Đêm Đêm Kinh Hồn

Chương:Quyển 1 -


Đọc truyện Đêm Đêm Kinh Hồn – Chương 6Quyển 1 –

Cơ mà ngày hôm sau, kế hoạch này mắc cạn.

Mộ Dung nằm ngủ trên giường mềm mại đánh một giấc sảng khoái Ngủ thẳng đến khi tỉnh thật sự rất sung sướng

Càng ngày gã càng cảm thấy chỉ là một linh thể kì thực cũng không có gì quá ghê gớm, ngoại trừ không cảm nhận được lực bên ngoài thì gã vẫn nhìn được, nghe được, cũng thấy mệt thấy buồn ngủ, dùng một ít bùa còn có thể sờ được đồ này đồ nọ, Mộ Dung thấy mình với bình thường không có gì khác biệt.

Cứ coi như được nghỉ phép đi. Mình đã biết bao năm không được thoải mái như thế rồi

Ấm áp bên người thật dễ chịu. Mộ Dung lấy mặt cọ cọ nửa ngày, rồi mới chậm rãi tỉnh lại. Ấm áp?!

Mộ Dung đột nhiên thấy có gì không ổn, sao mình lại thấy ấm áp? Trừ phi là —

Gã vẻ mặt hắc tuyến nhìn xuống dưới thân.

Bị mình mơ mơ màng màng cọ cọ nửa ngày kiêm luôn đệm êm, không phải Mặt người chết thì còn ai vào đây?

Linh thể không thể chạm vào con người, trừ phi là người có khế ước với mình.

“Mặt người chết đúng là mặt người chết! Ngay cả ngủ cũng đứng đắn như thế.” Mộ Dung mặt không đổi sắc tim không đập nhanh nhảy xuống khỏi người đối phương, nhìn đồng hồ đặt ở đầu giường mới phát hiện vấn đề rốt cuộc không ổn ở chỗ nào.


“Này! Mặt người chết!!! Đã 6 rưỡi rồi đó.” Không kiên nhẫn đẩy đẩy nam nhân đang nằm yên tĩnh trên giường. Trong khoảng thời gian này, Mộ Dung mỗi ngày đều bị cưỡng chế 6 giờ [rời giường] bi ai nhận ra, bản thân không ngờ đã bị biến thành thói quen ngủ đến 6 giờ tự động tỉnh.

Một thói quen đáng buồn đến cỡ nào?!

Mộ Dung cảm thấy mình với con milu bị chủ nuôi từ nhỏ huấn luyện thành thói quen 6 giờ rời giường tản bộ giống hệt nhau, từ nay về sau mỗi ngày nhất định sẽ canh đúng giờ ấy mà dậy. Có đôi khi chủ nhân ngủ quên không tỉnh, thậm chí còn khẩn cấp đi gọi chủ nhân, để cho hắn cầm dây dắt mình ra ngoài loăng quăng…

Một thói quen đáng buồn đến cỡ nào a!!!

Mộ Dung vẻ mặt hắc tuyến vừa nghĩ tại sao chỉ mới một thời gian ngắn mình đã bị người ta làm cho có thói quen không thể chấp nhận được như thế, vừa nhịn không được đẩy đẩy Tả La.

“Nếu anh còn không chịu dậy, sữa đậu nành của anh sẽ bị bán hết đấy!” Thời tiết hôm nay có vẻ không tồi, Mộ Dung nhịn không được nhìn ra ngoài cửa sổ, rất nhanh quay đầu lại nhìn về phía Tả la, “Anh không dậy, tôi sẽ sử dụng thân thể của anh đó ”

Miệng thì nói cảnh cáo, động tác lại như sợ chủ nhân không đồng ý, Mộ Dung mau chóng bám lên người Tả La.

“Hừ hừ!!!! Anh cái tên làm biếng này! Tôi tốt bụng sẽ đi chuẩn bị bữa sáng cho anh ” Mộ Dung nói đến là vĩ đại, trong lòng lại tò mò sữa đậu nành có thể khiến nam nhân cứng nhắc này liên tục uống suốt n năm rốt cuộc ngon đến độ nào

Bắt chước dáng vẻ bình thường của Tả La, Mộ Dung đứng xếp hàng trong một hàng người dài dằng dặc, chờ đến lượt mình.

“Tả tiên sinh lại đến mua sữa đậu nành đó à ” Thím mập đứng trước bỗng nhiên quay đầu cười ha hả vỗ lên vai gã, mất một lúc, Mộ Dung mới nhận ra “Tả tiên sinh” trong miệng người ta chính là mình.

“À, vâng.” Mộ Dung định lừa cho qua, lung tung gật đầu.

“Thuốc lần trước ngài giới thiệu cho tôi thực sự rất tốt.” Đại thẩm cười ám muội, đột nhiên thình lình kéo gã lại, lặng lẽ dán vào tai gã nói, “Đứa con gái đầu của tôi dùng thuốc này xong, quả thật không bị đau bụng kinh nữa!”

Mặt Mộ Dung lập tức đỏ lên.

