Đêm Nay Rời Cảng

Chương 19: Chuyện nhỏ ở viện Mát-xa


Đọc truyện Đêm Nay Rời Cảng – Chương 19: Chuyện nhỏ ở viện Mát-xa

Việc này giống như một câu đố khó giải, một khi bắt đầu, thì không thể ngừng được.

Hắn chở cô đến nơi có ánh đèn dầu rã rời bán rẻ tiếng cười ở núi Phú Sơn,
dốc núi thẳng đứng đã bị san bằng hai mươi năm trước, bây giờ nơi này
nổi tiếng là hang lạc hồn, có thiếu nữ Russia chân dài, xinh đẹp mê
người lại có tuyệt kỹ hầu chồng như những phụ nữ Nam Dương, lại thêm
những cô gái phục chu đáo lại đáng yêu, từ số một đến chín mươi chín,
tất cả đều mặc đồ bơi xếp thành hàng, õng ẹo làm dáng khoé mắt ẩn tình,
giống như già hàng treo trang sức, rực rỡ muôn màu, mặc cho người ta
chọn lựa.

Mặc dù là thế kỷ mới, nhưng nam quyền vẫn không thể sửa đổi được.

Hắn cởi cái Sơmi che trên đầu Ôn Ngọc, che khuất đi gương mặt tràn đầy ý xuân của cô.

Những thước vải bông mềm mại trên người hắn từ trước ra sau đều bị nhiễm một
mùi hương nhợt nhạt, mùi thuốc lá rét lạnh hoà cùng mùi mồ hôi nóng
bỏng, chúng quấn lấy nhau, băng va chạm lửa, mãnh liệt.

Cô say
khướt tựa vào khuỷu tay hắn, quay mặt dựa vào bả vai hắn, hàng mi đậm
như cánh vỗ, hắn che khuất mặt cô, cũng che đi đôi mắt của cô, tâm sự
của cô không ai biết.

Trên con đường tắt nhỏ hẹp, má hồng không
có việc gì ngoài lôi kéo khách, hắn ôm cô, xuyên qua những ánh mắt ái
muội của khách làng chơi, né qua những sào quần áo mới chỉ khô một nữa
trên đỉnh đầu, giống như đang xuyên qua một khu rừng rậm quỷ mị.

Viện mát-xa Tiên Tiên, trên bảng hiệu còn có ba mỹ nhân mặc bikini, dáng
người nóng bỏng, tươi cười đẹp ngọt ngào, còn có phụ đề Đẩy đầu đẩy
ngực, may-xa thư thái, phục vụ trọn gói, bao khách hài lòng. Giá cả
thấp lại có thể hưởng thụ nhiều thứ, chỉ cần 88 đồng, tiên sinh có thể
sung sướng cả đêm.

Đẩy cửa, chiếc chuông được đính trên tường kêu đinh đinh đang dang, lúc này những cô gái mát-xa đồng loạt xông lên,
vây quanh Lục Hiển làm nũng: “D đại ca đã lâu không chiếu cố, người ta
nhớ anh đến ăn không ngon ngủ không yên, ngực cũng giảm mất một vòng,
anh đền người ta như thế nào?”

Đêm nay không làm việc, ngày mai
còn muốn có ăn sao? Làm nhân viên mát-xa thật vất vả, không bằng đầu tư
cổ phiếu, nằm mơ cũng có thể phát tài.

Hiển nhiên Lục Hiển là khách quen, gọi quản lí: “Phòng 88*, không cần phục vụ “


*ở đây là chắc là kiểu qua đêm như đã nói ở trên, nhưng không cần đàn em phục vụ. Loại phòng 88 chứ không phải số phòng 88

Lạy Quan Nhị gia, phụng thần phật đầy trời, hắn là người như vậy, lòng dạ
càng độc ác thì càng mê tín, càng đi lên thì càng sợ hãi.

Tiền bạc chỉ là hư không.

Quản lí cong lưng dẫn đường ở phía trước, nịnh hót nói: “D đại ca đã lâu
không đến, nhưng phòng 88 D ca dùng trước kia vẫn để lại, không ai dám
dùng. Aegean quét dọn mỗi ngày, bàn ghế sạch sẽ sáng bóng”

Aegean đứng ở cửa, mặc một bộ đồ của nhân viên mát-xa, u oán như nữ quỷ, dường như cô ta còn giữ lại vài phần chân tình với Lục Hiển, hôm nay dưới ánh hoàng hôn mập mờ ở Viện mát-xa lại diện vở Chỉ nghe người mới cười, ai thấy người cũ khóc.

