Đọc truyện Đêm Định Mệnh (After The Night) – Chương 9
Khi ra tới xe, người Faith ướt sũng, run lên vì lạnh và vì những phản ứng với chuyện đã xảy ra. Tay cô run rẩy khi cô cố tra chìa khóa vào ổ, và phải mất vài lần thử trước khi cô thành công. Bò vào xe, cô gục xuống tay lái, dí trán vào lớp da bọc mát lạnh. Đồ ngốc! cô giận dữ nghĩ. Thật ngu ngốc!
Cô phải điên rồi mới để sự khao khát được hôn anh chiến thắng như thế. Bây giờ anh đã biết rồi, cô không thể giấu anh được nữa. Chỉ vì ham vài phút sung sướng, cô đã để anh thấy điểm yếu của cô, và bây giờ anh đã biết là cô khao khát anh. Sự nhục nhã làm mặt cô nóng bừng, và bụng cô quặn lại. Cô biết tính anh rất rõ, đã trực tiếp nếm trải sự thẳng tay của anh. Anh là 1 thợ săn, chỉ thấy 1 dấu hiệu của sự yếu đuối là anh sẽ không do dự để làm 1 cú quyết định.
Bây giờ anh sẽ không ngơi nghỉ đến khi anh có được cô, những lời nói đôi khi đầy ẩn ý sẽ trở thành những cố gắng quyến rũ thật sự, và những gì vừa xảy ra đã chứng minh là cô không thể dựa vào lý trí để cưỡng lại anh. Khi có liên quan đến anh, lý trí của cô bay biến đâu mất. Sự hốt hoảng tràn ngập trong cô với ý nghĩ bị anh tùy tiện sử dụng và vứt bỏ như 1 miếng giấy Kleenex đầy dục vọng. Anh đã nghĩ cô là bản sao của mẹ cô, 1 con điếm sẵn sàng mở rộng chân cho bất kỳ ai có dụng cụ cần thiết – và từ những gì cô đã cảm thấy, anh được trang bị hơn mức cần thiết. Trong khi đó, cô khao khát anh, sự ngưỡng mộ của tuổi thơ đã trở thành 1 niềm khao khát ở lứa tuổi trưởng thành. Cô không muốn gì hơn là được anh yêu, được tự do mở toang cánh cửa đập đã từ lâu ngăn chặn dòng lũ tình cảm của cô. Nhưng anh sẽ biến giấc mơ đó thành ác mộng khi dùng sự yếu đuối của cô đối với anh như 1 vũ khí để làm tổn thương cô, hạ phẩm giá cô, vì sau cùng, 1 con điếm Devlin chỉ tồn tại để người họ Rouillard sử dụng.
Dù cô rất muốn ở lại Prescott, cô thà bỏ đi hơn phải sống với sự xấu hổ, khi thấy sự khinh bỉ trong ánh mắt anh nhìn cô như cô đã thấy nó 1 lần cách đây nhiều năm. Lời của anh vẫn vang vọng trong đầu cô, 1 điệp khúc cô đã nghe nhiều lần trong những năm vừa qua: Cô là đồ rác rưởi. Câu đó đã ghi dấu trong tiềm thức của cô, và vẫn thường vang lên để chế giễu cô.
Không, cô không thể trải qua chuyện như vậy 1 lần nữa.
Nhưng trong vài phút, cô đã được trên thiên đường. Vòng tay anh ôm chặt lấy cô và cô đã được thoải mái chạm vào anh, được vuốt ve vai anh, luồn tay vào mái tóc dầy mượt của anh được buộc lại nơi gáy. Anh sẽ trông thế nào khi tóc anh được để tự do, chạm đến vai anh? Hay khi tóc anh đẫm mồ hôi, đổ xuống khi anh nằm trên người cô, gương mặt căng lên đầy đam mê…
Cô rên lên, đau đớn với 1 cảm giác ngọt ngào mà chỉ có anh xoa dịu được. Cô chưa bao giờ chung chạ bừa bãi, khi lấy Kyle, cô còn con gái và anh là người đàn ông duy nhất cô đã cùng ân ái. Sự giữ gìn đó phản ánh sự lo sợ của cô là trở thành giống Renee, với những tai tiếng xấu xa dành cho con điếm của xứ, hơn là vì cô không thích chuyện ân ái. Cô thích được làm tình, thích cảm giác của người đàn ông khi anh ta ở trong cô, thích mùi hương và những âm thanh, thích sự quấn quýt nóng bỏng. Khi sự đau buồn với cái chết của Kyle đã dịu đi, những khao khát ái ân đã bừng dậy mạnh mẽ hơn do sự kềm chế của cô. Nhưng cô không thể làm chuyện đó chỉ vì muốn được thỏa mãn. Và sau cái chết của Kyle, cô đã không muốn có quan hệ tình cảm nữa. Vì thế cô đã trải qua 4 năm không được ôm ấp, không được hôn, đến khi Gray ôm cô trong vòng tay và trong 1 thoáng, mở ra cánh cửa thiên đường.
Có 1 cái gì đó nóng bỏng nơi anh đã làm cháy lên những hòn than đầy đam mê đang âm ỉ trong cô. Anh đã cương cứng như đá và không ngần ngại cho cô biết điều đó. Anh đã muốn cô cảm được anh, đã cố tình kéo sát cô vào, nâng cô lên để đẩy cái dương v*t cương cứng của anh sát vào “bướm” của cô. Họ đã đứng ngoài đường, giữa ban ngày nhưng chuyện đó không hề ngăn cản anh. Dù đây là New Orleans, nơi những chuyện tương tự có thể không hiếm, nhưng tự bản thân cô chưa bao giờ hành động như vậy trước đó. Cô đã luôn cố gắng bằng mọi cách tránh những biểu hiện không đứng đắn. Sự kính trọng và có trách nhiệm quá quan trọng đối với cô để cô cho phép mình được vuốt ve nơi công cộng, nhưng đó chính xác là những gì cô đã làm.
