Đọc truyện Đêm Định Mệnh (After The Night) – Chương 17
Cái điện thoại làm cô điên đầu suốt hôm đó. Faith đã tính đến chuyện gác máy nhưng lại tự nhắc mình là cô còn dùng nó để điều hành công việc. Cô không có đường dây dành riêng cho máy fax nên cô phải cần đến cái điện thoại. Cô để máy nhận tin nhắn giúp cô chọn lọc các cuộc gọi đến. Không may là phần lớn chúng từ Gray.
Giọng anh trong tin nhắn đầu tiên vừa có vẻ nghiêm trọng lại có vẻ dỗ dành. “Anh rất muốn gặp em hôm nay nhưng lại phải đi New Orleans ngay sáng sớm. Giờ anh đang ở đó đây và có vẻ như phải đến khuya anh mới về lại được.” Chà, thật là 1 sự giải thoát, cô nghĩ. Bây giờ cô không cần bồn chồn, lo sợ anh sẽ xuất hiện trước hiên nhà cô bất cứ lúc nào.
Tin nhắn vẫn tiếp tục, giọng anh trở nên trầm ấm, thân mật hơn. “Chúng ta cần phải nói chuyện, bé cưng à. Em có muốn anh ghé qua tối nay khi anh về tới không? Anh sẽ gọi lại cho em sau.”
“Không!” Faith la lớn khi anh cúp điện thoại và máy nhận tin nhắn cũng cúp theo.
Mãi đến nửa tiếng sau, cô mới nhận ra 1 điều: Gray đang ở New Orleans. Cô không muốn quay lại ngôi nhà nghỉ ngay nhưng ít nhất nếu cô đi bây giờ, cô biết chắc cô sẽ an toàn không bị phát hiện. Đây có lẽ là cơ hội tốt nhất cô có được, và cô sẽ không cần phải đi bộ xuyên qua khu rừng.
Nếu cô phá cửa sổ, Gray sẽ lập tức biết ngay là cô đã làm chuyện đó, vì anh đã bắt gặp cô lẻn vô nhà để thuyền tối hôm trước. Với lại trèo qua cửa sổ không dễ nếu không có thang, và cô thì không có cái thang nào. Nhưng bây giờ không phải ban đêm, và cô bơi khá tốt. Chuyện không dám nghĩ tới tối hôm trước bây giờ lại rất có khả năng dưới ánh bình minh rực rỡ.
Điện thoại reo lên khi cô rời khỏi nhà với các đồ nghề cần thiết. Không thường xuyên làm mấy chuyện này nên cô đành phải ứng biến. Cô thay bộ đồ bơi cũ, rồi mặc quần tây và áo sơ-mi che đi. Trong túi đồ, cô đem theo 2 khăn tắm lớn, đèn pin, vì cô có thể cần nó soi vào những góc tối. Cái đèn pin không thể để bị thấm nước nên cô cho nó vào 1 túi ni-lông có khóa kéo. Để được an toàn, cô còn đem theo con dao dài nhất trong bếp. Cô không biết cô sẽ dùng nó vào việc gì, cô hi vọng cô sẽ không phải ở quá gần 1 con rắn đang giận dữ để phải đâm nó, nhưng đem nó theo làm cô thấy an tâm hơn nên cô làm vậy.
Cô gần như hân hoan trên đường lái đến ngôi nhà nghỉ. Hai lần trước cô thử tìm kiếm ở đó thì đều bị Gray bắt gặp cả 2 lần. Lần thứ ba sẽ là lần may mắn.
Khi tới cái hồ, cô cố không nhìn về phía ngôi nhà nghỉ nhưng cô không thể hoàn toàn chạy trốn ký ức chuyện đã xảy ra ở hiên nhà. Làm sao cô có thể, khi cô vẫn cảm thấy hơi đau đau giữa chân cô với mỗi bước cô đi? Nhưng cô cũng cảm thấy nhịp đập ham muốn nơi đó, nó làm cô thấy ghét bản thân mình.
Vội vàng cô cởi bỏ quần tây và áo sơ-mi, và đập rầm rầm lên cửa nhà để thuyền để xua đi con gì đang ở trong đó. Cô không nghe tiếng rột roạt hay bì bõm của con nào đang chạy hay mới nhảy xuống nước nên có lẽ nhà để thuyền hoàn toàn vắng vẻ. Tuy nhiên cô vẫn đập lên cửa 1 lần nữa rồi lắc lắc cánh cửa cho chắc ăn. Hài lòng là cô đã làm hết những việc cần làm để kiểm tra, cô bước ra phía bến tàu đến khi cô đứng ngang với cánh cửa ngăn cách nhà để thuyền và hồ nước.
Gray và Monica cùng với bạn bè thường bơi ở đây vào mùa hè, Faith cũng tự lẻn vào bơi ở đây vài lần, nhưng chỉ khi không có ai chung quanh. Cô không sợ ở dưới nước 1 mình, và cô biết nước ở quanh bến tàu sâu cỡ nào. Nắm cái bịch đựng đèn pin trong 1 tay, cô nhảy ào xuống nước, và nổi lên hít hà vì nước lạnh. Vào tháng 7, tháng 8 nước thường ấm 1 cách dễ chịu, nhưng bây giờ mới là cuối tháng 5, nước vẫn còn giữ ít độ lạnh của mùa đông. Cô bơi tới bơi lui 1 lúc để làm quen với làn nước lạnh cũng như để khởi động lại sau 1 lúc, nhiệt độ có vẻ dễ chịu hơn.