Nam nam nữ nữ nhất thời mới mẻ, anh tình
tôi nguyện, nên thề non hẹn biển chỉ là hư vô, ba năm hai tháng nhìn
nhau đã ghét nhau, vừa hay tan tan họp họp*.

*Nhất Phách Lưỡng Tán: mình không hiểu là gì nữa, ai hiểu giúp mình nhé.

Không phải đều đã ngầm chấp nhận như thế? Khóc cái gì mà khóc?

Ôn Ngọc bị ném trên chiếc giường nhỏ hẹp.

Cô vẫn ngủ không hay biết gì, người trước mặt là ai cũng không thấy rõ, còn gọi: “Ba, cho bé rửa mặt, bé khó chịu…..”

Lục Hiển chỉ muốn hắt ly trà nóng vào mặt cô: “Còn tưởng em lợi hại thế
nào, thì ra một ly cũng say, say xong trí thông minh bay mất, còn ở đó
uống rượu. Cái tên gầy trơ xương kia là bạn mới quen sao? Ở phòng trà
lần trước, những điều tôi nói một câu em nghe cũng không vào phải
không?”

Ôn Ngọc không đáp, chỉ cười, khoé mắt cong cong nhưng
đường chân trời, trong sáng khả ái. Chợt ôm lấy eo của hắn, mặt cọ xát
vào bụng hắn, miệng thì nói: “Ba— ba—bé có, bé có ba…….”

Hắn đau đầu, ngồi trên ghế, thổi thổi mắt cá chân đang sưng đỏ của cô, trên bàn có chai dầu mát-xa, mở ra liền nghe được mùi hoa hồng rẻ tiền, lạnh lẽo thoa vào bàn chân cô.

Thủ pháp của hắn thành thạo, lực đạo chuẩn xác, từ từ đẩy mạnh, xoa bóp những điểm bị thương trên chân cô.

Ôn Ngọc ngồi ở mép giường, cao hơn hắn nửa người, tự nhiên bướng bỉnh,
cuối đầu dò xét tỉ mỉ vẻ mặt nghiêm túc cả hắn, nũng nịu hỏi: “Lục tiên
sinh, thì ra anh còn nghề tay trái, thật là tốt”

Ánh mắt Lục Hiển buông xuống, trong mắt chỉ có đầu gối nhỏ nhỏ tinh tế, cẩn thận xoa

bóp, thông kinh mạch, thông khí huyết, không cần dưỡng thương, nữa giờ
có thể chạy bộ, chờ hắn sáu mươi tuổi có thế ở phố Vĩnh Hoa mở một tiệm
thuốc Tổ truyền chuyên trị thương — Lục thần y”

Hôm nay Lục
tiên sinh uống rượu, rượu vào lời ra, ngồi tán gẫu với cô bé mười sáu
tuổi về quá khứ: “Mười tuổi tôi đã cùng chú tôi đi đãi vàng, kết quả là
giao hàng ở bến tàu đến mười lăm tuổi, ăn không no nên lớn không nổi,
chú tôi lo lắng lưng tôi sẽ bị gù, không cưới vợ được, đi khắp nơi cầu
người ta an bài cho tôi bái sư học nghề xoa bóp, ít nhiều gì cũng là một công việc, tai hoạ có ập đến cũng không đến nổi chết đói đầu đường….
……” CHính nơi này, trước kia gọi là Quảng Phát, hôm nay đổi thành
Tiên Tiên, hắn gặp Tần Tứ gia: “Đáng tiếc trời sinh Lục Hiển ham tiền,
lại không chịu được cực khổ, không thể làm khác hơn là đi giết người
phóng hoả, cướp bóc buôn lậu thuốc phiện”

Ba năm rưỡi, loại tay
chân nào cũng cũng gặp, da dày thịt béo thì dùng hết toàn lực, khách còn bảo không đủ, thằng ngu xuẩn, rốt cục có làm hay không làm? Vừa mở
miệng là mắng người, hắn tâm bình khí thuận, tiền này mới coi như là
không phí phạm.

