Bạn đang đọc Đêm Mưa Tử Thần – Anh Kỳ – Chương 3.3
Video theo dõi khách sạn Hoa Mỹ cho thấy: Lưu Tường Lâm và Vương Hủy vào ở lúc 20h38 ngày 20 tháng 8, trong lúc đó ngoại trừ gọi một lần phục vụ đưa cơm ra, chưa từng ra khỏi phòng, mãi đến rạng sáng 1h23 ngày kế mới trả phòng. Như vậy, tình nghi Lưu Tường Lâm có thể chính thức giải trừ. Kế tiếp, phải tiếp tục truy xét kẻ tình nghi từng có tiếp xúc dị thường với Vu Mai trước khi cô ta chết là Ngô Bằng, đồng thời đặt trọng điểm phá án trên nghề nghiệp của Vu Mai.
Vu Mai là luật sư, có thể hùng biện, lưỡi khéo như lưỡi gà là nghề của cô ta, hung thủ giết chết cô ta lại cố ý cắt mất lưỡi cô ta, hiển nhiên ý đang trừng phạt. Mà ý nghĩa trừng phạt lưỡi càng sâu, có lẽ để trả thù hoặc cướp đoạt thân phận luật sư của cô ta. Vậy cái chết của cô ta, có thể là vì một vụ kiện tụng nào đó cô ta xử lý đã phạm tới lợi ích của đối phương, hoặc một vài tranh chấp dẫn đến trả thù không? Hạng Hạo Nhiên sau khi liên lạc cùng sở sự vụ luật sư, dặn dò Từ Thiên Thành điều động một tổ nhân thủ xâm nhập sở sự vụ, tìm hiểu toàn diện những tư liệu tố tụng Vu Mai tự mình phụ trách mấy năm gần đây, hy vọng từ đó tìm được kẻ tình nghi có động cơ trả thù.
Sau lần thẩm vấn, Hàn Ấn vừa giúp Phương Vũ, vừa thay lão Từ giải vây, quan hệ ba người càng thêm thân thiết, đã có thể tán gẫu đủ thứ chuyện. Lão Từ và Phương Vũ không kiêng dè nói về vụ án trước mặt anh nữa, lại còn kể một ít chi tiết của án mạng hoa viên Cảnh Trình cho anh nghe, bảo anh giúp hắn phân tích.
Hàn Ấn mặc dù đã tham dự thẩm vấn Lưu Tường Lâm, nhưng tình huống cụ thể với vụ án hoa viên Cảnh Trình vẫn không hiểu nhiều lắm, cho nên sau khi nghe qua tường tận, đặc biệt Phương Vũ thêm mắm thêm muối miêu tả hiện trường phát hiện án đến dị thường kinh khủng, nhất thời làm anh hăng hái. Anh có loại cảm giác, đây rất có thể chính là vụ án mình tha thiết mơ ước.
Vì vậy, Hàn Ấn hy vọng có thể xem qua tất cả hồ sơ vụ án. Lão Từ vẫn chưa rõ thái độ hiện tại của Hạng Hạo Nhiên đối với Hàn Ấn rốt cuộc là gì, nên tùy tiện giao hồ sơ cho Hàn Ấn như vậy e rằng không ổn. Lão Từ mặc dù cảm thấy hơi khó xử, nhưng lại không tiện trái mặt mũi Hàn Ấn, hơn nữa có Phương Vũ bụng dạ thẳng đuột ở một bên giựt dây, cuối cùng vẫn đồng ý. Chẳng qua hắn luôn nhấn mạnh, nhất định không thể để cho Hạng Hạo Nhiên phát hiện.
Vì vậy, lúc gần tan ca, lão Từ giả vờ lơ đãng bước thong thả đến trước bàn Hàn Ấn, nhẹ nhàng đặt xuống một túi hồ sơ liền xoay người đi, Hàn Ấn tâm linh tương thông vội vàng cất túi vào trong giỏ mình. Không cần phải nói, trong túi nhất định có chứa tư liệu liên quan đến án mạng hoa viên Cảnh Trình.
Khi Hàn Ấn về đến nhà, mẹ đã chuẩn bị xong cơm tối. Cha hôm nay vừa vặn không có tiệc xã giao, trở về sớm. Cả gia đình hiếm khi ngồi cùng nhau trò chuyện ăn bữa cơm thật ngon, mẹ có vẻ vô cùng cao hứng. Nhưng trong lòng Hàn Ấn giả vờ không biết, không để ý đến cha mẹ đang hăng hái, vội vã ăn vài ngụm rồi trở về phòng mình.
Hàn Ấn vừa thay xong quần áo ở nhà, liền nghe được tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, ngay sau đó mẹ — Nói chuẩn xác hơn phải là mẹ kế Thẩm Hiểu Mẫn — Tay nâng một khay trà tinh xảo đi đến. Trên khay trà đặt một ấm trà tử sa, hai tách trà nhỏ nhắn.
Thẩm Hiểu Mẫn đưa khay trà cho Hàn Ấn, nói: “Đến đây, uống hai tách trà giải mệt.”
“Cám ơn mẹ.” Hàn Ấn nhận khay trà đặt trên bàn học.
Thẩm Hiểu Mẫn nhìn con trai nhận khay trà, trong ánh mắt tràn ngập từ ái.