Dưới nhà để thuyền rất tối, thò tay vô bao ni-lông, cô bật đèn pin, rồi không dám nghĩ gì thêm, hít 1 hơi thật sâu, cô lặn xuống dưới cánh cửa.
Tầm nhìn thật hạn chế, dù với ánh sáng của đèn pin, và phía dưới nhà để thuyền gần như tối on. Phía trên cô là 1 khoảng sáng hình chữ nhật, may là không bị cái thuyền nào che mất, nếu không cô sẽ khó thấy đường mà leo lên. Faith bơi mạnh về phía khoảng sáng đó, đầu cô nhô lên khỏi mặt nước trước khi cô nhận ra cô đã trồi lên. Cô với tay bám vào phần tàu dùng để trượt xuống nước để giữ cô đứng vững rồi để cái đèn pin lên đó. Chỉ lúc đó cô mới vuốt tóc khỏi mặt để cô có thể nhìn rõ chung quanh.
Phần trong nhà để thuyền âm u và gần như trống rỗng. Cô leo lên khỏi mặt nước và đứng ngó xung quanh, nước rỏ ròng ròng từ người cô, cô chờ cho mắt cô quen lại với ánh sáng âm u trong nhà để thuyền. Nơi đây trước kia đã từng chứa các áo phao, nệm bơi, phao bơi, 1 tàu lướt sóng được cẩn thận dựng cạnh cầu trượt, mấy thùng nhiên liệu tàu được xếp ở 1 góc. Nhưng bây giờ tất cả đã biến mất. Nhà để thuyền đã được dọn sạch, tất cả những gì nó chứa chỉ là 1 cái máy cắt cỏ loại đẩy tay, 1 cây cào cỏ và 1 cái chổi cùn. Không có khả năng 1 cái vỏ đạn vẫn ở trong đây sau 12 năm dài.
Biết là vô ích nhưng cô vẫn tìm. Cô rọi đèn pin vô tất cả các góc, áp người hẳn xuống sàn để nhìn từ tư thế đó. Không có gì.
Ừ thì cô cũng chỉ thử vận may thôi, cô tự an ủi, cô đã thử, và đã có được 1 buổi bơi sáng dễ chịu.
Cô lao mình xuống nước, dưới cánh cửa và nổi lên với ánh mặt trời rực rỡ. Lần này không có sự bất ngờ nào chờ đợi cô. Bình thản, cô leo lên bến tàu, lột bỏ bộ đồ tắm ướt rượt, lau khô người rồi mặc quần tây và áo sơ-mi vô, cô cũng đã tính trước mà mang theo đồ lót khô. Trừ mái tóc ướt, cô trông bình thường khi cô lái xe về nhà.
Máy nhận tin nhắn điện thoại đã có thêm 2 tin từ Gray.
“Em đâu rồi, cưng? Em ngủ trễ và tắt điện thoại hả? Anh sẽ gọi lại sau.”
Cô vùi mặt vô tay. Cái máy kêu bíp, rồi lại thêm 1 tin nhắn khác. “Em không thể trì hoãn mãi đâu. Sớm muộn gì em cũng sẽ phải nói chuyện với anh. Cầm máy lên đi cưng.”
Cô đi tắm để gội sạch nước hồ khỏi tóc cô. Cô nghe tiếng điện thoại rung khi nước đang chảy và cố phớt lờ cảm giác bị săn đuổi. Nó không dễ chút nào. Suốt ngày, các cú điện thoại dồn dập gọi tới, mỗi tin nhắn càng lúc càng có vẻ bực bội hơn. Anh đã ngưng dụ dỗ mà bắt đầu ra lệnh.
“Faith, khỉ thật, bắt máy đi! Nếu em nghĩ anh sẽ để em phớt lờ anh…” anh cúp máy mà không nói hết lời đe dọa đó.
Giữa các cuộc gọi của Gray, cô xoay sở gọi được 1 cú lên New Orleans nhưng trinh sát Ambrose không có ở đó, cô để lại tin nhắn cho anh ta và chờ anh ta gọi lại.
Phải đến chiều anh ta mới gọi lại. Cô bắt máy ngay lập tức khi nghe giọng của người trinh sát. “Tôi là Faith Hardy đây, trinh sát. Anh tìm thấy ông Pleasant chưa?”
“Chưa, cô Hardy à, tôi rất tiếc. Xe của ông ấy cũng không thấy luôn.” Giọng anh ta nhẹ nhàng. “Nói thật thì chuyện này có vẻ không tốt rồi. Ông ấy không giống những người thích tự biến mất, ông ấy cũng không có gì phải chạy trốn, và không có ai để đến với họ. Ông ấy có lẽ đã lạc tay lái, bị lên cơn đau tim hay ngủ gật… rồi cái xe bị trật khỏi đường hay bị lao xuống nước…” Anh ta không nói hết câu nhưng Faith không cần phải nghe rõ mới hiểu. Anh ta đã nghĩ sớm muộn gì sẽ có 1 người đi câu nào đó tìm thấy ông Pleasant.