Khi anh chạm vào cô, cô đã quên hết mọi thứ trừ niềm hạnh phúc mãnh liệt được ở trong tay anh. Tuyệt vọng, cô tự hỏi không biết cô có ngăn cản anh khi anh muốn tiến xa hơn hay cô sẽ để anh làm tình với cô ngay ngoài đường như 1 con điếm rẻ tiền, không cần biết đến phép tắc, lễ nghi, hay thậm chí là luật pháp. Mặt cô nóng ran khi nghĩ đến chuyện bị bắt vì làm chuyện bậy nơi công cộng, hay tên gọi nào khác dành cho nó. Có lẽ ngu ngốc hết sức là tên gọi hợp hơn.
Chuyện đó chưa từng xảy ra với ai khác, ngoài Gray. Chưa ai khác làm cô hoàn toàn quên đi bản thân như thế.
Cô ngồi sững trong xe, nhìn mưa đổ trên bãi đậu xe công cộng và sợ hãi nhận thức 1 điều. Có lẽ cô đã luôn cảm thấy sự thật đó nhưng cô đã cố xua đuổi nó. Nhưng cô không thể trốn tránh thực tế nữa.
Cô đã yêu Kyle, thích được ân ái với anh, nhưng lúc nào dường như cũng chỉ có 1 nửa con người cô ở đó. Luôn luôn 1 nửa khác được để sang 1 bên, hoàn toàn thuộc về Gray không thể thu hồi được. Cô đã lừa dối Kyle; có lẽ anh đã chẳng bao giờ nhận ra, và sự thật thì cuộc hôn nhân của cô đã gặp trục trặc vì thói say sưa của anh, nhưng lẽ ra cô đã không nên lấy Kyle khi con tim cô không trọn vẹn yêu anh. Ở 1 góc sâu thẳm trong tâm trí, cô đã luôn nghĩ sẽ lại lập gia đình vào 1 ngày nào đó, nhưng bây giờ cô đã biết là cô không thể, cô không thể lừa dối thêm 1 người đàn ông khác. Chỉ có 1 người đàn ông duy nhất cô có thể yêu hết thân xác, hết linh hồn, không giữ lại điều gì, và người đó là Gray Rouillard. Và anh là người đàn ông duy nhất mà cô không dám trao thân gửi phận, vì anh sẽ hủy hoại cô.
Khi mưa tạnh, Gray đi bộ về khách sạn của anh và đi thẳng về phòng, ở đó, anh gọi 1 cuộc điện thoại đến Dallas. “Truman, tìm thông tin chuyện này cho tôi. Anh có niên giám điện thoại của Dallas ở đó chứ? Coi có tên Faith Hardy trong đó không?”
Anh để chân lên bàn, bắt chéo gót và chờ bạn anh, cũng là đối tác làm ăn của anh tìm trong cuốn niên giám dầy cộm. 1 lúc sau, giọng Texas của Truman vang lên nghèn nghẹn trong tai anh. “Tìm được 2 tên Faith Hardy, và khoảng 10 Hardy với tên tắt là F.”
“Có tên nào là F.D.Hardy không?”
“À… không. Có F.C và F.G, nhưng không có F.D.”
“Nghề nghiệp?”
“Coi nào. 1 là giáo viên, 1 đã nghỉ hưu…” Truman đọc hết danh sách các nghề nghiệp của tên F. Hardy nhưng không có nghề nào phù hợp với những thông tin ít ỏi anh có về Faith. Có lẽ Dallas không phải là thành phố đúng, và cũng có thể Faith đã không để tên trong niên giám thành phố.
“Được, tới đó là hết đường rồi, tôi nghĩ vậy. Tìm Margot Stanley. Đánh vần là M-a-r-g-o-t.”
Truman cười khẩy. “Và anh chắc không phải là M-a-r-g-a-u-x chứ? Không phải cách này đang thời thượng hay sao?”
“Tìm cả hai vậy.”
Lại có tiếng giấy sột soạt lật tới lật lui và Truman hát khẽ trong cổ họng. Anh ta ngừng lại. “1 đống Stanley ở đây.”
“Có Margot nào không? đánh vần kiểu Mỹ hay kiểu thời thượng cũng thế.”
“Có 1 Margot theo kiểu Mỹ.”
“Cô ta làm ở đâu?”
“Công ty du lịch Holladay. Đánh vần với 2 chữ l và 1 chữ a.”
“Tra ngược lại coi nó có để tên người chủ không?”
Lại tiếng hát khẽ. “Trúng rồi,” Truman nói. “Chủ là F.D.Hardy.”
“Cám ơn,” Gray nói, thích thú vì nó quá dễ dàng.
“Không có chi.”
Gray cúp máy và cân nhắc điều anh vừa phát hiện. Faith là chủ 1 công ty du lịch. Tốt cho cô, anh nghĩ và thấy hài lòng 1 cách khó hiểu. Làm theo linh cảm, anh lấy cuốn niên giám điện thoại của New Orleans khỏi bàn và tìm trong những trang vàng. Đây rồi, với 1 phần quảng cáo khôn ngoan, đầy thẩm mỹ: “Công ty du lịch Holladay – giữ lại sự thư giãn cho kỳ nghỉ của bạn và để sự lo lắng cho chúng tôi.”
Vậy là cô có ít nhất 2 chi nhánh, và có lẽ còn nhiều hơn, điều đó lý giải làm sao cô có đủ tiền trả hết cho căn nhà. Anh mỉm cười khi nhớ lại nụ cười nhỏ đầy đắc ý trên gương mặt cô khi cô ném đề nghị mua lại căn nhà vào mặt anh. Nhưng nếu cô khá giả như thế, tại sao cô lại giấu nó? Tại sao cô không thông báo khắp Prescott để cho mọi người thấy là 1 người họ Devlin cuối cùng đã thoát khỏi vũng bùn? Tại sao cô ngăn cản Margot không cho cô ta tiết lộ thêm thông tin gì ngoài thông tin cô ta đã lỡ nói ra?
Chẳng cần phải thông minh như các nhà khoa học tên lửa để có thể hiểu tại sao. Faith sợ anh sẽ làm gì phá hoại công ty của cô. Anh không chỉ có ảnh hưởng lớn ở Louisiana và các vùng lân cận, anh còn làm chủ 1 khách sạn ở ngay thành phố mà nguồn thu nhập chính của nó là từ du khách. Gây rắc rối cho công ty của cô là chuyện quá dễ đối với anh và cô rõ ràng đã tin là anh sẽ làm đúng như vậy. Đánh giá của cô về anh không được cao lắm, anh thầm mỉa mai.
