Đọc truyện Đêm Nay Rời Cảng – Chương 2: Ngẫu nhiên gặp
“Ai cũng biết, trên
đường phố hỗn độn này chật kín những người nói chuyện phiếm, mà ai
“chém” tới đối phương đứt tay đứt chân mổ bụng lòi ruột mới là người
thắng. Phải biết ngoan ngoãn? Ai biết vâng lời thì mới có thể sống lâu
một chút, còn kẻ không có đầu óc sớm muộn gì cũng bị chôn thây mà thôi, A Hiển àh, xuất thân ở nơi hỗn tạp này thì còn cần nhờ vào ở đây —“.
CHiếc đèn chân không chiếu một màu trắng bệch như những bông tuyết rơi
xuống, trên tay Tần Tứ gia cầm mẩu thuốc lá màu lam có hương vị nồng đặc hơn đưa vào trong miệng, do dự mà hút vào, tạo ra những nhóm lửa cháy
đứt quãng, ngón tay lão chỉ vào thái dương, kéo kéo khóe miệng, giống
như một giáo sư văn học phi phàm đã qua tuổi năm mươi đang đứng trên bụt giảng, ánh mắt khát khao truyền thụ nhân sinh.
Lục Hiển gật đầu cung kính: “Tôi biết nên làm thế nào rồi”
Năm tháng không buông tha người nào, mái đầu Tần Tứ gia đã điểm hoa râm,
giơ tay nhất chân cũng hơi chậm chạp, Man Ny vung bài lên chiếc bàn, cao giọng cười: “Hồ, Đại Tứ hỉ”. Một nhóm chị dâu chơi cùng có người cười,
có người cuối mặt, nói nhỏ: “Tối nay Man Ny gặp được vận lớn rồi, một
đêm tiêu diệt bốn phương, Tần Tứ gia dạy cô bí quyết gì thế? Tha cho
chúng tôi đi, đã cạn tiền rồi này”
Man Ny xoay người nháy mắt với Tần Tứ gia đang uống trà nói chuyện phiếm nháy mắt mấy cái, tràn đầy
đắc ý, vẫn là tuổi trẻ bốc đồng, mắt đen môi đỏ, xuân sắc xinh đẹp. Một
cô gái vừa tròn hai mươi, buộc phải tiếp khách, ai ngờ được Tần Tứ gia
coi trọng, bay lên cao làm phượng hoàng, tiền tiêu thì được một bó lớn,
không phải lo lắng tiếp vị khách nào mang virus biến thái nữa.
Tần Tứ gia dặn dò Lục Hiển. “Làm cho bên kia càng náo loạn càng tốt, trấn
đám người không an phận kia, bố trí thủ hạ vào bốn con phố, tám chín
người canh giữ chặt chẽ thành Giải Trí, không được để cảnh sát chui vào”
Lục Hiển nói: “Ngài yên tâm, tôi đã bố trí xong rồi, giúp đám người bên kia chịu đựng, ra ngã tư lại tính sổ sau”
Tần Tứ gia vỗ vỗ vai hắn, vui mừng nói: “Long Hưng có được ngày hôm nay
cũng nhờ một tay của cậu, làm rất tốt, A Hiển, tiền đồ vô lượng*. Về
phần A Sơn, hắn ta lại náo loạn, cậu cũng nhắm một mắt mở một mắt đi, kẻ làm lão Tứ là ta đây cũng lười trông coi hắn”
*: con đường phía trước rộng thênh thang, ý nói tương lại sáng lạng, mình để hàn việt nghe hay hơn
Lục Hiển nghe xong, vội vàng từ chối, phải nói toàn bộ Hồng cảng, kẻ thần
kinh có tiếng nhất chính là hắn, không sợ chết, không muốn bị quản, cũng không làm việc như bao kẻ khác, lúc tức giận thì y rằng là xảy ra việc, chỉ duy nhất Tần Tứ gia, hắn mới cung kính nghe theo, người ta nói Lục
Hiển trọng nghĩa khí, có ân phải trả, lúc đầu nếu không phải Tần Tứ gia
thu nhận, hắn đã sớm bị chém chết ở Đại Hưng Loan. “A Sơn là thái tử,
đương nhiên tôi phải nghe theo hắn”
Cuối cùng Tần Tứ gia cũng hài lòng, khoát khoát tay tự mình đi tìm niềm vui.
