Đọc truyện Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến – Chương 124: Đêm Thứ Năm21 Nàng Đánh Vào Ngực Phu Quân Phu Quân Phải Bóp Vú Nàng
Hai tay Hoa Tỷ Thần vốn chỉ định giữ chặt eo nàng, nhưng dưới sự không an phận, bàn tay to của hắn từ từ duy chuyển ra phía sau lưng nàng, dọc theo cột sống mà di chuyển lên phía trên, xúc cảm thô ráp khiến cho nàng cảm thấy như có ngọn lửa đang thiêu đốt bản thân, đốt cháy toàn thân Thư Khuynh Mặc, cảm giác được vuốt va này khiến cho Thư Khuynh Mặc vô cùng khó chịu, bàn tay trắng như phấn gắt gao siết chặt, hơn nữa điều khiến Thư Khuynh Mặc cảm thấy phiền lòng nhất chính là thứ ở dưới hạ thân của Hoa Tỷ Thần giờ phút này lại ngóc đầu lên đụng vào nàng.
.
.Chết tiệt, bộ ngực của nàng không ngừng phập phồng, nàng có thể cảm nhận được đỉnh quy đầu đang cọ xát, mơn trớn nhũ hoa kiều diễm màu hồng nhung kia của mình.Thậm chí còn có thể cảm nhận được sự hơi lạnh của nhũ tiêm, vài gợn nước lăn tăn bao bọc xung quanh, nhẹ nhàng bao lấy đỉnh tuyết hồng nhạt, cảm giác hơi ngứa, không khác gì tra tấn người khác.Còn nữa, nơi mềm mại ở phía dưới cũng cảm thấy không thoải mái, có thứ gì đó cứng rắn, nóng hầm hập đang đặt trước cửa huyệt, Thư Khuynh Mặc đoán được đó là thứ gì, mặt nàng không ngừng đỏ lên giống như đám mây chuyển hồng, máu mũi cũng sắp chảy ra.
.
.Mẫu thân hiện tại đã bước vào cửa, đầu tiên, cách một lớp màn sa chỉ có thể nhìn thấy dáng đứng lờ mờ của nàng, mở miệng nói: “Khuynh Mặc, nghe nói hôm nay con rất buồn bởi vì phụ thân trách phạt, tính phụ quân rất cứng rắn, cho dù con có là một nữ tử thì ông ấy cũng không nương tay, mẫu thân đặc biệt đến đây để thăm con, từ nhỏ đến lớn con đã được nuông chiều, sao có thể chịu đựng được khi bị phụ thân trách phạt chứ? Kỳ thật khi phụ thân phạt song liền cảm thấy hối hận, nhưng một lời đã nói nên cũng chỉ có thể sai hạ nhân làm đúng quy củ, lại đau lòng đứa con gái bảo bối của chính mình sẽ tức giận mà ở lì trong phòng, nên ta tới đây khuyên con không nên giận dỗi ông ấy.
.
.”Thư Khuynh Mặc nghe thấy vậy trong lòng cảm thấy đau xót, vội vàng lắc đầu: “Nữ nhân chưa bao giờ oán giận phụ thân, nữ nhân biết mình làm sai, không nên được nuông chiều, chính vì vậy phụ thân mới trách phạt, điều này cũng là vì muốn tốt cho con, muốn con phải ghi nhớ sâu chuyện này để lần sau không được phép tái phạm.
.
.”Phu nhân của tướng quân vén tấm màn che lên, bước đến gần nàng, yêu thương mà sờ tóc đứa con gái yêu, vô cùng vui mừng: “Mẫu thân biết Thư Khuynh Mặc đã trưởng thành, đã có thể thông cảm cho nỗi khổ tâm của phụ quân.
.