Có người có nhọt độc, cả người thối nát, thịt
thối cứ lật ra ngoài, liếc mắt cũng thấy, đáng đời tên hạ đẳng, vì mười
lăm đồng phí phục vụ mà nâng cái chân thối nát lên đầu hắn bắt hắn hầu
hạ.

CÒn thêm một tên nhân cô hội ăn bớt an xén, thiếu niên mười mấy tuổi da mỏng ai thấy cũng yêu, không sờ không sờ.

Không lâu sau, đôi tay như lão già, da thịt nhăn lại, da thịt đỏ tươi lộ ra
ngoài, không thể gặp không khí, không thể gặp nước, không thể gặp ánh
sáng, bệnh nặng.

Ôn Ngọc tiếp lời: “Không ngờ anh có thể cao lớn
tới một trăm tám mươi mấy cm, kiếm được gia tài bạc vạn xài không hết,
hàng đêm đều đổi bạn giường”

Lục Hiển chê cười mợt tiếng, cười số kiếp của mình hay cười nhân gian, ai biết?

“Trước kia muốn cơm no áo ấm, đến nằm mơ cũng cười đến tỉnh. Sau đó thì muốn
kiếm thật nhiều tiền, hô phong hoán vũ, ngày ngày song phi song túc, đêm đêm ngủ với gái, còn bây giờ? Bây giờ chỉ muốn an toàn ngủ một giấc”

“Lục tiên sinh, anh thăng chức rất nhanh”

“Tiền kiếm không xong, đối thủ giết không được. Tần tứ gia có dạy tôi một câu thành ngữ bốn chữ, đó là Lòng tham không đáy”


Ôn Ngọc nhìn hắn, mang theo ánh mắt đồng tính: “Lục tiên sinh, anh rất đáng thương”

Lục Hiển cười: “Đáng thương? Tôi có tiền, có tiền không đáng thương được”

Ôn Ngọc nói: “Tần Tử SƠn luôn ức hiếp anh—-“

Lục Hiển ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt vô cùng trịnh trọng của cô, hoàn toàn không ngừng cười được, xoa bóp ngón chân nhỏ của cô, cười giỡn nói: “Xuy
QUyền chết yểu, Tần Tử Sơn thất thế. Danh lợi song thu, tôi đáng thương
chỗ nào chứ?”

Ôn Ngọc sờ nhẹ đầu hắn, thấp giọng nói: “Tối nay
ngủ không biết mai sẽ tỉnh dậy ở đâu, anh không đáng thương sao? Tiền có thể điều khiển nhân tâm, nếu như thế sáng sớm anh ra kim phố sẽ có ba
trăm vạn tiền mặt, hà tất ở đây nói chuyện nhân sinh với tôi? Anh xem
mắt của anh này—-” cô chỉ vào mi tâm tràn đầy nghi hoặc của hắn: “Lục
tiên sinh, anh muốn cái gì, nhưng lại sợ cái gì?”

Tôi chỉ là màn đêm u tối, gặp em là ánh sáng chói ngời, là ngôi sao soi đường phía trước.

Chưa từng gặp mặt, lại quen biết nhau.

Hắn chạm vào da cô, liền bị kích tình.

Khoảnh khắc đó cô nhớ tới một câu thơm lẳng lặng hát cho hắn nghe: “Pity the
wold, or esle this glutton be. To eat the woarlds due, by the grave
andd three”

Lục hiển hỏi: “CÓ ý gì?”

“Thương hại cái thế giới này đi, nếu không, hãy đem nó cắn nuốt, chôn cùng mộ với ngươi. Lục tiên sinh…….”

Lục Hiển cười nói: “EM nhớ không, tôi rất thích em gọi thôi bằng Lục tiên sinh….”

*nhân vật chỉ kêu = Lục sinh, mình không biết phải Lục tiên sinh không nữa,
nếu thế thì xa lạ quá???? ở mấy chương đầu còn dịch LTS đc, ở đây làm
sao dịch đc nhỉ.

Ngón tay theo đường cong của bắp chân từ từ tiến lên trên, kìm, huyệt vị đau xót.

Đầu gối, nhiệt độ làn da, trên đùi cô còn có một vết sẹo tinh tế. Lằn ranh
của chiếc quần Jean màu xanh nhạt, che đi phần nhiều nước nhất của thân
thể con gái (=.=)

Hương hoa hồng nồng nặc gay mũi, chất lỏng
trong suốt rơi vãi khắp nơi, nhuộm cô thành một tầng trong suốt như ánh
sáng bảo thạch, như giọt sương xuyên qua cơ thể cô.

