Bạn đang đọc Đêm Mưa Tử Thần – Anh Kỳ – Chương 36.2
Muốn làm rõ quan hệ của Tá Cần Tư và Ngô Lương Chí, những gì xảy ra sau đó mới là vấn đề mấu chốt Hàn Ấn muốn hỏi.
“Sau này đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, khiến tiền đồ của gã không còn sáng ngời như ngài tưởng tượng nữa?” Hàn Ấn lại hỏi.
“Đứa nhỏ này thật đúng là mệnh kém, lúc nhỏ đã mất cha, còn chưa tốt nghiệp đại học mẹ cũng qua đời ngoài ý muốn.” Ánh mắt lão tiên sinh co rút thật chặt, nhìn chằm chằm ảnh Tá Cần Tư trong album, “Đó hẳn là khoảng hai tháng sau khi khai giảng năm thứ tư, tôi phát hiện nó cả ngày chán nản, mắt luôn đo đỏ, lên lớp thấp tha thấp thỏm, thường đi muộn về sớm, quần áo cũng lôi thôi hơn trước rất nhiều, người cũng trở nên càng ngày càng lặng lẽ. Tôi có trực giác đứa nhỏ này đã xảy ra chuyện, liền tìm nó nói chuyện vài lần, mới biết được mẹ nó đã qua đời, lúc đó nó ban ngày phải đi học, tối còn phải làm thêm duy trì sinh kế.”
“Gã không có thân nhân nào khác sao?” Hàn Ấn hỏi.
“Ừ, chỉ có một hàng xóm cũ rất chăm sóc nó, thường gọi nó về nhà ông ấy ăn cơm. Sau khi tôi hiểu rõ tình hình, sợ nó luẩn quẩn trong lòng nên thường tìm nó trao đổi, giúp nó giải quyết một ít khó khăn cuộc sống trong khả năng cho phép, việc học của nó cũng dần trở lại quỹ đạo. Nhưng không biết tại sao, từ sau khi mẹ nó qua đời, tôi luôn cảm thấy ánh mắt của nó không bình thường lắm…”
“Không bình thường thế nào?” Hàn Ấn hỏi.
“Trong ánh mắt kia tràn ngập oán hận, hung tợn.” Lão tiên sinh nhíu mày, “Có lẽ trong lòng đứa nhỏ này đã quá khổ. Nhưng nếu chỉ có một đả kích này cũng không sao cả, sau đó xảy ra một việc hoàn toàn đánh ngã nó đến không gượng dậy nổi.”
Lão tiên sinh dừng một chút, vẻ mặt đau lòng tiếp tục nói, “Thiên Ý vừa thoát khỏi bóng ma của việc mẹ qua đời chưa bao lâu, trường học có cơ hội cùng nước ngoài trao đổi học sinh, việc này không chỉ là một cơ hội đào tạo sâu rất tốt, hơn nữa trường đối phương còn cung cấp học bổng hậu hĩnh. Khi đó, tổng cộng có ba suất, tiến cử suất đi dựa vào thành tích học tập, phẩm hạnh,… Bình thường ở trường tổng hợp lại bình xét làm chuẩn. Kỳ thật cho dù mấy suất, Thiên Ý đều là người xứng đáng nhất, không chỉ tôi cho là thế, trường học ngay từ đầu cũng quyết định như thế, sau mấy lượt hội nghị thảo luận, Thiên Ý đều luôn nằm trong danh sách ba người. Mặc dù danh sách còn chưa công bố, đã có rất nhiều giáo viên và học sinh bày tỏ chúc mừng với nó, tôi cũng ám chỉ nó nên chuẩn bị chút cho việc xuất ngoại.”
“Nhưng khi nó đang vui mừng chuẩn bị nghênh đón tiền đồ tốt đẹp, trong danh sách công bố không có nó, suất đi của nó bị một nữ sinh cùng lớp thay thế. Trường học đưa ra lý do là tiếng anh của nữ sinh kia khá xuất sắc, kỳ thật là vì cha của nữ sinh kia khá có quyền thế, dùng thủ pháp xấu hổ chiếm đoạt suất đi của Thiên Ý. Mặc dù cả tôi và rất nhiều giáo viên học sinh đều tỏ vẻ lên án cách làm của nhà trường, nhưng cũng không thay đổi được kết quả, Thiên Ý cũng từ thiên đường rơi vào địa ngục, từ đó về sau không hề gượng dậy nổi. Mà đau đầu là từ đó tính tình nó đại biến, tính dị thường táo bạo, luôn trừng đôi mắt tràn ngập địch ý phẫn nộ bất an, tựa như một con cừu hoảng sợ, chuẩn bị cùng đánh nhau với bầy sói xung quanh bất kỳ lúc nào.
