Đêm Mưa Tử Thần - Anh Kỳ

Chương 23.1 - Tim Ta


Bạn đang đọc Đêm Mưa Tử Thần – Anh Kỳ – Chương 23.1 – Tim Ta


Ngày 16 tháng 9, 9h05.

Quách Tiểu Mễ nặng nề mở mắt, duỗi hai tay giãn chút gân cốt, cơ thể mỏi nhừ, hạ thể nóng rát, có chút căng đau. “Hòa thượng thối, thật biết giày vò, cả đêm không hề nhàn rỗi, uống thuốc là cái chắc!”

Quách Tiểu Mễ cau mày nhếch cái miệng nhỏ nhắn lầu bầu. Sau khi oán trách xong quay đầu, phát hiện trên bàn trang điểm đặt một xấp tiền mặt, khuôn mày lập tức giãn ra, “Xem ra không uổng phí sức lực, hòa thượng thối cảm thấy thỏa mãn bỏ đi đúng giờ.”

Cô xem xét tiền mặt trên bàn, trong đầu tính toán kế hoạch mua sắm, trên mặt bất giác đắp đầy nụ cười ngớ ngẩn. Chuyện cho tới giờ, Quách Tiểu Mễ càng ngày càng thấy may rằng mình lúc đầu đã đưa ra lựa chọn chính xác. Thà sống dầm mưa dãi nắng, mỗi ngày bôn ba được bữa nào hay bữa đó, không bằng lợi dụng tuổi trẻ sắc đẹp của mình mở đường tắt. Thà đem thanh xuân bỏ phí giãy giụa trong đau khổ và vất vả, không bằng dùng nó để giao dịch. Mà kết quả giao dịch, chính là làm cho cô từ một cô gái nông thôn chỉ có bằng trung cấp nghề, có thể không tốn chút sức nào sở hữu biệt thự riêng và xe thể thao đắt tiền, còn có thể mặc đồ hàng hiệu, ăn ở nhà hàng cao cấp, mỗi ngày đều có thể ngủ thẳng giấc, không làm việc lại có thể lấy được số tiền cha chú cả đời cũng không kiếm được.

Lên kế hoạch hành trình mua sắm hôm nay xong, Quách Tiểu Mễ từ trên giường đứng lên, lõa thể vào phòng tắm. Lúc đi ra, trên người có thêm cái quần lụa mỏng manh, đồng thể ngọc bích trong suốt thấp thoáng dưới voan mỏng, như ẩn như hiện càng thêm kiều diễm liêu nhân. Dọc theo thang gỗ trắng xoay tròn từ trên lầu đi xuống, Quách Tiểu Mễ ngửi được trong phòng khách có một mùi kỳ quái, mùi đó tanh tanh, giống như đã từng ngửi ở đâu đó.

Cô dùng sức hít mũi hai cái, dạo quanh tìm kiếm nơi phát ra mùi trong phòng khách, khi cô đi tới hành lang cửa vào, mùi đó càng ngày càng nồng. Thình lình, lòng bàn chân cô trượt một cái, thiếu chút nữa té ngã. Tiếp theo, cô nhìn thấy dưới chân giẫm lên một vũng chất lỏng màu đỏ tía dinh dính, khi còn chưa kịp phản ứng đây là gì, cô lại thấy được một đống thịt trắng… Đó là mùi máu tươi!

Quách Tiểu Mễ thét chói tai như phát điên tông cửa xông ra ngoài, lúc này đã bất chấp mình cơ hồ đang trần truồng, cô lao ra tiểu viện, vọt ra phố bổ nhào vào lòng một người qua đường không quen, trong miệng thì thào hai câu: Không có… Không có… Sau đó liền ngất xỉu.

