Bạn đang đọc Đêm Mưa Tử Thần – Anh Kỳ – Chương 30.3
Rời khỏi hiện trường đã quá nửa đêm. Hàn Ấn và Hạng Hạo Nhiên lại chạy về nhà Lâm Hoan tiếp tục giám thị. Trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa cách nào kết luận vụ án vừa xảy ra có phải sát thủ liên hoàn đang trừng phạt kẻ “Tà dâm” hay không, hơn nữa cho dù quấy rối Lâm Hoan không phải là sát thủ liên hoàn, vậy chắc chắn còn có người khác, Lâm Hoan vẫn đang trong tình trạng nguy hiểm. Dù sao bây giờ là rạng sáng, cũng không làm được gì nữa, mặt khác bên đội cảnh sát hai người cũng không tham dự vào được, dứt khoát trở về tiếp tục bảo vệ Lâm Hoan thôi.
Ngồi trong xe, chủ đề đương nhiên xoay quanh việc triển khai vụ án xảy ra nửa đêm đầu, thảo luận chốc lát, hai người đều thiên về loại giả thiết cuối cùng của Hàn Ấn — giết người và bố trí hiện trường không phải cùng một người, sát thủ liên hoàn rất có khả năng đã hên xui may rủi hoàn thành kế hoạch giết người thứ chín.
Tâm trạng của Hàn Ấn nhìn như tốt hơn nhiều so với nửa đêm đầu, bởi vì có vụ án ban nãy, nghi ngờ về Hạng Hạo Nhiên đã được giải trừ. Anh vốn không nguyện nghi ngờ Hạng Hạo Nhiên, trong tiềm thức cũng không muốn Hạng Hạo Nhiên là hung thủ nhất. Anh không muốn nhìn thấy một cảnh sát ưu tú trẻ tuổi đầy hứa hẹn, chính trực quả cảm, liên tiếp lập chiến công, lại trải nỗi đau mất vợ, cuối cùng gánh lấy một kết cục bi thảm, hơn nữa với anh mà nói, xem như có ân Bá Lạc, từ trong đáy lòng anh vô cùng cảm kích Hạng Hạo Nhiên.
(Bá Lạc: người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, “Bá Lạc” không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể.)
Tâm tình của Hạng Hạo Nhiên cũng thả lỏng không ít, nửa đêm đầu trong cuộc nói chuyện của hai người luôn có một loại ngăn cách khó hiểu, khiến y chưa có cơ hội giải thích nhiều về việc “Hàn Ấn bị điều tra”, lúc này y muốn nói tiếng xin lỗi về việc mình chưa đủ tin tưởng đồng nghiệp. Chưa nghĩ xong, mới vừa mở miệng liền bị ngăn cản.
Hàn Ấn ngược lại vẻ mặt áy náy nói: “Thật ra, suốt từ trước khi vụ án khi nãy xảy ra, tôi vẫn luôn hoài nghi anh, cho nên muốn nói xin lỗi, tôi mới là người cần nói xin lỗi.”
Hạng Hạo Nhiên thoáng sửng sốt, tiếp theo nhếch môi cười, Hàn Ấn cũng cười ha ha theo. Nhìn nhau cười, hiểu lầm tiêu trừ, không cần lắm lời nói rườm rà, nhận được trong đó là đầy tín nhiệm, bắt tay cùng phá án.
Giám thị mãi đến sáu giờ sáng, xung quanh chỗ ở Lâm Hoan không phát hiện dị thường, hai người mới trở lại đội. Trong lúc này, hai người họ thay phiên nhau đánh một giấc, trữ chút tinh thần, chuẩn bị nghênh đón “quyết chiến”. Bên phía đội cảnh sát, từ hiện trường thu đội trở về, khoa pháp y và kỹ thuật liền dùng hết tốc lực cả đêm tiến hành giám chứng thi thể và vật chứng tại hiện trường, còn đám người Quách Đức Thanh cũng mang người quản lý về đội tiến hành cẩn thận thẩm vấn một phen, sau đó thông qua người đại diện liên lạc với gia đình Cổ Băng Băng để đặt câu hỏi, bận rộn đến gần sáng, Phương Vũ lén sao chép một phần tài liệu thẩm vấn, đưa đến phòng làm việc của Hạng Hạo Nhiên.