Mẹ kiếp, sao lại phải cao? Một đêm mùa hè nóng nực cách đây 12 năm, anh đã vùi cô xuống đất đen. Sau đêm đó, có lẽ cô đã nghĩ anh là quái vật đầu thai.
Và chỉ cách đây 1 tiếng, anh đã làm cô hoảng hốt khi thô bạo túm lấy cô từ phía sau, dù Cô bé quàng khăn đỏ đã có vẻ giận dữ nhiều hơn hoảng sợ, và cô đã vung tay lên, đôi mắt xanh nheo lại đầy quyết tâm. Rồi anh đã không làm gì khác hơn là sờ soạng cô ngay ngoài đường, bóp mông cô, nâng bổng cô lên để chà sát dương v*t của anh vào bướm của cô. Không có gì ngạc nhiên khi cô đã bỏ chạy khi anh vừa thả lỏng cô ra.
Nhưng… cô đã không phản đối. Thay vào đó, cô đã cuồng nhiệt và ngọt ngào đến nỗi anh cảm thấy ngây ngất khi nhớ lại cô trong vòng tay anh, dán chặt vào người anh. Cô đã căng lên, run rẩy với khát khao. Sự hưởng ứng của cô làm anh choáng ngợp, và làm anh ngất ngây đến giờ vẫn chưa hoàn toàn bình thường lại. Trong phút chốc, anh đã mụ mị với ham muốn, không biết gì khác hơn ngoài nhu cầu mãnh liệt là được ở trong cô. Nếu không có tiếng sấm đã làm anh giật mình, anh có lẽ đã làm tình với cô ngay đó, sau cánh cửa với khách bộ hành đang đi lại không cách anh nửa thước. Anh không thể nhớ anh đã từng cuồng lên vì một người phụ nữ đến quên đi tất cả như thế, nhưng Faith đã khiến anh như thế chỉ với 1 nụ hôn.
Chỉ 1 nụ hôn, ngọt ngào và tươi mát nhưng cùng lúc, nóng bỏng đến nỗi nó đốt cháy anh. Lưỡi của cô đã quấn lấy lưỡi anh như đang trong khúc dạo đầu của cuộc ân ái. Sự đam mê vô hạn trong cách cô mút nhẹ lưỡi anh, cách cô áp sát vô anh đầy bản năng và háo hức, tất cả nói lên rằng: cô muốn anh, mãnh liệt như anh đã muốn cô vậy.
Trí nhớ anh tái tạo cảm giác săn chắc nảy nở của đôi mông cô trong tay anh, và anh nắm tay lại thành nắm đấm để giảm đi cảm giác tê tê trong lòng bàn tay. Nó tệ hơn anh đã tưởng, cảm giác khao khát cô đến cồn cào như vầy. Anh không quen với chuyện từ chối dục vọng của mình, nhưng rào cản giữa họ thật kiên cố và khó chịu. Đó là mẹ anh, người đã hoàn toàn thu mình lại khi phải đối mặt với sự nhục nhã vì chồng bà đã bỏ bà vì 1 con điếm trong xứ. Đó là Monica, cổ tay cô bị rạch nát và máu cô đã tuôn thành vũng dưới chân cô, guơng mặt trắng bệch của cô là 1 hình ảnh khác luôn ám ảnh anh. Đó là cảm giác của chính anh, nỗi đau và sự tức giận vì bị ba anh bỏ rơi. Những rào cản không chỉ có ở bên phía anh, ký ức đêm đó vẫn tồn tại giữa anh và Faith, 1 bức tường Berlin ký ức, lạnh lùng không chút hi vọng. Quá nhiều nỗi đau, quá nhiều lý do.
Và cơ thể họ không thèm quan tâm.
Quả là điên rồ! Anh không phải Sở Khanh nhưng sự thật là chuyện tìm bạn tình quá dễ dàng đối với anh. Vậy mà không có gì trong mớ kinh nghiệm khá nhiều của anh giúp chuẩn bị cho anh đối mặt với cơn… sốt này. Họ không thể nhìn nhau mà không cảm thấy sức thiêu đốt của nó. Và khi họ chạm vào nhau, nó như lửa địa ngục vậy.
Bồn chồn, anh bước tới bước lui trên sàn, cố tìm cách vòng qua các rào cản. Cô không thể ở lại Prescott, như vậy là đòi hỏi gia đình anh quá nhiều. Và không, anh không thể tiếp tục làm cho cuộc sống của cô ở đó khó khăn hơn nữa, không phải là anh đã có thể làm vậy hay sẵn sàng làm vậy. Anh đã chỉ gây bất tiện cho cô, vậy thôi. Anh không thể khiến mình thực sự khủng bố cô. Cô không đáng bị vậy, cô cũng chỉ là 1 nạn nhân. Cô đã làm việc cực khổ để tạo dựng 1 cái gì đó cho bản thân và đã thành công. Nếu không phải vì gia đình anh, mẹ kiếp, anh sẽ chào mừng cô với đôi tay rộng mở. Và với khóa quần rộng mở luôn, anh tự chế giễu, và cảm thấy dương v*t anh khẽ bị kích thích.
Nhưng anh không thể làm gia đình anh biến mất, không thể thay đổi cảm giác của họ, nên Faith phải ra đi. Có lẽ không xa lắm. Có lẽ anh có thể thuyết phục cô dọn đến Baton Rouge hay thậm chí 1 thị trấn nhỏ gần kề Prescott. Chỉ cần là 1 nơi nào đó ngoài xứ nhưng đủ gần để họ có thể gặp nhau. Cô đã đi nước cờ sai khi để anh biết cô ham muốn anh nhiều thế nào, vì anh có thể dùng nó để thuyết phục cô dọn đi. Chúng ta không thể ở bên nhau ở đây. Dọn đi và chúng ta sẽ gặp nhau thường xuyên. Lúc đầu cô sẽ không thích thế, cô thậm chí có thể kêu anh đi chết đi, nhưng cơn sốt luôn ở đó, thiêu đốt cô như nó đang thiêu đốt anh. Nếu anh tận dụng mọi cơ hội để làm bùng ngọn lửa đó, cuối cùng cô sẽ hiểu được cách anh tính, nếu như trong thời gian đó họ đã không thiêu đốt nhau ra tro.