Thẩm Hiểu Mẫn khi mới tới gia đình này Hàn Ấn mới chín tuổi, tràn ngập oán hận với bà mẹ kế này, thậm chí oán khí mất đi mẹ ruột đều trút hết lên người bà. Hàn Ấn khi đó rất phản nghịch, luôn rước lấy phiền toái, sự nghiệp của cha Hàn Ấn lại đang trong thời kỳ thoái trào, mà Thẩm Hiểu Mẫn còn phải chăm sóc con của mình, người phụ nữ này trên lưng gánh vác áp lực khó có thể tưởng tượng, nhưng bà cứ thế dựa vào sự mềm dẻo và chăm chỉ của mình, để gia đình này phá vỡ gánh nặng biến thành một gia đình thật sự.
Bà không thiên vị, đối xử đúng mực với hai đứa trẻ, bà tự tay dạy chúng học tập, dạy chúng làm người, bà không ngại cực khổ, dốc hết sức để bọn nhỏ vui sướng, thậm chí vì để chúng có cặp sách mới còn từng đi bán máu.
Rốt cuộc có một ngày, khi chữ “mẹ” phát ra từ miệng Hàn Ấn, nước mắt Thẩm Hiểu Mẫn rơi như mưa, khóc không thành tiếng.
Mãi cho tới hôm nay, mỗi lần nghe được Hàn Ấn gọi “mẹ”, trong lòng Thẩm Hiểu Mẫn vẫn sẽ dâng lên mùi vị hạnh phúc. Mùi vị này khiến bà cảm thấy dù cho trả giá khổ cực nhiều hơn nữa, thậm chí là tính mạng của mình cũng đáng giá.
“Lá trà là Thiết Quan Âm hảo hạng nhất ba con trước đó vài ngày đi công tác mang về, nước là sáng mẹ lên Nam Sơn lấy nước suối…” Thẩm Hiểu Mẫn vừa nói vừa ngồi vào bên giường Hàn Ấn.
“Tiểu Ấn, mẹ thấy tâm trạng con trong khoảng thời gian này không tốt lắm, có phải công việc không vừa ý không? Nếu ở đội hình cảnh không thoải mái, con bảo ba tìm Đinh cục trưởng, điều con đến bộ phận khác đi?” Sắc mặt Thẩm Hiểu Mẫn ân cần hỏi han.
“Không cần, mẹ, con rất ổn. Chuyện của con tự con có thể giải quyết, mẹ và ba cứ yên tâm.”
Thẩm Hiểu Mẫn biết cá tính con trai khá độc lập, mọi sự đều phải tự giải quyết, hơn nữa không muốn thêm phiền toái cho cha mẹ. Bà vẫn luôn vô cùng yên tâm với năng lực giải quyết mọi chuyện của con trai, duy nhất có chút lo lắng là vấn đề mặt tình cảm của con trai.
Cha của Hàn Ấn thời trẻ kinh doanh thất bại, cuộc sống rơi vào khốn cảnh, mà ngay cả thời điểm đó, mẹ anh lại từ bỏ hai cha con. Thẩm Hiểu Mẫn cứ lo loại trải nghiệm này sẽ khiến trong lòng Hàn Ấn lưu lại bóng ma khó có thể phai mờ, dẫn đến anh không có hứng thú với tình cảm và hôn nhân. Trên thực tế, Hàn Ấn chưa bao giờ đề cập với gia đình về chuyện quen bạn gái.
Do dự chốc lát, Thẩm Hiểu Mẫn cố ý kéo chủ đề đến phương diện tình cảm, muốn thăm dò xu hướng của con trai: “Thế thì làm sao nào? Có phải xảy ra vấn đề về tình cảm?”
“Mẹ, con thật sự không sao cả, mẹ xem mẹ nói đi đâu này, con ngay cả bạn gái cũng không có, làm sao có vấn đề tình cảm? Con có thể là vừa tới đội hình cảnh nên chưa thích ứng thôi, từ từ sẽ ổn.” Hàn Ấn biết phải cho mẹ một lý do, nếu không bà lại kéo chủ đề lê thê về chuyện bạn gái này.
Thẩm Hiểu Mẫn bất đắc dĩ cười cười, nói: “Được rồi, con lớn không nghe mẹ mà. À phải, chị con gọi điện nói nhớ con, bảo con bớt thời giờ đến quán nó chơi.”
Nhắc tới chị gái, Hàn Ấn thật là có chút áy náy, trở về đã lâu như vậy mà chỉ đi thăm một lần, lại vì tạm thời có việc cũng chưa nói được mấy câu, chị đã gọi mấy cuộc điện thoại “khiếu nại” anh rồi.
“Chị con khỏe không? Làm ăn có ổn không? Tiểu Dương ngoan không? Anh rể thế nào?” Hàn Ấn liên tiếp đặt câu hỏi.
“Làm ăn cũng không tệ lắm, cùng anh rể con hai người bên nhau rất tốt. Anh rể con bây giờ đã là trợ thủ đắc lực của ba con. Ba con đã lớn tuổi, chung quy phải có người thay ông ấy, nhưng con lại không hứng thú với việc buôn bán…” Thẩm Hiểu Mẫn nói nói lại lạc đề.
Hàn Ấn không góp chuyện tiếp, mặc cho mẹ càm ràm.
“Ôi!” Thẩm Hiểu Mẫn thấy Hàn Ấn không lên tiếng, thở dài có vẻ hơi bất đắc dĩ, “Được rồi, mẹ không quấy rầy con nữa, uống trà nhanh đi, lát lại nguội.”