“Anh sẽ báo tin cho tôi chứ?” cô thì thầm, chớp mắt để ngăn lệ tuôn ra.
“Tất nhiên, thưa cô, ngay khi tôi có tin.”
Nhưng anh ta sẽ không được tin gì đâu. Faith đặt máy xuống, nghĩ thầm. Guy Rouillard đã bị giết, giờ chuyện đó không còn là giả sử nữa, mẹ cô đã tận mắt chứng kiến. Ông Pleasant đã hỏi những câu hỏi mũi nhọn về chuyện Guy mất tích. Liệu kẻ sát nhân có ngồi yên, cho rằng không có bằng chứng nào sẽ được tìm thấy, hay việc ông Pleasant đang điều tra sẽ làm hắn lo sợ? Có lẽ đủ lo sợ để lại ra tay giết người 1 lần nữa?
Người đàn ông dễ thương đó đã chết. Đó là lỗi của cô.
Vừa mới nghĩ tới đó, cô liền phản đối ngay. Không, nó không phải là lỗi của cô, nó là lỗi của kẻ sát nhân. Cô sẽ không để cho hắn ta được giảm tội nhẹ 1 chút nào đâu.
Tìm bằng chứng chuyện Guy bị mưu sát sẽ cực khó sau 12 năm dài, nhưng ông Pleasant chỉ mới mất tích 2 tuần thôi. Tốt hơn là cô nên tập trung tìm ông Pleasant, những bằng chứng chưa bị thời gian hủy hoại kịp.
Nếu cô đã giết 1 ai đó, cô sẽ giấu xác ở đâu? Trong trường hợp của Guy, câu trả lời nhiều khả năng nhất là cái hồ. Lúc chuyện đó xảy ra, cái tàu còn ở ngay đó. Còn gì dễ hơn là chở ông ấy ra chỗ nước sâu nhất, làm cho xác ông ta thật nặng rồi đẩy xuống nước? Nhưng trong vụ ông Pleasant thì biện pháp tiện lợi đó không có. Lý do thứ nhất là ông đã không ra hồ, lý do thứ hai là chẳng có tàu nào cả. Vậy thì tên sát nhân sẽ phi tang cái xác ở đâu?
1 nơi nào đó mà ông sẽ không bị phát hiện. Có các khu rừng chung quanh đây nếu muốn chôn giấu vội vàng. Thường thì các thợ săn hay vấp phải các xác đã được chôn giấu nhiều tháng, thậm chí nhiều năm. Nhưng kẻ sát nhân đã 1 lần phi tang xác thành công, lẽ nào hắn ta không dùng lại phương pháp cũ để phi tang cái xác thứ hai? Nếu cô nghĩ thế, và cô thực sự nghĩ thế, thì cái hồ nhà Rouillard sẽ là nơi cần được lục soát.
Cô không thể tự làm chuyện đó. Cô sẵn sàng tự làm bất cứ việc gì, nhưng cô đủ thông minh để biết khi nào cô cần sự giúp đỡ. Cái hồ cần được vét. Để làm thế cần có tàu, có nhân sự và thiết bị. Cảnh sát trưởng sẽ có thể ra lệnh làm như vậy, nhưng cô cần phải thuyết phục được anh ta là cô có lý do, và cái hồ là nơi cần được để ý. Cô không thể làm thế mà không nói ra những chuyện gì cô đã biết về Guy.
Và cô không thể nói ra chuyện cô đã biết về Guy mà không nói nó ra với Gray trước. Cô không thể để anh nghe chuyện từ 1 người nào đó, không thể để gia đình anh gặp phải rắc rối mà không được cảnh báo trước. Dù nỗi đau vẫn chất chứa trong lòng, và bất chấp sự thật là cô quá xấu hổ để đối mặt với anh, cô sẽ phải bằng cách nào đó tự mình nói với anh là ba anh đã bị giết, nhưng cô không biết cô có thể làm được không.
Như được nhắc, điện thoại lại reo lên. Faith nhắm mắt lại.
“Mẹ kiếp, Faith!” Giọng anh giận dữ vang lên thật lớn và rõ. “Nếu em không bắt máy nói là em không bị gì, anh sẽ kêu Mike McFane đến đó-“
Cô chụp điện thoại. “Tôi bình thường!” Cô hét lên rồi dập điện thoại xuống. Người đâu mà ngoan cố!
Điện thoại lại reo, chỉ sau 1 khoảng thời gian đủ để anh bấm số gọi lại. “Được rồi,” anh nói khi máy nhận tin nhắn trả lời, giọng anh đã bình tĩnh lại dù sự giận dữ vẫn âm ỉ trong từng câu từng chữ. “Lẽ ra anh không nên nói câu đó. Anh là 1 thằng khốn, và anh xin lỗi.”
“Tôi cũng rất tiếc anh là thằng khốn,” Faith lẩm bẩm với cái điện thoại.
“Em có thể đá đít hay tát vào mặt anh ngày mai, bất cứ điều gì em muốn,” anh nói tiếp, “nhưng đừng nghĩ em có thể tránh mặt anh luôn, vì anh sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu.”