Cô có thể giữ căn nhà ở Prescott nếu bán nó làm cô cảm thấy cô phải từ bỏ quá nhiều. Anh sẽ mua cho cô 1 căn nhà khác, bất cứ nơi nào cô muốn.
Anh phải đối mặt với 2 sự thật: cô phải rời Prescott, và anh phải có cô. Bằng bất cứ giá nào, anh cũng phải có được cô.
“Tôi đồng ý với cô,” ông Pleasant nói, khẽ nhấp ngụm trà đá Faith đã đưa ông. “Tôi nghĩ Guy Roiullard đã chết và chết được 12 năm rồi.”
Hôm nay ông diện 1 bộ com-lê màu xanh nhạt, nếu áo sơ-mi của ông không trắng tinh và cà vạt không thắt hoàn hảo, có lẽ trông ông đã lôi thôi. Nhưng bộ com-le vừa vặn làm ông thật đỏm dáng. Nét buồn đã vơi đi ít nhiều trong đôi mắt ông, thay vào đó là sự hưng phấn với công việc.
Họ đang ngồi trong phòng khách máy lạnh mát mẻ của nhà cô. Faith đã ngạc nhiên khi ông gọi cho cô, vì chỉ mới 2 ngày trôi qua từ lúc cô thuê ông. Nhưng đây, ông ngồi trong nhà cô với cuốn sổ để trên đùi.
“Không có 1 dấu vết nào của ông ta từ đêm ông ta biến mất,” ông nói. “Không sử dụng thẻ tín dụng, không rút tiền ngân hàng, không khai thuế hoặc lấy thuế lại. Ông Guy Rouillard không phải là tội phạm nên ông ta không cần thay tên hoặc biệt tăm tích như thế. Theo logic thì ông ta đã chết.”
Faith hít 1 hơi thật sâu. “Đó là những gì cháu đã nghĩ, nhưng cháu muốn biết chắc chắn trước khi bắt đầu điều tra.”
“Cô có nhận thấy là nếu ông ta bị giết, chuyện cô điều tra sẽ làm ai đó thấy hoảng hốt.” Ông uống thêm 1 ngụm trà nữa. “Tình huống đó có thể nguy hiểm với cô, con gái ạ. Có lẽ đừng nên đánh thức con cọp đang ngủ.”
“Cháu đã nghĩ đến khả năng gặp nguy hiểm,” cô thừa nhận. “Nhưng nghĩ đến chuyện mẹ cháu có liên quan đến ông ta và sự thật là mọi người nghĩ họ đã bỏ đi với nhau, thì không ai sẽ thấy ngạc nhiên với sự quan tâm của cháu về chuyện này. Đúng hơn là sự oán hận của cháu, không phải sự quan tâm.”
Ông cười khẽ. “Tùy thuộc vào câu hỏi của cô, tôi nghĩ thế. Nếu cô nói thẳng là cô nghĩ Guy Rouillard đã bị giết, nó sẽ thu hút nhiều sự chú ý.” Ông nghiêm túc lại và nhẹ giọng. “Lời khuyên của tôi là quên nó đi. Chuyện mưu sát, nếu có, cũng đã 12 năm rồi. Thời gian đã xóa đi nhiều dấu vết và cô không có chứng cứ gì để biết cô nên bắt đầu tìm từ đâu. Có thể cô sẽ không tìm thấy gì mà còn đặt mình vào tình thế nguy hiểm.”
“Không thử tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra?” cô nhẹ nhàng hỏi. “Để 1 tên sát nhân được tự do không bị trừng phạt?”
“À, cô đang nghĩ về công lý. Nó là 1 khái niệm tuyệt vời nếu cô có phương cách đạt được nó. Nhưng đôi khi, công lý cần phải được đặt lên bàn cân với nhiều điều cần cân nhắc khác nữa, và thực tế luôn tồn tại. Có lẽ ông Guy Rouillard đã bị giết. Có lẽ mẹ cô có liên quan, dù chỉ là biết chứ không ra tay. Cô có thể đối diện với thực tế đó không? Nếu cái chết của ông ta là 1 tai nạn mà bà bị xử án sát nhân thì sao? Gray Rouillard là 1 người thế lực, cô có nghĩ là anh ta sẽ để cho cái chết của ba mình qua đi mà không ai bị trừng phạt không? Tình huống xấu nhất là, nếu cái chết của ông ta không phải là tai nạn, và trong trường hợp này, con gái ạ, cô chắc chắn sẽ bị gặp nguy hiểm.”
Cô thở dài. “Lý do cháu muốn tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra với ông ta không hoàn toàn vì ông ta. Sự thật thì phần nhiều là vì cháu. Cháu muốn sống ở đây, đây là quê nhà, là nơi cháu lớn lên. Nhưng cháu sẽ không được chấp nhận ở đây chừng nào mọi người còn nghĩ Guy đã bỏ đi với mẹ cháu. Nhà Rouillard không muốn cháu ở đây, Gray đang làm khó cháu. Cháu không thể mua rau củ ở Prescott, không thể đổ xăng. Trừ khi cháu có thể chứng minh mẹ cháu không có liên quan gì đến sự mất tích của Guy, cháu sẽ không bao giờ có bạn ở đây.”
“Nếu cô chứng minh bà ấy đã giết ông ta thì sao?” Ông dịu giọng hỏi.
Faith cắn môi, và lăn lăn chiếc ly lạnh mát trong tay. “Đó là 1 khả năng cháu phải chấp nhận.” Giọng cô trầm, gần như không nghe rõ. “Cháu biết là nếu mẹ có tội, cháu sẽ không thể sống ở đây. Nhưng biết chuyện gì đã thực sự xảy ra, dù nó tệ cỡ nào cũng không tệ bằng không biết gì. Có lẽ cháu sẽ không tìm được gì cả, nhưng cháu vẫn sẽ thử.”
