Đọc truyện Đêm Nay Rời Cảng – Chương 45: Ngoài sức tưởng tượng
Một trận mưa rửa sạch nóc nhà bụi bẩn, một giấc mộng làm tô điểm cuộc sống mơ mộng.
Mộng cũng là của anh, trong lúc bất ngờ cô bị lột sạch, hai bàn tay trắng, trầm mặc, nhẫn nại, không nơi nào tìm kiếm.
Cô lặn xuống nước, vùi xuống dưới nền đất, không có được một chút không khí để thở.
Mở mắt ra, cùng với thân thể đau nhức, cũng không biết người đang ở chỗ nào, khối thân thể ở bên cạnh nóng lên – tay chân đàn ông tráng kiện là đây, cái ôm ấm áp làm cô khốn khổ đến chết.
Thời gian trong gang tắc, trong giấc ngủ mơ mi tâm của anh ta chưa từng được thả lỏng, nhíu mày suy nghĩ về thế giới tương lại, chuyện đại sự của sinh vật giống đực.
Không khí trong lành buổi sáng che giấu sự kích động cùng với điên cuồng đêm qua, ngọt đến phát ngấy sự hỗn loạn cùng quấn quít, trả về đoạn kí ức ngắn ngũn. Trông thân thể cô lúc này vẫn giữ lại thời gian rạng sáng, một bên thân cao 186cm, người đàn ông cân nặng 170 cân làm chứng cớ, phạm tội bạo lực, sử dụng tình dục. Có thể là anh nổi giận giết người bị thú tính chiếm giữ, không nhận ra cô là ai.
*cân: 1 cân = 500gram
Ôn Ngọc nằm, lặng lẽ nhìn đèn thủy tinh trên trần nhà, trong đầu trống rỗng.
Có lẽ cô phải khóc, phẫn nộ, vùng vẫy, liền báo cảnh sát, giao tội phạm cho pháp luật. Nhưng trong lòng cô biết rõ, toàn bộ những thứ này không có tác dụng với cặn bã, có 1000 phương pháp làm cho cô không thể giải oan.
Trời sinh tính cảnh giác, Lục Hiển đã tĩnh lại, tinh thần sảng khoái, việc thứ nhất là buộc chặt cánh tay, từ phía sau lưng ôm chặt cô trong ngực, khớp xương sống lưng gầy yếu, Anh kiên nhẫn chu đáo, đem Ôn Ngọc ôm vào trong ngực, tiến sát gần thêm chút nữa, cho đến khi làn da dán sát vào nhau, không một khe hở, nhồi vào vô số ảo tưởng trong đầu anh, than thở thật dài, “Good morning, cô dâu của anh…”
Một lần hô hấp, thở vào da thịt phía sau đôi tai mẫn cảm của cô, đáng tiếc, tâm và thân lại rung động cùng lúc.
“Tôi nguyện ý nói goodbye với anh, goodbye forever, Lục Hiển.” Ngăn lại phía sau lưng cô người nào từ đâu đến đây gật đầu chào lễ phép, nhiệt độ nóng lên, vận sức chờ hành động. Mặt Ôn Ngọc không chút thay đổi, lại càng không tình nguyện liếc anh một cái.
“Sorry, Madam, học ít nên nghe không hiểu madam đang nói cái gì. Không bằng lấy thân thể trao đổi, đơn giản trực tiếp, mỗi một câu anh nói em đều biết.” Tay anh mò mẫm, tìm kiếm kho báu chôn dấu trong thân thể cô, vật đêm qua tràn đầy chiếm lĩnh vẫn giữ, đột ngột kích thích nhiệt huyết sôi trào của anh dâng lên, xoay người, áp chế từ phía sau lưng, khiến cho ánh mắt chứa một cái trắng như tuyết phía sau lưng, xương bướm như đoạn cánh, nói ra sự hồ nhiên của thiếu nữ–
Nhưng anh nhất định phá hủy, nghiên nát, chặt đứt, đưa ra sự che giấu dày đặt, tự mình ở sau lưng dốc hết sước đâm bào, cắn sau gáy ô, giống như dã thú há miệng ăn con mồi, kêu gọi cô, “Ai cho phép em trưởng thành như thế nào? Uhm, đáng chết, thật sự là muốn chết.”
Ôn Ngọc nằm sấp úp mặt trên gối, bị anh ép đến nghẹt thở không nổi, càng bị cái khổng lồi kia tạo ra miệng vết thương, đau đớn vô cùng, “Tránh ra, lại giống như một ngọn núi… …Uhm… … Anh không thể nhẹ một chút… …”
“Không thể nhẹ, nhẹ không đủ, Madam vừa muốn phát hỏa.”
“Ti tiện- – đi tìm chết… …”
Anh cười, khởi động nửa người trên, mà vẫn cúi đầu dây dưa với cánh môi hồng của cô đến rĩ máu, nuốt vào những giọt nước mắt như mật ngọt của cô, thật lâu đầu lưỡi mới trở về chổ cũ. Eo không ngừng, hợp với cái mông vểnh lên cao, mạnh mẽ lấy ra mạnh mẽ đánh, lưu lại một mảnh đỏ ửng, ghi nhớ lại tiếng da thịt kịch liệt va chạm vào nhau.
Cô thét chói tay, anh cắn đầu vai mượt mà của cô, phía sau điên cuồng dồn dập rồi thở dốc, mồ hôi toàn thân đầm đìa, dính đầy trên làn da như một lớp keo dán, đem hai người một trời một vực dính lại với nhau thành một, cường ngạnh, không thể từ chối, không hiểu thời cơ, nhưng lại khó phân thắng bại.
