Đọc truyện Đêm Nay Rời Cảng – Chương 15: Uy hiếp
Trong căn phòng
chật chội ba mươi mét vuông, trước cửa thông ra phố, phía sau là con
hẻm, thuận tiện cho mấy anh em tới thăm nhau, cũng thuận tiện bỏ trốn.
Ban ngày buôn bán với hàng xóm láng giềng, ban đêm đóng cửa, chỉ nghe
thấy tiếng dao thớt chém trên mặt gỗ, nghe như đang từ từ làm bánh bao
nhân thịt người.
Trên vách tường, azurit đính gạch men sứ dính đầy dầu mỡ, chắc chắn là một vạn năm rồi không chùi rửa, nhìn thật đặc sắc.
Chiếc ghế dài bằng thuộc da nhân tạo, dán chặt lấy người ngồi, càng làm người ta thêm nóng nực.
Trên đầu là một chiếc quạt trần đã đến tuổi lại không được tu sửa, vẫn mang
căn bệnh già ấy mà làm việc, cộc cộc cộc, giống như vừa khóc lóc kể lể
vừa quay tròn.
Hắn ngồi bên cạnh chiếc tường thứ hai, trên cỗ đeo một chiếc chuông vàng sáng loáng, kéo kéo mái tóc đang ngược gió.
Hình như hắn vừa tắm, nửa thân trên của hắn đang ướt sũng, loã lồ không sót
một chút gì, lộ ra vòm ngực cực nóng mà liều mạng, từng giọt nước tròn
xoe, từ đầu vai lướt qua ngực, cố gắng bám vào người hắn khi ánh nắng và làn gió biển cứ mãnh mẽ thúc giục kéo những hát nước ấy ra khỏi làn da
mầu mạch kia, bất đắc dĩ từng giọt nước len vào giữa ngực, rồi chảy
xuống bụng, từng cơ bắp chắc nịt như những viên socola Barsix, rồi cuối
cùng nó sẽ chảy về đâu? Quần bò rộng thênh thang, mỹ nhân ngư cũng đã
thò đầu ra ngoài, thật là một vật quá đẹp, đẹp như sao trời (khúc này
mình ko hỉu lắm, mình chém >.
Ôn Ngọc ôm Tinh Tinh, theo sau Vũ Đại Hải, ngồi ở đối diện Lục Hiển.
Trên bàn có một chiếc đĩa đựng hoa hồng trắng, cánh gà chiên giòn*, một con
sa bảo**, bên trong còn có thịt bò nạm đang bốc khói nghi ngút.
*chỗ này mình nghĩ vậy nên để vậy cho để hỉu. nguyên văn là thịt tô cốt mặt nhăn da chưng cánh gà
** mình ko bít con gì nữa.
Hắn chỉ lo ăn, vừa ăn hắn vừa bớt chút thời gian hỏi một câu: “Muốn ăn gì thì tự gọi—–“
Ôn Mẫn ngồi cách một cái bàn, từng trận rét run, co quắp, đôi mắt sưng
phù, trống rỗng, trông như một con quỷ đang nhìn chăm chú Ôn Ngọc.
Sau đó là những tiếng bạt tai vang lên, giống như những tiếng vỗ tay nhiệt liệt khi xem hội.
MÁy thu thanh vừa hát đến: “Tuy ngày sau chỉ còn lại ngàn vạn bài hát
khuyết lời ca, thì nó vẫn vang lên trong em khi trên những con đường xứ
lạ. Tuy ngày sau chỉ còn lại ngàn vạn những ánh sao trong bóng tối, le
lói vào những đêm trăng tròn, thì cũng là một đêm thật đẹp biết bao—-” một ca khúc được truyền rộng rãi hai năm nay, đầu đường cuối ngõ ai
cũng biết hát, một ca khúc đình đám một thời, chỉ là nhiều người không
biết ý nghĩa của nó, tai sao nó lại là một bài hát khuyết lời ca? Là do bài hát quá hay, hay la do trong ngàn vạn người như vậy, chỉ có ngươi
là cô chấp ôm lấy?
Tiếng của Lý Tư Tư phát ra từ chiếc radio, xem lẫn tiếng ồn ào, ai chịu lắng nghe tiếng cô hát.
Người làm cầm một tấm lịch cũ, ngòn tay dài cầm cây bút máy, hỏi: “Tiểu thư muốn ăn gì?”
“Sandwich”
“Uống gì?”
