Đêm Khuya Minh Hôn: Thú Cưng Của Diêm Vương

Chương 17: Chiêu tài? Chiêu quỷ!


Đọc truyện Đêm Khuya Minh Hôn: Thú Cưng Của Diêm Vương – Chương 17: Chiêu tài? Chiêu quỷ!

Thời điểm khi chúng ta tới tiệm cà phê, từ ngoài cửa đã có thể nhìn thấy sự trống vắng trong tiệm.

Ngay cả khi tiệm được mở cửa trở lại, kinh doanh cũng không bằng như lúc trước.

Ông chủ mặc một bộ đồ tây, đứng ở trước cửa tiệm, đang thở ngắn than dài, u sầu đầy mặt.

An gia gia vừa bước xuống xe taxi, hai mắt lập tức nhìn về phía tám con ngựa đồng trước cổng vào khu dân cư nhỏ, bước chân bất chợt dừng lại.

Ông ấy vẫn luôn ngơ ngác nhìn về phía bên kia, An Ninh cảm thấy rất kỳ lạ, tầm mắt cũng nhìn theo gia gia gia nhà mình, không ngờ lại bị gia gia dùng tay che khuất.

“Đừng nhìn, đi vào.”

Ta nhướng mày, nhìn về phía tám con ngựa đồng kia, nhìn trái nhìn phải, cũng không thể nhìn ra hoa lá gì. Ta đột nhiên nghĩ đến, An gia gia là người âm dương, nghe nói có thể nhìn thấy quỷ hồn.

Ta nghĩ đến đây, đột nhiên rùng mình một cái, vội vàng thu hồi tầm mắt, bước theo An gia gia đi vào.


Ông chủ nhìn thấy ta tới, còn mang theo hai ông cháu, khuôn mặt tràn đầy u sầu ngay lập tức tươi cười, vui mừng khôn xiết.

Chỉ thấy ông ấy trực tiếp chạy ra, nắm tay ta một cái, kích động nói: “Ai nha, Tiểu Hoa, mau, mau vào đi.”

Ta gật gật đầu, đang muốn đi theo ông chủ cùng nhau đi vào, bỗng nhìn thấy An gia gia dừng bước chân lại một lần nữa, ánh mắt nhìn thẳng về phía cửa kính.

Ông cau mày, mắt lại nhìn xuyên từ cửa kính tới sàn nhà, sau đó nhìn cảnh sắc ở bên trong cửa tiệm.

Không biết có phải ta bị ảo giác hay không, ta luôn cảm thấy, phương hướng mà An gia gia đang nhìn, đúng là vị trí mà ngày đó, ta đã nhìn thấy tiểu Hoàng ngồi.

“Gia gia?” An Ninh gọi An gia gia một tiếng, lúc này ông ấy mới hồi phục lại tinh thần, nhưng mỗi khi ông ấy bước gần về phía cửa, khuôn mặt ông ấy càng âm trầm hơn.

“Gia gia, đã xảy ra chuyện gì vậy? Sắc mặt kém như vậy, bởi vì không cảm thấy thoải mái hay sao?” An Ninh nhìn thấy sắc mặt ông mình vừa trắng vừa xanh, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói lọi trên đỉnh đầu, đầy mặt lo lắng.

Khi ba người tiến vào trong tiệm, ta luôn cảm thấy, độ ấm trong tiệm đột nhiên “vèo” một cái, đột ngột giảm xuống! Ta không thể không ôm lấy hai cánh tay của mình, bắt đầu không ngừng ma xát.

“Ông chủ, ông bật điều hòa nhiệt độ quá thấp, đúng không? Lạnh quá!.”

Ông chủ mang vẻ mặt không hiểu nhìn ta, nói: “Tôi không mở điều hòa.”

Đôi mắt An gia gia giống như mắt chim ưng nhìn về phía văn phòng của chủ quán, cửa đóng chặt, nhưng ông ấy dường như nhìn thấy được gì đó, đi về phía nơi đó.

“Chờ đã, vị khách này.”


Chủ quán nhìn thấy An gia gia đi về hướng không thích hợp, vội vàng ngăn cản ông: “Nơi đó là văn phòng của tôi.”

“Gần đây ông có mang về một số đồ vật kỳ lạ hay không?”

An gia gia trực tiếp hỏi, ông chủ hơi sửng sốt, sau đó sắc mặt nhợt nhạt, chạy về phía văn phòng, lấy bức tượng đồng hình thú bị nứt thành hai nửa ra.

“Cái này! Tôi đã đưa nó về không lâu, nhưng hôm nay khi tôi tới tiệm, phát hiện ra tượng đồng hình thú này đã bị nứt ra. Vật này đang êm đang đẹp đặt ở trên bàn, sao có thể sẽ bị nứt ra?”

An gia gia cau mày, dùng tay cầm bức tượng đồng làm vật trang trí trên lòng bàn tay. Sau đó một lúc lâu, không biết ông ấy từ nơi nào móc ra một cái túi rách cũ nát, thả tượng đồng vào trong đó.

“Ông……” Chủ quán có chút giật mình, không biết An gia gia làm như thế là có ý gì.

“Tôi muốn nói chuyện với ông.”

……

“Ông lấy thứ này từ đâu ra?”


Chủ quán thật lòng trả lời: “Tôi mua nó từ một người bán đồ cổ, ông ấy nói, vật này có thể chiêu tài, là vật được khai quật từ một ngôi mộ cổ cực kỳ phú quý thời cổ đại. Tôi đã trả rất nhiều tiền để mua được nó.”

Ta vừa nghe đến đó liền biết, chủ quán quả là người thành thật, chỉ sợ đã bị lừa.

Quả nhiên, ta nhìn thấy An gia gia hơi nhíu mày lại, cười lạnh nói: “Hừ! Người đại phú đại quý cái gì, chiêu tài cái gì, chẳng khác gì chiêu quỷ!”

“Cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói bậy, lão tiên sinh!” Chủ quán sợ hãi, hai tay đặt ở trên bàn không ngừng run rẩy, trên trán cũng bắt đầu toát ra mồ hôi, khuôn mặt trắng bệch.

“Không ngờ dám mang thứ này bán đi, người bán đồ cổ này thật đúng là đủ âm ngoan.” An gia gia giơ cái túi trong tay lên, lắc lên xuống vài lần, hỏi lại, “Ông biết thứ này là dùng để làm gì không?”

“Áp tà?” (cản tà)

An gia gia nghiêm túc nói: “Thay vì nói là áp tà, không bằng nói là dẫn tà. Đúng là nó đã được khai quật từ ngôi mộ cổ, nhưng ngôi mộ cổ kia là ai thì không thể nói được. Thứ này ở bên trong ngôi mộ đó, đã hấp thu một lượng lớn oan hồn quỷ hồn, biến thành một quỷ vật rõ đầu rõ đuôi. Vì thế, những gì xảy ra ngày hôm qua, chính là do những thứ dơ bẩn này tụ lại, biến thành quái vật.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.