Tiếng máy kêu click khi anh gác máy, và cô cầu nguyện trong hi vọng là bây giờ anh sẽ không gọi cho cô nữa.
Điện thoại lại reo. Cô rên lên. Máy nhận tin nhắn lại trả lời.
“Tối qua anh đã không xài bao,” anh bình thản thông báo với cô.
“Tôi đã để ý,” cô mỉa mai.
“Anh cá là em cũng không dùng bất cứ biện pháp ngừa thai nào,” anh nói. “Suy nghĩ đi.” Và đường dây lại bị ngắt 1 lần nữa.
“Đồ quỷ sứ!” Faith ré lên, mặt cô đỏ bừng vì giận dữ. Suy nghĩ đi! Cô còn có thể nghĩ về chuyện gì khác, khi anh vừa tử tế nhắc cô nhớ lại chuyện đó?
Cô dậm giật đi khắp nhà, giận cả Gray lẫn chính cô. Họ không có 1 lời nào để bào chữa cả, họ không phải là những thanh niên mới lớn không biết trách nhiệm, chỉ làm theo sai khiến của hoc-môn thay vì của bộ óc – nhưng đó chính xác là cách họ đã xử sự. Sao họ lại có thể bất cẩn thế? Cô lẽ ra đã nghĩ đến khả năng bị dính bầu trước đó, nếu cô không quá giận dữ và đau khổ để nhận ra hậu quả có thể xảy ra.
Ừ thì bây giờ hậu quả đang xảy ra đó, 1 cách dữ dội, cứ như là cô chưa có đủ chuyện để lo!
Cô quá hoảng hốt đến nỗi phải nửa tiếng sau cô mới nhớ ra để coi lịch và đếm ngày. Sau khi coi rồi, cô ngồi thịch xuống ghế vì nhẹ nhõm. Kỳ kinh của cô sẽ đến trong 1 tuần nữa, và chu kỳ của cô rất đều đặn. Không có gì là chắc chắn nhưng vận may đang nghiêng về phía cô.
Sáng hôm sau, cô lại có thêm 1 tờ tin nhắn. Faith đã cẩn thận khóa cửa xe sau khi nhận được tin đầu tiên, nên tờ này được chặn cẩn thận dưới cần gạt nước của xe. Cô nhìn thấy nó khi nhìn ra cửa sổ và đi ra kiểm tra. Khi cô thấy nó là cái gì, cô không đụng vào nó. Cô không muốn biết nó nói gì. Rõ ràng nó đã ở đó suốt đêm vì tờ giấy đẫm sương, mực hơi bị nhòe.
Tối qua cô đã không nghe thấy gì, dù 1 lần nữa cô lại trằn trọc cả đêm. Ít nhất thì nó chỉ là 1 tờ giấy, chứ không có thêm con thú nào bị phanh thây nữa.
Cô vẫn đang mặc pi-ja-ma, vừa mới ăn sáng xong. Để tờ giấy nằm ở chỗ cũ, cô trở vào trong nhà. Trong vòng 15 phút, cô thay đồ, trang điểm, chải đầu rồi bước ra cửa.
Cô mở khóa xe, thảy cái bóp lên ghế ngồi. Cẩn thận để không làm rách tờ giấy nhũn nước, cô nhấc cái cần gạt nước lên và nhặt tờ giấy lên, bằng cách dùng ngón cái và ngón trỏ túm 1 góc của nó. Rồi cô vô xe và lái thẳng đến đồn cảnh sát.
Cô đậu ngay quảng trường, cầm tờ giấy theo đúng cách cô đã nhặt nó lên và bước lên bậc tam cấp. Có 1 bàn cung cấp thông tin nằm ngay sau cánh cửa, và cô dừng lại để hỏi người phụ nữ tóc xanh văn phòng của cảnh sát trưởng ở đâu.
“Chỉ cuối hành lang này thôi, ngay bên trái đó.” Người phụ nữ chỉ về phía bên trái của bà ta và Faith vâng lời quay sang hướng đó.
Mùi trong tòa thị chính dễ chịu 1 cách ngạc nhiên, làm cô đỡ hồi hộp 1 chút. Nó là mùi kết hợp của giấy và mực, của chất tẩy rửa, mùi của nhiều người pha trộn và mùi xám lạnh lẽo của sàn và tường cẩm thạch. Tòa thị chính đã được xây cách đây 50, 60 năm, khi mà mỗi một tòa nhà đều có tính cách riêng của nó. Đương nhiên, nó đã được “đổi mới” nhiều lần trong nhiều năm với đèn huỳnh quang thay cho các đèn sợi đốt, để tiền chiếu sáng được rẻ hơn. Những máy lạnh được gắn khắp nơi trong tòa nhà, nhưng vài chỗ, đặc biệt là lối hành lang, các quạt trần vẫn chậm rãi quay đều, giữ không khí lưu thông và tươi mát.