Trong lòng gã âm thầm mắng: Mặt người chết biến thái, bình thường nhìn còn tưởng chất phác, sao ngay cả cái này cũng biết?! Cư nhiên còn có người cảm ơn vì cái này.

Đại thẩm nói xong liền đứng xếp hàng tiếp, trên mặt cười tủm tỉm.

“Con gái kia của tôi ấy à, bình thường lúc nào cũng tỏ vẻ xa cách với con trai, hôm qua lại nói với tôi là á nếu lập gia đình sẽ chọn người như Tả tiên sinh đó.”


“Anh ta…Tôi có gì tốt đâu?!” Nghe ra ám chỉ của đại thẩm Mộ Dung thầm khinh bỉ, nam nhân vừa lạnh lùng vừa chẳng ra sao như thế, không ngờ vẫn có người muốn?!

“Tôi tính tình cứng nhắc, cứng nhắc đến ngay cả cơm ăn ngày nào cũng giống nhau, con gái nhìn tôi chỉ thấy ghét.”

Nói hết chi uyển chuyển mấy lời thực chất là phỉ báng này, Mộ Dung trong lòng thì cười giả tạo, ngoài mặt lại làm bộ khiêm tốn.

“Không phải đâu! Con nhà tôi nói: Nếu một người đàn ông có thể liên tục suốt 15 năm sáng nào cũng ăn bánh quẩy sữa đậu nành, có thể không cần do dự lập tức gả cho hắn. Hắc hắc Đây là trong một quyển sách thảo luận nổi tiếng đó Tôi thấy cũng đúng, giờ nam nhân thành thực như ngài không còn nhiều, như cái đứa con gái thứ nhà tôi ấy, cư nhiên chỉ vì một bài báo mà đi thích người tên là cái gì mà, à, Mộ Dung, tên kia vừa nhìn đã biết là hoa hoa công tử, ba ngày hai bữa lại đổi một bạn gái, đến nữ nhân viên trong công ty cũng không tha, hừ! Hôm nọ đọc báo mới biết cậu ta bị tình nhân đồng tính đâm bị thương, đúng là báo ứng!”

Đại thẩm nói đến nước miếng tung bay.

“Ủa? Tả tiên sinh, sắc mặt ngài không tốt lắm.” Đại thẩm quan tâm ngừng phê phán, “Làm bác sĩ vốn vất vả, ngài cũng đừng làm mình mệt chết.”

Bị lời phê bình sắc bén của đại thẩm chọc tức không nói nổi câu nào, Mộ Dung nhất thời mặt đầy hắc tuyến.

Mẹ nó!!!! Bổn thiếu gia là nhân vật chói sáng như thế, loại dân thường nhỏ bé như bà có thể hiểu nổi à? Loại dân thường này, cứ đi mà thích Mặt người chết của bà đi!

Mộ Dung trong lòng hùng hùng hổ hổ, thân mình lại bị xuôi theo dòng người chậm rãi đẩy lên phía trước, quầy bán sữa đậu nành cuối cùng cũng tới lượt gã.

Một lòng muốn mua cho xong sữa đậu nành rồi chạy nhanh về nhà, Mộ Dung ngữ khí không tốt nói ra số lượng mình muốn mua.

“Xin lỗi, Tả tiên sinh. Sữa đậu nành của chúng tôi vừa mới bán hết rồi.” Tiểu muội sữa đậu nành hiển nhiên nhận ra Tả La mỗi ngày đều đến mua, mỉm cười có lỗi.


“Hả?!” Mộ Dung ngây ra.

“Không sao không sao Tôi chia cho ngài một cốc. Hắc hắc, vừa lúc để cho ông nhà tôi giảm béo. Không phải ngài nói nên để cho ông ấy gầy bớt đi một chút mới tốt sao? Cứ vậy đi, ngài mau trở về, tranh thủ uống lúc còn nóng, sắc mặt ngài quả thực không được tốt lắm đâu!”

Không cho phép từ chối, đại thẩm vừa rồi còn châm chọc thân thể thực sự của Mộ Dung giờ lại chia sữa đậu nành của mình cho gã, xong cầm túi chạy như bay, dáng vẻ thím mập chạy bành bạch, quả thực có điểm buồn cười.

Nhất thời, Mộ Dung vẻ mặt âm tình bất định.

Mộ Dung khẳng định, mình và mấy người thường này có lối suy nghĩ không thể câu thông.

Song cảm giác sữa đậu nành toả nhiệt ấm áp trong tay, thực sự rất thoải mái.

Sữa đậu nành uống ngon lắm, còn hơn cả bữa sáng tinh xảo bình thường gã vẫn ăn, tinh khiết ngọt lành rất ngon miệng. Nhưng không biết có phải vì nghe xong mấy lời của thím kia hay không, mà Mộ Dung đang ăn bỗng nhiên cảm thấy dạ dày đau đau, đầu cũng càng ngày càng đau.

Bỗng nhiên nhớ tới hành vi cổ quái long trời lở đất không rời giường đúng giờ của nam nhân, Mộ Dung cả người rét run mới nghĩ đến việc sờ lên trái y, quả nhiên —

Phát sốt rồi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.