Bạn đang đọc Đêm Mưa Tử Thần – Anh Kỳ – Chương 14.4
Hắn từng là học sinh giỏi khoa máy tính của một trường cao đẳng nổi tiếng, nhưng hắn không có ý học hành, một lòng muốn gây dựng sự nghiệp. Song muốn gây dựng sự nghiệp thì cứ gây dựng sự nghiệp thôi, làm tốt nói không chừng cũng có thể làm ra một công ty như công ty IT. Nhưng anh chàng này lại kiếm tẩu thiên phong, làm hacker mới nổi, chuyên trộm lấy việc riêng và tài khoản tài chính trong máy tính người khác tiến hành bán phá giá. Trên mạng có một từ là “Bắt thịt gà”, chính là hình dung hành động như vậy.
(Kiếm tẩu thiên phong là kiếm đi theo đường lệch, mang hàm ý tìm kiếm những phương pháp bất bình thường để giải quyết vấn đề.)
Bắt một ít “thịt gà”, Vương Đại Hải cảm thấy quá lao lực, tiền cũng kiếm chậm, liền tính toán dứt khoát sáng lập một trang web tình dục. Hắn dựa vào thu hút hội viên làm thủ đoạn kiếm tiền, đồng thời lại thông qua quảng bá internet buôn bán lượng lớn sách báo và đĩa dâm ô tình dục.
Khi ấy Hạng Hạo Nhiên và Từ Thiên Thành đều trong tổ chuyên án, bắt anh chàng này phải mất sức rất lớn. Tổ chuyên án dẫn đầu sở tỉnh hao phí thời gian khá lớn, trước sau không cách nào tập trung được IP xác thực của Vương Đại Hải, đành phải đi đường tắt, từ bỏ truy tìm trên internet, ngược lại bắt đầu theo dõi xe nhận hàng của hậu cần công ty, cùng tra tìm nguồn gốc chế tạo băng đĩa và sách báo, cuối cùng thông qua một xưởng in ấn nhỏ kinh doanh trái phép, mới tìm hiểu nguồn gốc bắt được Vương Đại Hải.
Vương Đại Hải sau khi vào tù, giá trị bản thân mới được phát huy thật sự. Hắn tích cực phối hợp với giám ngục, tiến hành đào tạo kiến thức internet cho một vài phạm nhân thậm chí giám ngục có đam mê học tập, hơn nữa chủ động gánh chịu công tác bảo vệ thường nhật ưu hóa internet nhà giam và website chính phủ… Không chỉ thế, hắn còn thông qua tự biên soạn một vài phần mềm nhỏ để phía công tác hành chính nhà tù được cung cấp hỗ trợ điện tử hóa hơn. Bởi vậy, hắn cũng được thả ra trước thời hạn.
Giống với rất nhiều người, đối với thanh niên lầm đường lạc lối như Vương Đại Hải, Hạng Hạo Nhiên cũng cảm thấy vô cùng tiếc hận. Thông qua một vài cuộc nói chuyện thẩm vấn năm đó cùng với những gì y biết sau sự việc, Hạng Hạo Nhiên biết bản tính hắn không xấu, giống với những thanh niên ôm mộng gây dựng sự nghiệp, hắn cũng có một mặt tích cực hướng về phía trước, chỉ là quá mức gấp gáp với lợi trước mắt, dùng tinh lực vào lệch đường tà đạo. Nhưng pháp luật vẫn là pháp luật, bạn sai phạm sẽ bị trừng phạt tương ứng. Hạng Hạo Nhiên tưởng rằng thông qua cải tạo của nhà tù, có thể khiến Vương Đại Hải nhận thức được sai lầm, kịp thời suy ngẫm lại những việc sai trái đã qua, đi vào chính đạo, không ngờ hắn lại đi vào đường cũ, vì vậy Hạng Hạo Nhiên sẽ tìm cách tự gặp anh chàng này.
Hạng Hạo Nhiên cùng Lão Từ, Phương Vũ tới trước sở cảnh sát Vương Đại Hải cư trú tìm hiểu tình hình, từ chỗ cảnh sát khu vực biết được, Vương Đại Hải sau khi ra khỏi trại giam tỉnh trở lại thành phố vẫn khá an phận, không xía vào chuyện rắc rối nào, song cũng không tìm được công việc nghiệm túc, chủ yếu dựa vào bày sạp sách báo ở trạm vận chuyển khách đường dài duy trì sinh kế. Vì vậy, ba người lại đuổi tới trạm khách vận đường dài.
