Đọc truyện Đêm Nay Rời Cảng – Chương 21: Phúc Tử đi lạc
Bởi vì Ôn Ngọc cùng
trở về nhà với một người đã mất tích ba bốn tháng là Ôn Mẫn, nên tất
nhiên Ôn Mẫn trở thành tiêu điểm của Đại và Nhị phu nhân, Đại phu nhân
ôm cô ta khóc than nghiêng trời lệch đất, đau xót trong lòng, còn Nhị
phu nhân thì cố gắng phun những lời lẽ không tốt, muốn đâm cho Đại phu
nhân và Ôn Mẫn đến vết thương đầy người mới bỏ qua.
Nếu như Ôn
gia đang tuột dốc này mở một cuộc thi ngôn ngữ thì chưa chắn Nhị phu
nhân sẽ thắng, đừng quên, trong nhà này còn có một tay đua là Vưu Mỹ
Hiền cơ mà.
Trên mặt còn phải đảm đương một ngàn cân phấn trang
điểm, nhưng vẫn không che được làn da đã quá thanh xuân, khô quắt queo,
héo rũ, đang khổ sở mà cố gắng thoát khỏi nó.
Dựa vào cửa, khinh
bỉ Ôn Ngọc toàn thân ăn mặc chả ăn nhập vào đâu, lỗ mũi hừ hừ: “Hai vị
tiểu thư đêm nay cùng có hẹn sao? Buôn bán bên ngoài mà không chí có
một mình sao? Cả hai đứa chơi cùng nhau vui hơn đúng không? Chúc mỗi
ngàu đều làm ăn thịnh vượng nha Ôn tiểu thư” Nhướng lông mày, miệng
cười, khoé miệng khoée mắt diễu võ dương oai.
Ôn Ngọc nhìn Vưu Mỹ Hiền, chưa bao giờ có loại tình cảm đặc biệt nào, đi thẳng vào phòng:
“Ai có giá bao nhiêu mẹ là người rõ ràng nhất mà? Mười bảy tuổi, ban
ngày thì làm quán rượu, gõ cửa phòng thiếu gia nhà giàu, phải làm để
tích luỹ kinh nghiệm, không bằng đứng ở đây dạy dỗ, nói rằng tao đây có
ba mươi năm thành tựu……” Bước lên, đến gần gương mặt Vưu Mỹ Hiền đã
bị xấu hổ đến không chịu nổi, cô thấp giọng nói: “Gần đây tên đàn ông
kia gọi bà là ĐÔng Phương tiểu Mỹ nhân phải không? Đừng kinh ngạc như
vậy, tôi nghe được trong điện thoại, mỗi ngày đều mặc áo mới ra ngoài,
ai mà không đoán được? Chẳng qua mẹ sắp 40 rồi, còn tin những chuyện
hoang đường thế này sao? Người kia là Lưu thương Anh quốc*? Càng không
thể tin được. Nếu không lúc đó tôi lại có thêm một cô em gái thì mới
biết hối hận, tam phu nhân——-“
*thương nhân lưu lại làm ăn rồi đi.
Lần này Vưu Mỹ Hiền cũng không dễ đối phó hơn những lần trước, hoặc là một
người đàn bà vừa bước bào khu vực của tình yêu— bất luận là thật hay
giả, cũng trở nên kiêu ngạo tự phụ, giống như tin tưỡng chúa Jesus mang
người đàn ông đó đến cho mình, Vưu Mỹ Hiền tin hết lòng như thế:
“Charles— tuyệt đối sẽ không gạt tao, anh ấy đối với tao thật lòng.
Sao thế? Mày vừa ghen tỵ vừa hận có đúng không? SỢ tao sẽ vứt bỏ mấy chị em tụi bây? Không cần lo lắng, tao nhất định sẽ vứt bỏ mày, mày là đồ
ôn thần, sao chổi” Móng tay được sơn đỏ choét cấm sâu vào bả vai Ôn
Ngọc, Vưu Mỹ Hiền đắc ý, gương mặt tươi tắn như cây khô gặp mùa xuân,
làm người ta vui mừng, mong đợi: “Không bao lâu anh ấy sẽ mangtao đi
định cư ở Manchester, còn mày, mày từ từ chịu đựng Đại phụ nhân Nhị phu
nhân trong căn nhà quỷ quái này đi…. ….””