Lục Hiển đi ra từ biệt viện của Tần Tứ gia, để gió biển thổi vào người làm
hắn tỉnh táo, mới phát hiện sau lưng lạnh lẽo đầy mồ hôi. Mắng một câu,
thì bị Vũ Đại Hải ngậm điếu thuốc tát một cái, Vũ Đại Hải cười hì hì
hỏi: “D Đại ca, thế nào? Một đám gái Russia vừa đến ở Mỹ viện, chân dài
ngực to, vừa mềm mại vừa trắng nõn nà—-” Lời còn chưa dứt thì một trận cười đê tiện vang lên, dường như rất muốn theo hắn tìm một cô em giải
sầu.
Lục Hiển hỏi một câu không đầu không đuôi: “hôm nay là thứ
mấy?” Không đợi Vũ Đại Hải trả lời, hắn đã móc móc túi quần, lấy ra một
chiếc bật lửa màu vàng ném qua ném lại tiêu khiển.
“Đi, đi Mỹ viện”
Ánh đèn rực rỡ vừa lên, Hồng cảng đã ngẩng đầu chờ đợi.
Vẫn là sân thượng của Cao ốc Hồng Hâm, một nơi trống không, trụi lủi, tám
giờ lẻ năm phút, còn đúng giờ hơn cả kênh tin tức buổi chiều tối thứ
sáu. Lúc Ôn Ngọc cầm một túi More đi lên, thì thấy vị trí thường ngày
của mình đã bị người khác chiếm lấy.
Hắn dương mi, loáng thoáng
nét cười xấu xa, sau lưng lóe lên ánh đèn của những chiếc bảng hiệu,
dưới chân một đống tàn thuốc nằm tán loạn, đôi mắt sáng như lưu ly, đôi
mày và đôi môi đều mỏng như ngòi bút vẽ. Đắm chìm trong gió đêm thổi
nhẹ, hắn ngồi cách mặt đất 300 thước, không thấy người đã nghe thấy
tiếng.
Hắn nói: “Bật lửa của cô, Y Toa Bối Lạp”
Hắn dừng
một chút chờ hồi âm, trong không khí không ngừng quẩn quanh một loại quỷ mị kì lạ, Y Toa Bối Lạp —– Y Toa Bối Lạp —— Y Toa Bối Lạp yêu
dấu—-
Từ nhỏ hắn đã có đôi mắt đa tình quyến rũ như đêm.
Chủ Nhật không phải là ngày mặc đồng phục, Ôn Ngọc mặc bộ đồ màu xanh lam
thoải mái, điểm thêm là chiếc thắt lưng bằng đồng mạ bạc, mái tóc xoăn
được buộc ở sau ót, rất là đáng yêu. Đôi mắt tựa trăng non, lấp lánh như giọt sương sớm, thản nhiên tinh khiết và không biết thế sự.
“Cám ơn, nhưng tôi đã có cái khác rồi”. Cô lấy ra một con bật lửa điêu khắc
hiệu Zippo màu bạc, đôi môi tựa như cánh hoa hồng, trong miệng ngậm một
đầu lọc màu đen, chậm rãi cuối đầu, khói thuốc khẽ nhúc nhích, lảo đảo
muốn ngã, làm cô không thể thu hẹp đôi môi, ngậm chặt khói thuốc —
khói thuốc màu xám đen.
Tâm Lục Hiển có chút rung động rò rỉ,
không chống cự được hương hoa nhài cứ lượn quanh, lấy thuốc là trong
miệng ra, mắng: “Tôi giữ được cô rồi!”
Ôn Ngọc không nhìn hắn,
cái cô đang nhìn hết sức chăm chú đó là mẩu thuốc là vị chát trong tay
hắn, ngón tay đẩy ra một cái, ngọn lửa màu xanh thẳm lóe lên, đốt mặt
cô.
Cô rũ mắt xuống kiểm tra, Lục Hiển tưởng cô thích loại thuốc này.