Ông thở dài. “Tôi biết cô sẽ nói vậy. Nếu cô không ngại, tôi sẽ hỏi quanh xứ vài câu hỏi, chỉ là tò mò thôi. Dân có thể nói với tôi những chuyện họ sẽ không nói với cô.”
Điều đó thì đúng. Bây giờ cô đã bị nhận diện, hầu hết mọi người sẽ khóa miệng lại với cô hơn là chống lại Gray. Tuy vậy, ông Pleasant đã hoàn thành việc cô thuê ông làm. “Cháu không thể trả nổi cho cuộc điều tra nữa,” cô chân thành nói.
Ông xua tay. “Đây là do tôi tò mò thôi. Tôi luôn thích mấy chuyện kỳ bí mà.”
Cô nhìn ông nghi ngờ. “Có bao giờ nó khiến ông không tính phí chưa?”
“Ừ thì chưa,” ông thừa nhận rồi phá ra cười. “Nhưng tôi không cần tiền và tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra với ông Rouillard. Tôi không biết tôi còn làm việc được bao lâu nữa với quả tim hiện giờ của tôi. Có lẽ không lâu, nên tôi chỉ dành thời gian cho vụ nào tôi hứng thú. Chuyện tiền bạc thì… ừ, có thể nói bây giờ tôi không còn cần nó lắm.”
Vì vợ ông đã mất, ý ông là thế. Ông bỗng bận rộn với việc lật tìm các ghi chú, và cô biết ông lại đang cố gắng kềm chế những giọt nước mắt. Cô để ông giữ thể diện bằng cách hỏi ông có muốn thêm trà không.
“Thôi khỏi, cám ơn cô. Trà ngon lắm, rất hợp với ngày nóng như hôm nay.” Ông đứng lên, khẽ vuốt các nếp nhăn trên bộ com-lê cho phẳng lại. “Tôi sẽ cho cô biết khi tôi có những câu trả lời thú vị. Có nhà trọ nào ở đây không?”
Cô chỉ đường cho ông đến nhà trọ khi cùng ông bước ra hành lang. “Ăn tối với cháu nha,” cô mời 1 cách bốc đồng vì không thích ý tưởng ông phải ăn tối 1 mình, với 1 cái sandwich tạm bợ.
Ông đỏ mặt đến tận chân tóc. “Tôi thích lắm.”
“6 giờ được không? Cháu thường ăn sớm.”
“Tôi cũng thế, 6 giờ vậy.”
Ông mỉm cười khi bước vui vẻ ra xe. Faith đứng ngó ông lái đi, rồi quay lại với đống giấy tờ cô đã bỏ dở khi ông đến. Cô trông đợi tới bữa tối, vì cô đã rất có cảm tình với ông Pleasant.
Ông đến đúng 6 giờ như cô biết ông sẽ làm như vậy, và họ ăn 1 bữa tối đơn giản gồm sườn heo nướng, cơm và đậu luộc. Ông hay nhìn chung quanh như muốn ghi nhận lấy từng chi tiết nho nhỏ: những chiếc khăn ăn sạch sẽ, những cánh hồng tỉ muội ngát hương trong lọ bông giữa bàn, mùi thơm của đồ ăn nấu tại nhà, và cô biết ông đã không có được những bữa ăn như vậy từ khi vợ ông mất. Họ ăn tráng miệng từ tốn, món kem chanh với vị chua vừa phải. Nói chuyện với ông rất dễ dàng, ông rất truyền thống và cô thấy điều đó thật dễ chịu.
Gần 8 giờ tối thì 1 tiếng đập cửa cụt ngủn, mạnh mẽ làm rung chuyển cánh cửa trước của nhà cô. Faith cứng người, cô không cần phải mở cửa để biết ai đang đứng ngoài hành lang.
“Có chuyện gì sao?” ông Pleasant hỏi, quá sắc sảo để không nhìn thấy vẻ mặt cô thay đổi.
“Cháu nghĩ ông sắp gặp được Gray Rouillard,” cô nói, đứng dậy đi ra cửa. Như thường lệ, tim cô đập thình thịch với viễn cảnh được nhìn thấy anh, nói chuyện với anh. Hơn 15 năm qua, điều đó không hề thay đổi, cô có lẽ đã quay lại tuổi 11, mắt mở lớn ngưỡng mộ vị anh hùng của cô.
Trời đang hoàng hôn, ngày xuân dài miễn cưỡng tắt đi ánh hào quang của nó. Bóng anh tương phản với màu xanh pha ráng đỏ của bầu trời, 1 hình dáng cao lớn, mạnh mẽ. “Tôi hi vọng tôi đã không làm gián đoạn chuyện gì,” anh nói nhưng giọng điệu anh ngầm nói anh không hề quan tâm nếu anh đã làm gián đoạn hay không.
“Nếu anh đã làm vậy thì tôi đã không mở cửa,” cô trả lời và để anh bước vô. Cô không thể xóa đi giọng điệu thách thức trong giọng của cô dù cô đã cố điều hòa nó vì nghĩ đến ông Pleasant.
Nụ cười của Gray không hơn 1 cái nhe răng khi anh quay sang ông Pleasant, người vừa lịch sự đứng dậy tại chỗ khi Gray vào. Căn phòng khách bỗng như nhỏ lại, bị lấp đầy và lấn át bởi sự hiện diện đầy mạnh mẽ, nam tính của Gray, toàn bộ chiều cao 1.93m của anh. Anh mặc áo sơ-mi trắng, quần jeans đen và đi ủng, trông anh giống cướp biển hơn bao giờ hết. Hàm răng anh lấp lánh như chiếc bông tai kim cương nơi tai anh.
“Chúng tôi vừa dùng xong bữa tối,” Faith dịu dàng nói, hồi phục được khả năng tự chủ của cô. “Ông Pleasant, đây là Gray Rouillard, 1 người hàng xóm. Gray, đây là Francis Pleasant, đến từ New Orleans.”
Gray đưa tay ra và bàn tay nhỏ bé của ông Pleasant bị nuốt chửng trong cái bắt tay chặt của anh. “Bạn hay đối tác làm ăn?” anh hỏi như anh có quyền biết thông tin đó.