Thẩm Hiểu Mẫn đứng dậy vừa muốn đi, lại vỗ ót nói: “Con xem trí nhớ mẹ này, thật là đã lớn tuổi rồi, càng ngày càng quên nhiều chuyện! Đúng rồi, con ở bên ngoài nhiều năm đã quen độc lập, nếu cảm thấy ở nhà không tiện thì cứ chuyển ra ngoài. Ba con đã chuẩn bị cho con một căn nhà ở hoa viên Thượng Đỉnh, sửa sang mới rồi, dụng cụ sinh hoạt mẹ cũng đều đã chuẩn bị cho con. Địa chỉ và chìa khóa đều trong phong bì này, con rảnh rỗi cứ đi tham quan, để xem hài lòng hay không.” Thẩm Hiểu Mẫn từ trong túi áo lấy ra một phong thư đưa tới tay Hàn Ấn.
“Không cần, con ở nhà là tốt rồi.” Hàn Ấn thuận tay ném phong thư vào balo.
“Được, tùy con thôi.” Thẩm Hiểu Mẫn xoa đầu con trai, cười dài đi ra.
Hàn Ấn nhìn mẹ ra cửa, trên mặt luôn nở nụ cười. Nụ cười kia không máy móc như ngày thường, nó chân thành, thoải mái, không ngụy trang, đến từ đáy lòng.
Trà đã hơi nguội, nhưng mùi vị quả là không tồi. Hai tách trà lót bụng, Hàn Ấn cảm thấy cơ thể khoan khoái hơn nhiều, uể oải tiêu tan.
Anh từ trong balo lấy túi tài liệu ra đặt trên bàn học, không chú ý, có bức ảnh từ trong túi rơi xuống mặt đất. Anh nhặt bức ảnh lên đặt trước mắt, cơ thể nhất thời cứng lại — Đó là bức ảnh hiện trường phát hiện án hoa viên Cảnh Trình. Trên ảnh nữ nạn nhân không mặc quần áo quỳ trên mặt đất, đầu mềm nhũn vô lực được pháp y dùng hai tay nâng. Hai mắt cô ta nhắm nghiền, miệng khẽ nhếch, trên cằm lộ ra vài đường máu khô.
Hàn Ấn cảm giác dây thần kinh nào đó trên người mình bị chạm vào, anh lấy hết những bức ảnh khác từ trong túi hồ sơ ra đặt lên bàn, nín thở tập trung xem xét từng bức. Anh xem rất tỉ mỉ, cơ hồ trên mỗi bức ảnh đều dừng lại một thời gian ngắn, còn thường điều chỉnh thứ tự của bức ảnh.
Xem qua ảnh, anh lại vội vàng từ túi hồ sơ lấy ra tư liệu vụ án, đặt trên bàn cẩn thận nghiên cứu.
Vu Mai, nữ, 42 tuổi, người thành phố Xuân Hải. Thời gian tử vong là giữa 22 giờ đến 23 giờ ngày 20 tháng 8, nguyên nhân chết do cổ bị lực siết mạnh dẫn đến ngạt thở. Dụng cụ siết cổ hẳn là vật thuộc da, bề rộng chừng năm sáu centimet. Người chết không bị xâm phạm tình dục, cũng không phát hiện dấu vết ngược đãi xác. Trong báo cáo pháp y còn cho thấy: Lưỡi nạn nhân bị cắt sau khi hô hấp hoàn toàn đình chỉ, hơn nữa từ tụ máu và vết trói cho thấy, nạn nhân sau khi chết mới bị trói.
Khảo sát hiện trường cho thấy: Mặc dù thi thể từng bị di chuyển, nhưng hiện trường phát hiện án là chỗ đầu tiên, cửa sổ nhà có dấu vết từng bị cạy, không có phát hiện tổn thất tài vật. Hung khí hung thủ cắt lưỡi hẳn là một món đồ sắc bén, nhưng vì mặt vết thương quá nhỏ nhất thời còn chưa phán đoán được loại vật sắt. Hung khí và lưỡi không tìm thấy tại hiện trường, có thể là bị hung thủ mang đi hoặc vứt bỏ. Dây hung thủ sử dụng trói nạn nhân là dây nilon thông thường, chiều dài là 2m5, đường kính khoảng 10mm. Hiện trường không thu thập được dấu tay, dấu chân, bộ lông, tóc các loại và chứng cứ có liên quan đến hung thủ.
Đêm xảy ra vụ án, nạn nhân tổng cộng dùng điện thoại di động gọi cho ba số, hai cuộc nghe máy, qua kiểm chứng đều là liên quan đến công việc, hơn nữa đương sự đều có chứng cứ vắng mặt. Người tiếp xúc cuối cùng với nạn nhân là một khách hàng của cô ta, hai người ăn bữa tối tại khách sạn lớn Tân Đô, khi chia tay là vào khoảng 9h30 tối, nên khách hàng cũng có chứng cứ vắng mặt.
Không thể tới được hiện trường phát hiện án, những tài liệu trên tay này cũng đủ tạo thành tư liệu sống của một “bức vẽ”, Hàn Ấn cần từ trong những tư liệu sống này tìm ra thông tin có thể phản ánh hành vi phạm tội và đặc thù tâm lý, sau đó thông qua phương thức sàng lọc đặc biệt, tổ hợp lại những thông tin hữu dụng, diễn dịch hợp lý, từ đó hoàn nguyên lại cả quá trình hung thủ gây án, tiến tới may lại thành một “bức họa” của hung thủ.