Cổ Băng Băng lần này trở về chỉ về nhà một đêm, thời gian còn lại đều ở khách sạn, người nhà đối với hoạt động của Cổ Băng Băng khoảng thời gian này còn không rõ bằng người quản lý. Theo người quản lý nói: Khoảng 7 giờ đêm đó, hắn đang trong phòng tán gẫu với Cổ Băng Băng. Cổ Băng Băng khi ấy nhận một cuộc điện thoại, đầu kia điện thoại có lẽ muốn hẹn Cổ Băng Băng ra ngoài, Cổ Băng Băng đầu tiên là lấy cớ sáng mai phải lên máy bay nên từ chối, không biết đối phương nói gì, sắc mặt cô ta đột nhiên đại biến, sau đó liền rất miễn cưỡng đồng ý hẹn. Cổ Băng Băng để điện thoại xuống nói trong nhà xảy ra ít chuyện phải đi về xem sao, do dự chốc lát lại xin người quản lý mười vạn đồng. Người quản lý tưởng rằng người nhà cô ta gặp tai nạn, nên cũng ngại hỏi nhiều.
Người quản lý còn nói: Cổ Băng Băng lần này trở về một mặt là để quảng bá album, mặt khác công ty cũng có ý để cô ta nghỉ ngơi một chút bên người thân, cho nên đối với mấy lời mời của quan chức, nhà tài trợ, ngoại trừ thành phần cá biệt đắc tội không nổi, còn lại đều bị người quản lý từ chối khéo. Mặt khác, lần này liên lạc khá nhiều với Cổ Băng Băng là phó tổng biên tập một tờ báo bản địa, tên Ngô Lương Chí, mấy hoạt động tuyên truyền tại bản địa đều là hắn giúp sắp đặt. Nhưng người quản lý thoái thác nói hắn không rõ ràng quan hệ của hai người này rốt cuộc thế nào.
“Nói vậy Cổ Băng Băng là bị một cuộc điện thoại hẹn ra, đúng rồi, trong điện thoại di động của Cổ Băng Băng không có lịch sử sao?” Đọc xong ghi chép thẩm vấn người quản lý, Hàn Ấn hỏi Phương Vũ.
“Điện thoại di động của Cổ Băng Băng không có tại hiện trường, mà người quản lý của cô ta nhấn mạnh cô ta đi mang theo điện thoại di động.” Phương Vũ đáp.
“Điện thoại di động có lẽ bị hung thủ mang đi rồi.” Hạng Hạo Nhiên ở bên cạnh nói. Hàn Ấn gật đầu tỏ vẻ tán đồng, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc nói, “Nếu dựa theo phân tích của tôi, giết chết Cổ Băng Băng và bố trí hiện trường không phải cùng một người, vậy hung thủ giết chết Cổ Băng Băng rất có khả năng chính là người gọi điện hẹn cô ta ra, mà bố trí hiện trường là sát thủ liên hoàn chúng ta vẫn luôn truy xét. Giả thiết sát thủ liên hoàn mang đi nhẫn kim cương là để làm kỷ niệm, vậy điện thoại di động là ai mang đi?”
Hạng Hạo Nhiên tiếp lời, “Về mặt lý luận điện thoại di động đương nhiên là hung thủ giết chết Cổ Băng Băng muốn che giấu tung tích nên mang đi, nhưng là một người trưởng thành hẳn phải hiểu rõ, hắn lấy đi điện thoại di động chúng ta có thể tra được nguồn gốc điện thoại. Hơn nữa nhìn hiện trường, hung thủ sau khi giết người, tâm tình cực độ bối rối, chưa dọn dẹp gì đã rời khỏi hiện trường, làm sao có thể nghĩ đến việc phải lấy điện thoại di động đi chứ?”