Tới nơi, ba người từ trên xe bước xuống, xa xa đã thấy Vương Đại Hải trong tay giở quyển sách đang ra sức gào to. Hắn vẫn như cũ, gầy đét như cọng đay. Khi tầm mắt chạm nhau, không biết tại sao, Vương Đại Hải quẳng quyển sách trong tay, xoa người chạy bán sống bán chết. Ba người đầu tiên là sửng sốt, sau khi kịp phản ứng Từ Thiên Thành chụp mạnh Phương Vũ một cái, ngoài miệng hét lên: “Ngây ra làm gì, còn không đuổi theo!” Phương Vũ chạy theo, Từ Thiên Thành và Hạng Hạo Nhiên trở ngược lên xe, cũng đuổi theo qua đó.
Vương Đại Hải không phải đối thủ của Phương Vũ, chạy hai ba trăm mét, cơ thể liền bắt đầu trì lại. Phương Vũ xem xét chuẩn cơ hội nhào về phía trước ấn ngã hắn xuống đất, ngay sau đó một đầu gối chặn lên người hắn, xoay ngược hai tay ra sau, gọn gàng còng lại. Lúc này, Lão Từ vừa lái xe tới. Mở cửa sau xe, Phương Vũ nhẹ nhàng nhấc lên, cơ hồ là ném Vương Đại Hải ra chỗ ngồi sau xe, bản thân cũng theo lên, cùng Hạng Hạo Nhiên một trái một phải kẹp hắn ở giữa.
Vương Đại Hải vừa lên xe đã luôn miệng cuống quít xin tha: “Anh Hạng, anh Từ, mấy anh tha cho, em không bao giờ bán mấy thứ này nữa được không, cho em một cơ hội đi!”
Từ Thiên Thành từ vị trí lái quay đầu nhìn qua, thấy Vương Đại Hải miệng đầy máu, dáng vẻ thê thảm, có chút khó chịu. Hắn gật đầu với Phương Vũ, ý bảo cậu ta mở còng tay, sau đó lấy ra một hộp giấy ném vào lòng Vương Đại Hải, nói: “Thằng nhóc mày có phải lại làm trò cũ?”
Vương Đại Hải lau miệng, nhe răng nói: “Chỉ là vài món hàng tồn trước kia, ném thì tiếc quá, trộn lại đem bán chút đỉnh.”
“Thành thật chút đi! Cậu bán sách bậy mà còn ra vẻ có lý!” Phương Vũ bộp gáy Vương Đại Hải, tiếp theo từ trong bao lấy ra một túi vật chứng, bên trong chính là quyển tạp chí sắc tình ở hiện trường Khổng Gia Tín bị giết. Phương Vũ giơ túi vật chứng lên trước mắt Vương Đại Hải: “Xem thử sách này có phải của cậu không?”
Vương Đại Hải ra vẻ xem xét, sờ gáy, nói: “Hình như chưa từng bán.”
“Thằng nhóc cậu còn giả vờ, nói cho cậu biết, trên sách này có thể có dấu tay của cậu, hơn nữa sách là chúng tôi tìm được ở hiện trường giết người…”
Không đợi Từ Thiên Thành nói xong, Vương Đại Hải liền đỏ mặt tía tai cướp lời: “Anh Từ, anh Từ, em sai rồi, sách là của em, nhưng giết người thì không có chút liên quan nào hết! Em mà có can đảm đó, còn bày đặt mở quầy hàng làm gì!”
“Được rồi, biết cậu không có bản lĩnh đó! Nhớ kỹ lại xem, sách đã bán cho ai?” Từ Thiên Thành tức giận nói.
“Em chưa nghĩ ra mà, một ngày bán nhiều như vậy, thật sự không nhớ được, không phải em không muốn giúp đâu.” Vương Đại Hải ý thức được mình lỡ miệng, le lưỡi, cười xòa.
“Cho cậu nhớ kỹ lại đó, cậu có suy nghĩ không? Mở miệng đã nói!” Phương Vũ lại đẩy Vương Đại Hải.
“Đại ca, em thật sự không nhớ ra! Bình thường khách hàng mua loại sách này, em đều cố ý không nhìn hắn, lo hắn sợ bỏ chạy. Hay là vậy đi, anh tha cho em về ngẫm lại, nhớ ra nhất định sẽ gọi điện cho anh.”
Hạng Hạo Nhiên nhìn ra Vương Đại Hải không giống như đang dùng mánh lới, làm khó hắn cũng vô dụng, liền đưa mắt ra lệnh cho Từ Thiên Thành. Từ Thiên Thành lấy ra thẻ liên lạc cảnh sát cho Vương Đại Hải, tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Cái thằng nhóc cậu, có đầu óc có kỹ thuật, sao lại không làm những chuyện đàng hoàng chứ?”