Khu biệt thự Phẩm Hải, tiếp giáp bờ biển, chỉ cách biển lớn một quảng trường hoa viên. Tiểu khu tạo thành từ hơn 50 tòa biệt thự cửa riêng sân riêng, giá cả đắt đỏ khiến người thường khó bề tưởng nổi, là tiểu khu cao cấp nhất thành phố Xuân Hải hiện nay. Khi Hàn Ấn và Hạng Hạo Nhiên chạy tới, nhân viên cứu thương “120” đã kiểm tra xong cơ thể của Quách Tiểu Mễ lúc này đang truyền dịch. Quách Tiểu Mễ không có gì đáng ngại, chỉ bị chút khiếp sợ, cô ta cuộn mình trên băng-ca xe cấp cứu, cánh tay che lấy khuôn mặt, cơ thể dưới tấm chăn run rẩy bất an.

Cửa sân, một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi đang tiếp nhận câu hỏi của Lão Từ: “Tôi cũng là nghiệp chủ của tiểu khu, buổi sáng dắt chó đi dạo, lúc đi tới trước sân biệt thự này, đột nhiên cô bé kia la hét chạy đến, thoáng cái ngã vào lòng tôi, miệng lẩm bẩm hai câu liền té xỉu. Sau đó tôi lớn tiếng gọi bảo vệ vật tư…”


Một người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ nói tiếp: “Tôi khi ấy đang tuần tra trong tiểu khu, vừa nghe có người kêu cứu liền chạy tới. Tôi nhìn thấy ông ấy một tay dắt chó, một tay ôm cô gái, cô bé kia ăn mặc rất ít.” Bảo vệ chỉ người đàn ông trung niên, “Tôi hỏi ông ấy xảy ra chuyện gì? Ông ấy lắc đầu nói không biết, bảo tôi vào biệt thự xem sao, tôi lớn gan vào sân, đi tới cửa, cửa mở rộng, nhìn thấy trước có một ít vết máu chảy ra, sau đó lại đi vào trong nhìn, tôi nhìn thấy một đống thịt trắng…”

Môi bảo vệ run rẩy hai cái, sắc mặt trắng bệch, lời nói trở nên không lưu loát lắm. Ở một bên chú ý đối thoại của mọi người, Hạng Hạo Nhiên đại khái đã hiểu rõ tình huống, liền cùng Hàn Ấn tiến vào sân.

Sân ngăn nắp, hàng rào màu trắng vây quanh, bên trong đậu hai chiếc xe, một chiếc là mercedes benz SLK, một chiếc là Audi A6. Hàn Ấn chú ý tới cửa xe bên phía người lái của chiếc Audi khép hờ, trên cạnh cửa dường như có nửa dấu chân. Xuyên qua sân, đi vào cửa sảnh, hai người không khỏi lùi nửa người — Người chết là nam giới, người trói bằng sợi dây, đầu đông chân tây quỳ gối trước tấm cửa kính của cửa chính. Không, nói “đầu đông” có chút không chính xác, vì vốn dĩ không có đầu, thật ra bảo vệ nói một đống thịt trắng khá chuẩn xác. Người chết thoạt nhìn vóc dáng không cao, nhưng cực kỳ béo, hẳn là khoảng một trăm bảy một trăm tám mươi cân, cho nên đột ngột nhìn qua, quả thật như một đống thịt trắng chất đằng kia. Lưng người chết vẽ một cái “Đầu heo”, qua “phổ cập khoa học” của Hàn Ấn, Hạng Hạo Nhiên biết “heo” trong lục đạo luân hồi đồ đại biểu cho “Si”, nói cách khác, người chết bị hung thủ chọn vì hắn phạm vào “ngu si” trong thập ác nghiệp.

“Thời gian tử vong khoảng 4 giờ đến sáu giờ sáng, nguyên nhân còn đợi điều tra rõ. Đầu người chết liền với gốc cổ bị cắt mất, thủ pháp cũng sạch sẽ dứt khoát, chỗ cắt không có vết ứ đọng, không có máu tuần hoàn, hẳn là cắt sau khi chết.” Thoạt nhìn lại một đêm ngủ không ngon, mắt Lâm Hoan sưng đỏ giải thích.

Hạng Hạo Nhiên nhìn cảnh viên trong hiện trường khám nghiệm hỏi Lâm Hoan: “Tìm được vật gì chứng minh thân phận người chết không?”