Hàn Ấn sau khi xem đi xem lại mấy lần, ngẩng đầu, rót một tách trà để dưới mũi ngửi, đôi mắt trống rỗng nhìn phía trước, thoạt nhìn có chút đờ đẫn, nhưng lúc này đầu óc anh lại vận chuyển cực nhanh.
Từ quần áo đến xem, Vu Mai hẳn là vừa về nhà không lâu, còn chưa kịp thay quần áo. Trên cửa phòng nạn nhân có vết xước mới, hơn nữa khóa cửa phòng được tìm thấy ở dưới kệ giày cách cửa phòng khoảng một thước, việc này chứng tỏ chỗ nạn nhân bị tập kích đầu tiên cách cửa rất gần, hẳn là vừa mới vào cửa hoặc vừa về nhà không lâu liền bị hại. Hung thủ từ phía sau lưng dùng dây nịt da siết chết, tiếp theo chuyển cô ta đến phòng khách lột sạch quần áo, đặt cơ thể cô ta thành tư thế quỳ, lại dùng dây trói cô ấy, dùng dao cắt lấy lưỡi cô ta, sau đó xếp quần áo giày vớ cô ta ngay ngắn đặt trên bàn trà, cuối cùng dọn dẹp hiện trường sạch sẽ, mang theo hung khí và lưỡi rời đi.
Đó đại khái là cả quá trình gây án của hung thủ, vậy từ đó có thể nhìn ra thông tin gì?
Hàn Ấn đặt tách trà xuống, mở máy tính xách tay, mở văn bản mới, gõ bàn phím viết:
Một, đây là một vụ án mạng có dự mưu. Hung thủ khi gây án biểu hiện ung dung và tỉnh táo vượt mức bình thường, thậm chí có gan ở lại thời gian dài tại hiện trường phát hiện án, việc này chứng tỏ hắn rất quen thuộc với nạn nhân. Hắn biết rõ thói quen làm việc và nghỉ ngơi của nạn nhân, biết cô ta ở một mình, biết lúc nào gây án sẽ không bị người khác quấy rầy. Cho nên hung thủ sẽ là người quen biết với nạn nhân, hoặc từng tiến hành theo dõi, quan sát nạn nhân thời gian dài (Có khuynh hướng là trường hợp sau).
Hai, kẻ phạm tội khi gây án có chứa dấu hiệu hành vi rõ ràng. Sau khi siết chết nạn nhân, hung thủ liên tiếp áp dụng các loại hành vi cởi quần áo, đặt thi thể, trói, cắt lưỡi, xếp lại quần áo, từ lối suy nghĩ bình thường đến xem, những hành vi này hoàn toàn không cần thiết áp dụng. Cho dù chúng ta giả thiết hung thủ khi ấy cảm thấy đơn thuần giết người cũng không đủ hả giận, cũng không có khả năng kèm theo phóng thích hành vi phức tạp như thế. Việc này rõ ràng đã vượt quá phạm trù trút giận bình thường, mà là một loại mô hình hành vi riêng của hung thủ, tựa như một chữ ký —— Một chữ ký đánh đấu thân phận của hung thủ sau khi giết người.
Dấu hiệu hành vi của kẻ phạm tội bình thường là do tình cảm nhu cầu của kẻ phạm tội sở định, trong đó có rất nhiều loại hình động cơ. Dấu hiện hành vi trong vụ án này thể hiện cực kỳ tinh tế, như được trải qua thiết kế tỉ mỉ, có lẽ để truyền tải ngụ ý nào đó, hẳn là một loại dấu hiệu của “nghi thức hóa”.
Ba, hung thủ sau khi giết người không lập tức thoát khỏi hiện trường, mà mạo hiểm nhất định, cực kỳ kiên nhẫn thực hiện nghi thức nào đó. Việc này cho thấy nghi thức chiếm vị trí quan trọng trong cả vụ mưu sát, cũng phù hợp với đặc điểm những vụ án mạng theo đuổi nghi thức hóa trước đây —— nghi thức mới là trọng điểm mưu sát, mà nạn nhân thường chỉ vì phù hợp với điều kiện trình bày nghi thức mới bị lựa chọn. Hung thủ không để ý người bị giết là ai, bản thân hành vi sát nhân cũng không phải mục đích cuối cùng của hắn, mà là một loại phát tiết tâm trạng, là vì thỏa mãn đặc thù về mặt tình cảm hoặc tâm lý yêu cầu.
Kết quả suy luận: Đây là một vụ giết người có dự mưu, hành vi kèm theo của hung thủ là một loại dấu hiệu nghi thức hóa, hung thủ và nạn nhân có khả năng không hề có giao điểm lợi ích trong cuộc sống, hành vi phạm tội của hung thủ cũng không phải do các loại nhân tố tiền tài, trả thù, ghen ghét thông thường thúc đẩy, mà là một loại biểu hiện thỏa mãn nhu cầu tâm lý.
Hàn Ấn buông bàn phím trong tay, duỗi lưng, vẻ mặt hơi nặng nề, anh biết suy luận của mình có ý nghĩa gì.
Rất hiển nhiên, hung thủ trong vụ án đã đạt được thỏa mãn cực độ, mà loại cảm giác thỏa mãn này sẽ như các loại hành vi hít thuốc phiện, đánh bạc, say rượu, chơi gái sinh ra nghiện ngập, làm cho người ta muốn ngừng mà không được. Theo thời gian trôi qua, cảm giác thỏa mãn trước đó sẽ từ từ biến mất, hung thủ nếu muốn duy trì loại cảm giác thỏa mãn này, có khả năng sẽ tiếp tục gây án.