Ánh mắt ông Pleasant tinh quái và ông cẩn thận trả lời. “À, cả hai, tôi nghĩ vậy. Còn cậu? Bạn và cũng là hàng xóm?”
“Không,” Faith nói.
Gray nhìn cô thật nhanh vẻ không bằng lòng. “Không hẳn là vậy,” anh nói.
Ánh mắt ông Pleasant tỏ vẻ tinh quái hơn. “Tôi hiểu rồi.” Ông cầm lấy tay Faith đưa lên môi hôn thật kiểu cách rồi hôn thêm 1 cái lên má cô. “Tôi phải đi thôi, cô bé đáng yêu ạ, bộ xương già của tôi cần được nghỉ ngơi. Giờ giấc của tôi bây giờ giống của trẻ sơ sinh lắm. Bữa tối rất tuyệt vời. Cám ơn đã mời tôi.”
“Cháu cũng vui lắm,” cô nói, vỗ vỗ tay ông rồi hôn lên má ông.
“Tôi sẽ gọi,” ông nói khi bước ra cửa. Như lúc sáng, Faith cũng chờ ở cửa đến khi ông vào xe và vẫy tay chào khi ông lùi xe ra đường.
Cố đè nén sự lo âu, cô đóng cửa và quay lại đối diện Gray, lúc này đã âm thầm tiến lại gần, chỉ còn cách cô khoảng 30cm. Mắt anh sẫm lại với sự tức tối.
“Ông quái nào thế?” anh gầm gừ. “Bồ già của cô? Cô kết hợp công việc và ăn chơi khi đi New Orleans hay cả hai thứ đều là việc đối với cô?”
“Không phải việc của anh,” cô bình thản nói, chế giễu anh bằng cách dùng lại từ “Việc” anh đã dùng. Cô ngước nhìn anh, cố kềm cơn giận đang bừng bừng nhưng không hoàn toàn thành công. Ông Pleasant ít nhất cũng hơn cô 40 tuổi nhưng đương nhiên, ý nghĩ đầu tiên của Gray là cô đã ngủ với ông ấy.
Anh bước thêm 1 bước gần hơn, xóa đi khoảng cách giữa họ. “Thề với Trời, đó là việc của tôi, bắt đầu từ 2 ngày trước.”
Má Faith nóng bừng khi anh nhắc lại chuyện đã xảy ra giữa họ ở New Orleans. “Chuyện đó không có ý nghĩa gì hết,” cô nói, giọng cô gắt gỏng vì bối rối, nhưng anh nắm lấy vai cô và lắc 1 cái.
“Ở đó mà không. Có lẽ cô cần được làm sống lại ký ức.” Anh cúi xuống, và quá trễ, cô giơ tay lên cố đẩy anh ra, lòng bàn tay cô áp sát vào ngực anh khi môi anh chiếm lấy môi cô, và ngay lập tức, sức nóng thiêu đốt cô. Sức nóng của anh, và của chính cô. Ngây ngất, ù ù trong tai, cô lảo đảo tựa vào anh và môi cô hé mở để đáp ứng sự đòi hỏi mạnh mẽ của môi anh, để đón nhận chiếc lưỡi nóng hổi của anh. 1 màu xanh dương, đỏ, vàng phong phú của mùi hương của anh bao phủ lấy cô, ở trong cô, chiếm hữu cô. Tim anh đập thình thịch dưới bàn tay phải của cô. Cô cảm thấy sư cương cứng nhanh chóng của anh nơi bụng cô và hông cô tự động di chuyển như tìm kiếm.
Anh ngẩng đầu lên và bước lùi lại tạo 1 ít khoảng cách giữa họ. Anh thở gấp, mắt anh đầy đam mê, môi anh đỏ và ướt và hơi sưng sau nụ hôn cuồng nhiệt của họ. Tay anh nhẹ đặt lên vai cô xoa bóp, vuốt ve. “Đừng phủ nhận chuyện đã xảy ra.”
“Không gì xảy ra hết.” Cô gắng gượng nói dối đầy bất chấp để che dấu sự tuyệt vọng của cô. Anh biết đó là lời nói dối, cô nhận ra vẻ giận dữ trên mặt anh nhưng cô vẫn nói. Cô biết anh đang làm gì. Ở New Orleasn cô đã sai lầm nhường anh 1 bước, bây giờ anh muốn chiếm thượng phong và đòi cô nhường anh thêm cả cây số. Có lẽ tối nay anh đã đến đây với ý nghĩ cô sẽ dễ dãi với anh, anh có thể đưa cô vào giường rồi dụ cô bỏ đi khỏi xứ. Vì anh, anh sẽ nói vậy. Để họ có thể được ở cùng với nhau mà không làm mẹ anh phiền lòng. Lời nói dối trắng trợn của cô là nhằm mục đích cho anh biết rằng cô không định để anh có được mọi thứ anh muốn. Cô giằng ra khỏi tay anh, nhích dần sang 1 bên để anh không thể ghì cô vô cửa. “Nó chỉ là 1 nụ hôn-“
“Phải, và đười ươi chỉ là 1 con khỉ con. Khỉ thật, đứng yên nào,” anh càu nhàu, đưa tay chộp cô và lần này là giữ cánh tay cô. “Cô làm tôi choáng váng với kiểu nhúc nhích đó. Tôi sẽ không đẩy cô xuống sàn nhà và leo lên người cô đâu – chưa tới lúc.”
Ánh mắt cô đầy hoảng hốt và giận dữ. “Anh có thể cá hết tài sản của mình là anh sẽ không bao giờ làm được như vậy!” Cô la lên, 1 lần nữa cố giằng ra. “Tối nay, hay lúc nào khác cũng thế!”