“Chuyện đàng hoàng? Ai mà không muốn làm công việc đàng hoàng? Nhưng em không có được bằng tốt nghiệp đại học, thứ hai, em lại từng làm những chuyện này, trong giới cũng coi như có chút tiếng xấu, đâu có công ty nào dám dùng em?” Nhắc tới việc này, Vương Đại Hại dường như đầy bụng tủi hờn, “Em nói thật với mấy anh, lúc mới ra đời, em cũng tìm việc làm khắp nơi, nhưng người ta vừa nghe nói em từng ngồi tù, hơn nữa phạm mấy tội đồi trụy này, ánh mắt nhìn em chỉ có hai chữ — Khinh bỉ! Anh không biết cảm giác đó đâu, tựa như bị người dùng dao nhíp đâm chọt vào tim vậy, vài lần như thế có thể khiến người ta thương tích đầy mình. Nhưng anh cũng không thể trách người khác, sai đều do tội của anh, anh mặt ngoài phải tỏ vẻ cười bồi, chỉ có thể về nhà chui vào trong chăn rơi nước mắt. Hơn nữa vừa nghe 《 lão nam hài 》kia, nước mắt càng ào ạt, nghe lần nào khóc lần nấy, chỉ cảm thấy ca từ như viết về em. Bây giờ em hiểu xã hội này khó sống lắm, còn chẳng bằng ở cục cảnh sát, đến giờ ăn, đến giờ ngủ, không hề có bất kỳ áp lực nào!”
Vương Đại Hải lải nhải càm ràm một trận, làm cho người ta có chút buồn cười. Từ Thiên Thành cười nói: “Muốn quay về cục cảnh sát? Vậy không thành vấn đề, chuyện cỏn con này dễ làm. Hay là bây giờ cậu theo chúng tôi đi ngay nhé? Ôi chao, đúng rồi, hồi đó không phải cậu nói trong tay có mấy hạng mục tốt sao, tại sao không tìm người đầu tư?”
“Đầu gió bay giờ tanh tưởi lắm, thẩm tra tín dụng đặc biệt nghiêm khắc, em ấy à, đừng có đùa! Ha ha, hay là, cục cảnh sát các anh thuê em đi?”
“Sau đó cậu sẽ đưa cả chúng tôi ra bán?” Từ Thiên Thành cũng đùa theo, “Thằng nhóc cậu cứ ở đó mà lắm mồm đi! Không lãng phí thời gian với cậu nữa, trở về nghĩ cho kỹ lại, cút đi!”
Phương Vũ xuống xe trước dành ra chỗ, Vương Đại Hải đứng dậy đang muốn xuống xe, Hạng Hạo Nhiên đột nhiên kéo cánh tay hắn đè hắn xuống, từ trong túi lấy danh thiếp đưa cho hắn: “Cầm tờ danh thiếp này, dựa theo địa chỉ trên đó tìm người trên danh thiếp này, nói cho hắn biết là tôi đưa cho cậu. Hắn là một người bạn của tôi, đang chuẩn bị một trang web mua sắm, cần nhân viên kỹ thuật ở mảng internet, cậu đi thử xem.”
Vương Đại Hải nhận danh thiếp, lật mặt trước nhìn mấy lần, nhất thời nói không ra lời, nghẹn trong chốc lát, nước mắt đảo quanh vành mắt gật mạnh đầu nói tạ ơn. Hạng Hạo Nhiên nhìn không được cảnh tượng này, lắc đầu tỏ vẻ không có gì, lại quay mặt qua chỗ khác phất tay ý bảo hắn xuống xe, sau đó dặn dò Lão Từ lái xe. Sau khi ô tô khởi động, Lão Từ hỏi Hạng Hạo Nhiên về đội hay đi đâu. Hạng Hạo Nhiên bảo hắn gọi điện thoại cho Hàn Ấn, hỏi xem tình hình bên kia, sau đó tìm một chỗ gặp mặt báo cáo tiến triển hôm nay.
Ô tô đã lái rất xa, Vương Đại Hải còn đứng tại chỗ, trong tay hắn nắm thật chặt tấm danh thiếp kia, trong miệng vẫn không ngừng nói cám ơn. Nhìn ra được, là tự đáy lòng hắn.
“Nguyên nhân cái chết của Liễu Thuần là vì hiểu lầm!” Trong bãi đỗ xe Vượng Khách mỹ thực thành, Hàn Ấn chỉ vào giữa vị trí hai xe, nói với Hạng Hạo Nhiên, lão Từ và Phương Vũ bên cạnh, “Đêm đó Liễu Thuần và Lý Tiểu Uyển từ nhà hàng đi ra, không trực tiếp lên xe, mà đứng ở đây tán gẫu chốc lát, trong lúc vui đùa đã nhắc tới từ hối lộ đút lót. Khi chia tay, vì hẹn gặp Liễu Thuần là do Lý Tiểu Uyển nên cảm thấy có chút ngại ngùng, liền đưa cho Liễu Thuần tờ phiếu mua hàng một ngàn đồng. Mà khi đó hung thủ ngồi trong xe phía sau, hắn mắt thấy cả quá trình này. Có lẽ hắn quen Liễu Thuần, hoặc từng gặp mặt một lần, tóm lại chắc chắn hắn biết thân phận công chức của Liễu Thuần, cho nên đương nhiên cho rằng Liễu Thuần đang nhận hối lộ. Mà chỉ một hiểu lầm này đã khiến hung thủ vốn đang trong phẫn uất cực độ nảy sinh phản ứng quá khích, vì vậy hắn theo dõi Liễu Thuần, cuối cùng áp dụng phạm tội.”