“Còn chưa có. Trong quần áo cũng không phát hiện giấy tờ chứng minh.” Lâm Hoan chỉ vào một quầy trang sức nhỏ giữa hành lang, phía trên đặt quần áo của người chết, quần áo xếp rất chỉnh tề. Sau đó lại nói tiếp, “Từ tình trạng tụ máu đến xem, người chết hẳn đã bị xê dịch.”

“Hắn rất có thể từ trong biệt thự đi ra, muốn lái xe rời đi, lúc mở cửa xe, bị hung thủ ám toán. Kia hẳn là ô tô của người chết.” Hàn Ấn chỉ vào xe Audi trong sân nói.

Hạng Hạo Nhiên theo lời Hàn Ấn đánh giá ô tô vài cái, lại thuận thế ngẩng đầu nhìn về phía đường. Trên đèn đường bên cạnh đặt một máy quay, y chỉ chỉ, nói: “Nếu vậy, máy quay hẳn có thể ghi hình được.”


Hàn Ấn mừng rỡ: “Thật tốt quá, hung thủ lúc này có lẽ sẽ lộ ra chút dấu vết. Đến phòng vật tư tìm video nhé?”

“Phương Vũ đi.” Lão Từ ghi chép xong đi tới trước mặt hai người nói, “Tôi vừa mới hỏi bảo vệ, hắn nói bình thường chỉ có cô bé kia ở đây, không thấy có ai từng tới, chẳng qua thỉnh thoảng có thể nhìn thấy trong sân có thêm chiếc xe Audi.”

“Nhìn cô bé kia chỉ chừng hai mươi tuổi, sống ở biệt thự xa hoa như vậy, lái xe thể thao đắt tiền, còn có một anh bạn Audi thần bí…”

“Cô ta có thể là được bao dưỡng.” Hàn Ấn tiếp lời Hạng Hạo Nhiên.

“Bao dưỡng cô ta hẳn là người chết, Lão Từ vào xe tìm xem, xem có thể tìm được ví tiền, bằng lái xe gì không.” Hạng Hạo Nhiên nói với Lão Từ, rồi nói với Hàn Ấn, “Xem ra, chỉ có cô bé kia mới có thể chứng minh thân phận của người chết. Đi thôi, cô ta chắc đã bình tĩnh lại rồi, hỏi thử xem.” Sợ cô gái căng thẳng, Hạng Hạo Nhiên chờ dưới xe, để mình Hàn Ấn lên xe cấp cứu hỏi.

“Cô tên gì?” Hàn Ấn ngồi đối diện Quách Tiểu Mễ, nhíu nhẹ mày hỏi.

“Quách Tiểu Mễ.” Quách Tiểu Mễ ngập ngừng nói.

“Bao nhiêu tuổi rồi?”

“22 tuổi.”


“Người ở đâu?”

“Người Trường Loan thành phố Bắc Sơn.”

Hàn Ấn biết đây là một trấn nhỏ gần thành phố Xuân Hải, “Cô có quan hệ thế nào với người chết?”

Quách Tiểu Mễ cắn môi, tay xoắn tấm chăn, dường như có chút khó mở miệng. Hàn Ấn nhìn ra cô ta mất tự nhiên, liền đổi cách hỏi, “Tại sao cô quen người chết.”

“Tôi đến Xuân Hải học ngành du lịch Trung Quốc, sau khi tốt nghiệp tìm việc làm, nhìn thấy Chùa Hồ Từ tuyển hướng dẫn du lịch, liền đến nhận lời. Về sau thì quen ông ấy…” Giọng Quách Tiểu Mễ càng ngày càng nhỏ.

“Ông ta là ai?”

“Là… Là thủ tọa chùa Hồ Từ, Trí Trượng pháp sư.” Nói đến cái tên này, Quách Tiểu Mễ nhớ tới cảnh tượng thi thể mình nhìn thấy, thân thể run rẩy dữ dội hơn. Chỉ trong thời gian ngắn, vì phá án, Hàn Ấn đã có chút hiểu rõ lĩnh vực tôn giáo. Anh biết địa vị “thủ tọa” trong chùa chiền này chỉ phương trượng, thông tục gọi là hai tay nắm giữ chùa.