“Đúng vậy! Hắn có thể ấu trĩ vậy sao? Mặc dù hắn tắt điện thoại, chúng tôi không cách nào định vị, nhưng đợi lát nữa làm việc với nhà mạng, điều tra lịch sử cuộc gọi của Cổ Băng Băng, không phải rất dễ dàng có thể tìm tới số điện thoại của hắn sao?” Phương Vũ nói.
“Nói vậy, điện thoại di động rất có thể là sát thủ liên hoàn mang đi, nhưng tại sao hắn muốn che giấu dùm hung thủ trước đó?” Hàn Ấn lại hỏi.
Hạng Hạo Nhiên không đáp lời ngay, suy nghĩ một chút, ánh mắt chợt lóe lên, nói: “Thời gian, hắn đang trì hoãn thời gian chúng ta tìm được hung phạm! Tiểu Hàn cậu không phải đã nói sát thủ liên hoàn đặt lòng tin mười phần vào vụ giết người cuối cùng sao, hôm nay chính là ngày 18 tháng 9, 30 tháng 7 âm lịch, cũng là ngày hành hung cuối cùng của hung thủ, có lẽ lúc này, hắn đã hoàn thành kế hoạch giết người thứ mười rồi.”
Hàn Ấn run rẩy trong lòng, “Ý anh là hung thủ thật sự giết Cổ Băng Băng chính là mục tiêu cuối cùng của sát thủ liên hoàn?!!!”
Ngày 18 tháng 9, 30 tháng 7 âm lịch, khoảng 9 giờ sáng. Khám nghiệm vật chứng và một loạt điều tra thực địa hiện trường đều đã có kết quả, tất cả chứng cứ đều chỉ hướng một người. Mới đầu đọc trong ghi chép thẩm vấn người quản lý, nhắc tới Cổ Băng Băng trong khoảng thời gian trở về kết giao mật thiết cùng Ngô Lương Chí, Hàn Ấn và Hạng Hạo Nhiên đều cảm thấy bất ngờ, Phương Vũ trước nay đối với tin tức giải trí lá cải khá lưu ý lập tức đưa ra giải thích: Năm đó tất cả bài báo trực tiếp về “Nhật Ký Môn”, toàn bộ đến từ báo đô thị Xuân Hải, nói cách khác Cổ Băng Băng ban đầu là do tờ báo này nâng lên, cho nên quan hệ của cô ta và Ngô Lương Chí khẳng định không bình thường.
Khoa kỹ thuật đã xét nghiệm dây thừng trói trên người Cổ Băng Băng, kết quả trùng khớp với dây thừng trong vụ án lúc trước, cũng giống với vụ án lúc trước, trên dây thừng không lấy được dấu tay. Nhưng trên sofa phòng khách, trên bàn trà, còn có trên USB đều lấy ra được dấu tay rõ ràng, hơn nữa cảnh sát tìm được trong kho số liệu kết quả tương xứng. Dấu tay trong kho số liệu đến từ vụ án gái gọi nhiều năm trước, kẻ tình nghi là Ngô Lương Chí. Sợi cơ trong móng tay Cổ Băng Băng và tinh dịch trên sofa, qua xét nghiệm, nhóm máu giống nhau, cùng nhóm máu trong án gái gọi trùng khớp. Kết quả DNA còn uy tín hơn, vì thiết bị còn phải đợi mấy tiếng nữa.
Sau khi làm việc bên nhà mạng, Phương Vũ vọt đi trước, rất nhanh đã tra được số điện thoại cuối cùng điện thoại di động Cổ Băng Băng nhận được, là số điện thoại di động đăng ký tên Ngô Lương Chí. Cảnh sát còn tra được, căn phòng hiện trường phát hiện án là một ngôi nhà sang tay, đăng ký trên giấy tờ bất động sản là tên của Cổ Băng Băng, cảnh sát liên lạc với chủ nhà ban đầu. Theo chủ nhà nhớ lại, giao dịch cùng hắn là một tiên sinh họ Ngô.