Hàn Ấn dừng câu chuyện liếc nhìn mọi người ở đây, họ đều cúi đầu rơi vào trầm tư. Hàn Ấn tiếp tục nói: “Hiện giờ tôi cho rằng, đã có thể phán định đại án 9.12 và án mạng liên hoàn là cùng một hung thủ gây nên. Liễu Thuần là người bị hại đầu tiên của hắn, hắn lấy đi dây chuyền làm kỷ niệm, nhưng không cẩn thận đánh rơi ở hiện trường án mạng của Cao Á Nhân.”
Cách một năm, chân tướng Liễu Thuần bị giết rốt cuộc đã trồi lên mặt nước. Tinh anh cả cảnh đội đã dốc hết, toàn lực truy xét chân tướng một năm trước, vậy mà đơn giản như thế, hoang đường như thế, dễ dàng như thế bị Hàn Ấn tra xét ra. Trong lòng đám Từ Thiên Thành, Phương Vũ giống như lật đổ bình ngũ vị, có loại mùi vị nói không nên lời. Tâm tình Hạng Hạo Nhiên phức tạp hơn chút, chỉ một hiểu lầm khiến vợ mình mất mạng, hủy diệt gia đình của họ, hủy diệt tương lai của những người còn sống. Đây là ý trời trêu người, cũng là một trừng phạt — là trừng phạt với kẻ bất trung với gia đình sao? Vậy kẻ bị trừng phạt phải là tôi, chứ không phải Tiểu Thuần, không phải sao?
Chân tướng đều ở trước mắt, cảm giác bứt rứt trong lòng Hạng Hạo Nhiên cũng không được hóa giải, ngược lại càng thêm mãnh liệt.
Trời bắt đầu sập tối, ánh chiều tà xa xa dần bị ánh sáng đèn đường thay thế, ánh sáng xuyên thấu qua đám cây ngô đồng Pháp chiếu xiên giữa bãi đỗ xe, mấy bóng dáng thật dài như pho tượng ngưng kết lại trong suy nghĩ riêng của mỗi người. Đó như một loại cầu nguyện, khẩn cầu người đã khuất lên đường tới thiên đường bình an.
Im lặng hồi lâu, Lão Từ hỏi: “Nếu là cùng một hung thủ, tại sao án Liễu Thuần lại khác biệt với án mạng liên hoàn lúc này lớn như vậy? Còn nữa…”
Lão Từ còn chưa hỏi xong, Hạng Hạng Nhiên đã cắt ngang hắn: “Đi thôi, vào trong rồi nói rõ ràng hơn. Nếu đã tới, thì ăn một bữa cơm đã. Trong khoảng thời gian này mọi người đã khổ cực, nhất là Tiểu Hàn, còn thức suốt đêm. Hôm nay tôi mời, các cậu cứ thoải mái gọi.” Hạng Hạo Nhiên nói xong dẫn đầu đi về hướng nhà hàng, mọi người liền theo sau vào nhà hàng.
Phục vụ viên dẫn mọi người tới nhã gian, bưng trà rót nước đưa thực đơn lên. Hạng Hạo Nhiên tiện tay ném thực đơn trước mặt Lão Từ và Phương Vũ, bảo họ muốn ăn gì cứ gọi. Hai người cũng thông thạo, không nhìn thực đơn thuận miệng gọi vài món, phục vụ viên sau khi ghi nhớ thì lui ra.
Sau khi phục vụ viên ra ngoài, mọi người liền không nhịn được hỏi dồn: “Án Liễu Thuần và án mạng liên hoàn hiện nay tại sao khác biệt lớn như vậy? Tại sao hung thủ cách thời gian dài như vậy mới tiếp tục gây án? Lần này tại sao tần suất gây án lại cao như thế? Tại sao lại nghi thức? Tại sao nghi thức không xuất hiện trong án Liễu Thuần?”
Hàn Ấn cầm lấy bình trà rót thêm nước cho mọi người, tự mình cũng rót một chén uống ngay vài ngụm, điều chỉnh lại tâm trạng, mới ngẩng đầu nói: “Từ biểu hiện đến xem, đại án 9.12 quả thật trái ngược hoàn toàn với án mạng liên hoàn bắt đầu một năm sau, song khi chúng ta đặt loại hiện tượng này vào mức độ tâm lý sát thủ biến thái để phân tích, sẽ nhìn thấy tính hợp lý của nó.