Mà việc tôi có thể làm trong khoảng thời gian ấy cũng chỉ là thường xuyên tìm nó tâm sự, khuyên nó nhìn rộng hơn, đường tương lai còn rất dài, thậm chí dắt nó về nhà để cho vợ tôi khai đạo cho nó. Vợ tôi hết lòng tin theo Phật giáo, tôi bảo bạn già nói cho nó nghe một ít ngộ đạo của Phật gia, hy vọng nội tâm nó có thể bình tĩnh chút. Vợ tôi còn tặng nó một quyển “Địa Tàng Bản Nguyện Kinh”, bởi vì giáo lý của quyển kinh thư kia rõ ràng dễ hiểu, hơn nữa giáo hối về sinh lão bệnh tử, phúc nhân họa báo, rất hay, là một bộ kinh thư chủ yếu về phương pháp tu tâm. Vợ tôi hy vọng quyển sách này có thể nhìn những trải nghiệm thất bại và bất công của nhân sinh nhạt đi chút.
Nhưng cuối cùng nỗ lực này của tôi cũng không được tác dụng gì, nó vẫn không chịu cầu tiến, vô tri vô giác mà lăn lộn đến khi tốt nghiệp, nợ rất nhiều môn, nếu không phải tôi giúp nó, sợ rằng ngay cả bằng tốt nghiệp cũng không lấy được. Thành tích tốt nghiệp không tốt, trạng thái không tốt, đương nhiên không có đơn vị đồng ý tiếp nhận. Khi phần lớn các bạn học đều bị các đài truyền hình tỉnh lớn chọn đi, dưới sự giúp đỡ của Ngô Lương Chí nó mới nương thân đến đài truyền hình nhỏ của Xuân Hải. Mà Xuân Hải khi đó còn chưa phát triển tốt như bây giờ.” Cảm thấy câu nói sau cùng của mình nói không thích hợp lắm, lão tiên sinh vội vàng xoa dịu cho câu nói lỡ của mình. Đương nhiên Hàn Ấn và Hạng Hạo Nhiên đều không để ý, họ quan tâm chính là người tạo thành thất bại của Tá Cần Tư
“Tình hình hiện tại của nữ sinh kia ngài biết rõ không?” Hàn Ấn hỏi.
Lão tiên sinh lật album, chỉ vào một bức ảnh nói: “Chính là nữ sinh này, tên Hoàng Tịnh Tịnh, năm đó sau khi “đi khỏi”, thì không trở về nữa, hiện giờ nghe nói công tác tại một đài truyền hình lớn tên CBB.”
“Mẹ gã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì ngài biết không?” Hạng Hạo Nhiên hỏi.
Lão tiên sinh gật đầu nói: “Biết đại khái một ít, cũng là tôi hỏi nhiều lần lắm, nó mới chịu nói. Lại nói mẹ nó qua đời cũng xấu hổ. Năm đó ngoại ô thành phố có một vùng núi là căn cứ tập bắn của quân đội, dân bản xứ đều gọi là trường bắn. Mùa thu hằng năm đều có bộ đội lần lượt đến diễn tập trước, sau khi diễn tập sẽ có lượng lớn vỏ đạn và mảnh đạn sắt sót lại giữa núi, nhặt đám phế phẩm đó có nghĩa là nhặt một số lớn tài phú. Song, phía trường bắt xuất phát từ tiết kiệm tài sản quốc gia và lo lắng an toàn thân thể lão bách tính, ra lệnh rõ ràng cấm hành vi tìm kiếm của lão bách tính, phái binh lính luân phiên canh gác 24 giờ, chờ bộ đội diễn tập xong, thống nhất thu về đồn trú. Nhưng dưới sự thúc giục của lợi ích, ỷ vào việc quen thuộc địa hình, một vài lão bách tính gan lớn dưới yểm hộ của bóng đêm, vòng qua canh gác tiến vào núi nhặt trộm, bi kịch liền xảy ra. Trong một lần nhặt trộm, mẹ của Tá Thiên Ý không cẩn thận kích nổ một quả đạn còn lưu lại hỏa dược, kết quả bị nổ chết tại chỗ.”