Hung thủ sẽ là một…
Không! Hàn Ấn dùng sức lắc đầu, cố gắng trục xuất suy nghĩ vừa nãy ra khỏi đầu óc mình. Dù sao trong những tư liệu nắm giữ hiện giờ vẫn chưa biểu hiện có những án lệ thủ pháp giống nhau, cho tới giờ, nó vẫn là một vụ án cá biệt.
Hàn Ấn tựa lưng vào ghế ngồi, muốn bản thân yên tĩnh chút. Anh tự nhủ, loại suy luận này không thể đưa ra tùy tiện, nhất định phải cẩn thận, cẩn thận, lại cẩn thận. Đây dù sao cũng là lần đầu tiên anh tiếp xúc với vụ án chân thật, đừng để nguyện vọng chủ quan quấy nhiễu phán đoán. Song, suy nghĩ chợt lóe lên khi nãy lại in càng sâu trong đầu anh.
Anh nhớ tới thầy của mình — tiến sĩ Lý nhà tâm lý học phạm tội nổi tiếng từng nói một câu: “Phán định của sát thủ liên hoàn biến thái, không ở việc hắn giết bao nhiêu người, mà ở hành vi phạm tội của kẻ phạm tội có phù hợp với đặc thù của sát thủ liên hoàn hay không!”
Dưới sự hiệp trợ của sở cảnh sát, điểm dừng chân của Ngô Bằng ở thành phố này đã được tìm ra, nhưng hắn lại “mất tích”.
Ngô Bằng mở một tiệm net tại khu vực đường Ngọc Sơn, hắn bình thường sẽ ở tầng trên của tiệm net. Theo nhân viên cửa hàng hắn thuê nhớ lại: Ngô Bằng gần đây có vẻ đặc biệt cáu kỉnh, thường không ở trong tiệm, còn hay nổi giận. Ngày 19 tháng 8 (cũng chính là một ngày trước khi Vu Mai bị giết), hắn đột nhiên nói phải đến vùng khác vài ngày, nhưng đi đâu, đi làm gì thì không hề nói, chỉ dặn dò họ nhất định phải trông chừng tiệm net, từ đó về sau liền biến mất tăm, gọi vào di động của hắn cũng luôn trong chế độ ngoài vùng phủ sóng.
Ngô Bằng ngày 18 đến sở sự vụ luật sư tìm Vu Mai, ngày 19 biến mất khỏi tiệm net. Ngay sau đó, ngày 20 Vu Mai bị giết. Ba thời điểm gần nhau như thế, hình như có quan hệ nhất định, nhưng có lẽ chỉ là trùng hợp. Ngô Bằng rốt cuộc có liên quan gì tới cái chết của Vu Mai không? Hắn thật sự vì việc riêng nên đến vùng khác, hay có dự mưu sau khi giết người thì lẩn trốn rồi? Tất cả những nghi vấn này, sợ rằng chỉ có sau khi tìm được Ngô Bằng mới có thể lấy được giải đáp.
Ngô Bằng không phải người thành phố này, trong đội hướng về quê quán của hắn cùng các phân cục thành phố phát thông báo hiệp trợ điều tra, hơn nữa để Phương Vũ ở lại trực tiệm net, phòng ngừa hắn đột nhiên trở về.
Qua tìm hiểu, Ngô Bằng không có thân thích của thành phố này, cũng không có bạn bè gì, sau khi rời khỏi sở sự vụ luật sư, không còn liên lạc với những đồng nghiệp ban đầu nữa. Hắn thường ngày cũng chỉ ngồi trong tiệm net của mình, không hề ra ngoài, ngoại trừ game online cũng không có sở thích gì khác, đối với nhân viên và khách của mình cũng đều rất hòa thuận. Song trong điều tra phát hiện Ngô Bằng từng ngồi tù, hắn cũng vì việc này mà bị sở sự vụ luật sư sa thải, nhưng chuyện này hoàn toàn là do hắn đưa đến, không hề liên quan đến Vu Mai.
Nguyên nhân Ngô Bằng bị sa thải là do ba năm trước tiếp nhận một vụ kiện, Lưu mỗ đương sự vụ án vì tình nghi có liên quan đến việc cưỡng hiếp phục vụ viên của khách sạn nào đó bị đưa ra tố tụng. Cha của Lưu mỗ là ông chủ một công ty bất động sản thành phố, tài lực hùng hậu, nguyện ý ra giá cao giúp con trai thắng kiện. Ngô Bằng nhất thời nổi lòng tham, liên thủ cùng cha Lưu mỗ lén tiến hành tiếp xúc với cha mẹ của nạn nhân, lợi dụng đủ loại thủ đoạn xúi giục dụ dỗ để nạn nhân sửa đổi lời chứng trên tòa, khiến Lưu mỗ được phán vô tội phóng thích.
Qua ít lâu, Lưu mỗ vẫn chưa bớt phóng túng, chỉ qua ba tháng, hắn lại dùng thủ đoạn tương tự cưỡng hiếp một nhân viên tiếp thị bia, lại bị cảnh sát bắt giữ. Vụ án lần này chứng cứ vô cùng xác thực, bản thân hắn cũng đã thú nhận hết, hơn nữa không biết vì nguyên nhân gì ngay cả vụ án lúc trước cũng khai ra. Cuối cùng Lưu mỗ bị phán tù mười năm có thời hạn, còn liên can đến sở sự vụ luật sư bị phạt cảnh cáo. Ngô Bằng tức thì bị hủy bỏ tư cách luật sư, cũng bị truy cứu theo trách nhiệm hình sự, phán tù có thời hạn hai năm, sau đó vì trong lúc bị tù biểu hiện hành vi tốt nên được tha sớm nửa năm.