Ánh mắt bà ta khinh miệt, giống như đã cầm bạc trắng trong tay rồi, xoay người bước đi là
có thể làm phu nhân Anh quốc, cuối cùng cũng hoàn thành giấc mơ của
mình.
Tiền tiền tiền, nhiều tiền hơn nữa, tiền xài không hết, vứt hết cuộc sống nghèo khổ gian khó, đây là giấc mơ đơn giản nhất của bà
ta.
ĐỐi với Vưu Mỹ Hiền, tình cảm của Ôn Ngọc đã bị tổn thương
quá lớn: “Đến lúc đó xin bà đừng để cho tôi biết một chút tin tức gì về
bà, miễn cho Đại phu nhân tưởng tôi và bà thông đồng, lập mưu chiếm đoạt tài sản của bà ta. Mơ Đẹp, tam phu nhân”
“Đến lúc đó đừng hối hận!”
Nếu đã không có tình cảm, hà tất phải tức giận?
Ôn Ngọc khoát khoát tay, cũng muốn nằm mô một giấc mơ, mơ thấy mình có
thật nhiều tiền, yêu một vương tử dịu dàng, một cuộc hôn lẽ hoà hoa sang trọng, cuối cùng thì sao? Không cần tác giả viết, cô cũng đoán ra được, cuối cùng tan thành bọt biển, vương tử từ từ mập như heo, công chúa
thành người đàn bà chanh chua, hôn nhân như quả bom nguyên tử, huỷ diệt
tất cả, đến mức một cọng cỏ cũng không thể sống nổi.
Kì nghỉ hè
của cô cũng không được rảnh, trách nhiệm chăm sóc sinh hoạt hằng ngày
cho Phúc tử rơi trên vai cô, trấn an không để nó có dấu hiệu nổi giận
rồi đánh người. Cô đã trải qua rất nhiều cuộc bạo lực gia đình đáng sợ,
chẳng qua do dư âm phong kiến, địa vị gia đình nhà trai cách xa gia đình nhà gái, cho dù trí thông minh của Phúc tử chỉ như đứa pé ba tuỗi,
nhưng nó luôn quan trọng hơn Ôn Ngọc —— sớm muộn gì cô cũng làm trâu làm ngựa cho gia đình người khác, hy sinh cả đời mà thôi.
Có lẽ
Vưu Mỹ Hiền không nhận ra được tầm quan trọng của vấn đề, đối với Phúc
tử Ôn Ngọc luôn có cảm giác áy náy không đành lòng, nếu không thế chắc
cô cũng không nhẫn nhịn đến bây giờ. Chỉ là những thứ không đành lòng
này tồn tại được bao lâu? trải qua ít nhiều sóng gió, cô không hề biết
rõ, hoặc nói, Ôn Ngọc không hiểu hết bản thân mình.
Lúc này Ôn
Quảng Hãi bị bọn cho vay nặng lãi truy bắt, bán đi chiếc ô tô Chevrolet
còn sót lại, từ đó khi Đại phu nhân ra khỏi nhà đều phải kêu xe, Vưu Mỹ
Hiền muốn lấy cớ đi đánh bài, tư tình với tình nhân cũng là một cơ hội
xa với.
Cho dù của hai người đã ở tuổi trung niên, nhưng làm sao
đợi lâu được? Mỗi ngày đều diễn cảnh gặp nhau ở cầu Hỉ Thước. Cho dù đến bốn mươi tuổi thì nam nữ chạm mặt cũng như củi khô bốc cháy, liều chết
triền miên.
Tâm như bị mèo cáo, Vưu Mỹ Hiền đứng ngồi không yên,
đau khổ vái trời lạy phật, cuối cùng cũng tìm được cái cớ ra khỏi nhà.
Hè đến, bà ta muốn dẫn hai đứa con đi khu vui chơi để phát triển tình
càm, hiểu biết lẫn nhau. Dắt theo Ôn Ngọc, thuận tiện cho bà ta biến mất thì cũng có người chăm sóc cho quả bom hẹn giờ là Phúc tử.