Thật là quá đáng thương, nếu không phải vì lo cho con đến trường, người phụ nữ nào lại mạo hiểm đến vậy? Trong thư phòng một trận thổn thức, thổn thức xong Hàn Ấn hỏi: “Ngài còn nhớ địa chỉ nhà gã không?”
“Nhớ thì nhớ, cha Thiên Ý năm đó là công nhân xưởng phi cơ, nhà ông ấy vốn ở đại viện thân nhân xưởng dầu máy, song hiện giờ đã sớm bị hủy, e rằng ngay cả hàng xóm cũ trước kia cũng không tìm được. À, nhưng mà cũng chưa chắc… Nơi đó hiện giờ xây thành khu chung cư, hình như có một phần là nhà công nhân viên xưởng dọn về, không chừng còn có thể tìm được người biết tình hình nhà Thiên Ý.”
“Vậy thì tốt quá, phiền ngài hỗ trợ viết lại địa chỉ.”
“Không thành vấn đề, tôi sẽ viết lại ngay, đúng rồi, còn chưa hỏi, tại sao các cậu muốn biết tình hình của Thiên Ý và Ngô Lương Chí…” Lão tiên sinh đột nhiên hỏi, Hàn Ấn và Hạng Hạo Nhiên cũng sửng sốt, họ thật sự không muốn nói dối một cụ già như vậy, cũng không muốn cho ông cụ lo lắng, liền hời hợt nói là vì Tá Cần Tư đang dính vào một vụ án nhỏ, vụ án đang tiến hành, không tiện nói.
Không ngờ bị ông cụ nhìn thấu tâm tư hai người, thương cảm than: “Không cần giấu tôi, các anh từ xa đến như vậy, vụ án chắc chắn không ổn, tôi biết đứa nhỏ này chắc chắn đã xảy ra chuyện. Kỳ thật năm đó tôi đã mơ hồ cảm thấy, tương lai đứa nhỏ này khó tránh khỏi lạc lối.”
“Tại sao ngài nói như vậy?” Hạng Hạo Nhiên và Hàn Ấn vốn đã chuẩn bị đứng dậy cáo từ, nghe lão tiên sinh nói xong liền lập tức ngồi lại ghế.
“Vì tôi phát hiện nó đã làm một chuyện vô cùng đáng sợ.” Gương mặt lão tiên sinh co rúm, “Lúc ấy tôi còn đang ở ký túc xá trường, mỗi ngày đều có thói quen đến thao trường chạy bộ. Có một ngày tôi dậy sớm, khoảng năm giờ sáng, vừa bước vào phía bắc thao trường, liền phát hiện một thùng rác đặt đối diện có ánh lửa bập bùng, bên cạnh là một người đang đứng cúi đầu nhìn chằm chằm ngọn lửa từ từ bốc lên. Tôi lặng lẽ vòng qua đó, trốn phía sau một cây đại thụ quan sát, người nọ không ngờ là Thiên Ý, khi ấy biểu cảm trên khuôn mặt nó dọa tôi phát run, tôi cũng không nói được rằng đó là cười hay khóc, thật sự không dễ hình dung, tóm lại là đặc biệt quỷ dị, đặc biệt ghê người, tôi nhìn mà lông tóc dựng đứng. Từ đó về sau, trong học viện thường xuyên có thùng rác bị đốt, mặc dù không tạo thành tình trạng hỏa hoạn lớn, nhưng mùi rác đốt cũng nặng nề khó ngửi, trong trường tra xét lâu ngày cũng không tìm được kẻ phóng hỏa, nhưng tôi biết đó chính là Thiên Ý làm…”
Lão tiên sinh vừa nói, mắt vừa ngấn nước, lắc đầu giọng điệu tự trách nói, “Xin thứ lỗi cho tôi khi đó không hoàn thành trách nhiệm, tôi chỉ là một giáo viên bình thường, tôi thực sự không biết, không biết nên giúp nó thế nào, tôi không dám nói với nhà trường, sợ nó bị trường đuổi, chỉ có thể cố hết sức theo dõi nó…”
“Không, không, không, ngài đã làm rất tốt rồi, nếu ngài không kịp thời khai thông, e rằng…” Hàn Ấn vốn muốn an ủi lão tiên sinh, nhưng lời vừa nói ra, phát hiện mình thiếu chút nữa đã lỡ miệng. Thật ra anh muốn nói — Nếu như ngài không kịp thời khai thông, e rằng Tá Cần Tư đã sớm biến thành một sát thủ biến thái!