Cô đi đến cuối hành lang rồi quẹo trái và thấy 1 hành lang nữa trải dài trước mắt cô. Cách đó 5 cánh cửa là 1 cánh cửa đôi mở ra, với chữ Phòng Cảnh Sát Trưởng mà chữ phòng với chữ sát nằm 1 bên, chữ cảnh và trưởng nằm 1 bên để khi đóng cánh cửa thì cả cụm từ sẽ có nghĩa. Căn phòng khá dài với các quầy cao để dọc theo nó, sau các quầy là các bàn làm việc, 1 tổng đài và 2 phòng làm việc, 1 cái hơi bự hơn cái kia. Phòng bự nhất có tên của cảnh sát trưởng McFane trên cánh cửa, đang được mở 1 nửa, nhưng Faith không thể nhìn vào đó từ vị trí cô đứng. Hình của các cảnh sát trưởng cũ được treo trên tường, 1 cố gắng của xứ này để trang trí văn phòng. Nó không đem lại hiệu quả phấn chấn tinh thần.
1 phụ nữ trung niên mặc đồng phục nâu của cảnh sát nhìn lên khi Faith tiến đến quầy. “Tôi có thể giúp được gì cho cô?”
“Vui lòng cho gặp cảnh sát trưởng McFane.”
Người phụ nữ nhìn cô qua cặp kính lão, rõ ràng đã nhận ra cô từ lần trước cô đến đây vào hôm kia. Nhưng tất cả những gì bà ta nói là “tên cô là gì?”
“Faith Hardy.”
“Để tôi xem nào.”
Bà đi vào phòng cảnh sát trưởng McFane chỉ với 1 tiếng gõ cửa cho có, rồi Faith nghe có tiếng lao xao. Bà tay quay trở ra và nói: “cô vô đi,” và chỉ vào phần cửa ở cuối quầy. Bà nhấn 1 nút ở dưới quầy và cánh cửa bật mở.
Cảnh sát trưởng McFane ra ngay cửa đón cô. “Chào cô Hardy. Hôm nay cô khỏe không?”
Để trả lời, Faith giơ tờ giấy lên. “Tôi lại nhận được 1 cái nữa.”
Vẻ hóm hỉnh biến mất khỏi mặt anh ta, và anh ta nghiêm túc lại ngay. “Tôi không thích chuyện này chút nào,” anh ta lẩm bẩm, lấy 1 phong bì đựng chứng cớ khỏi ngăn tủ và giữ nó mở ra cho Faith thả tờ giấy vào. Cô thả nó ra như một người đi vứt 1 bịch rác hôi thối.
“Nó viết gì?”
“Tôi chưa đọc. Nó nằm dưới cần gạt nước của xe của tôi sáng nay khi tôi thức dậy. Tôi chỉ đụng vào 1 góc để tôi không làm nhòe các dấu vân tay khác, giả sử có vài dấu còn được sót lại. Tờ giấy đã bị ướt mà,” cô giải thích.
“Sương. Điều đó có nghĩa là nó đã nằm trên kính xe của cô nhiều giờ rồi. Sự thật thì chúng tôi đã tìm được nhiều dấu vân tay khá rõ trên cái hộp và tờ giấy kia. Vấn đề là chúng tôi không thể đối chiếu, trừ khi người viết tờ giấy đã từng bị lấy vân tay.” Anh hướng dẫn cô vào trong văn phòng và thẩy cái phong bì đựng tờ giấy lên trên bàn làm việc.
“Vì cô chưa đọc nó, chúng ta cùng xem nó nói gì nào.” Anh mở 1 ngăn kéo và lục tìm trong đống đồ trong đó, cuối cùng lấy ra 1 cái nhíp nhổ lông mày. Dùng nó và 1 cây bút, anh cẩn thận mở tờ giấy ướt. Faith nghiêng đầu đọc dòng chữ in hoa:
KHÔNG AI MUỐN CÔ Ở ĐY HÃY BỎ ĐI TRƯỚC KHI CÔ BỊ HẠI.
“Vẫn là 1 người,” McFane nói, “không có dấu chấm phẩy gì hết.”
“1 ký hiệu cố tình để lại?”
“Có thể, nhưng cũng có thể chỉ là cách đánh lạc hướng, theo kiểu làm khác đi với cách thường ngày họ hay làm.” Anh cau mày nhìn cô. “Cô Hardy này – Faith – Gray với tôi hôm trước đã nói với cô rồi, sống ở đó 1 mình có thể sẽ nguy hiểm.”
“Tôi sẽ không dọn đi đâu,” cô nói, lập lại câu cô ít nhất đã nói 20 lần từ lúc cô đến đây khai báo chuyện con mèo chết.
“Vậy hay là cô tìm nuôi 1 con chó? Không cần phải là chó canh gác, nhưng là 1 con có thể sủa ầm lên nếu nó nghe thấy gì bên ngoài.”
Ngạc nhiên, cô nhìn anh ta chăm chú. 1 con chó. Cô chưa bao giờ có con thú nuôi dù là con gì, nên biện pháp đó đã không được cô nghĩ tới. “Ồ, tôi nghĩ tôi sẽ làm thế. Cám ơn anh, cảnh sát trưởng. Thật là 1 ý kiến hay.”
