Đêm Nay Rời Cảng

Chương 27: Ân Lục Hiển chết


Đọc truyện Đêm Nay Rời Cảng – Chương 27: Ân Lục Hiển chết

Thích Mỹ Trân mượn
nhân lực, quyền lực uy hiếp, áp giải cái đinh trong mắt là Ôn Ngọc, tiến vào xó xỉnh dính đầy hôi thối trong khu phố. Một ngọn cây to lớn lâu
năm cành lá đan chen, một tầng lầu phía đông chia ra 30 mấy gian phòng,
trên hành lang những con đường giống nhau dài hớn 100 mét, một chút ánh sáng cũng không có, ban ngày phải mở đèn đường, làm nổi lên cổng bà A
Công thành kính thờ phụng, kính thần bái phật, hoặc là một chổ hở, đốt
cây nến nguyên bảo, hương tro tiền vàng mã đốt tặng tổ tiên.( editor:
bangthan87 diendan)

Bát Âm Triều nói, giọng nói của lão
chất phác, bà lão hơn tám mươi tuổi trong miệng nói lãm nhãm,”A Sinh a
quang, anh hai đời đầu thai chổ tốt, đại phú đại quý, sống lâu trăm
tuổi, hôm nay chớ thế, cùng ở giang hồ Suy Đại, bị chém đứt đầu ném
xuống biển, hài cốt tìm khắp nơi không thấy—- —“

Một bên một phụ nữ trung niên mặc đồ ngủ nói xen vào, “Vậy không tốt sao? Tiết kiệm một khoản tiền nhặt xác.”

Trông thấy Thích Mỹ Trân, từng vị kinh sợ im lặng, không dám có một ánh mắt
oán giận nào, toàn bộ xoay mặt sang một bên, kêu Lão Tế trong nhà lên
lầu ăn cơm.

Tòa B 1109, trên cửa sắt nước sơn màu lục loang lỗ, một vài điểm bị rỉ sét.

Thằng nhóc lau giày đầu trọc thuộc hạ của Thích Mỹ Trân xung phong đi đầu,
nắm cái chìa khóa mở cửa ra.( editor: bangthan87 đienan)

Không hề báo trước, ánh nắng từ cửa sổ chiếu nghiêng xuống không gian u tối,
làm cho con mắt nhắm lại. Chờ một giây, bên trong nhà khác xa với thế
giới bên ngoài, bên trong cửa trước hai cặp giày vượt qua trước mắt, đi
ra hướng phòng khách trống rỗng, rèm cửa sổ bị gió thổi bay lên trần
nhà. Phòng ngủ cũng chỉ có một cái giường, một cái gối, ga giường màu
xám nhạt đã bị bay màu, ngửi nhẹ, trong không khí tựa hồ còn lưu lại mùi thơm của bột giặt giảm giá.

Ôn Ngọc bất kể như thế nào, cũng không đem gian phòng này, cùng phòng cô và cả phòng mọi người hợp lại một liên kết nào.


Điện thời bày đồ cúng phụng trung thần nghĩa sĩ Quan Nhị Gia, không có bài
vị cũng không có tro cốt. Ân Lục Hiển cái người này, sống đến thời điểm
này hận không thể ngày ngày búi tóc trên đỉnh đầu, lần này lại im hơi
lặng tiếng như đã chết, một chút dấu vết cũng không lưu lại.

Có người nào đó đêm khuya đem hắn nhớ lại.( editor: bangthan87 diendan)

Thích Mỹ Trân bất quá cũng chỉ là cúng một nén nhang, bảo hắn hãy nghĩ ngơi,
chết là hết, nằm dưới đất chớ nên sanh sự, tránh liên lụy cho người còn
sống.

Cô quay mặt sang, thái độ thay đổi cao ngạo đối với Ôn Ngọc.

“Cô coi như cùng với hắn là một cuộc, tốt xấu gì, cũng phải cúng cho hắn một nén nháng.”

Một nén nhang đưa tới Ôn Ngọc, to tràn rơi rụng xuống, bó nháng 30 đồng một túi. Tiền nào của nấy. Kẻ thức thời là trang anh kiệt, bên cạnh có bốn
năm người coi chừng cô, Ôn Ngọc không nói, nhận lấy hướng về Quan Nhị
Gia vái xin che chở.

Kính lạy tổ tiên xong, liền đến phiên người
sống đấu đá. Căn bản không cần Ôn Ngọc mở miệng nói, Thích mỹ Trân có
thói quen là chủ, hơn nữa phía sau có kẻ dưới, đối thủ tình địch trước
mặt, tốt nhất làm chủ áp bức cô hoàn toàn, cô tự cho là chưa ra trận
mình đã thắng chắc.