Từ biệt thầy Hạ, Hàn Ấn và Hạng Hạo Nhiên theo địa chỉ trên giấy, dọc đường hỏi thăm, lái xe gần hai tiếng, rốt cuộc tìm được địa chỉ cũ của đại viện thuộc công xưởng. Nơi đó hiện tại đã là một tiểu khu chung cư cực kỳ lớn, nghe ngóng hộ gia đình trong tiểu khu, biết được phần lớn công nhân xưởng máy ban đầu đang ở từ tòa nhà số 1 tới số 10.
Hai người quanh quẩn giữa mấy tòa nhà đó. Giữa trưa, các gia đình đều sẽ ở nhà ăn cơm, hoặc chuẩn bị ngủ trưa, trong tiểu khu lác đác vài bóng người, khó khăn lắm mới gặp được mấy người trẻ tuổi, đều cho biết không nhớ có ai tên Thiên Ý. Xem ra ít nhất phải xấp xỉ tuổi Tá Cần Tư, hoặc người sống lâu hơn tí, mới có khả năng biết tình hình nhà gã.
Cứ đi khắp nơi không mục tiêu như vậy cũng không phải cách, hai người nhìn thấy có hộ gia đình mở một quán ăn vặt ở lầu một, liền đi vào mua chút bánh mì và xúc xích, vừa lót bụng, vừa hỏi chủ quán có biết mấy công nhân cũ ở xưởng máy ban đầu không. Chủ quán sảng khoái thừa nhận cha mẹ là công nhân trong xưởng máy, song đều đang ở nhà chị gái ngoài tỉnh dưỡng già. Nhưng thật đúng lúc, đang hỏi thì một bà dì chừng hơn 60 tuổi, dắt theo một cô bé hẳn là cháu gái, đến quán mua nước mắm.
Chủ quán liền chỉ vào bà dì nói: “À đây rồi, tôi nghe mẹ nói, dì này từng lãnh đạo công đoàn nhà máy đó!”
“Vậy sao, thế thì tốt quá.” Hàn Ấn xẹt một cái lẻn đến bên cạnh dì muốn bắt tay người ta, dọa bà dì nhảy dựng, theo bản năng bảo vệ cháu gái sau người, dùng ánh mắt nhìn bọn buôn người trừng anh, Hàn Ấn lúc này mới ý thức được mình thất thố, vội vàng cùng Hạng Hạo Nhiên lấy thẻ cảnh sát ra, hỏi dì có biết gia đình nào năm đó có một bé trai tên Tá Thiên Ý.
Bà dì nhìn ảnh trên thẻ cảnh quan, lại nhìn tướng mạo hai người, ngữ khí cẩn thận nói: “Tại sao hỏi cái này?”
Quá tốt! Lời bà dì rõ ràng là nói bà biết cả nhà này, hai người liền vội vàng giải thích là vì có vụ án có khả năng dính dáng tới gã, nhưng hiện giờ vụ án đang xử lý, không tiện nói rõ. Thấy bà dì vẫn tỏ vẻ nghi ngờ hai người, hai người dứt khoát lấy cả giấy chứng minh ra cho bà dì và chủ quán xem, bà dì lúc này mới bỏ đi nghi ngờ, dặn chủ quán giúp trông cháu một chút, cùng hai người trò chuyện.
Bà dì chẳng những biết cả nhà Tá Cần Tư, hơn nữa năm đó còn ở đối diện cửa nhà. Nhắc tới nhà Lão Tá, cũng giống thầy Hạ, dì cũng mang vẻ mặt tiếc hận than: “Một gia đình đang yên đang lành, đều bị đàn ông hủy… Hơn nửa đêm mười mấy cảnh sát đột nhiên xông vào nhà bắt Lão Tá đi. Khi ấy đứa bé kia còn nhỏ, chỉ mới tám chín tuổi, bị dọa khóc cả đêm, khóc tê tâm liệt phế, cả tòa nhà đều có thể nghe thấy. Có lẽ bị sợ hãi, đứa bé kia mãi đến khi học cấp hai vẫn thường xuyên đái dầm. Năm ấy, vụ án Lão Tá phạm là trọng án, bắt vào chưa tới vài ngày đã bị đánh chết. Căn phòng lớn trong nhà cũng bị xưởng lấy đi. Bà con hàng xóm thấy cô nhi quả phụ không chỗ để đi rất thương cảm, liền cầu tình với xưởng dọn một kho hàng trong đại viện cho mẹ con họ ở, ở một mạch đến…”