“Tốt. Tìm 1 con càng sớm càng tốt. Ghé ra chỗ trại chó chọn 1 con trẻ khỏe, 1 con vừa trưởng thành thì càng tốt, nó đủ trẻ để dễ chấp nhận cô nhanh chóng, và đủ trưởng thành để sủa, chứ không phải kêu ư ử như chó con.” Anh nhìn xuống tờ giấy trên bàn. “Những gì tôi có thể làm bây giờ là lệnh cho cảnh sát của tôi tuần ngang nhà cô mỗi khi thay ca. Chúng ta không có gì nhiều để tiếp tục.”
“Vài tờ giấy và 1 con mèo chết đâu có phải là vụ án thế kỷ.”
Anh toét miệng cười với cô, đầy vẻ hóm hỉnh. “Thậm chí không thể kết tội tên này tàn ác với thú vật. Nếu chuyện này có thể làm cô cảm thấy đỡ hơn, thì con mèo không phải bị phanh thây, nó bị xe cán. Ai đó đã hốt nó lên, vậy thôi. Chuyện đó làm tôi cảm thấy đỡ lo 1 chút về sự nguy hiểm của trường hợp này. 1 tên biến thái thực sự sẽ thích hành hạ con mèo.”
Chuyện đó đã làm cô thấy đỡ hơn. Ký ức về cái xác nhỏ bẹp nhẹp đó làm cô cảm thấy muốn ói mỗi khi nhớ lại. Con mèo vẫn chết, nhưng ít ra nó bị xe cán, và có lẽ đã chết ngay. Cô không thể chịu nổi ý nghĩ nó phải chịu hành hạ khổ sở.
Cô rời văn phòng cảnh sát trưởng và lần theo lối cũ để đi ra. Đi được nửa hành lang, cô thấy 1 người đàn ông cao to, mạnh mẽ với mái tóc dài đang đứng nói chuyện với người phụ nữ tóc xanh.
Tim Faith suýt ngừng đập. Không lỡ 1 giây, cô quay phắt lại về hướng phòng cảnh sát trưởng, hoảng hốt với ý nghĩ phải đối mặt với anh sau cuộc gặp dữ dội đêm trước. Nó hoàn toàn là phản xạ tự nhiên, đầu cô biết cô cần nói chuyện với anh nhưng thân xác cô thì chạy trốn.
Cô nghe giọng trầm trầm của anh, có thể nhận ra dù ở bất cứ đâu, và bước vội hơn. Khi cô đi đến cuối hành lang, và quẹo góc, cô liếc ra sau và thấy anh đang bước vội về phía cô, đôi chân dài của anh thu ngắn khoảng cách giữa họ nhanh kinh khủng. Đôi mắt đen nhìn cô không chớp.
Cô quẹo góc thật nhanh, và phòng vệ sinh nữ ngay đó, phía bên trái. Cô thấy cái bảng hiệu nên liền nhào vô đó, đẩy cửa đóng vô rồi đứng đó với 1 tay đặt lên ngực như để làm tim cô bình tĩnh lại. Cô liếc nhìn chung quanh. Cô chỉ có 1 mình trong nhà vệ sinh với 2 cái phòng toa-let nhỏ xíu. Và cô chờ, đứng không nhúc nhích, chờ nghe tiếng chân anh bước ngang qua.
Cánh cửa thình lình bị đẩy tung vào, khiến cô phải nhảy lùi ra sau để khỏi bị đập trúng. Gray đứng ngay ngưỡng cửa, cao lớn, rắn chắc và nguy hiểm, đôi lông mày anh cau lại đầy đe dọa. Đôi mắt đen lấp lánh.
Faith cố lùi lại nhưng cô đụng phải chỗ rửa tay. Trong cái nhà vệ sinh nhỏ bé này, có rất ít không gian để cô di chuyển. “Anh không thể vô đây được!”
Anh bước tới và đóng cửa lại. “Em chắc không?”
Cô hít 1 hơi sâu cố bình tĩnh lại. “Ai đó có thể bước vào bây giờ.”
“Có thể,” anh bước lại gần hơn, gần đến nỗi chỉ còn vài centimet giữa họ và cô phải ngẩng mặt lên để nhìn anh. “Có thể không. Em chọn chỗ này chứ anh không chọn.”
“Tôi không chọn gì hết,” cô nạt. “Tôi chỉ đang cố tránh mặt anh -“
“Anh để ý mà,” anh giễu cợt. “Em làm gì ở đây?”
Không có lý do gì mà không cho anh biết chuyện đó. “Tôi tìm thấy 1 tờ giấy khác trên xe sáng nay. Tôi đem nó đến cho cảnh sát trưởng McFane.”
Lông mày anh cau lại nhìn dữ dội hơn. “Mẹ kiếp, Faith-“
“Anh ấy khuyên tôi tìm 1 con chó,” cô nói, ngắt ngang bài diễn thuyết của anh. “Tôi đang chuẩn bị đi ra trại chó đây.”
“Ý kiến hay. Nhưng em không cần ra trại chó đâu, anh sẽ tìm cho em 1 con. Tại sao hôm qua em không trả lời điện thoại của anh?”
“Tôi không muốn nói chuyện với anh.” Cô trừng mắt. “Tôi sẽ tự đi tìm chó cho tôi, cám ơn anh. Và tôi không có thai.”
Đôi lông mày anh nhướn lên. “Sao em biết? Chu kỳ của em bắt đầu rồi à?”