Hình thành tâm lý biến thái sẽ có một quá trình tích lũy khá dài, tìm ngược dòng thời gian, thậm chí có thể ngược dòng đến thời kỳ thơ ấu của một người. Mà từ tâm lý biến thái đến giết người biết thái, cũng đều cần một quá trình từ bắt đầu đến phát triển. Chúng ta đã biết hung thủ thuộc dạng sát thủ theo đuổi quyền lực, hắn khi áp dụng gây án ảo tưởng mình có thân phận nào đó, có quyền lực và nghĩa vụ xét xử, trừng phạt người khác. Nói cách khác, trong nhân cách của hắn có một mặt cố chấp vọng tưởng. Mà từ quá trình hắn liên tục gây án đến xem, hắn cơ hồ dùng phương thức bắt buộc, nghiêm khắc, tinh vi chấp hành từng phân đoạn, hơn nữa trầm mê trong theo đuổi sự hoàn mỹ. Mặc dù trước mắt vẫn không cách nào đoán tính logic của cả nghi thức như thế nào, nhưng với những vật mà hung thủ lựa chọn vạch tội, vô cùng thích đáng. Vì vậy phán đoán, cố chấp vọng tưởng của hung thủ đã phát triển đến một loại bệnh trạng cực độ, tạo thành chướng ngại trên nhân cách, tâm lý học gọi là chướng ngại nhân cách kiểu cố chấp, cũng có thể gọi là cố chấp cuồng.
Chướng ngại nhân cách kiểu cố chấp phản ứng quá khích chủ yếu đến từ chính Vọng tưởng bản thân vĩ đại và bị hãm hại, nó có ba giai đoạn phát triển tâm lý — trốn tránh, tự vệ, tiến công. Với hung thủ của vụ án này, ban đầu khi hắn bị suy sụp, sẽ chọn yên lặng thừa nhận, hoặc giả vờ như chuyện đó không có ảnh hưởng gì đến hắn, đồng thời lại thông qua tái hiện quy tắc hành vi bản thân để tránh suy sụp. Nhưng theo sự suy sụp lặp đi lặp lại, tâm lý hung thủ bắt đầu sinh ra sợ hãi, lo âu thậm chí cả phẫn nộ. Lúc này tâm tình càng ngày càng mãnh liệt, hắn liền phải tìm kiếm giải thoát. Bởi vì ảo tưởng vĩ đại với bản thân, hắn quy kết nguyên nhân bản thân gặp phải ngăn trở vào sai lầm của người khác, cho rằng những gì mình gặp phải đều do lỗi của mọi người hãm hại đưa đến, nhất là những người nắm quyền thế trong tay, có thể thay đổi vận mệnh người khác. Đây chính là nguyên nhân sau này trong khi hắn phạm tội, lựa chọn những người có địa vị nhất định trong xã hội, lại thiếu hụt đạo đức nghiêm trọng làm đối tượng gây hại. Hung thủ giai đoạn này bắt đầu có đặc thù tính cách phản xã hội, ảo tưởng bạo lực cũng thành một loại phương thức phóng thích bản thân của hắn. Tới giai đoạn thứ ba, cũng chính là đêm Liễu Thuần bị hại, hung thủ nhất định đang trải qua hoặc vừa trải qua lần đả kích quan trọng trong đời, hơn nữa nhân tố kích thích tích lũy lúc trước, khiến lo lắng và phẫn nộ trong hắn đều đạt tới hoàn cảnh không thể ức chế. Mà hiểu lầm với Liễu Thuần, cuối cùng khiến hắn biến ảo tưởng bạo lực thành phạm tội thực tế.”
“Nói vậy, Liễu Thuần chính là chìa khóa giải phóng ác ma kia?” Hạng Hạo Nhiên thì thào nói.
“Không! Không phải Liễu Thần cũng sẽ là người khác, cô ấy chỉ xuất hiện sai thời gian sai địa điểm.” Hàn Ấn nhìn Hạng Hạo Nhiên, tiếp tục nói, “Chính lúc này là xúc động phạm tội có chứa tính ngẫu nhiên, khiến lo lắng và phẫn nộ trong lòng hung thủ quét sạch. Sinh lý và tâm lý của hắn đều nhận được thỏa mãn trước nay chưa từng có, thế nên trong cuộc sống của hắn về sau sẽ thường xuyên hồi vị. Nhưng tâm trạng phấn khởi chung quy sẽ nguội xuống, một phần nhân cách từng được giáo dục bình thường, có đạo đức lương tri lần nữa hiện ra, cảm giác tội ác của kẻ giết người liền tự nhiên nảy sinh, đồng thời sự đuổi bắt của cảnh sát cũng làm hắn nảy sinh sợ hãi. Vì vậy, cảm giác tội lỗi và sợ hãi trở thành sự quấy nhiễu mới với hắn, cảm giác lo âu theo tuần hoàn ác tính tràn ra. Bởi vì lúc trước đã trải qua một phần phóng thích hoàn mỹ, vì vậy hắn bắt đầu khát vọng tái hiện loại cảm giác này, bởi vậy sinh lý và tâm lý, lý trí và dục vọng của hắn bắt đầu một ván cờ thống khổ. Mà ván cờ này tới cùng có thể duy trì bao lâu, không ai biết, nhưng có thể đoán được kết cục của hắn — cơ thể cuối cùng không chống cự được sự khống chế của linh hồn. Theo nhân tố kích thích lại xuất hiện, hung thủ cuối cùng chọn cầm lấy dao mổ, bắt đầu con đường giết chóc của hắn.