Phụ nữ có khi ngu ngốc lại đáng yêu.(editor: bang than87 diendan)

Thích Mỹ Trân nhìn ngắm phong cảnh ảm đạm ngoài cửa sổ – thuộc về khu dân
nghèo đời sống vật lộn, có lẽ hồi tưởng hoặc nhớ lại, một câu nói hủy đi lưỡng đoạn, giải thích không khó. “Khuyên hắn cũng không nghe, khăng
khăng làm theo ý mình, có một người giả danh liều mạng chém chết. Chết
thì chết, hài cốt không có người thu lại, tối nay không biết đã bị sóng
gió thổi bay đến nới nào, bị cá tôm ăn thành dạng gì rồi. Nói thật, bay
trở về Tây Giang cũng tốt, miễn cưỡng coi như lá rụng về côi, trở về
cùng cha hắn đã chết mà đoàn tụ.”


Ôn Ngọc không nói tiếp, cô liền thuận đà nói tiếp: “Nhặt được hắn đúng là khá giống nhau về tình cảm,
so ra chỉ kém con ruột. Hắn muốn đá Tần Tử Sơn để nắm giữ Long Hưng, lão Tần Tứ làm sao chịu khoanh tay đứng nhìn. Kêu hắn đi giết chú Long,
biết là cái bẫy, chỉ vì lão Tần Tứ nói một câu, hắn trong đầu buồn bực
đã khai báo hoàn toàn mọi việc rồi đi chịu chết! Uống nhằm thuốc, không
có não, giang hồ đến nước này còn học mấy thanh niên trẻ tuổi nói chuyện nghĩa khí, phải báo ân, một mạng đổi một mạng. Cuối cùng chỉ có Đại Phi bị chặt tay chặt chân ném trở lại thuyền, còn lại đều chết hết.”

Cách vách có đứa con
vợ thi giữa kì bị đánh giá “không hợp”, lạnh run lui gõ cửa, bị ba mẹ
hợp nhau đánh, đao thương kiếm tích gì đều dùng hết, bạo gan hét lên
tiếng khóc, tiếng khóc vang dội như bày ông vở tổ chi chít trong gian
phòng, làm người khác suy đoán, có thể đã đến ngày tận thế đã được báo
trước.

Núi cao sụp, nước biển chảy ngược.(editor:bangtha87 dd)

Thực tế đại lục chính là từng khúc chia rẻ, chịu đựng bao nhiêu tiếng thét chói tay, ầm một tiếng tất cả rơi vào tâm trái đất.

Nhiệt độ cao ba vạn, một ngọn lửa lướt qua, thiêu rụi tất cả hoàn toàn không còn lại gì.

“Hắn. . . . . . . . . . . . Thật đã chết rồi à. . . . . . . . . . . .” Bàn
tay chảy mồ hôi lạnh ròng ròng nắm tờ tiền âm phủ, Ôn Ngọc ngồi chồm hỗm bên chậu than, ngẫng đầu nhìn Thích Mỹ Trân xấc láo, lòng chần chừ.

Thích Mỹ Trân hôm nay không trang điểm, làm giảm đi vẻ kiêu ngạo, đồ lót
trong Âu phục hình như mấy ngày chưa được thay, nhìn thấy rõ mấy dấu
nhăn.

“Kỹ thuật bán của hắn đúng là nhanh như tên bắn, điểm ba
tám dành cho súng lục 50m điều nhất trúng mi tâm. Lão Tần Tú dạy hắn bản lãnh, thì trước khi chết cũng muốn thu hồi. Gậy bóng chày đập tay phải, một cây nến đốt đến nát bấy, tay có còn hay không cũng không biết được, Đại Phi nói chỉ nhìn thấy hắn đau đến ngất đi, lúc sau tĩnh lại, cánh
tay mạnh khỏe trở nên mềm nhũn, giắt ở bả vai, chạy tới lay động cũng
không có tri giác.


Bên tay tựa như tiếng vọng của âm thanh xương
bị nện kêu răng rắc đến chói tay, đau đến trán nổi gân xanh muốn nổ
tung, bên dưới hàm răng cắn chặt, một tờ phim nhựa hiện lên, vẽ lên hình ảnh An Lục Hiển lừng lẫy(editor: bangthan87 dd)

Không ai có thể ngăn cản, một ngôi sao rơi xuống, một người đàn ông của mình bị hủy diệt

Thích Mỹ Trân nói: “Đạn xuyên qua trái tim, năm người cũng bị ném xuống biển
lớn, cô nói có bao nhiêu phần tìm được sự sống trong cái chết chứ? Một
đại hiệp cụt tay bơi qua khu cảnh giới, không chết đuối cũng bị đám tiểu binh bờ bên kia bắn bị thương.”

Ôn Ngọc rũ mắt xuống, lẫm bẩm tự nói: “trong tiềm thức cuối cùng của tôi cho là, người như hắn sẽ không
thể nào có ngày chết, it nhất tôi cũng không biết bất kì tin xấu nào của hắn.”

Hắn là một gốc cây mạnh mẽ xanh tươi, một cái đầu như mãnh thú hung mãnh cường tráng, dường như vĩnh viễn không có lúc nào mềm
yếu.