.Từ nhỏ con đã được chúng ta nuông chiều, trước kia phụ thân và mẫu thân đều chăm chút con từng li từng tí một, nhìn con từ một tiểu nha đầu dần dần trưởng thành, hiện tại đã ra dáng một đại cô nương xinh đẹp, sau đó sẽ gả cho một nhà khác, điều này thật khó có thể chấp nhận.
.
.Con dưới sự che chở của phụ thân cùng mẫu thân, muốn làm gì thì làm đó, tùy tiện quậy phá, chúng ta vẫn cảm thấy con vô cùng đáng yêu, còn có thể giúp cpn thu dọn cục diện rối rắm.
.
.”Mẫu thân cầm lấy cây lược giúp nữ nhân chải đầu, khuyên bảo: “Sau khi con xuất giá, nếu phu quân con là người quy củ, cha mẹ chồng cũng cảm thấy con vô lễ, làm càn.
.
.Cho nên hiện tại cha con mới phạt con, bởi vì ông ấy sợ sau khi con tái giá, hành động tùy hứng sẽ khiến bản thân chịu nhiều ủy khuất, chính vì thế mới phạt con nặng như vậy, ông ấy cũng ở trong phòng kiên trì chép chữ nhẫn, nói tính cách vốn hùng hùng hổ hổ, nếu viết xấu, vậy thì ở trong phòng chép gấp mười lần.
.
.Vừa nãy ta khuyên ngăn, nhưng ông ấy vẫn kiên định với chủ kiến của mình, chép đi chép lại.
.
.”Thấy mẫu thân đi vào, Thư Khuynh Mặc sợ tới mức không dám thở mạnh, sợ mẫu thân sẽ phát hiện ra manh mối gì.
.
.Tuy nhiên lại nghe được những lời đầy tình cảm này của mẫu thân, còn nghe thấy phụ thân vốn là người của quân doanh, ghét đọc sách lại phá lệ đọc, rõ ràng là chuyện buồn cười nhất mà Thư Khuynh Mặc nghe được trong thời gian gần đây, tròng mắt lấp lánh, những giọt lệ ẩn hiện như sắp rơi.Nàng cầm lấy bàn tay đang chải đầu mình của mẫu thân, nói: “Nữ nhân bất hiếu, khiến cho mẫu thân cùng phụ thân phải suy nghĩ nhiều.
.
.Nữ nhân không lấy chồng, cả đời này đều ở trong tướng phủ làm con gái của hai người có được không.
.
.”Vừa dứt lời, bàn tay thô to dưới nước đã véo thật mạnh vào bờ mông của nàng, dường như không đủ, bàn tay to giận hờn như đang trút giận vào bờ mông nàng, khiến nơi bị véo đỏ hồng lên, bờ mông to, trắng mịn vì sự vuốt ve, xoa nắn mà không ngừng run rẩy.
.
.Thư Khuynh Mặc vội ngậm chặt mồm, nhịn xuống cơn run rẩy, suýt chút nữa thì nàng phát ra tiếng thở dốc, tên thư sinh ngu ngốc chết tiệt này, chờ mẫu thân đi rồi, xem nàng xử hắn thế nào.
.
.Phu nhân tướng quân không phát hiện ra có điểm nào không đúng, nàng cười nói: “Khuynh Mặc ngốc, làm gì có cô nương nào mà cả đời cũng không gả chồng.
.
.Để mẹ nói cho con nghe, lấy một người lỗ mãng như phụ thân con cũng là một chuyện tốt, hồi con còn ở trong bụng mẹ, Thừa tướng đại nhân cùng công tử nhà họ Hoa kia đã có đính ước với nhau, lúc ấy sau khi ta biết liền vô cùng giận dữ, còn chưa biết đối phương sau khi lớn lên sẽ là người như thế nào mà đã hứa hôn, hơn nữa, mẫu thân còn thấy hồi bé cậu ta vô cùng ốm yếu, bệnh tật, liền bắt cha con tìm Thừa tướng đại nhân đã xin giấu chuyện hôn ước này.
.