Tất cả chứng cứ đều chỉ hướng Ngô Lương Chí, vô luận hắn có phải sát thủ liên hoàn hay không, tóm lại hắn khẳng định không thoát khỏi liên quan với việc Cổ Băng Băng bị giết. Cảnh sát binh chia hai đường, một đường hướng về tòa soạn, một đường trực tiếp đuổi tới nhà Ngô Lương Chí. Rất nhanh, phía tòa soạn truyền lại tin tức, hôm nay Ngô Lương Chí không đi làm, đơn vị đang tìm hắn, gọi điện thoại cho hắn mãi không có ai nghe. Theo sát đó, một tin tức khác truyền lại…
Ở đại viện chi đội cảnh sát tiếng còi xe như kèn lệnh xung kích đột ngột vang lên, cảnh viên khoa pháp y, kỹ thuật phụ trách khảo sát hiện trường, cùng với tổ chuyên viên do Quách Đức Thanh cầm đầu đều chạy vọt vào xe, lái vụt đi. Sau đó, Đinh cục, Quách cục, Doãn cục cũng tề tụ đến bãi đỗ xe, ai đi ô tô người nấy, nối đuôi lái ra ngoài. Xuyên thấu qua cửa sổ phòng làm việc yên lặng mà bàng quan, Hạng Hạo Nhiên và Hàn Ấn dường như cảm giác được kết cục đã tới. Lập tức di động của y cũng vang lên, sau khi nghe điện thoại, Hạng Hạo Nhiên tỏ vẻ mặt phức tạp, trầm giọng nói: “Hung thủ quả nhiên đang trì hoãn thời gian, hắn muốn giúp mình đủ thời gian giết chết chính hắn!”
Sau đó không lâu Hàn Ấn và Hạng Hạo nhiên cũng chạy tới hiện trường — Nhà Ngô Lương Chí. Trong phòng là cảnh tượng hân hoan vui mừng, trên mặt các cảnh viên đều tràn đầy vui sướng sau khi phá được án, mấy vị cục trưởng cũng giãn đầu mày đã nhíu nhiều ngày nay, như trút được gánh nặng mà bắt tay các thành viên tổ chuyên gia thân thiết nói chuyện, Quách Đức Thanh mặt mày còn tươi tỉnh hơn, thấy Hạng Hạo Nhiên và Hàn Ấn vào nhà, hiếm khi chủ động đến nghênh đón, giọng điệu không che giấu được đắc ý: “Vụ án đã phá, dưới uy hiếp đuổi bắt cường đại, hung thủ chống cự được sợ tội tự sát!”
Hạng Hạo Nhiên miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nói lấy lệ: “Chúc mừng anh!” Nói xong liền cùng Hàn Ấn lướt qua gã, đi tới trước mặt Lão Từ cũng vẻ mặt không tự nhiên lắm hỏi, “Thi thể đâu?”
Lão Từ quay đầu về hướng phòng ngủ phía sau ra hiệu, dẫn hai người tới phòng ngủ. Phòng ngủ rất lớn, bên trong có mùi cay đắng nhàn nhạt, Ngô Lương Chí trần như nhộng, cơ thể cuộn tròn, hai tay đan chéo ôm trước ngực, nằm nghiêng trên giường nệm mềm mại rộng lớn. Hai mắt hắn khép hờ, sắc mặt an tường, nếu không phải bên khóe miệng có vệt máu, hợp với khăn trải giường bên dưới cũng bị nhiễm đỏ, hắn dường như chỉ đang ngủ vậy. Trên bàn đầu giường đặt một chai rượu đỏ đã mở và một ly đế cao. Lâm Hoan nhìn nhiệt kế trong tay, tính toán sơ lược, nói: “Thời gian tử vong khoảng hơn hai giờ sáng, màu phấn hồng dạng tụ máu, trên người phát ra vị hạnh nhân, trong miệng có vị rượu…” Lâm Hoan chỉ rượu đỏ đầu giường, “Phân tích sơ bộ là dùng rượu đỏ trộn thuốc độc cyanide uống.”