“Không, nhưng nó không phải là thời gian đúng của chu kỳ (để thụ thai).”
Anh cười khẩy. “Cưng à, anh biết nhiều đứa trẻ đã hình thành vào thời gian không đúng của chu kỳ kìa.”
“Có thể anh biết, nhưng chuyện này thì anh có thể tin tôi.” Trong khi cô nói, cô cố nhích dần ra xa.
Gray đặt tay lên eo cô, giữ cô lại. “Trời ạ, em đứng yên coi nào,” anh cằn nhằn. “Lúc nào em cũng cố chạy trốn vậy. Em nghĩ anh sẽ làm gì em nào?”
“Làm chuyện anh đã làm lần cuối tôi gặp anh,” cô vặn lại, rồi đỏ mặt. Cô đã sợ gặp lại anh biết bao nhiêu, nhưng giờ gặp lại anh rồi thì cô lại cảm thấy sự kích thích thường lệ ùa về. Dù chuyện gì đi nữa, cô sẽ không bao giờ có thể tỉnh bơ với anh, dù 2 người đang tranh cãi hay làm gì khác. Gray thuộc dạng người không bao giờ làm người chung quanh anh thấy chán. Anh quá to lớn, quá sinh động, quá hấp dẫn và nam tính. Ngay cả khi còn nhỏ, cô đã bị tác động bởi sự hiện diện của anh, bây giờ cô đã là 1 phụ nữ, ảnh hưởng đó đã được tăng lên ngàn lần. Cô có thể cố gắng không để anh biết điều đó, nhưng cô không thể tự dối mình. Cơ thể cô chưa gì đã căng lên, nóng hơn và ẩm ướt với sự hưởng ứng. Nó như 1 bản năng, hoàn toàn tách rời với lý trí của cô.
Lông mày anh thôi nhướng lên, và đôi mắt anh long lanh. “Em đã thích như vậy,” anh nói thật êm. “Đừng cố giả vờ là em đã không muốn. Anh đã cảm thấy từng cơn run rẩy của em, bé ạ.”
Faith cảm thấy má cô thêm đỏ, và không chỉ vì mắc cỡ. Giá như anh đừng đụng vào cô, đừng đứng quá gần để cô có thể ngửi được mùi của anh nồng nàn, nam tính, nóng bỏng. “Không,” giọng cô cũng êm như anh. “Tôi không có nói như vậy.” Cô ngập ngừng, cố tập trung hết sức để nói lời giả dối nhất đời cô. “Tôi chỉ không muốn lập lại chuyện đó. Nó là 1 sai lầm, và-“
“Em đang nói dối.” Ánh mắt anh trên ngực cô. Chầm chậm, anh nhìn lên, vẻ mặt lại thay đổi, căng thẳng vì ham muốn. “Núm vú em cương lên rồi,” anh thì thầm, “dù anh chưa hôn em.”
Hơi thở cô nghẹn lại. Cô không cần phải nhìn xuống để xem anh có nói thật không, cô có thể biết điều đó vì ngực cô nặng trĩu, cảm thấy núm vú cô cọ sát với lớp ren của cái áo ngực đang che chúng. Cơ thể cô nóng lên, hơi nóng lan dần xuống dưới. Cô nhìn anh bất lực.
Đôi gò má anh ửng đỏ, hơi thở anh sâu hơn. “Faith,” anh thì thầm.
Niềm khao khát mãnh liệt giữa 2 người như 1 sợi dây, và cô cảm thấy nó kéo 2 người lại với nhau. Hoảng hốt, cô để tay lên ngực anh và đẩy ra, nhưng hoàn toàn không có tác dụng. “Chúng ta không thể,” cô yếu ớt nói. “Không phải ở đây, Trời ạ!”
Anh không nghe thấy cô. Mắt anh dán chặt vào miệng cô. Anh hỏi, “cái gì?” với vẻ lơ đãng khi tay anh siết chặt eo cô và kéo cô vào lòng. Cô rên lớn tiếng với cảm giác cơ thể to lớn, mạnh mẽ của anh áp sát cơ thể cô. Anh cúi đầu hôn cô, và tự động cô ngước mặt lên. Môi anh mềm và ấm. Sự hưởng ứng trỗi dậy trong cô, mạnh mẽ như thủy triều, và tay cô thôi đẩy anh ra mà lại nắm chặt lấy áo anh. Anh kéo cô sát hơn nữa, và nghiêng đầu để nụ hôn sâu hơn, lưỡi anh tiến sâu vào miệng cô, cô phát ra những tiếng “hmmm” sung sướng và mút lấy nó, quấn lưỡi cô lên vuốt ve lưỡi anh.
Anh rùng mình như bị giật điện, và ôm lấy mông cô để nâng cô lên sát vào dương v*t cương cứng của anh. Ngọn lửa đam mê bùng nổ trong cô, gắn chặt 2 người với nhau. Anh giằng môi ra và rên lên, “Chúa tôi,” và anh kéo váy cô lên, thô bạo tụt quần lót cô xuống tới đùi.
Cái bồn rửa tay mát lạnh chạm vào đôi mông trần của cô, làm cô chớp mắt vì ngạc nhiên, và hồi tỉnh lại 1 chút dưới cơn sóng đam mê. “Chờ đã,” cô buột miệng.