Ngô Bằng xuất hiện ở tiệm net cách trời sáng khoảng hơn mười giờ.
Hắn nhìn qua đầy vẻ mệt mỏi, quần áo nhăn nhúm, vác một cái ba lô, toàn thân làm cho người ta có cảm giác ngấy mỡ.
Lão Từ vừa vặn tới thay ca, liền cùng Phương Vũ chặn Ngô Bằng trước bàn phục vụ và đưa thẻ cảnh sát.
Ngô Bằng rất bất ngờ: “Các anh… Tìm tôi?”
“Chúng tôi muốn tìm anh xác minh chút chuyện.” Từ Thiên Thành nói.
Ngô Bằng nhìn quanh quất, chỉ vào trên lầu, nói: “Hay là, vào phòng tôi rồi nói?”
“Được.” Từ Thiên Thành gật đầu, cùng Phương Vũ theo Ngô Bằng lên lầu.
Phòng Ngô Bằng rất nhỏ, thiết bị cũng rất đơn giản: Giường sofa một người, một tủ vải bạt giản dị, đầu giường đặt một tủ lạnh nhỏ, vừa có thể ướp lạnh đồ uống lại có thể coi như bàn dùng đầu giường. Cũng may cạnh cửa còn có hai cái ghế, Từ Thiên Thành và Phương Vũ liền ngồi xuống đó.
Ngô Bằng từ trong tủ lạnh lấy ra vài bình nước khoáng, hai người khoát tay tỏ vẻ không cần, Ngô Bằng liền tự mở một chai ngồi trên giường uống.
Nhìn Ngô Bằng uống xấp xỉ rồi, Từ Thiên Thành hỏi: “Mấy ngày nay anh đi đâu?”
Ngô Bằng liếm môi trả lời: “Bắc Kinh.”
“Đến Bắc Kinh làm gì?”
“Mẹ của tôi ở Bắc Kinh phẫu thuật, tôi đi chăm sóc bà.”
“Mẹ của anh? Bà ấy bị sao?”
“Bà ấy…” Môi Ngô Bằng run rẩy, vành mắt hơi đỏ, “Bà bị ung thư gan, phải phẫu thuật ghép gan.”
“Ừm.” Từ Thiên Thành không tiếp tục đặt câu hỏi, đợi tâm trạng Ngô Bằng khôi phục, mới hỏi, “Anh biết Vu Mai không?”
“Biết, sao thế?” Ngô Bằng gật đầu, vẻ mặt kinh ngạc.
“Ngày 18 tháng 8, anh đến sở sự vụ luật sư tìm Vu Mai đúng không?”
“Đúng thế, tôi đi tìm cô ấy vay tiền, cô ấy không cho mượn.”
“Vì vậy anh liền ghi hận trong lòng mà giết cô ta?” Vẫn luôn im lìm không nói Phương Vũ đột nhiên xen vào.
“Cái gì! Cậu nói Vu Mai bị giết?” Ngô Bằng trừng to mắt, miệng há thật to, dáng vẻ sợ ngây người.
Qua hồi lâu, hắn bình tĩnh lại, vội vàng hỏi: “Cô ta bị giết ngày nào?”
Ngô Bằng từng làm luật sư, khá hiểu rõ phương thức xử án của cảnh sát. Hắn biết rõ mình hiện giờ đã trở thành đối tượng tình nghi của cảnh sát, biện pháp hữu hiệu nhất có thể chứng mình mình trong sạch chính là đưa ra chứng cứ vắng mặt.
“Ngày 20 tháng 8.” Phương Vũ đáp.
“Ngày 20 tôi đã đến Bắc Kinh. Ngày đó là ngày mẹ tôi phẫu thuật, phẫu thuật từ ba giờ chiều liên tục đến hơn 11 giờ tối, trong lúc này tôi luôn ở bệnh viện cùng cha tôi chờ kết quả, không tin các cậu có thể đến bệnh viện kiểm tra.”
“Mẹ anh tên gì, phẫu thuật ở bệnh viện nào?”
“Bà ấy tên Tăng Tuyết Nga, bệnh viện tổng quát Vũ Cảnh.”
Nghe Ngô Bằng trả lời xong, Từ Thiên Thành đưa mắt ra hiệu cho Phương Vũ, Phương Vũ tâm linh tương thông từ trong túi lấy ra điện thoại di động đứng dậy ra khỏi phòng.
Phương ở trong điện thoại báo cáo tình hình Ngô Bằng cho Hạng Hạo Nhiên, Hạng Hạo Nhiên lập tức dặn dò nội bộ gọi điện cho phòng bảo vệ viện tổng quát Vũ Cảnh xác minh.
Lúc này, Từ Thiên Thành và Ngô Bằng ngồi trong phòng đã thả lỏng không ít. Nói vài câu tán gẫu xong, Từ Thiên Thành đột nhiên chuyển chủ đề: “Nghe nói ngày đó lúc anh đi tìm Vu Mai hai người đã cãi vã vài câu, là vì sao?”
