Bạn đang đọc Đêm Mưa Tử Thần – Anh Kỳ – Chương 34.7
Xem xét nguyên điểm vụ án, từ nguyên điểm một lần nữa mổ xẻ, loại phương thức này không có gì mới mẻ trong phá án, nhưng Hạng Hạo Nhiên lại không đồng ý câu nói sau cùng của Hàn Ấn, liền sửa lỗi nói: “Không, sau khi Tiểu Thuần bị hại, chúng tôi đã từng tiến hành cẩn thận điều tra quan hệ xã hội của cô ấy, cho nên lần này quên, là vì trước kia đã từng điều tra.”
“Tôi biết, tôi từng đọc báo cáo trước kia, chỉ là lúc đầu các anh điều tra, chủ yếu nhằm vào đám người có khả năng có động cơ gây án, mà giao điểm thật sự của hung thủ và Liễu Thuần có lẽ sẽ không trực tiếp và thường xuyên vậy, ví dụ như giao điểm hư cấu — hung thủ và Liễu Thuần chưa từng tiếp xúc thực tế, hắn chỉ từ góc độ của mình vọng tưởng cho rằng một vài lời nói và hành vi của Liễu Thuần đều nhằm vào hắn, do đó khiến hắn bị tổn thương. Hoặc họ chỉ dưới một tình cảnh đặc thù nào đó thỉnh thoảng tiếp xúc vài lần…”
“Có khi nào là Lý Tiểu Uyển không?” Hạng Hạo Nhiên nhớ tới cô bạn thân của Liễu Thuần, đêm Liễu Thuần bị giết là uống rượu cùng cô ta.
“Không, không phải cô ta, tôi vừa nói rồi, quan hệ của hung thủ và Liễu Thuần không phải loại đặc biệt chặt chẽ, hung thủ nhất định là đàn ông, hơn nữa tôi cũng từng trao đổi với Lý Tiểu Uyển, biểu lộ tình cảm của cô ta rất chân thật.” Hàn Ấn không đợi Hạng Hạo Nhiên nói xong, liền phủ định Lý Tiểu Uyển.
“Có xuất hiện giao điểm với Tiểu Thuần, có ân oán cá nhân với Thạch Thiến, có quan hệ cá nhân với Ngô Lương Chí, đồng thời lại có liên hệ với những người bị hại khác, đây sẽ là loại người gì đây?” Hạng Hạo Nhiên ngưng mắt nhìn ảnh Liễu Thuần lẩm nhẩm.
“Ngoại trừ Lý Tiểu Uyển, Liễu Thuần còn thường xuyên lui tới với ai, hoặc từng tiếp xúc đặc biệt với ai không?” Hàn Ấn hỏi.
Hạng Hạo Nhiên suy nghĩ một chút, tỏ vẻ áy náy nói: “Nói thật ra, mấy năm đó tôi thật sự hơi lơ là Liễu Thuần, đối với những việc của cô ấy không để tâm lắm, cậu bất chợt hỏi như vậy, tôi nhất thời nghĩ không ra.” Hạng Hạo Nhiên nhìn đồng hồ nói, “Đi thôi, không còn sớm nữa, tôi nhớ kỹ lại xem, trên đường sẽ nói kỹ lại vấn đề này.”
“Ừ, vậy cũng được.” Hàn Ấn đáp.
“Chờ một chút…” Còn chưa kịp nhấc chân, Hạng Hạo Nhiên dường như nhớ tới gì đó, “Đúng rồi, Liễu Thuần mấy năm trước từng công tác điều tra tin tức ở cục quy hoạch hai năm, thường xuyên cùng vài quần chúng khiếu tố và phóng viên truyền thông qua lại, hung thủ có thể nằm trong hai loại người này không?”
“Cực kỳ có khả năng!” Hàn Ấn khẳng định suy nghĩ của Hạng Hạo Nhiên, hỏi: “Khi cô ấy làm điều tra tin tức, có từng phát biểu ngôn luận gì khiến lão bách tính và truyền thông lên án không? Có từng xảy ra xung đột với quần chúng khiếu tố, hoặc kết oán cùng một phóng viên nào đó?”