Trong thời gian này hung thủ còn có thể có một quá trình chỉ đạo tâm lý bản thân, hắn cần logic hóa lý do giết chóc của mình, hợp lý hóa hành vi của mình, vì vậy liền nhờ vào hoặc sáng tạo nghi thức nào đó — Nghi thức trở thành cơ sở lý luận của kẻ bị giết.”
Hàn Ấn dừng một chút, tỏ vẻ khó chịu, nói: “Nếu như không có gì bất ngờ, cuộc giết chóc này có lẽ sẽ tiến hành không điểm dừng, bởi vì giết người đã trở thành phương thức hung thủ theo đuổi quyền lực thu được cảm giác an toàn.”
Hàn Ấn giải thích một mạch tường tận thấu triệt, dùng lý luận kết hợp với vụ án thực tế, trả lời vấn đề của mọi người rõ ràng, dễ hiểu. Mọi người không nhịn được nghe đến nhập thần, thức ăn lên một hồi rồi mà vẫn không động đũa, mãi đến khi ông chủ nhà hàng tiến đến, họ mới hồi phục lại tinh thần.
Ông chủ nhà hàng là bạn nhiều năm của Lão Từ và Hạng Hạo Nhiên, nghe nói mọi người tới, cố ý sang đây đưa lên một mâm đựng trái cây, còn cho thêm hai món ăn — Một dĩa cua đồng, một dĩa sashimi tươi. Vốn dĩ lão Từ và Phương Vũ đã không khách khí gọi một bàn đầy, hiện giờ lại càng thịnh soạn.
Ông chủ xã giao một lát, khách khi ra cửa. Hạng Hạo Nhiên mời mọi người động đũa, Lão Từ và Phương Vũ nhìn chằm chằm một bàn đồ ăn, hình như có chút chưa đủ hài lòng, thở vắn than dài. Hạng Hạo Nhiên biết hai sâu rượu này nhất định là bị cua đồng và sashimi kia dẫn dắt con sâu rượu ra, không nhịn được vừa bực mình vừa buồn cười, mắng: “Xem hai người không có tiền đồ kia, được rồi, uống chút rượu đi, tôi lái xe.”
Hạng Hạo Nhiên vừa nói xong, hai người vừa rồi còn có chút không vui mấy thoáng cái đã sinh long hoạt hổ. “Đúng vậy! Dù sao bây giờ là thời gian tan tầm, có sashimi và cua tươi, không uống rượu thì quá lãng phí!” Phương Vũ cười hắc hắc nói, còn Lão Từ đã sớm chạy khỏi phòng, hét gọi phục vụ viên mang rượu lên.
“Cậu cũng uống chút chứ?” Hạng Hạo Nhiên hỏi Hàn Ấn.
“Không được, tửu lượng tôi không tốt, uống không được.” Hàn Ấn chối từ.
“Uống không được thì uống ít thôi, gọi cho Hàn Tử vài chai bia!” Phương Vũ hướng ra ngoài cửa hô.
Rượu thật là một thứ kỳ diệu, nó không phải nhu yếu phẩm của cuộc sống, nhưng khi có bất kỳ tâm trạng nào cũng có thể nhớ đến nó. Lúc vui vẻ cũng uống, lúc đau khổ cũng uống. Hạnh phúc cũng uống, chịu tội cũng uống. Hôn sự cũng uống, tang ma cũng uống… Tóm lại, không rượu không thành vui, không rượu không thành cuộc.
Quả nhiên, rượu vừa lên bàn, bầu không khí liền thân thiện hẳn, ngay cả Hạng Hạo Nhiên luôn nghiêm túc cũng bị cuốn theo, mặt lộ nụ cười, ở bên uống trà cùng trò chuyện. Hàn Ấn thì uống bia như uống rượu trắng, không nhanh không chậm nhẹ nhàng uống rót, rước lấy một trận cười nhạo của mọi người. Lão Từ, Phương Vũ thì không cố kỵ nhiều, thật vất vả mới có cơ hội, sao không tha hồ ăn uống được? Uống cạn một chai, lại thêm một chai, qua mấy chai, sắc mặt họ đỏ bừng, lưỡi cũng bắt đầu tê.