Bàn tay thô ráp xoa bóp tuỳ ý trên thân thể cô, làm cô thả lỏng người, như một bông hoa Nhị đang nở.

Hắn lột y phục cô ra, dễ dàng.

Cắn vành tai đỏ hồng của cô, hắn nói: “Ôn Ngọc, Ôn Ngọc, em có nhận ra tôi

không?” Hắn gọi cô là Ôn Ngọc, không phải Y toa Bối Lạp nữa.

Ôn Ngọc cười ngây ngốc, chuyện đương nhiên: “Anh là Lục tiên sinh, làm sao tôi không nhận ra anh được?”

Lục Hiển nói: “Muốn trách thì trách chính em”

Trách em quá xinh đẹp.

Cuối đầu cuốn lấy đầu lưỡi còn vương mùi bia của cô, quấn quanh đùa giỡn,
muốn uống hết rượu trong miệng cô. tận hưởng hương vị của cô.

Cầm trong tay nhũ phong đẫy đà, tim hắn run rẩy, thật đẹp, tinh khiết,
không chút tạp chất nào. Xinh đẹp dịu dàng đứng thẳng, mặc người chà đạp tàn phá, hận không thể bóp nát trong lòng bàn tay.

Lục Hiển chưa bao giờ biết thương hương tiếc ngọc, bị cảnh tượng trước mặt đốt đến đỏ mắt, như con sói đói, mút liếm thế nào cho đủ? Hắn muốn cắn xé, nhấm
nuốt, kéo rồi lại nắn, tạo ra tổn thương, không điên quyết không quay
đầu lại.

Ôn Ngọc kêu đau, khóc thành tiếng thật thấp. Hắn liền
tìm về môi cô lần nữa, tinh tế hôn vào dòng nước mắt nóng hổi trên má
cô, đè nén dục vọng, khàn khàn lên tiếng: “Em mở chân ra, mở chân ra vì
tôi, Ôn Ngọc……” Khu vườn bí ẩn đầy hấp dẫn.

Ôn Ngọc bị đau đớn làm thức tỉnh, hoặc là không thể không tỉnh lại.

“Tôi muốn rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến sau này làm ở một gian trong viên mát-xa, giống như kỹ nữ”

“Kỹ nữ và lưu manh, không phải rất xứng đôi sao?”

Ôn Ngọc nhìn ánh mắt của hắn, sắc màu của biển thẫm, lại âm u đen tồi, màu của ma quỷ: “Anh muốn phá huỷ tôi, biến tôi thành loại người giống anh
sao?”

“Loại người giống tôi?” Âm thanh Lục Hiển lạnh dần, ngầm có ý tức giận: “Tôi quên, Ôn tiểu thư rất xem thường loại người như tôi”

“HÚt thuốc giao hoan loạn người, các anh ai mà không vậy? Lục tiên sinh, anh bẩn”

Lục Hiển cười lạnh: “Bản lĩnh trở mặt của em thiên hạ đệ nhất, muốn thoát
thân, không dễ dàng như vậy đâu” Hắn cởi áo, cột cô vào đầu giường. Dưới hạ thân một con mãnh thú nhô cao, dũng mãnh chờ chiến đấu: “Xử nữ có
cách giải quyết của xử nữ, Ji nữ có cách giải quyết của Ji nữ*, em gấp
như vậy chắc chắn muốn làm Ji nữ*, tôi sẽ cho em thử một chút đàn ông
tha Ji nữ như thế nào”

*Tác giả để chỗ xử nữ là chỗ – nữ, còn Ji nữ là nguyên văn, mình không hiểu.

Ôn Ngọc giãy dụa không được, chỉ có thể mở miệng phản kháng: “Lục Hiển,
anh dám động vào tôi, tôi nhất định sẽ kiện anh cưỡng gian!”

Lục
Hiển nghiêng người dát sát vào lưng cô trên chiếc giướng mát-xa nhỏ hẹp
dành cho một người, uy hiếp khinh thướng: “EM có biết Tứ tỷ ở đây không, em đi tố, tôi sẽ gọi cô ta làm chứng, nói em tự nguyện bán mình, cuốn
lấy tôi không buông. Ba mươi lăm đồng có đủ mua một đêm của em không, Ôn tiểu thư?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.