“Có thể xác định là tự sát không?” Hàn Ấn hỏi. “Tự sát hay không còn phải tổng hợp phán đoán. Song hai tay, cánh tay, trên người nạn nhân không có phát hiện dấu vết phản kháng, từ điểm này đến xem, hắn tự nguyện hoặc dưới tình huống không phòng bị uống thuốc độc.” Lâm Hoan đáp.
“Hắn ở một mình à?” Hạng Hạo Nhiên hỏi Lão Từ bên cạnh.
“Tình hình cá nhân cụ thể của hắn còn chưa rõ ràng lắm, Phương Vũ đang mang người đi hỏi xung quanh.” Lão Từ đáp.
“Làm sao liên hệ nó với sát thủ liên hoàn?” Hàn Ấn hỏi.
Lão Từ không trả lời, ngoắc ngoắc tay, ý bảo hai người đi cùng hắn. Nhà Ngô Lương Chí có ít nhất bốn phòng hai sảnh, có thể là do vấn đề trang hoàng thiết kế, cảm giác hành lang rất rộng, hơi lãng phí không gian, song nhà người ta rộng lãng phí vài mét vuông cũng không tính là bao. Ra khỏi phòng ngủ, đi qua một hành lang nhỏ, Lão Từ đưa hai người vào thư phòng sườn bắc. Trong thư phòng hai cảnh viên đang vội vàng lấy vật chứng, toàn bộ ngăn kéo bàn giấy bị rút mở, ở những khoảng trống bất quy tắt trên giá sách đặt mấy chai lọ chứa đầy chất lỏng lớn nhỏ không đồng nhất. Hai người tập trung nhìn vào, không nhịn được hít ngược một ngụm khí lạnh, trong bình chứa đầu bộ phận cơ thể người.
Tổng cộng có sáu bình thủy tinh. Lần lượt là lưỡi, mắt, tim, ruột, đầu lâu. Không cần hỏi, chúng lần lượt thuộc về Vu Mai, Vương Ích Đức, Cao Á Nhân, Đỗ Thiện Ngưu, Mã Kính Dân và Trí Trượng pháp sư. Lại nhìn ngăn kéo trên cùng của bàn giấy, bên trong có một mắt kính, một hộp vuông kích cỡ một hộp trang sức, miệng hộp đã bị mở ra, bên trong có một sợi dây chuyền bạc, một chiếc nhẫn kim cương, một mẩu báo cắt và giấy chứng nhận phóng viên. Những thứ này rất rõ ràng lần lượt đến từ Khổng Gia Tín, Thạch Thiến (Trong hộp là tro cốt), Cổ Băng Băng, và chính Ngô Lương Chí. Thẻ phóng viên là của Ngô Lương Chí, tin tức cắt trên báo chính là bài báo có liên quan đến tam giác tình yêu giữa Hàn Ấn Hạng Hạo Nhiên và Lâm Hoan. Đơn giản là muốn thông báo đến mọi người, Ngô Lương Chí sát thủ liên hoàn đã tự giết mình, để trừng phạt hành vi “Hai lưỡi” của tên “Phóng viên”, giỏi đổi trắng thay đen, chia rẽ nội bộ.
“Chỉ bằng này?” Hạng Hạo Nhiên hỏi Lão Từ.
“Trong kho phát hiện một sợi dây trói, thoạt nhìn cùng loại với sợi dây trói người chết trong chín vụ án trước, trong tủ lạnh phát hiện một con dao đơn lưỡi dài khoảng 20cm, trong túi Ngô Lương Chí phát hiện điện thoại di động của Cổ Băng Băng.”
“Có thư tuyệt mệnh không?” Hàn Ấn hỏi.