Rượu uống nhiều ăn nói tự nhiên hơn, vả lại Lão Từ và Phương Vũ trời nam đất bắc gì cũng có thể tán gẫu được, tán chẳng biết sao lại tán đến vụ án, nhắc tới Cao Á Nhân.
Nhắc tới Cao Á Nhân, Lão Từ ra vẻ hận đến ngứa răng, phóng ra một câu không ăn nhập với nghề: “Miệng đen như Cao Á Nhân, con mẹ nó đáng chết! Cậu nói xem mấy năm nay, mấy người gọi là chuyên gia như hắn đã gây họa cho biết bao cổ đông chứ! Tôi nói chuyện với mấy anh em, tôi luôn nghe nói đám chuyên gia dự đoán kia, trên thị trường chứng khoán đều không biết thua bao nhiêu tiền rồi. Vì chuyện này, tôi trước mặt vợ luôn không ngóc đầu lên nổi!”
“Phía trên… Phía trên ngóc không nổi… Còn chịu được, nếu phía dưới thì… Thì phiền toái rồi!” Phương Vũ nói cũng nói không lưu loát nữa, nhưng không quên chọc ghẹo Lão Từ, nói xong tự mình cười đầu tiên.
Chọc lão Từ giận đến vỗ bàn mắng to: “Cút! Cậu phía dưới mới ngóc dậy không nổi!”
“Tôi… Anh cút!” Hai người này có qua có lại, chọc cho Hàn Ấn và Hạng Hạo Nhiên rốt cuộc kềm không được cười ha hả, Phương Vũ và Lão Từ cũng ngây ngô cười theo. Cười một lát, Lão Từ lại hổn hển nói: “Nhưng tức nhất là, đám gọi là chuyên gia tinh anh kia rõ ràng miệng toàn nói hươu nói vượn, vậy mà có thể lộ diện trên báo và TV. Sai một lần hai lần thì thôi, cứ sai mãi mà vẫn có thể lên, cậu nói họ mặt có dày không? Thật là coi lão bách tính ta như kẻ ngốc!”
“Anh yên tâm, sẽ luôn có người tin, chẳng phải anh cũng tin sao? Anh là đứa đại… đại ngốc, không, là đồ… đồ đần!”
Lại bị Phương Vũ gây sự, Lão Từ tức giận đến giậm chân. Hạng Hạo Nhiên lúc này cười chen vào: “Thông qua vụ án Cao Á Nhân lần này, tôi nghĩ hiện tượng Lão Từ nói có thật đấy. Tôi đã đọc một vài bài viết của Cao Á Nhân, cũng tìm kiếm trên mạng một vài ngôn luận của học giả chuyên môn, rồi đối chiếu xu hướng thị trường lúc ấy, cảm giác có vài người quả thật rất không đáng tin, nhưng luôn có thể hấp thụ ánh sáng trên truyền thông.
Tôi tổng kết lại, thị trường dự đoán hằng năm — Chủ yếu là thị trường cổ phiếu có ba loại người: Loại thứ nhất là nghiên cứu viên của các công ty chứng khoán lớn và công ty ngân sách, họ hằng năm theo dõi kiểm kê và nghiên cứu điều tra xí nghiệp, nếu đủ kỹ năng nghề nghiệp, tôi nghĩ dự đoán của họ có thể nghe một chút để tham khảo. Một loại khác là hạng mục đầu tư nước ngoài gọi là người phụ trách khu Trung Quốc hoặc nhà kinh tế học, người như thế nói trắng ra là giúp đám người ngoại quốc kiếm tiền của người Trung Quốc chúng ta, mỗi một câu nói đều đại biểu cho lợi ích công ty, bình thường cậu đều phải nghe loại suy. Loại người thứ ba chính là hỗn xã hội thuần túy. Cao Á Nhân thuộc thể kết hợp của lọai hai và ba.
Loại người thứ ba này còn chia hai nhóm: Một nhóm là trưởng thành tích lũy theo tháng, thậm chí kiên trì mấy năm, bền bỉ kêu gọi giảm; một nhóm thì tâm tình sục sôi, vô cùng kiên định luôn kêu gọi tăng. Họ thoạt nhìn không quan tâm xu hướng thị trường lắm, cũng không có lý do gì đặc biệt, dường như chỉ là vì kêu gọi giảm mà kêu gọi giảm hoặc vì kêu gọi tăng mà kêu gọi tăng. Bài viết của họ giống như một công thức, đem các số liệu nào chính sách tiền tệ, xu hướng bất động sản, giá dầu, GDP, PPI, CPI vân vân vào trong sương mù, thêm vào mấy tính từ khoa trương chút như gia vị sống, dù sao cũng không mấy người dân bình thường có thể đọc hiểu!”