.”Phu nhân tướng quân nhìn con gái một cách yêu chiều: “Hiện tại xem ra ta mới là người ngu xuẩn, Hoa công tử không chỉ có dáng vẻ thanh tú nho nhã như cỏ chi và lan ngọc, hơn nữa còn mang theo sự phong lưu, vô cùng anh tuấn, tuổi nhỏ mà có thể đề tên mình vào bảng vàng, những người như cậu ấy có mấy người là không dựa vào gia thế dòng họ mà đi lên chứ, đừng nói là Trạng nguyên, ngay cả đỗ tiến sĩ cũng vô cùng ít ỏi.
.
.Nghe cha con nói, tên tiểu tử này còn đa nghệ đa tài, văn võ song toàn, đúng là một quân tử chân chính.
.
.Nếu không phải chúng ta nhanh chóng ra tay từ trước, khuê nữ trong kinh thành này đã nhao nhao đến muốn được làm phu nhân của cậu ấy rồi, đâu có đến lượt con, người ta đều nói mẹ vợ nhìn con rể càng ngày càng ưng, ta căn bản không tin.
.
.”Thư Khuynh Mặc nghe những lời mẫu thân nói, thấy bà thao thao bất tuyệt khen tên lưu manh, tên thư sinh thối tha này, tâng bốc hắn lên tận mây xanh, lại còn hạ thấp giá trị của nàng xuống, vừa nãy không phải còn nói nàng cam tâm sao? Thư Khuynh Mặc liền bĩu môi, thiếu chút nữa là không nhịn tiếp được nữa, cái gì mà một quân tử đoan chính, hiện tại không phải hắn đang nằm trong bồn tắm ăn đậu hũ của nàng sao.
.
.Nghĩ như vậy, trong nháy mắt sắc mặt Thư Khuynh Mặc sợ tới mức trắng bệch, nàng vội vàng đuổi khéo mẫu thân ra ngoài: “Sắc trời cũng đã tối, mẫu thân nhanh về ngủ đi, người cứ ở đây nói chuyện cùng con, chút nữa nước sẽ nguội mất, con tắm cũng cảm thấy lạnh.
.
.””Nữ nhân đã lớn rồi lại còn như một đứa trẻ, nhắc tới vị hôn phu thì liền xấu hổ, được.
.
.Mẫu thân đi, con tắm rửa rồi đi ngủ sớm đi.
.
.” Phu nhân tướng quân lắc đầu rồi bước ra ngoài.Thư Khuynh Mặc nhẫn nại chờ mẫu thân rời khỏi cửa, vào khoảnh khắc cửa phòng vừa đóng lại, Thư khuynh Mặc vội túm Hoa Tỷ Thần ngoi lên mặt nước, thấy khuôn mặt anh tuấn ướt sũng, hai mắt nhắm chặt, vừa trồi lên mặt nước liền gục xuống vai nàng không nhúc nhích giống như đang ngủ say, bàn tay nhỏ bé của Thư Khuynh Mặc không nhịn được mà thò tay ra thăm dò trước mũi Hoa Tỷ Thần, không còn thở nữa.
.
.Nàng sợ đến mức tim đập thình thịch, trái tim như bị ai đó đấm mạnh, quặn thắt mà đau đớn, giờ phút này nàng mới biết bản thân thích tên lưu manh này nhiều đến mức nào.
.
.Nước mắt như những viên chân trâu cứ thế chảy ra không ngừng, nàng vừa khóc vừa nghĩ biện pháp, ấn giữa huyệt nhân trung, ấn ngực, tất cả đều vô ích.
.
.Nàng nghẹn ngào khóc nức nở, tiếng nói cũng vì thế mà trở nên khàn đặc, tuyệt vọng cầu xin: “Thư sinh ngốc nghếch, sao huynh lại ngu xuẩn như vậy, nếu như không nhịn được thì phải ngoi lên thở chứ.
.