Nhưng cô quên mất rằng, thực tế không giống như bộ phim võ
hiệp, vai nam chính suy vận té xuống cốc núi, ăn mật rắn lại kiếm được
bí kiếp, ra lại khỏi núi trở thành anh hùng thiên hạ vô địch.

Đêm đó hắn say khướt rời đi, nói câu cuối cùng sơ sài bảo đảm, “Chờ tôi
cùng em nói chuyện, kết hôn với em mang về làm phu nhân Long Hưng.”

Ôn Ngọc trầm mặc, tìm không được vẽ mặt thích hợp, câu nói thích đáng, đối mặt với trước giờ chưa từng có hoàn cảnh khốn khó.

Thĩnh cầu thường đế làm cho những chuyện ồn ào ở thế gian đè xuống coi âm,
nàng có thể có 3 phút đồng hồ dọn dẹp một mớ suy nghĩ lộn xộn phức tạp,
về Ân Lục Hiển, về lúc gặp nhau, và kết thúc.

Về một kết thúc dừng lại cuộc gặp gỡ ….bên ngoài.

“Vì danh lợi, vì nghĩa khí với phụ nữ, hắn làm tận cùng những chuyện xấu,
náo nhiệt quá cũng phóng túng quá, cuộc sống hai mươi mấy năm này không
tính là lãng phí. Tôi chỉ đoán, hắn có lẽ muốn gặp mặt cô lần cuối cùng, dù sao cô cùng hắn một khoảng thời gian cũng rất nhiệt liệt, tôi dẫn
cô, xem toàn bộ nguyện vọng của hắn. Cô như vậy nhìn tôi làm cái gì?
Thật giống như nhìn quái vật.”

Đầu móng tay đỏ lòm của cô đã lâu
không chăm sóc, bị bong tróc loang lổ. Cô xem Ôn Ngọc, đột nhiên bật

cười vui vẻ. Khó chịu da thit dính dấp, không tránh khỏi hiện ra khóe
miêng cùng đuôi mắt những nếp nhăn, thời gian đã vẽ lên số tuổi của
người phụ nữ.

Ôn Ngọc nhẹ giọng: “Cô hận ta…. …..Ít nhất cũng chán ghét ta…. …… …”

Thích Mỹ Trân khoát khoát tay, chí ít vẽ mặt bên ngoài trở nên rộng rãi, “Mọi người đều chết hết, tôi đối với cô có tâm tính lo liệu cũng không có ý
nghĩa. Cô còn trẻ, khi nào đến tuổi như tôi sẽ hiểu, một chút đàn ông
nhất định sẽ không thuộc về cô, nói đúng hơn, không phải thuộc về bất cứ cô gái nào. Hắn đã chết sạch sẽ, đối với tôi cũng coi như giải thoát.
Không phải tôi không nói đến, cũng không có ai cảm nhận được, tất cả mọi người đều thất bại, nghĩ có muốn phát hỏa thì cũng không có nơi để
phát.”

Khiến cho mục tiêu tranh chấp biến mất, đã từng là thù
địch có hay không có thể nắm tay giảng hòa. Ôn Ngọc đối với lần này
không giám tin tưỡng, “Dù sao chăng nữa, tôi cũng phải cảm ơn cô.”

“Cô cám ơn tôi cái gì? Cần phải cám ơn tôi chính là Ân Lục Hiển chứ không
phải là cô. Cô dùng ba lượng nặng cảm tạ, tôi cũng không có thời gian
chấp nhận.”

Trước khi rời đi, cô nhỏ giọng nói có lẽ Ân Lục Hiển
chìm xuống đáy biển, cô tin hắn mọi chuyện vô địch, không có gì kiêng
kỵ, tuyệt đối không thể dể dàng chịu chết.

Bởi vì hắn và cô cùng
quy thành một loại người, bọn họ đối với nhau trông coi sự sống, giữ
vững vận mênh, khởi động sóng lưng yếu ớt, vĩnh viễn không chịu thua.

Đài truyền hình truyền bá tin bình luận, mùa đông lại ấm áp đến lạ thường,
bởi vì tầng ô-zon có chổ rách, mặt trời phóng xạ tăng cao, toàn bộ khí
hậu giống như tấm băng Nam Cực mà biến hóa, vốn cảng cũng không ngoại
lệ.

Bên trong tủ kính sớm trưng bày quần áo muà đông bán không
được giá, thế là bị nhân viên cửa hàng đem vô xếp trong xó, chờ cho cuối mùa mang ra thanh lý.

Ai cũng không nghĩ sẽ có ngày phát sinh ra những chuyện này, có lẽ mấy ngày liền cũng không nhớ ra được, các cô
gái nhỏ cũng như cũ đi học tan học đúng giờ, rượt đuổi đùa giởn, mùa
xuân tuổi trẻ đầy ở đây, cũng sắp đến một chổ dừng lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.