“Cô có thôi nhúc nhích hay không?” anh nạt. “Cô sẽ làm mình bị bầm tím thôi.” Với 1 hành động thật nhanh, anh xoay lưng cô về phía anh, và vòng tay quanh người cô ngay dưới ngực cô và giữ tay cô khóa chặt. Chỉ như thế, nhanh chóng và dễ dàng, cô bị anh chế ngự và bao vây, cơ thể rắn chắc của anh ấm áp áp sát vào lưng cô. Sự cám dỗ dâng lên, mạnh mẽ và nhanh chóng, thôi thúc cô thư giãn và ngả đầu vào ngực anh, để cơ thể cô mềm mại hòa hợp với cơ thể anh, để cô hít lấy mùi hương nồng nàn của da anh và say sưa với nó. Cô rùng mình khi sự khao khát bừng lên trong cô và biết nếu bây giờ cô chỉ có 1 đáp ứng nhỏ với anh, cô sẽ hoàn toàn thua. Sẽ không mất tới 5 phút để anh có cô sẵn sàng trên giường.
“Em thấy không?” anh hỏi, giọng anh mềm và quyến rũ như nhung khi anh cảm nhận được cái rùng mình của cô. Hơi thở anh ấm áp phả vào tóc cô. “Tất cả những gì anh làm chỉ là đụng vào em. Nó cũng tương tự đối với anh Faith ạ. Anh không thích nó chút nào nhưng có Trời biết, anh muốn em và chúng ta cần phải làm gì đó về chuyện này.”
Cô nhắm mắt, vẫn run rẩy với cố gắng cưỡng lại anh, và lắc đầu 1 cái thật mạnh. “Không”.
“Không cái gì?” anh cà cà má vào đỉnh đầu cô. “Không, em không muốn anh, hay không, chúng ta sẽ không làm gì hết? Bây giờ em đang nói dối chuyện nào?”
“Tôi sẽ không cho phép anh -” cô nói, không để anh làm cô rối trí. Cô mở mắt nhìn thẳng về phía trước, cố tập trung vào 1 cái bóng đèn để phớt lờ cảm giác của vòng tay anh ôm cô. “Tôi sẽ không cho phép anh coi tôi như cặn bã 1 lần nữa.”
Anh cứng người, ngay cả hơi thở anh cũng dừng lại trong 1 thoáng. Rồi anh lặng lẽ thở ra. “Nó luôn ở giữa chúng ta, phải không?” Không cần phải nói rõ ràng, vì ký ức đêm đó gần như sống động trước mặt họ. Anh ngập ngừng. “Cưng ạ. Anh biết về công ty du lịch Holladay, biết em đã làm việc để có mọi thứ em đang có. Anh biết em không giống như mẹ của em.”
Ôi Trời. Anh đã biết về công ty du lịch của cô. Cô cố cưỡng lại cơn hoảng hốt, thay vào đó tập trung vào câu cuối của anh. “Phải rồi,” cô nói đầy cay đắng, “anh đánh giá tôi cao quá nên anh vừa kết án tôi có bồ già. Trời ạ, tôi chỉ mời 1 ông già cô đơn ăn tối với tôi, và thế là đương nhiên, tôi sẽ bò vào giường với ông ta!” Giận dữ, cô cố giằng thoát ra 1 lần nữa.
Vòng tay anh siết chặt lấy cô muốn nghẹt thở. “Anh đã bảo em đừng làm vậy mà,” anh cảnh cáo, “em sẽ bị bầm tím hết thôi.”
“Nếu tôi bị, là do lỗi của anh, không phải lỗi của tôi! Anh là người đang cầm cố tôi!” Cô đá ngược ra sau, gót chân cô trúng phải ống quyển của anh nhưng vì cô chỉ đang đi đôi dép mềm trong nhà và anh đi ủng nên dù anh kêu hự, cô biết cô đã không làm anh bị đau chút nào. Cô vặn vẹo, cố xoay người lại để cô có thể gây tổn thương thật sự cho anh.
“Em… là… 1 con miu dữ dằn,” anh nói, hổn hển với nỗ lực kềm chế cô. “Khỉ thật! Em có đứng yên không! Anh đã ghen với ông ta.” Anh thẳng thắn thừa nhận.
Trong 1 thoáng, cô quá sững sờ để phản ứng. Cô đứng yên không động đậy trong vòng tay anh, uể oải với cuộc đấu tranh chống lại cảm giác ngây ngất sung sướng. Ghen! Anh không thể ghen nếu anh không quan tâm – không. Cô không thể để cô rơi vào cái bẫy này. Cô không dám tin anh. Cô đã từng chứng kiến nghệ thuật quyến rũ của anh, cô nhớ anh đã dụ dỗ Lindsey Partain thế nào, khen ngợi cô ta, nói với cô ta anh khao khát, thèm muốn cô ta thế nào. Anh rất giỏi đạt được điều anh muốn. Trong khi cô không nghi ngờ chuyện anh ham muốn thân xác cô, vì bằng chứng quá rõ ràng, cô biết không có gì thay đổi hết. Anh vẫn muốn cô bỏ đi, và dùng sự yếu đuối của cô dành cho anh để thuyết phục cô đi.
“Anh thực sự nghĩ tôi sẽ tin anh?” cuối cùng cô cũng lên tiếng, vẻ mệt mỏi tiết ra trong từng từ cô nói.
Anh đẩy hông anh sát vào cô. “Em phủ nhận cái này?”
Cô buộc mình nhún vai dửng dưng. “Có gì để phủ nhận? Anh đang cương lên. To chuyện. Nó chẳng có nghĩa gì cả.”
Anh bật cười. “Cũng may là anh có cái tôi bản lĩnh, không thì em đã làm anh cảm thấy mặc cảm tự ti rồi.”
Cô ước gì anh đừng cười. Cô không muốn anh có khiếu hài hước. Cô muốn anh nhỏ mọn và ích kỷ để cô có thể ghét anh. Nhưng anh lại mạnh mẽ, gan lì và tiếng cười làm cô nguôi giận thật mau. Anh quyết liệt nhưng anh không tàn nhẫn.
Anh cúi xuống vùi mặt vào sau tai cô, hơi thở anh ấm áp làm cô nhột nhạt. “Sẽ không có khó khăn gì hết,” anh thì thầm. “Chúng ta sẽ có thể bên nhau – không phải ở đây, nhưng sẽ có cách giải quyết ổn thỏa mà.”
Faith lại cứng người. “Tôi dám cá là có mà. Và nó liên quan tới việc tôi bỏ thị trấn mà đi, đúng không?”