“Hẳn là không có đâu, vì công tác của cô ấy ở mặt này rất xuất sắc, về sau mới có thể được thăng lên cương vị quan trọng hơn. Đúng rồi, cậu chờ chút…” Hạng Hạo Nhiên vừa nói chuyện, vừa đưa áo khoác trong tay cho Hàn Ấn, xoay người vào phòng sách bên cạnh phòng ngủ, chốc lát đã đi ra, trong tay có thêm một túi du lịch, y đưa túi cho Hàn Ấn, “Tiểu Thuần thường thích cắt những bài phỏng vấn trên báo của cô ấy xuống làm kỷ niệm, tôi xếp chúng ngay ngắn vào trong túi này, cậu mang theo nghiên cứu dọc đường đi.”
“Ừ.” Hàn Ấn nhận túi du lịch nói. Hơn tám giờ tối, hai người xuất phát từ chỗ ở Hạng Hạo Nhiên, Hạng Hạo Nhiên chủ động yêu cầu lái xe, để Hàn Ấn an tâm nghiên cứu các mẩu báo.
Những năm gần đây, theo ngành bất động sản phất lên, hiện tượng vi phạm quy định phía quy hoạch đất đai các khu tỉnh thành nổi lên tầng tầng lớp lớp, như ruộng cày bị cưỡng chế làm đất phát triển thương phẩm, đất dùng phát triển nhà xưởng được xây lại thành biệt thự, đất dùng cho các hạng mục công cộng biến thành chung cư vân vân không sao kể xiết. Vì truyền thông luôn đặt tin tức ở phương diện này làm điểm nóng chú ý, Liễu Thuần phụ trách làm việc điều tra tin tức ở cục quy hoạch thành phố, đương nhiên thường xuyên trở thành đối tượng phỏng vấn chất vấn, tần suất cô ấy xuất hiện trên báo khá cao, thế nên những mẩu báo trong này đựng chừng nửa túi du lịch.
Hàn Ấn ngồi ghế sau xe cẩn thận xem qua từng mẩu tin tức một, trong bài báo nhắc tới hiện tượng phạm quy có thể nói là nhìn mà phát hoảng, khi đọc được một nửa trong lòng Hàn Ấn đã căm phẫn khó nén, tới nửa sau anh đã chết lặng, dứt khoát chỉ chọn những phần đề cập tới Liễu Thuần để xem. Theo cảm giác của anh, Liễu Thuần là một cô gái EQ rất cao. Tuổi còn trẻ, đối mặt truyền thông, tỉnh táo cơ trí, chọn lời nghiêm ngặt, hiếm khi có những lời nói kích động, cho dù là tiếng phổ thông từ trong miệng cô cũng nói rất uyển chuyển, như loại phát biểu “Dù bạn tin hay không, tôi cũng tin” lỗi thời này, chưa từng xuất hiện.
Hàn Ấn đặc biệt chú ý phần ký tên phóng viên trên tin tức, nếu hung thủ đến từ trong hai loại quần thể người khiếu tố và phóng viên, đương nhiên phóng viên có khả năng lớn hơn. Vậy có người từng phỏng vấn Liễu Thuần, đồng thời dính dáng đến vụ án không? Đáp án là có. Hàn Ấn phát hiện giữa đông đảo tên ký giả một cái tên quen thuộc — Ngô Lương Chí.
Ngô Lương Chí khi ấy còn ở Vãn Báo Xuân Hải, Vãn Báo Xuân Hải xưa nay sở trường về mảng tin tức xã hội, Ngô Lương Chí lại được phân công quản lý mảng tin tức xã hội, hắn từng phỏng vấn Liễu Thuần là chuyện rất bình thường. Nhưng thế này có nghĩa hắn và Liễu Thuần có giao điểm, bỏ đi cái gọi là phân tích cấp độ tâm lý không nói, các chứng cứ khác chỉ hướng Ngô Lương Chí càng ngày càng nhiều. Có lẽ nào Ngô Lương Chí thật sự là sát thủ liên hoàn?
Hàn Ấn im lặng suy nghĩ chốc lát, xếp các mẩu vào ngay ngắn vào túi du lịch, đang khi chuẩn bị kéo phecmơtuya lại, phát hiện trong mép túi có một USB hồng nhạt. Anh cầm USB trong tay, hỏi Hạng Hạo Nhiên: “Trong túi này có một USB anh có biết không?”
