, kể cả nếp nhăn ở đuôi mắt và khóe miệng đều nhíu chặt lại, tổng thể nét mặt đều hỗn loạn, nhất thời ngũ quan cường tráng vặn vẹo, dữ tợn đáng sợ.
* Lũ chiến lũ thắng: dồn dập, liên tiếp.
Ông ta cân nhắc lợi hại xong trong mười lăm giây, đối mặt với người chưa thành niên như cô gái nhỏ này, ông chiếm ưu thế tuyệt đối, “Cô chịu bán anh ta?”
“Sếp Đặng muốn biết nội tình thì có thể tự tra, tin tưởng nhất định nội dung sẽ không để cho ông thất vọng.” Cô đứng lên, váy dài lướt qua chiếc ghế lạnh lẽo, cuối cùng rơi vào trên bắp chân, nhẹ nhàng, không có gió cũng đung đưa. Đôi mắt màu hổ phách tựa như ngọc Lưu Ly trong vắt, ẩn giấu trong suốt sáng ngời, hoàn toàn không hợp với số tuổi của cô, rốt cuộc vượt quá bao nhiêu tuổi, ông cũng nói không rõ lắm, “Nhưng muốn làm phiền Sếp Đặng tìm người giúp tôi.”
“Ai?”
“Tần Tử Sơn.”
Đặng Minh Hiến nghi ngờ, “Anh ta mất tích, không rõ tung tích.”
Ôn Ngọc nói: “Thi thể ở trong tay Lục Hiển, tìm được anh ta, tôi muốn giải tội chết oan cho anh ta.” Đôi mắt mắt đỏ ửng, rồi cắn chặt răng, dường như thật sự có ngàn vạn hận, thù không đợi trời chung, tình chân ý thiết cũng đều biến giả thành thật.
Đặng Minh Hiến tính đa nghi trời sinh, tình huống có trăm lợi mà không có một hại đặt ở trước mắt, ông cũng vẫn suy tính tất cả, sau khi thận trọng tra lại kĩ lưỡng, vẫn chưa chắc chắn được câu trả lời chính xác.
Một nơi khác ở thành phố, rốt cuộc tiệc cưới huyên náo cũng tàn cuộc, Lục Hiển cực kỳ mệt mỏi đang nằm ngang trên ghế sofa nghỉ ngơi nhắm hai mắt dưỡng thần, mà trang phục tân nương về sau Thích Mỹ Trân cũng chưa kịp thay ra, môi đỏ tươi, đèn chân không chiếu xuống xinh đẹp chói mắt của riêng cô, mặc kệ bao nhiêu thiếu nữ thiếu phụ tiền nhân hậu nhân thiêu thân lao đầu vào lửa người trước ngã xuống, người sau tiến lên, cuối cùng rồi cô vẫn ở thế bất bại, bởi vì tối nay, cô đã trở thành vợ duy nhất của anh, mặc cho anh từng có bao nhiêu đàn bà, quanh đi quẩn lại, cưới vào cửa, chỉ có một Thích Mỹ Trân cô thôi.
Thật là vinh hạnh ngập trời, cấu tạo đại não đàn bà quá kỳ diệu, muốn làm cho mình nổi bật không đau thương giữa đám đàn bà bi thảm, dường như chính là vinh quang tối cao.
Bưng một ly trà nóng tới bên cạnh anh, móng tay màu đỏ thắm trên nền áo sơ mi hoa văn chìm màu bạc, đối lập bắt mắt. Cô cởi ba cúc áo ra, ấm áp dịu dàng gọi, “A Hiển, A Hiển, dậy uống ly trà, tắm chút nước lạnh rồi ngủ tiếp.”
Anh mở mắt ra, khoảng không gian tối đen, không thấy có chút buồn ngủ nào, quan sát kỹ ở khoảng cách gần, ánh mắt lạnh lẽo, không khỏi khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Tay bưng ly của Thích Mỹ Trân run lên, nước trà lập tức sánh ra một nửa, rơi lên tây trang màu đen, mơ hồ một mảnh màu đậm.