Ngô Bằng sửng sốt, vẻ mặt lại căng thẳng, che giấu nói: “Không có gì, không có gì.”
“Không thể nào, giữa hai người có phải vẫn còn dính đến việc khác? Có thể nói với tôi không? Anh đã làm luật sư, hẳn rõ ràng bất kỳ đầu mối nào đều có khả năng trợ giúp cho chúng tôi.” Dáng vẻ Ngô Bằng khiến Từ Thiên Thành cảm thấy phương diện này nhất định có vấn đề, liền kiên nhẫn khuyên giải hắn.
Ngô Bằng cúi đầu nghịch chai nước khoáng, sau một lát, hắn vặn mở nắp uống một hơi cạn sạch nước bên trong, dùng mu bàn tay quệt môi, nói: “Được rồi, dù sao người cũng đã mất, các cậu muốn nghe thì tôi nói thôi. Tôi nghĩ các cậu nhất định đã biết tôi từng ngồi tù, nguyên nhân ngồi tù cũng biết rõ ràng. Kỳ thật tôi chẳng qua là một con rối, Vu Mai mới là kẻ đầu têu phía sau màn thật sự. Bởi vì cha của Lưu mỗ kẻ tình nghi vụ án cưỡng hiếp kia vốn là khách hàng lớn của sở sự vụ luật sư, hơn nữa lại nguyện ý trả một số phí luật sư vượt mức cho vụ án đó khiến người ta không thể nào từ chối nổi, cho nên Vu Mai liền từng bước từng bước xúi giục tôi đi tiếp xúc, dụ dỗ người bị hại, cuối cùng để cho Lưu mỗ thoát tội.
Sau khi xảy ra sự cố Vu Mai tìm tới tôi, đưa cho tôi hai mươi vạn, bảo tôi một mình gánh vụ án. Tôi ngay từ đầu đã không đồng ý, cô ta liền uy hiếp tôi, nói mặc dù tôi chịu xúi giục của cô ta, nhưng không có người thứ ba biết, cho dù tôi khai ra cô ta, cũng không đưa ra được chứng cứ gì. Lại nói cho dù cô ta liên lụy vào, tôi vẫn sẽ phải ngồi tù, còn chẳng bằng cầm hai mươi vạn, tương lai cũng tiện để lại cho mình một đường sống. Tôi ngẫm nghĩ cũng đúng, liền đồng ý. Ngồi tù xong, tôi dùng hai mươi vạn kia mở quán net này.”
“Không ngờ Vu Mai là người như thế.” Từ Thiên Thành than thở, “Vậy tại sao anh lại đi tìm Vu Mai vay tiền?”
“Mấy tháng trước mẹ của tôi bị phát hiện ung thư gan, bác sĩ kiến nghị bà thay gan. Khoảng thời gian trước phía viện ở Bắc Kinh đã tìm được gan mới, nhưng phí phẫu thuật cần năm mươi vạn. Cha mẹ tôi mượn đông mượn tây đã gom gần ba mươi vạn, tôi nghĩ hết cách cũng chỉ thêm được mười vạn, còn thiếu mười vạn. Tôi vốn định bán tiệm net, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không tìm được ai mua. Tất cả rơi vào đường cùng, cũng vừa vặn ngày đó khi tôi đến trạm xe lửa đặt vé đi ngang qua sở sự vụ luật sư, muốn thử hỏi mượn Vu Mai chút ít. Nhưng Vu Mai hiểu lầm, cho rằng tôi muốn tống tiền cô ta, không đợi tôi nói xong cô ta liền nổi giận đùng đùng, chỉ vào mũi tôi quở trách, nói tôi muốn dùng vụ án đó tống tiền cô ta. Cuối cùng cô ta còn uy hiếp tôi nói, nếu tôi đeo bám cô ta nữa, cô ta sẽ cho tôi vào tù tiếp.”
Vu Mai cùng ngày hôm đó nổi giận đùng đùng, Ngô Bằng đương nhiên không rõ, đó là vì cô ấy vừa tận mắt thấy Lưu Tường Lâm và Vương Hủy hẹn họ, đang nghẹn một bụng tức giận ai bảo Ngô Bằng lại qua đó thành nơi trút giận.
“Anh hận Vu Mai không?”
“Khụ.” Ngô Bằng cười khổ một tiếng, “Nói thật, từng hận. Song ngồi tù hai năm tôi đã suy nghĩ cẩn thận, tôi lưu lạc đến tình trạng bây giờ kỳ thật không trách được ai khác, muốn trách cũng chỉ có thể trách chính mình, hết thảy đều là lựa chọn của mình. Mỗi người đều có quyền tự do lựa chọn, mà tôi lại chọn vi phạm tín ngưỡng của mình, chọn vi phạm đạo đức nghề nghiệp, coi thường pháp luật. Có lẽ đều là báo ứng, khiến mẹ tôi bị mắc căn bệnh này. Tôi lần này về là muốn tìm người tốt bán tiệm net, trở về bên cạnh mẹ hiếu kính với bà.” Nói xong, vành mắt Ngô Bằng lại hơi đỏ.
Từ Thiên Thành trở về đội đi thẳng đến phòng làm việc của Hạng Hạo Nhiên. Hạng Hạo Nhiên đang xem một bản fax, thấy Từ Thiên Thành tiến đến, bảo hắn ngồi xuống cũng thuận tay đưa fax cho hắn. Fax là viện tổng quát Vũ Cảnh gửi tới, nội dung đã chứng thật hôm xảy ra vụ án Ngô Bằng quả thật vẫn luôn ở bệnh viện.