Không ngờ nạn nhân lại là người có địa vị khá cao trong phật môn như vậy, Hàn Ấn không khỏi liếc nhìn Hạng Hạo Nhiên, vẻ mặt Hạng Hạo Nhiên cũng kinh ngạc không thôi. Lúc này, Lão Từ cầm một ví tiền trong tay đi tới, ví tiền hẳn tìm được trong xe, Lão Từ từ bên trong rút ra giấy chứng minh đưa cho Hàn Ấn. Hàn Ấn đưa giấy chứng minh về phía Quách Tiểu Mễ, “Là người này đúng không? Ông ta là thủ tọa của chùa Hồ Từ?”

Thấy Quách Tiểu Mễ gật đầu khẳng định, Hàn Ấn lại truy hỏi: “Cô chắc chắn thi thể trong biệt thự chính là ông ta?”

“Dạ, trên cánh tay ông ta có một hình xăm rất dễ nhớ.”


“Sáng nay, cô có nghe động tĩnh gì không?”

“Không có. Lúc ông ấy thay đồ tôi đã ngủ rồi, ngủ rất say, cái gì cũng không nghe được.” Quách Tiểu Mễ dùng sức lắc đầu, như đang nóng lòng cho thấy sự trong sạch của mình, sau đó lại nói tiếp, “Ông ấy khuya lắm mới đến đây, từ đó giày vò đến sáng, sợ bị bắt gặp, lúc nào bốn, năm giờ cũng đã đi mất.”

“Cô có tiếp xúc với những người quanh Trí Trượng pháp sư không?”

“Tôi chưa từng ra ngoài cùng ông ấy. Ông ấy một tuần đến hai lần, bình thường là thứ ba và chủ nhật, những lúc còn lại ông ta không cho tôi tìm ông ta, thật sự có việc gấp thì gọi điện thoại cho ông ta.”

Hàn Ấn từ trên xe cấp cứu đi xuống, lắc đầu với Hạng Hạo Nhiên và Lão Từ nói: “Xem ra cô ta không hiểu rõ người chết lắm, những đầu mối khó nói càng nhiều hơn.”

“Không cần cô ta nói nữa, việc này chẳng phải đã rõ ràng sao?” Lão Từ tiếp lời, “Một hòa thượng trong chùa, vừa có biệt thự xa xỉ, vừa có xe thể thao đắt tiền, còn bao dưỡng gái, tuyệt đối phù hợp với tiêu chuẩn nạn nhân hung thủ lựa chọn.”

“Đúng đấy!” Hàn Ấn gật đầu tán đồng, “Người trong phật môn, dạy người theo thiện, chú trọng luân lý, tuyên dương nhân quả, mà bản thân lại không hết lòng tin theo, ngược lại tham lam, tà dâm, không phải ngu si, thì còn là gì? Lựa chọn của hung thủ thật sự rất chuẩn xác, đáng tiếc, trước đó tôi không ngờ tới điểm này.”

“Việc này không thể trách cậu, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai lại tin pháp sư chùa Hồ Từ lại xa hoa lãng phí như thế.” Hạng Hạo Nhiên an ủi Hàn Ấn, lại hỏi, “Cắt đầu là trừng phạt gì?”

“Là một loại địa ngục trừng phạt tên Địa ngục chặt đầu, đối tượng trừng phạt đa số là những kẻ tôn quý, địa vị cao thượng.” Hàn Ấn đáp.

Hạng Hạo Nhiên gật đầu, dặn dò Lão Từ: “Vậy đi, tôi và Tiểu Hàn đến chùa Hồ Từ, tìm hiểu tình hình cụ thể, cậu mang vài người đi xung quanh cẩn thận hỏi thăm, hung thủ gây án buổi sáng nói không chừng sẽ có người chứng kiến, còn nữa, Phương Vũ trở về, bảo cậu ấy tranh thủ xem máy quay, có phát hiện lập tức cho tôi biết.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.