Hạng Hạo Nhiên hiển nhiên biết sự tồn tại của USB, không quay đầu lại nói: “Biết, trong đó là tài liệu làm việc của Tiểu Thuần.”
“Tôi có thể xem không?”
“Đương nhiên!”
Nhận được sự đồng ý của Hạng Hạo Nhiên, Hàn Ấn từ trong balo bên mình lấy ra máy tính xách tay, cắm USB vào. Nhấn mở USB, nhìn thấy bên trong lưu trữ một ít file và mấy video tài liệu. Hàn Ấn mở ra xem xét, file đều là báo cáo họp, kế hoạch công việc, dự toán ngân sách vân vân và file có liên quan đến công việc, còn video mấy cái đầu cũng đều là hình ảnh họp cục quy hoạch, không có gì đặc biệt, chỉ có file chiếu cuối cùng không liên quan đến công việc, thoạt nhìn là một video chương trình TV.
Mở đầu là một đoạn nhạc du dương, lập tức bốn chữ to màu đỏ hiện ra giữa tiếng nhạc — Cuộc Sống Xuân Hải, ngay sau đó một nam một nữ ngồi ngay ngắn xuất hiện trên màn ảnh, nam MC tươi cười nói ra câu mở đầu khéo léo: Chào buổi tối các bạn xem đài, hôm nay chúng tôi rất vui mừng mời người lo liệu điều tra tin tức của cục quy hoạch thành phố…
Đúng vậy, nữ khách mời chính là Liễu Thuần, mà MC khiến Hàn Ấn thất kinh… Không ngờ tới “Tá Cần Tư” cũng từng làm MC, còn từng phỏng vấn Liễu Thuần! Việc này thật khiến người ta bất ngờ, trong đầu Hàn Ấn lập tức hiện ra tình cảnh hai lần tiếp xúc với Tá Cần Tư.
Để xác định Thạch Thiến là mục tiêu thứ tư của sát thủ liên hoàn, Hàn Ấn từng hai lần tiếp xúc với Tá Cần Tư. Mặc dù cảm thấy người này đạo mạo trang nghiêm, lòng dạ thâm sâu, nhưng vì gã là chồng của Thạch Thiến, lại không liên quan đến cái chết của Thạch Thiến, cho nên Hàn Ấn chưa bao giờ nghi ngờ gã là hung thủ.
Song khi vừa xem đoạn video này, Hàn Ấn lập tức kiểm duyệt từng thông tin về Tá Cần Tư trong đầu, bỗng nhiên có cảm giác sáng tỏ thông suốt.
“Anh biết chị dâu Liễu Thuần từng tham gia chương trình phỏng vấn trên TV không?” Trong giọng hỏi của Hàn Ấn có một tia hưng phấn.
“Có nghe có ấy nhắc, cô ấy còn đặc biệt nhờ người tải video xuống từ mạng để lưu làm kỷ niệm, nhưng tôi chưa từng xem.” Hạng Hạo Nhiên hết sức chuyên chú lái xe, không chú ý lắm tới tâm tình của anh, thuận miệng đáp.
“Anh biết người phỏng vấn chị ấy là ai không?”
“Ai?”
“Anh tự xem đi.” Hàn Ấn nhoài người ra ghế trước, đưa màn hình máy tính về phía Hạng Hạo Nhiên.
Hành động thần thần bí bí của Hàn Ấn rốt cuộc khiến Hạng Hạo Nhiên chú ý, y thả chậm tốc độ xe, nhìn chằm chằm video nghiêm túc xem, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Đây là Tá Cần Tư à?”
“Ừ, chính là hắn.”
Thấy vẻ mặt Hàn Ấn không che giấu được vẻ dạt dào, Hạng Hạo Nhiên nói: “Đừng nói là cậu cho rằng hắn mới là sát thủ liên hoàn thật sự nhé?”