Ôn
Ngọc vốn không muốn đi, nhưng không chịu nổi Vưu Mỹ Hiền vừa cưỡng bức
vừa vụ lợi, bà ta đáp ứng Ôn Ngọc, bớt chút thời gian mang cô về với ông bà ngoại, thăm ông bà, đây là điều rất hấp dẫn. Ôn Ngọc không thể từ
chối được.
Ba bốn mươi tuổi giống như sói đói, không lạ gì việc
Vưu Mỹ Hiền xuống xe liền chạy đi mất, quả thật là lửa đốt chết người.
Để lại Ôn Ngọc dắt Phúc tử to xác đi một vòng rồi trở lại tàng cây Ma
Thiên Luân.
Một cậu bé mới cao đến gối cô vì mãi mê bắt bướm mà
vấp ngã, quỳ rạp trên đất khóc to. Một giây này, Ôn Ngọc vừa lơi lỏng
Phúc tử, có ngồi xổm xuống đỡ cậu bé, Phúc tử đã bỏ đi mất.
“Phúc tử….Phúc tử, dừng lại…….Làm ơn, làm ơn ngăn em tôi lại…….”
Từng chiếc ô tô rít qua, Ôn Ngọc không có cơ hội bước lên, chỉ có thể trơ
mắt nhìn bóng Phúc tử biến mất vào đám đông phía trước.
Phúc tử bỏ đi, đứa con trai duy nhất của Ôn Gia, kẻ dở hơi nhưng quan trọng đó lại đi lạc trong tay cô.
Ôn Ngọc bị Ôn Quảng Hải trói lại dùng cây đánh, Ôn Quảng Hải đánh càng
mạnh, mấy năm nay ít nhiều căm giận gì đều phát tiết ra, cây roi bị gãy
làm đôi, không sao, lấy chổi lông gà tiếp tục đánh, vừa đánh vừa mắng,
câu văn tục tiểu gì cũng nói ra, từng chữ đập vào mặt, vào lòng Ôn Ngọc.
Ngọn đèn trắng bệch trên trần nhà ăn, chiếu vào gương mặt đã sưng đỏ hai má, khoé miệng chảy máu, cùng dấu vết roi cắt ngang.
Đại phu nhân một bên thêm mắm dặm muối, hận không thể để Ôn Quảng Hải đánh
chết Ôn Ngọc, để trong nhà bớt đi một cái chén một đôi đũa, Nhị phu nhân kéo tay Ngũ tiểu thư Ôn Tinh ngồi trên sofa cắn hột dưa xem tuồng, Vưu
Mỹ Hiền có tật giật mình, sợ Ôn Ngọc vì tự bảo vệ mình mà tố cáo bà ta
ngoại tình, âm thầm quyết định trước mặt lão gia đại nghĩa diệt thân,
thanh minh cho mình, vì thế lời nói còn ác độc hơn Đại Phu nhân, người
ta nói hổ dữ không ăn thịt con, nhưng bà ta còn muốn Ôn Quảng Hải lấy
roi đánh, tốt nhất là đánh chết Ôn Ngọc, giết người diệt khẩu.
Người một nhà, vậy mà chỉ có Viên Bích Vân mở miệng nói một câu: “Dù nói thế
nào Ôn Ngọc cũng là con gái, sao lại đánh tới tróc da bong thị mà vẫn
chưa chịu ngừng tay?”
Ôn Nghiên khóc lóc bắt lấy cánh tay Ôn
Quảng Hải cầm cây chổi lông gà đã trụi lông, lẻ loi vài cọng còn vương
máu: “Cha— A Ngọc không cố ý, A Ngọc cũng không muốn…..Phúc tử đi
lạc, tất cả mọi người đều đau lòng, cha còn đánh A Ngọc, sẽ đánh chết
nó, nhưng cho dù vậy Phúc tử vẫn không về…. …..”
Ôn Quảng Hải còn chưa trả lời, Vưu Mỹ Hiền đã châm chọc khiêu khích, đâm chọt: “Ai
biết được nó có cố ý hay không? Vừa sinh ra đã mang mệnh suy, làm hại
cả đời tao đều phải chịu khổ…. …….”
“Mẹ!” Tính tình Ôn Nghiên luôn tốt, nhưng lần này vẫn không nhịn được quát một tiếng bảo Vưu Mỹ Hiền im lặng.