Anh vẫn duy trì tư thế lúc trước, ấm áp lưu luyến, không muốn lui, nụ hôn triền miên nhỏ vụn, rơi vào khóe mắt cô, hai gò má, sau tai, lục hiển hài lòng nhất là mảnh thịt phía sau tai của cô, yểu điệu, đụng một cái liền ửng đổ lên, nhưng giờ phút này so ra không bằng chỗ đã bị anh chiếm lấy, tươi mới nhiều chất lỏng, nhỏ hẹp ẩm ướt.
Báu vật nho nhỏ, một ánh mắt tùy tiện đều có thể nhu mì đến tận xương, dễ dàng bị quyến rũ.
Ham muốn chiếm hữu của anh tăng lên gấp bội, quyết tâm bảo vệ cho Ôn Ngọc thật tốt, để tránh cho cô sau này bước đi nhằm, bị bạn xấu làm cho hư hỏng.
“Ôn Ngọc, chúng ta kết hôn đi, lập tức, ngay bây giờ.”
Nói ra tới miệng, bản thân anh cũng kinh ngạc, nhưng anh như trúng tà, miệng không dùng lại được, “Năm sau mở tiếc, 999 bàn, mở tiệc ba ngày ba đêm, tiền bạc xài không hết, cũng không nhận , ai cũng có thể tới dự tiệc, em muốn mặc áo váy long phọng, mang trang sức vàng ròng…”
“Đúng, lại trang điểm thật đậm, giống như nữ quỷ lấy mạng trong phim.”
Đối với sự mất hứng của cô Lục Hiển không quan taam , lại tiếp tục cùng cô vẽ nên tương lại, một mộng tưởng tương lai hảo huyền, “Em sinh cho anh một trai một gái, không đủ, muốn hai bé trai, một bé gái, anh bảo về em gái, yên tâm, nhất định anh sẽ cố gắng nhiều hơn, cày cấy cố gắng nuôi gia đình, em chỉ cần nuôi dạy con cái, hưởng phúc tiêu tiền… …”
“Chờ anh kiếm được mười triệu, cả nhà di dân đi Canada… …”
Ngu ngốc mà ngây thơ mơ mộng, vốn hiện tại kiếm tiền từ giang hồ, ít nhiều cũng bị châm chọc, mà lại cảm thán quý nó như châu báo, câu chyện mâu thuẩn cổ xưa, đề tài hiểu lầm.
Ôn Ngọc nói: “Anh có thấy qua ai cùng kẻ cưỡng gian xong sinh con cái mà răng long đầu bạc tới già hay không? Đầm rồng hang hổ. “
Lục Hiển nói: “Làm một lần là gian, mười lần hay trăm lần là tình đầu ý hợp, hoặc là em vừa lòng với anh nói’Thông đồng thành gian’?
Anh cười lớn tiếng, ngoan độc hôn cô một cái, tiếng vọng vang dội, ác quỷ dưới thân lại phấn chấn lên, bố trí hành trang, đè lại tù binh, lại muốn đại chiến 300 hiệp, không ngừng không nghỉ.
Ôn Ngọc đã mệt muốn ngất đi, trong lúc ngủ mơ cũng không yên ổn, anh xem cô như một món điểm tâm ngọt, nghiến răng đói bụng liền muốn cắn một cái, nhào nặng không ngừng, không cho người đó một giây phút bình an.
Cô tỉnh lại, khóc một hồi giửa bồn tắm lớn, lại không biết anh đang ngậm một điếu thuốc, lặng lẽ ở ngoài cửa sổ nghe cô khóc đứt quãng, sau đó bị tiếng nước chôn vùi.
Chờ cô đỏ mắt, mặt áo tắm đi ra cửa, thuốc lá của anh đã cháy đến cuối cùng, hai người đối mặt, chân của cô không cao đến bả vai của anh (*lúc này anh đang ngồi nha) , một người quan sát, một người nhìn lên, mắt cô đỏ hồng, anh liền rút lại khí thế đại lão của mình, hôn một cái làm mí mắt của cô rung rung, thở dài, “Ôn Ngọc, anh không buông tay.”
Ôn Ngọc đặt câu hỏi: “Anh tính giam tôi bao lâu, ba tháng, một năm, hay là mười năm, hai mươi năm? Ngồi tù đều có kỳ hạn, mặc dù tôi đã làm chuyện sai trái, cũng nên cho tôi một chút hy vọng ‘ra tù’”
Anh ôm chặt cô, mái tóc ướt sủng thấm ướt áo, hung dữ nói: “Vậy thì đến ngày anh chết!” Không biết được ai giận dỗi với ai, đầy một bụng lửa: “Anh là vừa ý với em, không thay đổi, anh giam em một đời thì như thế nào?”
Giờ phút này, trái lại Ôn Ngọc lại vô cùng tỉnh táo, đối mặt với trận lôi đình của Lục Hiển, lạnh nhạt nghiêng người vào nhà, “Chúng ta ở đây thử xem, vậy ở chỗ này, là tôi là của anh.”
“Bất quá hiện tại tôi mệt chết đi, cần nghĩ ngơi. Còn anh lấy một cái áo mặc vào, lái xe xuống núi mua thuốc.”
Anh kìm nén một hơi, anh cửa đập vào vang trời, nhưng cũng rất nghe lời.
Còn lại Ôn Ngọc, tay chân không còn sức lực, nầm úp sấp xuống đầu giường, nhìn cây cảnh nhân tạp, suy nghĩ đến ngây người.