“Anh không thể chờ.” Giọng anh khàn khàn, run rẩy. 1 cánh tay anh ôm chặt hông cô trong khi anh cúi xuống tụt hẳn quần lót của cô ra. Trước khi cô kịp phản ứng, anh đứng thẳng lên và đặt cô lên bồn rửa tay. Đẩy đùi cô mở rộng, anh bước vào giữa và cuống quít giật cái dây khóa quần. Anh rên lên khi dương v*t anh bật ra và anh hướng nó vào trong cô. Faith bấu chặt vào vai anh khi cô cảm thấy hơi nóng từ cái đó ấn mạnh vào những nếp gấp mềm mại của cô, đẩy vô, tìm kiếm lối vào cơ thể cô. Và anh tìm thấy, cô rên rỉ với áp lực của sự xâm nhập to lớn đó. Anh đẩy vào trong cô, làm cô giãn ra gần như không chịu nối. Cô vẫn còn hơi rát sau lần đầu tiên, và anh dường như còn to lớn hơn lần đó.
Rồi anh vô sâu hết cỡ trong cô, và ngừng lại, tựa cái trán đẫm ướt mồ hôi vào trán cô. “Trời ạ, em ôm sát như nắm tay vậy,” anh hổn hển. Cô run rẩy dữ dội, và anh ôm cô chặt hơn, vuốt ve lưng cô, dỗ dành cô. Sau vài giây, anh bắt đầu thử di chuyển, những cú đẩy nhẹ nhàng, kềm chế làm cô đau đớn vì khoái cảm và làm cả hai run lên trông thấy.
“Chỉ cần xâm nhập vào em là anh đã sẵn sàng để tới đỉnh rồi.” Giọng anh nặng nề, không rõ ràng, hơi thở anh ấm áp mơn man tai cô. Anh đẩy nhanh hơn 1 chút, mạnh hơn 1 chút. Cô cảm thấy dương v*t cứng ngắc của anh di chuyển tới lui trong cô và cơ bắp bên trong cô sung sướng quýnh lên bám chặt lấy nó. Cô lại rên lên, bấu chặt hơn vào vai anh trong cố gắng kềm hãm cơn cực khoái. Anh chửi thề thật khẽ, tiếng anh run rẩy vì khoái cảm. Đặt tay lên mông cô, anh kéo cô ngồi ngay mép bồn rửa tay, chỉnh tư thế của cô để mỗi cú đẩy của anh sẽ giúp anh cọ sát vào cái núm bé nhỏ cương cứng đang lộ ra của cô. Anh đã làm vậy trước đó, và cô không thể cưỡng lại anh như cô đã không thể cưỡng lại lần đó.
Anh bắt đầu đẩy mạnh hơn vào cô, dồn dập tìm cực khoái. Cô cảm thấy như đang trong lửa, và ưỡn người lên để hông cô gặp hông anh, sự căng thẳng giữa chân cô bùng lên mạnh mẽ, và không còn kiểm soát được, cơ thể cô chỉ còn biết đến cơn khoái cảm đang dâng cao một cách không kềm chế được.
Cánh cửa nhà vệ sinh kêu cót két và bắt đầu mở ra.
Gray phản ứng nhanh như chớp, đập tay lên cánh cửa đẩy nó đóng lại trước khi nó mở lớn hơn 3 centimet. “Ê!” tiếng 1 phụ nữ ré lên bất bình từ phía bên kia cửa.
“Cái này có người rồi,” anh nói, giọng vỡ ra, và không ngừng cử động tới lui của hông anh. “Đi chỗ khác đi.” Faith không thể nói gì. Mắt cô mở lớn hoảng hốt nhưng cô chỉ có thể bất lực nhìn anh.
Môi Gray bậm lại và đầu anh cúi xuống khi anh bắt đầu đẩy vào nhanh hơn. Mặt anh đỏ bừng, sự thỏa mãn chỉ còn cách vài giây.
Faith rùng mình dữ dội khi sự căng thẳng bỗng được giải thoát, khoái cảm ngập tràn trong cô. Run rẩy và áp sát vào anh hơn, cô úp mặt vào ngực anh và cắn áo anh để nén lại tiếng rên rỉ của cô.
Anh giữ 1 tay đè cánh cửa, tay phải nắm hông cô để giữ anh lại trong cô. Anh đẩy thật sâu, 1 lần, 2 lần, 3 lần, thêm 1 lần nữa và anh ưỡn người lên dữ dội. Đầu anh ngả ra sau và 1 tiếng rên thỏa mãn bật ra từ trong cổ họng anh.
Có tiếng đập cửa dồn dập từ bên ngoài. “Anh đang làm gì trong đó vậy?” Giọng người phụ nữ lanh lảnh. “Đây là nhà vệ sinh phụ nữ! Anh không được ở trong đó!”
Chầm chậm, Gray ngẩng đầu lên. Ánh mắt anh thật khó diễn tả, như anh không thể tin chuyện gì vừa xảy ra. Anh hít 1 hơi thật sâu rồi bùng nổ. “Trời ơi, bà kia!” anh gầm lên bất bình. “Bà không thấy tôi đang bận sao?”
Faith lăn ra cười.