Lục Hiển nói: “Thuốc của tôi đâu?”
Thích Mỹ Trân lập tức đưa thuốc và bật lửa đến.
Song hỷ chính hồng dán trong phòng nghỉ, chỉ còn lại hai người anh và Thích Mỹ Trân, bánh kẹo cưới chất đầy bàn mạt chược, xác hạt dưa và đậu phộng rơi đầy đất, TV cũng tắt, vắng lặng và túm tụm náo nhiệt lúc trước khác nhau trời vực.
Anh chỉ chú ý nhìn cái bật lửa Carl Vuitton màu vàng sững sờ, bỗng lúc này chuông điện thoại tựa như The Ringu*, đột ngột vang lên, Thích Mỹ Trân oán trách, “Hiện tại mấy giờ? Gọi điện thoại cũng không chịu xem thời gian.” Nhận điện thoại, lui tới một đôi lời, rồi che ống nghe, quay sang Lục Hiển nói: “Tìm anh, không biết là người nào, lại có thể tìm được khách sạn.”
* Ringu (phiên âm Romanji từ tên nguyên bản tiếng Nhật): bộ phim ma “Tiếng chuông tử thần”, tên phim tiếng Anh: “The Ring”.
Lục Hiển nhận điện thoại, nhưng ý tứ không muốn ra một chỗ khác nói chuyện, bất động, anh nhìn thẳng vào cô.
Thích Mỹ Trân nghi ngờ, “Em cũng phải tránh đi?”
Anh không nói, ý tứ rõ rành rành mời cô đi ra.
“Đại ca ở địa vị người trên hành sự, cử chỉ lẫn hành động đều thay đổi lớn rồi. Được, em hiểu, em đi là được.” Cô tự giễu cười một cái, bưng ly trà anh không muốn nhận kia, đóng cửa rời đi.
Người bên kia chờ lâu, nhưng không mất kiên nhẫn, mà vẫn cười hì hì như cũ, “Chúc mừng chúc mừng, đại lão tân hôn, tối nay dự bị đại chiến ba trăm hiệp, có muốn mang đến một lon Vĩ ca trước giữ thể diện hay không?”
Lục Hiển phiền lòng, “Có lời nói thẳng.”
“OK, OK, tôi không ầm ĩ với anh. Nhưng hôm nay tiểu bảo bối trái tim nhỏ của anh xông vào đồn cảnh sát, còn mời Sếp Đặng tới gặp cả đêm, thật là sắc bén, anh phải coi chừng đó, đại ca.”
“Nói chuyện gì?”
“Tôi không rõ là về chuyện gì, nhưng sau khi Sếp Đặng quay về thì sắc mặt nặng nề, chờ mấy ngày nữa sẽ có động tác kế tiếp.”
“Anh theo dõi xem.”
“Đại ca, rốt cuộc anh có định làm hay không? Đừng vì một cô em nhỏ, làm mình chịu thiệt, tôi đi đường quang, không tranh giành, nhưng người muốn địa vị kia của anh cũng không ít, tự anh suy nghĩ kỹ càng đi, đừng có đùa với lửa, vì nhỏ mất lớn.”
“Không tới phiên anh quản chuyện của tôi, cẩn thận việc của anh đi, có gì sẽ liên lạc lại.”
Lục Hiển có thay đổi hay không, chỉ có bản thân anh mới rõ.
Còn một thân một mình Ôn Ngọc ngồi trong phòng tạm giam lớn như thế, ba mặt tường lạnh lẽo và khung cửa sắt vây quanh cô lại trong thế giới nhỏ bé, mỗi một tiếng bước chân cũng như gõ nhịp ở trong lòng, đè nén trĩu nặng, càng ngày càng gần.
Hình ảnh bồng bềnh màu lam, chỉ thiếu chị em La Lan (1) mặc trang phục dân quốc đi giầy thêu, là có thể diễn được kinh hoàng lúc nửa đêm rồi.
(1) (Nguyên bản) Roland sister.