Lưỡi anh chậm rãi đùa nghịch với tai cô trước khi anh dịu dàng cắn vào dái tai. “Em sẽ không cần dọn đi xa,” anh dụ. “Em thậm chí không cần phải bán cái nhà này. Anh sẽ mua nhà khác cho em, 1 cái lớn hơn, nếu em muốn-“
Cơn giận bừng lên, hừng hực, sôi sục. Cô giật mạnh người ra khỏi vòng tay đã phần nào lơi đi của anh và quay phắt lại nhìn anh, gương mặt cô trắng bệch và đôi mắt cô long lên. “Im ngay! Anh không thể thôi ý nghĩ anh có thể mua được tôi, đúng không? Sự thay đổi duy nhất là anh đưa tôi lên hàng giá cao hơn! Tôi không cần căn nhà khốn kiếp của anh, nhưng tôi muốn anh ra khỏi nhà tôi. Ngay lập tức!”
Mắt anh nheo lại, và anh không di chuyển dù 1 li. ” Anh không nghĩ là mua em. Anh chỉ đang cố làm mọi chuyện dễ hơn cho em.”
“Biện minh hay lắm, nhưng tôi biết rõ anh lắm. Tôi đã tận mắt chứng kiến mà, nhớ không?” Ký ức đêm đó đắng ngắt trong giọng cô và sống lại mạnh mẽ giữa họ. Cô còn 1 ký ức khác nữa mà anh không hề biết: lần cô đã nhìn thấy anh với Lindsey Partain. Đúng, cô đã tận mắt chứng kiến.
Anh im lặng 1 lúc, ánh mắt thăm thẳm của anh lướt trên người cô. “Chuyện đó sẽ không xảy ra lần nữa,” anh nói nhẹ nhàng.
“Không, sẽ không bao giờ,” cô đồng ý, hất cằm lên. “Tôi sẽ không bao giờ để anh đối xử với tôi như vậy nữa.”
“Em sẽ không có nhiều chọn lựa, nếu anh quyết định như vậy,” anh nói, ánh mắt anh long lanh, dọa dẫm. Anh nâng cằm cô lên. “Nhớ đó, bé ạ. Anh có thể mạnh tay hơn những gì anh đã đang làm.”
Cô hất mặt khỏi tay anh. “Tôi cũng vậy.”
Ánh mắt anh lướt xuống cơ thể cô, thay đổi sang ánh nhìn chậm rãi, nóng bỏng. “Anh tin em có thể. Em suýt nữa đã dụ được anh thử xem em có thể mạnh tay cỡ nào, chỉ để vui thôi. Nhưng cuộc thảo luận này đã trệch hướng rồi. Chúng ta không phải đang chiến tranh, bé ạ. Chúng ta có thể có 1 sự sắp xếp tốt đẹp để chúng ta được vui mà không làm đau gia đình anh, chỉ cần em đồng ý.”
“Không,” cô nói.
“Đó có lẽ là từ em thích nhất. Anh bắt đầu thấy mệt phải nghe nó rồi đó.”
“Vậy thì tránh xa tôi ra.” Cô thở dài, mệt mỏi với cuộc tranh cãi, và lắc đầu. “Tôi không muốn làm đau gia đình anh. Đó không phải là lý do tôi quay lại đây. Đây là quê hương tôi, tôi không muốn gây rắc rối, chỉ muốn được sống ở đây. Nếu tôi phải đấu tranh với anh vì điều đó, tôi sẽ làm.”
“Vậy thì chiến tuyến đã được phân.” Anh nhún vai. “Tùy em thôi, em có thể chịu được tới đâu để được sống ở đây. Anh sẽ không lùi bước đâu, em sẽ vẫn không được đón tiếp ở đây. Nhưng nếu em thay đổi ý định, em chỉ cần gọi 1 cú điện thoại cho anh. Anh sẽ lo cho em, không chất vấn gì và không huênh hoang tự đắc.”
“Tôi sẽ không gọi đâu.”
“Có lẽ em sẽ không gọi, nhưng có lẽ em sẽ gọi. Hãy nghĩ đến những gì chúng ta có thể có với nhau.”
“Có gì? Vài lần vội vàng ân ái mỗi tuần? Nói dối nơi anh đang ở, vì anh không muốn gia đình anh biết? Cám ơn, nhưng tôi từ chối.”
Anh đưa tay ôm lấy má cô, và lần này cô không quay đi. Cử chỉ của anh thật nhẹ nhàng khi anh đưa ngón tay cái mân mê môi dưới của cô, tận hưởng sự mềm mại của nó. “Nó không chỉ vì chuyện làm tình đâu,” anh dịu dàng. “dù Trời biết anh muốn làm chuyện đó đến nỗi nhức nhối đây.”
Cô muốn tin anh biết bao nhưng cô không dám, nên cô cố nén dòng lệ và lắc đầu. “Làm ơn đi đi.”
“Được thôi, anh đi. Nhưng hãy suy nghĩ chuyện này cho kỹ.” Anh quay bước ra phía cửa, rồi dừng lại. “Về công ty của em…”
Lập tức cô cảnh giác, và người căng lên chuẩn bị cho 1 cuộc chiến khác. “Nếu anh dám làm gì tổn hại công ty của tôi-“
Anh nhìn cô vẻ không vui. “Suỵt. Anh sẽ không làm gì đâu. Anh chỉ muốn em biết là anh tự hào về em. Anh mừng là em đã đạt được nhiều thành công như thế. Sự thật thì anh đã bảo quản lý của anh ở khách sạn ưu tiên đặc biệt cho khách do công ty em gửi đến.”
Tự hào về cô? Faith đứng lặng yên khi anh bỏ đi, và những giọt nước mắt cô đã cố kềm giữ nãy giờ bắt đầu tuôn trào trên má cô. Cô có dám tin anh chuyện này không? Cô không dám, cô nhận ra điều đó. Cô phải giữ quyết định đầu tiên của cô là không gửi khách đến khách sạn của anh nữa.
Nhưng nước mắt vẫn tuôn rơi. Anh đã nói là anh tự hào về cô.