“Trước mắt vẫn chưa tìm thấy.” Lão Từ nhún vai.
Hàn Ấn nhíu mày, chỉ vào máy tính xách tay trên bàn giấy hỏi: “Trong máy tính có phát hiện gì không?” Nói xong lại chỉ vào giá sách hỏi, “Phía trên đó có sách về Phật giáo không?”
“Vừa nãy đã xem sơ qua, trong máy tính không có thông tin đặc biệt, chờ mang về sẽ cẩn thận kiểm tra lại, kinh thư thì có một quyển.” Lão Từ chưa kịp đáp lại, một cảnh viên khảo sát hiện trường bên cạnh tiếp lời, vừa nói vừa từ trên giá sách rút ra một quyển đưa cho Hàn Ấn.
Hàn Ấn mang găng tay vào nhận lấy sách, thấy là một quyển 《 Địa Tàng Bản Nguyện kinh 》, Hàn Ấn biết quyển bên trong quyển kinh này, có một chương miêu tả tường tận “Địa Ngục” và “Địa Ngục Trừng Phạt”. Kinh thư có khoảng tám phần mới, thoạt nhìn có người từng lật xem. “Còn phát hiện gì khác không? Có…”
“Đủ rồi đó!” Lão Từ cắt ngang câu hỏi của Hàn Ấn, “Những chứng cứ này hẳn đã đủ để chứng minh Ngô Lương Chí là sát thủ liên hoàn rồi mà?!”
“Ừ, có thể đã phán đoán được!” Hạng Hạo Nhiên cực kỳ không bằng lòng, nhưng không thừa nhận cũng không được.
Hàn Ấn đánh giá kinh thư trong tay, há miệng muốn nói gì đó, lúc ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt Lão Từ, lại nghẹn nuốt trở vào. Trong nháy mắt Hàn Ấn đã suy nghĩ cẩn thận một việc: Bấy giờ trong căn nhà này, quan điểm của Lão Từ e rằng trừ anh ra không ai phản đối nữa. Bất kỳ âm thanh phản đối nào, trước mặt những chứng cứ này đều có vẻ nhợt nhạt vô lực, nói cho cùng cảnh sát luôn tin tưởng chứng cứ thực tế. Còn Hàn Ấn thì chú trọng chi tiết hơn.
Miêu tả đường nét tâm lý tội phạm, là căn cứ phương thức hành vi của phạm tội khi áp dụng phạm tội, để suy đoán trạng thái tâm lý của hắn, từ đó phân tích ra tính cách của hắn, hoàn cảnh sinh tồn, nghề nghiệp, trí lực và bổi cảnh phát triển vân vân. Mặt khác, hắn tồn tại tâm lý nào, tất nhiên sẽ thể hiện lên hành vi. Mà từ khi Hàn Ấn đi vào hiện trường đến giờ, đã phát hiện một ít hành vi của Ngô Lương Chí không hề có phương thức hành vi phù hợp chướng ngại tâm lý nhiễu sóng và nhân cách cố chấp, ví dụ như: Phương thức tử vong hắn chọn, hắn không để lại bất kỳ lời cuối nào, sách liên quan đến Phật giáo của hắn rất ít hơn nữa khá mới.
Có những chi tiết mâu thuẫn và khuyết thiếu này, không thể hoàn toàn phán định Ngô Lương Chí chính là sát thủ liên hoàn, ít nhất hiện giờ đưa ra kết luận còn quá sớm, cũng không đủ khách quan và nghiêm cẩn. Song, trong lòng Hàn Ấn hiểu rất rõ, dưới bầu không khí vui sướng xung quanh này, ý kiến của anh sẽ chỉ làm người ta thấy chói tai, cảm thấy anh nông cạn, khiến mọi người phản cảm, ngược lại không giúp gì cho vụ án. Dứt khoát nói ít làm nhiều, tìm được một ít chứng cứ thật sự rồi nói sau. Chẳng qua tiếp theo anh phải chiến đấu một mình rồi!