Ôn Ngọc chậm rãi ngẩn đầu, nhếch khoé miệng làm rách vết thương, lộ ra một nụ cười chăm chọc, cười nhạo gương mặt ghê tởm của mụ đàn bà kia: “Tam
phu nhân yên tâm, trước khi chết tôi sẽ ôm bà thật chặt, kiếp sau tôi và bà lại làm mẹ con, xem coi ai hơn ai”
Vưu Mỹ Hiền giận phát run, chỉ vào Ôn Ngọc, mày mày mày thật lâu, đột nhiên hoảng sợ, không dám nói gì nữa.
Ôn Ngọc nói: “Tâm phu nhân, cho tới hôm nay, tôi đã hết lỏng giúp đỡ bà, về sau bà tự cầu phúc cho mình đi”
Bất đắc dĩ lòng lại đau.
Nhưng Vưu Mỹ Hiền không cảm kích, đánh không chưa đủ, muốn nhốt cô trong tầng hầm ẩm ướt, tự sinh tự diệt.
Cả nhà nhao nhao ầm ĩ không ngớt, nhưng không một ai chịu ra cửa tìm Phúc
tử. Ngay cả mẹ ruột còn cho rằng, báo cảnh sát, tìm được hay không là
trách nhiệm của cảnh sát, sao bà ta phải đi tìm người giữa trưa hè oi
bức như thế này? Tia tử ngoại sẽ làm da bị tổn thương, xạm đen, lão hoá, tạo thành nếp nhăn, là thuốc độc trí mạng, không bằng ngủ ở nhà xem
tivi nghe radio, chờ cảnh sát gọi điện báo người thân.
Ôn Ngọc co rút trên chiếc ghế salon cũ, nóc phòng không có đèn, mơ màng giết người trong bóng tối.
Chỉ có Ôn Nghiên đưa cho cô một chiếc chăn cũ, một ly nước nóng, vừa chạm
vào trán Ôn Ngọc, nóng cháy da, cả người hồ đồ, trở về với hai mười hai
tuổi, nắm tay Ôn Nghiên gọi bà ngoại.
Ôn Ngọc loáng thoáng nghe
có tiếng khóc khẽ bên tai mình, tay chân luống cuống, không cách nào
tưởng tượng được nổi đau lòng của người nọ, cô cảm thấy tiếng khóc mềm
yếu vô lực này thật phiền, biểu hiện cho sự cuối đầu nhận thua, quỳ
xuống đất xin tha thứ. Cô kiên cường như trâu, tâm địa sắt đá.
Cô hoài niệm cuộc sống tự do tự tại vô tư vô lo ở Tây Giang, bà ngoại dịu
dàng, ông ngoại ít nói, nhưng cô rất được yêu thương. Đối với từng
người, từng chuyện, trong lòng Ôn Ngọc còn nhớ rất rõ ràng.
Một cái chớp mắt, ý thức liền trở về.
Trên mu bàn tay cắm ống tiêm, nước biển trong bình treo ngược từ từ đi vào
cơ thể cô. Ôn Ngọc vẫn cảm thấy lạnh run, co ro trên chiếc giường bên
thành một đống thật nhỏ, mái tóc dài mềm mại xoã bên tai, giấc mộng an
tĩnh mà đẹp đẽ, vì thề cô không hề đề phòng, đáng thương. Làm người ta
nhịn không được mà thương xót.
Hắn cúi đầu, hôn lên mi tâm sa sút của cô, giống như một chiếc lông vũ quét ngang, làm cô thấy nhột.
Cô tỉnh lại.
Giống như vương tử hôn đến tỉnh mỹ nhân trong tay mình. Nhưng ở đây Lục Hiển
là kẻ giết người vô số, còn Ôn Ngọc thì khắp người quấn vải trắng, so
với chuyện ngày xưa, có một sự tương phản quá lớn.
Câu nói đầu
tiên khi Lục Hiển mở miệng không phải là văn chương mêu tả nổi tương tư, mà là giải thích: “Thật xin lỗi, tôi mang cha em đánh cho gãy gương,
kêu xe chở đi rồi” Một chút thành ý cũng không có.