.Cho dù có bị mẫu thân phát hiện cũng không sao, trước sau gì chúng ta chả là phu thê.
.
.Đô lưu manh, huynh cứ chịu ủy khuất như vậy mà chết, huynh muốn cả đời này ta thành một góa phụ sao.
.
.Thư sinh thối tha, huynh tỉnh lại được không, huynh tỉnh lại rồi ta sẽ không bắt nạt huynh, cái gì cũng nghe theo huynh, xuất giá tòng phu, lấy phu vi cương, về sai cũng không làm ra những chuyện bốc đồng nữa, nhất định sẽ nghe lời huynh mà, ta sẽ làm thê tử của Hoa Tỷ Thần, sẽ làm thiếu phu nhân nhà họ Hoa, có được không.
.
.Nhất định sẽ cùng huynh sống đến đầu bạc răng nong, không tính toán với nhau bất kỳ chuyện gì cả, cùng sống chung dưới một bầu trời là hạnh phúc rồi, nếu huynh không còn ở lại trên nhân gian này, một mình ta sống cũng đâu còn ý nghĩa gì.
.
.”Thư Khuynh Mặc đột nhiên nhớ tới trong sách cổ có ghi lại cách để cứu sống người chết đuối, chỉ cần bịt mũi, dùng miệng thở khí vào bên trong, hình như có bước đó, nàng cẩn thận nhớ lại biện pháp này.Cũng chỉ có thể thử cách này thôi, nàng bóp mũi Hoa Tỷ Thần, há mồm ngậm lấy bờ môi mỏng lạnh lẽo của hắn, dùng sức thổi khí vào bên trong.Nhưng mà vừa thổi một hơi, liền cảm thấy cái lưỡi to lớn của người đàn ông khẽ cử động rồi quấn lấy cái lưỡi đinh hương của nàng, cái lưỡi còn hung hăng chiếm lấy hơi thở, len lỏi vào từng khoang miệng, tùy ý liếm mút mọi nơi, thậm chí cái lưỡi còn đảo quanh cái miệng nhỏ bé mà ấm áp, đem vị ngọt trong miệng cùng nước bọt của nàng nuốt hết vào trong bụng.
.
.Thư Khuynh Mặc bị hôn đến tình mê ý loạn, kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn Hoa Tỷ Thần bằng ánh mắt khó có thể tin được, hơn nửa ngày mới có phản ứng lại, nàng vừa mừng vừa sợ, cũng cảm thấy xấu hổ, đôi bàn tay trắng như phấn không chút lưu tình mà đấm lên ngực Hoa Tỷ Thần, Hoa Tỷ Thần vẫn bất động, hôn nàng một cách đắm đuối, mãi cho đến tận khi Thư Khuynh Mặc cảm thấy không thở nổi mới lưu luyến buông ra, đôi môi như cánh hoa của nàng đã bị hôn đến sưng đỏ, hai đôi môi vừa trách ra liền có một sợi chỉ bạc trong suốt theo đó mà chảy ra.Một tay Hoa Tỷ Thần vuốt ve đôi môi kiều diễm,ướt át và đỏ mọng của Thư Khuynh Mặc, nhẹ nhàng lau đi sợi chỉ bạc ở dưới môi nàng, khóe miệng hiện lên nụ cười ngọt ngào, một bàn tay to đã phủ lên bộ ngực to tròn trước ngực của nàng, vui vẻ nói: “Lúc nãy khi bất tỉnh, ta nghe nàng nói nàng đồng ý cưới ta làm phu quân.
Nương tử nói nếu như ta tỉnh liền không bắt nạt ta, không màng đến những chuyện trước kia, nhưng khi ta vừa tỉnh liền đấm lên ngực phu quân, nhỡ may phu quân trọng thương thì sẽ phạt nàng.
.
.Hừm, nàng đập vào ngực ta, ta liền bóp bầu vú của nàng, như vậy mới công bằng.
.
.”.