“Cho tôi một ly uyên ương”
Rốt cục Lục Hiển cũng lên tiếng, cầm khăn tay lau miệng rồi nói: “Cho cô ấy một ly trà lạnh”
Trà lạnh là thức uống của Quảng ĐÔng, có phương thuốc cổ truyền ngàn năm,
gồm tốp mai, đạm lá trúc, ngũ chỉ, cam thanh tâm hoả, giải nhiệt, giải
độc, sơn chi ma, lá vải tra, dây mây, kim sa, gốc kim anh, Mộc hồ điệp
ẩm ướt, cỏ kim tiền, có tác dụng tan máu bầm, làm tan sơ gan và dạ dày.
Một gốc cây thực vật, miệng không thể nói, chân không thể đi, cả đời hoa nở rồi lại tàn, xuân sinh thu chết, nấu lá cây diệp mạch từ trong ra
ngoài, thấm vào đầu lưỡi, đắng ngắt, đắng muốn chết.
Ôn Mẫn quỳ gối bên chân cô.
Hôm nay Ôn Mẫn chỉ mặc một chiếc áo màu lam đủ để che lưng, cổ áo không đủ
che hàng xương ngực lồi lõm, u lên làn da khô quắt queo. Trên cánh tay
chằng chịt những vết kim đâm, đếm không hết, nó tố cáo rằng cô ta khao
khát được hít hêroin như thế nào. Dục vọng lớn hơn nhân tính, bỏ qua
tình nghĩa, dẫm nát lương tâm, người hoá thành thú, phản bội gia tộc.
Cô ta mở miệng, để lộ hàm răng ố vàng vì hút thuốc, va vào nhau làm câu nói bị hoá thành từng mảnh vụn, không rõ ràng.
“A Ngọc, cứu, cứu chị, nhất định phải cứu chị!”
Không biết bắt đầu từ bao giờ, quỳ xuống đã trở thành một hành động rất bình
thường, cô ta từng là cô công chúa cao ngạo, là con gái cưng của đại phu nhân, cái ăn cái mặt không phải lo, đều là hạng nhất, không ai dám nói
nhiều một câu với cô ta.
Ôn Ngọc lấy một phong thư ra, một xấp tiền mặt nho nhỏ, đại phu nhân còn dặn cô không được dòm ngó phong thư của bà ta quá lâu.
Cô đưa cho Ôn Mẫn: “Đây là một vạn đồng tiền mặt, chiếc xe duy nhất trong
nhà cũng đã bán đi rồi, tình hình kinh tế trong nhà rất căng thẳng, Đại
phu nhân đang vây mượn người ta…. …… …….”
Sau khi Ôn
Mẫn nghe được hai chữ tiền mặt, ánh mắt u tối bỗng phát sáng, cả người
nhoài tới, mở bao bì, ánh mắt tràn đầy hi vọng.
Sau khi nhướng mày vui sướng thì liền tuyệt vọng.
Cô ta nắm chặt xấp tiền trong tay như nắm cả sinh mạng của mình, nhìn Ôn
Ngọc: “Vô dụng thô, D đại ca không lên tiếng, không ai dám bán phấn cho
chị”
Sandwich và trà lạnh được mang lên, Lục Hiển ngồi đối diện,
nghe Trần Tuệ Nhàn hát bài tiếp theo đang phát ra từ radio, ngón tay
thon dài gõ lên mặt bàn theo một tiết tấu nào đó, bây giờ là bài Cô gái ngốc nghếch, lưu luyến si tình đam mê khổ đau, phụ nữ thật ngu xuẩn.
Ôn Mẫn nắm bàn tay hơi lạnh của Ôn Ngọc, giống như người chết chìm mà nắm
được một chiếc bè gỗ, bức thiết, cuồng nhiệt, ngu muội đến đáng sợ: “A
Ngọc, em hi sinh một lần, ngủ với D đại ca một lần, coi như cứu mạng
chị, được không em?”
Một ly trà lạnh đen sì, vừa cay lại vừa đắng nằm giữa hắn và cô.
Ôn Ngọc đi qua chiếc bàn chỉ con lại canh cặn thịt thừa, nhìn nụ cười
khiêu khích và đắc ý của hắn, rồi nhìn thẳng ánh mắt hắn, xoẹt lửa. Một
lát sau, cô nhìn Ôn Mẫn đang run rẩy dưới chân, lạnh giọng hỏi: “Hắn
đồng ý làm gì cho chị?”
“D đại ca nói nếu thành công, sẽ cung cấp cho chị cả đời, không phải lo”
Ôn Ngọc đáp: “Nếu tôi không đáp ứng?”