“Xem ra đầu mối này cũng đã đứt.” Hạng Hạo Nhiên có chút phiền muộn nói.
“Vậy cũng chưa chắc, vẫn có chút thu hoạch.” Từ Thiên Thành buông fax, kể lại tường tận một lượt chuyện Vu Mai xúi giục Ngô Bằng.
“Nói vậy Vu Mai không phải thứ gì tốt?”
“Ừ.” Từ Thiên Thành gật đầu, “Xem ra phương hướng phá án của chúng ta bây giờ vẫn đúng, Vu Mai chắc chắn không phải ngẫu nhiên bị hại, thời gian dài chung quy sẽ xảy ra chuyện, cái chết của cô ta có khả năng chính là tranh chấp kiện tụng dẫn đến trả thù.”
“Đúng, song chúng ta phải khoanh phạm vi lớn, phải tiến hành điều tra hết các vụ kiện tụng của những luật sư đại diện sở sự vụ những năm gần đây.”
“Được, tôi lập tức đi làm.”
Nghiêm khắc mà nói, chứng cứ hành vi và phân tích dấu vết tâm lý chỉ là một loại suy đoán, không phải khoa học, so sánh cùng phương thức phá án nghiêm khắc tuân theo chứng cứ của cảnh sát có vẻ vô cùng trừu tượng. Cho nên trước khi quyết định đưa báo cáo phân tích của mình cho Hạng Hạo Nhiên, Hàn Ấn đã lén sưu tầm một ít chứng cứ thực tế.
Anh xin quyền kiểm tra kho số liệu nội bộ của đội, không ngờ rất nhanh đã được phê chuẩn. Anh tra xét một vòng trong kho số liệu và mạng nội bộ cảnh sát, kết quả giống với tư liệu của đội cho thấy thành phố Xuân Hải thậm chí xung quanh thành phố chỉ trong thời gian vài năm qua, chưa từng xảy ra vụ án nào thủ pháp giống án mạng hoa viên Cảnh Trình, song kết quả này không hề dao động suy nghĩ của Hàn Ấn.
Chưa phát hiện vụ án tương tự không có nghĩa hung thủ trước kia chưa từng gây án. Sát thủ liên hoàn cũng cần phát triển, sẽ từ một quá trình từ “Hưởng thụ kết quả” đơn thuần dần phát triển đến “Hưởng thụ quá trình”. Đại đa số sát thủ liên hoàn lần đầu giết người, đều là vì tâm trạng phẫn nộ chất chứa dưới tác dụng của sự cố nào đó lập tức bộc phát, vì vậy mất đi lý trí xúc động giết người, không có dự mưu, quá trình rất ngắn, đương nhiên cũng không có bố trí hiện trường cẩn thận như vậy.
Hai ngày nay Hàn Ấn lại xem đi xem lại tư liệu vụ án mấy lần, có thể nói từng chi tiết từng hình ảnh đều khắc thật sâu trong đầu anh. Tất cả chứng cứ đều chỉ hướng về phía phán đoán của mình, chẳng qua có một tiếc nuối —— Không có cơ hội đến hiện trường phát hiện án xem một chút, nếu không có thể xác nhận thêm nữa.
Hung thủ không phải lần đầu gây án, cũng sẽ không phải lần cuối cùng.
Hàn Ấn ôm tâm tình thấp thỏm đến phòng làm việc chi đội trưởng, Hạng Hạo Nhiên đang dựa bàn viết một phần tài liệu. Khi Hàn Ấn nói muốn báo cáo chút suy nghĩ về án mạng hoa viên Cảnh Trình, y không hỏi nhiều, cũng không dừng bút ngẩng đầu, chỉ ngắn gọn nói ra hai chữ: “Nói đi.”
Hàn Ấn kể đầu đuôi ngọn nguồn kết quả phân tích hai ngày qua của mình, tỉ mỉ nói ra, anh tự nhận là đã rất sống động, rất có sức thuyết phục. Hàn Ấn đầy cõi lòng chờ mong nhìn Hạng Hạo Nhiên, tưởng rằng y sẽ hỏi ra vài vấn đề để mình giải thích, không ngờ Hạng Hạo Nhiên chỉ hơi liếc nhìn anh, nhàn nhạt nói: “Nói xong rồi thì ra ngoài đi.”
Tựa như ném một tảng đá tới biển rộng, mình dùng hết toàn lực, nhưng không làm nổi lên một gợn sóng nào, Hàn Ấn bỗng thấy mất mát, khi ra cửa phòng tâm trạng vô cùng uể oải.
Nhưng Hạng Hạo Nhiên lúc này lại buông bút, ngẩng đầu nhìn lưng Hàn Ấn, rơi vào trầm tư ngắn ngủi.
Kinh nghiệm nhiều năm nói cho y biết, hung thủ lần đầu gây án sẽ không ung dung, tỉnh táo, không để lại một tí dấu vết như vậy, mà y cũng có một loại trực giác mãnh liệt là vụ án này còn chưa chấm dứt, hung thủ còn có thể tiếp tục nữa.
Nếu có thể lựa chọn, Hạng Hạo Nhiên trái lại rất hy vọng trực giác của mình và phân tích của Hàn Ấn đều sai, nếu không phòng pháp y sẽ lại có thêm một bộ thi thể!
Không, có lẽ sẽ là rất nhiều bộ!