“Đều… đều là kiếm cơm ăn, đều không dễ dàng, phải không Hàn Tử?” Phương Vũ không cam lòng để Hàn Ấn nhàn rỗi, muốn kéo anh vào chủ đề.
“Đúng đúng, Tiểu Hàn phân tích xem, phân tích tâm lý họ muốn gì, sao mà da mặt dày vậy!” Lão Từ ồn ào theo Phương Vũ.
“Phân tích gì chứ? Tôi không hiểu thị trường chứng khoán đâu!” Hàn Ấn nói.
“Cậu cứ phân tích loại hiện tượng này xem.” Hạng Hạo Nhiên cũng rất hăng hái.
“Ha ha, được, tôi nói thử xem sao.” Hàn Ấn mím miệng cười nói, “Các anh điểm bóng quyết chiến cuối cùng của trận bóng đá không?”
“Năm… năm!” Phương Vũ giơ bốn ngón tay.
Hàn Ấn cười nói tiếp: “Khi đá phạt đền, bởi vì khoảng cách quá gần, tốc độ bóng quá nhanh, thủ môn về cơ bản không kịp phán đoán phương hướng của bóng. Vì thế họ thường sẽ áp dụng biện pháp dốc toàn lực — sẽ chia đều hướng nhào sang trái, hoặc hướng nhào sang phải, nếu may mắn có thể che một cái, che một cái nói không chừng có thể thay đổi kết quả của trận đấu. Thị trường chứng khoán cũng giống vậy, sẽ cao, sẽ thấp, luôn có lúc mò mẫm. Mò đúng danh lợi sẽ lũ lượt kéo đến, thường xuyên mò đúng sẽ biến thành đại sư rồi.
Song cho dù mò không đúng, những người này cũng không lo không có cơm ăn. Vì bản thân họ có lý lịch hiển hách, phát biểu lại không nể nang ai, đặc biệt độc hành, ngôn luận ở thị trường cực đoan, cho nên họ rất dễ trở thành con cưng của truyền thông. Truyền thông không phải thích loại người có mánh lới, nói nghe sởn tóc gáy, thu hút ánh mắt người khác sao, bị người mắng không sao cả, chỉ cần có người chú ý là tốt rồi!
Kỳ thật hiện giờ những thứ này đã biến thành một loại xu hướng, thường tiêu cực, có chủ đề tranh luận càng dễ được truyền thông chú ý. Nào là ly hôn, nhảy lầu, người nổi tiếng mắng nhau, chuyên gia chửi đổng, nghệ sĩ vạch khuyết điểm nhau, ngôn luận của những kiểu nhân sĩ thành công nhà giàu mới nổi này, những màn biểu diễn xấu đến tột cùng, ác đến tột độ, chung quy sẽ chiếm được trang báo của truyền thông, do đó cổ vũ làn gió chửi bới, làn gió tranh cãi.
“Đương nhiên, có vài người quả thật mắng rất có đạo lý, họ căm ghét thế tục, nói năng sắc bén, kỳ thật chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, là muốn cho xã hội này trở nên có hy vọng. Sự phẫn nộ của họ không phải vì hận, mà là vì yêu.”
Hàn Ấn nói xong, lão Từ bội phục không ngừng gật đầu: “Người có học vấn đúng là không giống, cậu xem Tiểu Hàn phân tích ra như vậy, quả thực gãi trúng chỗ ngứa!”
Hàn Ấn cười hai tiếng, nói: “Tôi nói đùa thôi, nói đùa thôi.”
“Không… Không, sâu sắc, rất sâu sắc!”
“Thôi đi, nào có âm u vậy.” Phương Vũ không phục mà nói, “Sâu sắc? Tôi thấy cậu tào… tào lao! Nói bậy bạ gì chứ, cẩn thận chuyên gia viết lên blog mắng cậu đó…”
Một bữa cơm ăn vô cùng hòa hợp, khúc mắt trong lòng Hàn Ấn với Hạng Hạo Nhiên cũng ít hơn nhiều.
Người thiện lương đối với người mình yêu, người mình yêu thích tôn kính, luôn không thể nào thật sự hận được, cũng rất dễ dàng tha thứ cho họ. Nếu có một ngày người mẹ đã vứt bỏ anh đứng trước mặt anh, tin rằng Hàn Ấn cũng sẽ tha thứ cho bà, vì thế mở rộng cửa lòng với bà, đó cũng là nguyên nhân Hàn Ấn thường xuyên mơ thấy mẹ.
…
Ngay cùng đêm đó, vẫn quán bar đó, một bóng dáng xinh đẹp điên cuồng uốn éo trên sàn nhảy. Dáng múa duyên dáng của cô hấp dẫn ánh mắt đông đảo đám đàn ông, nhưng cô không hề vui vẻ. Khi đèn neon bật sáng, bạn có thể nhìn được trên khuôn mặt ẩm ướt của cô, không phân rõ là mồ hôi hay nước mắt.