Móng tay sắc nhọn lởm chởm đâm sâu vào gia thịt, ánh mắt Ôn Mẫn như dại đi:
“Nếu không có phấn, đành phải đi chêt! A Ngọc, em nghĩ lại đi, em chỉ hi sinh một tấm màng, tứ tỷ có thể sung sướng một đời, nếu em từ chối,
chẳng phải ép chị vào đường chêt!”
Thấy Ôn Ngọc không đáp, cô ta
lếch đầu gối, vội vàng tiến lên bổ sung: “Em nghĩ lại xem, D đại ca đẹp
trai lại nhiều tiền, hai người bên nhau, vừa vặn thành một đôi trai tài gái sắc, mọi người đều vui vẻ, sao phải từ chối? Nếu không thì em xem,
đại phu nhân đã nhiều năm xuất tiền bạc ra nuôi bốn mẹ con em như
thế—–“
“Tôi còn nhớ lúc đó, một đám nữ sinh bu quanh tôi kêu
tôi là đứa chết tiệt*, tứ tỷ đi ngang qua, đuổi bọn chúng đi, khi đó
chị còn nói, chúng ta là chị em ruột, Tam phu nhân đánh bài thua tiền,
đánh tôi túi bụi, cũng là chị thay tôi đỡ giúp. Tứ tỷ, chị đối xử với
tôi rất tốt, cả đời này tôi sẽ nhớ kỹ”
*Ở đây dịch là phát sáng muội, xán muội 灿妹
Lục Hiển liếc mắt, hơi ngạc nhiên, thì ra cô là môt người ân oán rõ ràng, không phải là động vật máu lạnh không có nhiệt độ.
Ôn Mẫn nghe xong, không khống chế được cảm xúc, khóc nức nở, lệ rơi như
mưa, hoặc là nhìn thấy hi vọng ở trước mắt, sau này có thể hít phấn mà
không phải lo toang, không cần suy nghĩ đến việc thiếu tiền, thật là một tương lai tươi sáng.
Nhưng Ôn Ngọc nói tiếp: “Tôi có năm vạn gửi ngân hàng, sáng mai sẽ đưa cho chị, coi như là trả lại ân nghĩa của chị”
Lục Hiển ngậm điếu thuốc bên môi, cười ra tiếng. Sao không phải là mười vạn? Thật là một cô gái nhỏ mà giảo hoạt.
Ôn Mẫn không thể tin được, qua mấy giây liền sinh hận trong lòng: “Mày muốn trơ mắt nhìn tao chết!”
“Con đường này là do chị chọn”
“Ân này của tao với mẹ tao, bọn mày sẽ không bao giờ trả nổi!”
Đã hít bạch phiến rồi thì cũng có thể giết vợ giết con, phóng hoả đốt nhà, huống chi là chị em cùng cha khác mẹ, lúc nào cũng có thể trở mặt không nhìn nhau.
Lục Hiển gõ lên mặt bàn, Ôn Mẫn lại nén giận, tiếp tục diễn bi kịch.
Bên kia hai tên Yuong and Dangeruos ói ra một ngụm máu, khóc đến mặt mày đầy nước mắ nước mũi, thế mà vẫn còn tát không ngừng.
Ôn Ngọc than thở: “Tứ tỷ, từ trước đến nay tôi rất hâm mộ chị, học trường
danh tiếng, đoạt học bổng, sinh nhật thì mở party, Đại phu nhân vì chị
mà đến Paris mua châu sa vàng ngọc cho chị, chị xinh đẹp như thé, lần áp cả hoa thơm cỏ lạ.Sao phải đi đến bước này? Vì sao chị lại dùng phấn?”
“Tại sao? Chị vẫn luông nghĩ tại sao?” Nước mặt vẫn đục rơi xuống, có lẽ cô
ta cũng hối hận, nhưng mầy phần là thật mấy phần là giả, khó phân biệt
được: “Gia đình sa sút, bạn bè tránh tao như tránh bệnh truyền nhiễm,
bạn trai bắt cá hai tay trắng trợn, cả trường xem chị như trò cười, thật ra cũng đúng, bệnh truyền nhiễm ai mà không sợ? Hoặc là trống rỗng, là
tịch mịch, là buồn khổ nan giải? Tóm lại có một thì sẽ có hai, nghiện
rồi thì không dứt ra được, A Ngọc, chị đã đi làm, người ta mang bằng tốt nghiệp để đánh già một con người, chẳng qua bây giờ không giống quá khứ mà thôi, đến bây giờ, chị phải đi bán thân, tên lưu manh* nào cũng
được, lão già dê nghèo kiết xác, thối tha bần tiện, ai cũng có thể ngồi
trên thân chị…..”