“Đúng! Có khả năng này!” Hàn Ấn gật mạnh đầu hai cái, “Tá Cần Tư và Liễu Thuần có giao điểm, cùng Thạch Thiến có giao điểm, tuổi tác, nghề nghiệp, địa vị, trí lực, thái độ đối nhân xử thế, đều trong phạm vi miêu tả của đường nét tâm lý tội phạm. Còn nữa, Lý Tiểu Uyển trong lúc “nói chuyện nhận thức” cũng nhắc tới, khi ở bãi đổ xe trò chuyện cùng Liễu Thuần nhìn thấy trong xe sau lưng là một khuôn mặt quen thuộc, vậy có thể là vì cô ta từng nhìn thấy Tá Cần Tư trên TV, cho nên sẽ có cảm giác như đã từng thấy không?”
“Nguyên nhân là gì? Sao hắn lại trở thành sát thủ liên hoàn biến thái chứ?”
“Việc này e rằng phải kiểm tra tường tận quá trình phát triển của hắn.” Hàn Ấn cầm máy tính ngồi trở lại ghế sau nói, “Vậy đi, tôi lên mạng điều tra tư liệu về hắn trước, hắn cũng coi như là người có tiếng tăm, trên mạng hẳn sẽ có thông tin của hắn.”
“Trên đường cao tốc có mạng vào không?” Hạng Hạo Nhiên hỏi.
“Có chứ, tôi dùng sim 3G, chỉ cần có thể bắt được tín hiệu điện thoại di động là được rồi.” Hàn Ấn vừa nói, vừa tiến vào trang web của đài truyền hình thành phố.
Trên trang web của đài truyền hình thành phố, tìm được lý lịch tóm tắt của Tá Cần Tư. Khiến Hàn Ấn hưng phấn chính là, quê quán của Tá Cần Tư chính là thành phố đích đến hành trình của họ lần này, hơn nữa trường hắn từng học đại học cũng cùng một khu nhà với Ngô Lương Chí, cùng cả ngành học. Hàn Ấn càng tin chắc nghi ngờ của mình. Tá Cần Tư rất có khả năng là bạn đại học của Ngô Lương Chí, vậy người lấy đi bức ảnh trong album Ngô Lương Chí chắc chắn là Tá Cần Tư. Nói cách khác, là Tá Cần Tư sau khi liên tục giết người, độc chết Ngô Lương Chí ý đồ giá họa cho hắn, sau đó lo sợ bại lộ tung tích, liền lấy một bức ảnh trong album.
Trong lý lịch của Tá Cần Tư còn cho thấy, hắn từng làm nhiều chương trình tại đài truyền hình, danh tiếng cũng không tồi, nhưng kỳ lạ là trong lý lịch không hề nhắc tới chương trình 《 Cuộc Sống Xuân Hải 》này, chẳng lẽ do website sơ sót? Hay vì nguyên nhân nào khác sao? Hàn Ấn tìm tòi tin tức về chương trình này trên máy, trong “Bách Khoa Tìm Kiếm” cho thấy: Chương trình được xây dựng vào năm năm trước, năm ngoái thì ngừng. Trong thông tin Bách Khoa còn liệt kê tường tận video và giới thiệu tóm tắt nội dung các kỳ của chương trình, vì thời gian đã lâu, đại đa số liên kết video đều đã mất hiệu lực, nhưng trong phần giới thiệu tóm tắt có thể nhìn thấy danh sách khách mời nhận phỏng vấn các kỳ.
Từ đầu đến cuối, Hàn Ấn rốt cuộc phát hiện “ràng buộc” liên quan giữa người bị hại và hung thủ mà mình khổ sở tìm kiếm, không nhịn được dùng sức vỗ đùi một cái, dùng một loại giọng điệu chắc chắn và khẳng định nói với Hạng Hạo Nhiên: “Tá Cần Tư chính là sát thủ liên hoàn, tất cả người bị hại đều từng xuất hiện trong chương trình của hắn.”
Sau đó, Hàn Ấn lại dạo một vòng trên trang mạng đài truyền hình, phát hiện MC của đài truyền hình, phần lớn trên mạng Mojim có mở weibo, nhấn vào liên kết weibo của Tá Cần Tư, trên đó chỉ có một weibo, thời gian đăng bài là 20 tháng 08, nội dung cũng chỉ có một câu nói — Đêm tối cho tôi đôi mắt màu đen, nhưng tôi lại dùng nó để tìm ánh sáng!