*Ở đây tg để Yuong and Dangerous, đa số các
trường hợp tác giả để hai từ này đều diễn tả lưu manh nên mình xin phép
thay thế cho mượt hơn
Nước mắt cô ta rơi ngày càng nhiều, rửa
sạch gương mặt từng rất xinh đẹp. CHừa từng ngã vào vực sâu tuyệt vọng,
những khát vọng được sống thêm lần nữa ùa về, giống như bị dao cắt thịt, đau đớn như bị lăng trì: “Giá thấp nhất là năm mươi đồng, là năm mươi
đồng, em nghĩ xem, có đủ để ăn một phần bít-tết hay không? Thế thì sao?
Chị đã như vậy rồi, Phá quán phá suất*, cùng lắm thì chết thôi, nhưng
chết chị cũng muốn chết trong cảm giác sung sướng sau khi hít”
* mặc cảm tự ti cho mình là người bất tài vô dụng
Ôn Ngọc ôm cô ta thật chặt: “Tứ tỷ, tôi không giúp chị được”
Ôn Mẫn cười ảm đạm: “Có phải chờ chị dập đầu em mới đáp ứng không? Không sao, vậy thì chị sẽ dập đầu”
CỐp cốp cốp, trán cô ta chạm vào mặt đất, phát ra âm thanh nặng nề buồn bực, mượn cơn đau này che đi khổ sở.
CÔ ta như đang phát tiết, không ngừng đập đầu xuống đất, miệng thì kêu:
“Không ai sinh ra chị, chị cũng không có tôn nghiêm, chị đã không còn là người, A Ngọc, coi như làm việc thiện đi——-” Cô ta nổi điên lên,
dùng lực đập đầu, Ôn Ngọc kéo cô ta cũng không được.
Ôn Ngọc nhìn Lục Hiển khoanh tay, bàng quan đứng nhìn, hận đến cắn răng: “Anh là tên cặn bả!”
Lục Hiển nói: “Không cần em nhắc nhở, tôi biết tôi là tên cặn bả rồi”
Ôn Ngọc nói: “Anh không nói đạo nghĩa! Xem thường phụ nữ, làm vậy anh rất đắc ý sao?”
“MẮng hay lắm, bất đắc dĩ tôi mới nói đến đạo nghĩa, bình thường vì đạt được mục đích, tôi sẽ không từ thủ đoạn cặn bả nào”
“Anh ghi hận ở sờ cảnh sát làm bậy, bây giờ tôi trịnh trọng xin lỗi anh,
chúng tôi còn nhỏ không hiểu chuyện, D đại ca rộng lượng, xin hãy cho
chị tôi một con đường để đi”
“Không cần, tôi thích em gọi tôi là Lục tiên sinh hơn”
Lục Hiển hút thuốc, khói thuốc lượn lờ trước mặt hắn, nhìn cô đỏ mắt đứng
lên, bộ đồng phục rộng rãi ôm vòng eo nhỏ nhắn, đôi chân trắng mịn nhỏ
nhắn trong làn váy dài, hắn cảm thấy lòng ngừa ngáy chua xót, làm sao
không chua xót cho được? Gần ngay trước mặt, không chiếm được, lại
không nỡ, không ra tay được, càng không muốn buông tay, thế không chua
xót sao được?
Thật là bị ma ám rồi.
Cô bưng ly trà lạnh lên, hạ quyết tâm: “Lục tiên sinh, tôi uống cốc trà này xem như tạ tội”
Hắn nhìn cô, ngẩng cổ, khó khăn uống trà, đắng đến dạ dày quay cuồng, hô hấp ngừng lại.
Uống xong ly trà mà cô muốn ói ngược trở ra.
Lục Hiển phủi phủi bụi, miễn cưỡng nói: “Trong lòng em biết rõ, thứ tôi muốn không phải thứ này”
Ôn Ngọc chán nản, rít từng câu qua kẻ răng: “Anh không thể làm người tốt được sao”
Hắn cười: “Em nói tôi là cặn bả, tôi muốn xứng với tên của mình”
“Vậy anh muốn thế nào?”
Lục Hiển dập tắt điếu thuốc, đưa tay chỉ lên môi.
Đó là một nụ hôn khó quên, thật đáng sợ, độc hơn cả hê-rô-in, một lần nghiện rồi thì cả đời không quên được.