Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến

Chương 118: Đêm Thứ Ba 15 Rung Động Thế Giới Tự Do Thiên Thần Có Cánh Muốn Làm Người Bình Thường


Đọc truyện Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến – Chương 118: Đêm Thứ Ba 15 Rung Động Thế Giới Tự Do Thiên Thần Có Cánh Muốn Làm Người Bình Thường


Bình thường xuân dược sẽ có cách giải rất nhanh và hiệu quả, đó chính là vật dưới khố vừa to vừa nóng của Hoa Tỷ Thần chôn vùi vào hoa huyệt của Thư Khuynh Mặc.Căn bản không giải quyết được, ngược lại còn khiến cho nó càng lớnTốc độ ra vào của cây côn thịt to và dài mạnh mẽ mà nhanh chóng, hoa huyệt co rút, mút chặt lấy cây côn thịt dường như muốn lấy đi mạng hắn, khiến hắn muốn dừng lại cũng không dừng lại được, sau hơn chục nhát nhẹ nhàng, hắn liền mạnh mẽ ra vào, thắt lưng đung đưa một cách kịch liệt, càng ngày càng tùy ý và lộng hành, giống như cuồng phong, mưa rào, hung mãnh tiến công, không thương tiếc mà va chạm, đâm vào nơi sâu nhất của hoa huyệt.

.

.Đồng thời đôi môi mỏng của Hoa Tỷ Thần cũng hạ xuống định chạm vào đôi môi anh đào của Thư khuynh Mặc, nàng nghiêng đầu trốn tránh khiến nụ hôn của hắn rơi trên chiếc ổ phiếm hồng của nàng, Hoa Tỷ Thần cũng không tức giận, mút mát hết chỗ này lại đến chỗ khác, không bỏ qua một nơi nào trên cơ thể Thư Khuynh Mặc.Bàn tay to lớn còn không ngừng vuốt ve bầu vú trắng như tuyết, cao ngất đang dựng đứng lên kia, hai bàn tay tùy ý bóp nó thành các hình thù khác nhau, bộ ngực no đủ dưới sự xoa nắn của bàn tay mà trở nên đỏ ửng, theo kẽ các ngón tay mà chảy ra, nhũ tiêm cũng lộ ra, cảm xúc mềm mại khiến cho hắn vô cùng hưng phấn, Hoa Tỷ Thần còn dùng hô hấp thô ráp của bản thân phả và hai đầu vú màu hồng phấn, biến nhũ tiêm thành một quả trái cây nhỏ màu đỏ, thỉnh thoảng ló ra qua kẽ tay hắn, hết lần này đến lần khác đâm ra rút vào khiến Thư Khuynh Mặc phải rên rỷ, âm thanh truyền vào tai người nam nhân, khiến cho dục vọng trong người hắn càng bị đốt nóng, lực đạo dưới tay không hề nhẹ, xoa nắn hai bầu vú khiến cho nó dựng đứng lên.

.

.”Ưm.

.

.Đau quá.

.

.Thư sinh thối tha.

.

.Đồ lưu manh! Đồ khốn nạn.


.

.Huynh làm cái gì vậy, huynh không thể sờ ngực ta, không thể hôn vào cô ta, buông ra, mau buông ra, đồ hèn hạ này.

.

.Huynh đường đường là một tân trạng nguyên, huynh là công tử của phủ Thừa tướng, sao lại hạ lưu cưỡng ép một nữ tử như vậy.

.

.Đồ khốn nạn, đồ lưu manh!” Thư Khuynh Mặc không chịu đựng được sự va chạm, cô thở dốc, mắng cũng không dứt khoát, hiện tại nàng không có biện pháp nào phản kháng lại, chỉ có thể dùng miệng mà mắng.Nàng rõ ràng rất tức giận, tên thư sinh ngốc này đã đính hôn với nàng, vậy mà còn cùng một người nữ nhân xa lạ làm ra loại chuyện này, hạ lưu! Đồ không biết xấu hổ! Tên khốn kiếp này, Thư khuynh Mặc chỉ có thể thở hổn hển, trong lòng dâng lên một cỗ ghen tuông, đúng là không biết xấu hổ mà, tên chết tiệt này bình thường là một thư sinh mọt sách, vậy lại lưu luyến hoa thơm cỏ lạ, đúng là tên khốn.

.

.Nàng không biết âm thanh bản thân phát ra không giống như tiếng mắng chửi mà cực kỳ giống như đang làm nũng, giọng nói ngọt ngào, yểu điệu đến cực điểm, còn có tiếng thở gấp gáp, mơ hồ kéo dài triền miên!Nàng cảm thấy lồng ngực nhói đau, hốc mắt cũng trở nên ướt át, nhịn xuống cơn đau đớn đang lan truyền toàn thân, nghĩ muốn dùng chân đá cho đồ lưu manh này một cước, nhưng lại đá vào khoảng không, nàng cố gắng giãy giụa muốn tránh thoát nụ hôn ướt át của Hoa Tỷ Thần, nhưng căn bản không thể tránh được, khi cổ nàng vừa động, đôi môi của hắn lại rơi trên phần da thịt khác của nàng, tiếp tục dùng hàm răng của mình để lưu lại ấn ký.Còn nữa, bàn tay nóng như lửa của hắn lại ra sức xoa nắn bộ ngực của nàng, khiến cho ngực của nàng như to thêm, trướng đau, nhũ tiêm cũng đứng thẳng, đau nhức.

.

.Thứ Thư Khuynh Mặc ghét nhất chính là cây gậy thịt nóng bừng đang chọc vào giữa hai chân nàng, đặc biệt thô to cùng dài, lực đạo tấn công lại vô cùng mạnh mẽ, mỗi lần bị đâm vào lại khiến toàn thân nàng run rẩy, mềm nhũn, không còn chút sức lực nào, hiện tại Thư Khuynh Mặc cảm thấy bản thân sắp mềm ra như nước.Từ nhỏ đến lớn, mồm mép của Hoa Tỷ Thần vô cùng tốt, hắn mở miệng trêu đùa: “Sao ta lại là kẻ ăn vạ chứ? Rõ ràng cô nương hạ xuân dược ta, hiện tại xuân dược còn chưa hết tác dụng, ta làm sao có thể nhẫn lại.

.

.Hơn nữa, tại hạ.


.

.Hiện tại lại vô cùng có cảm tình với cô nương.

.

.

Nói về sự thô lỗ, thật sự không thể so sánh với những hành động hôm qua của nàng.

.

.Lá gan cũng lớn đấy, dám làm loạn, hiện tại tỉnh rồi liền giả dạng làm thiếu nữ ngoan hiền bắt đề ta.

.

.Đêm hôm qua cô nương đối xử với ta.

.

.Vậy mà sáng nay, khi vừa mở mắt lại.


.

.Muốn làm như không biết gì mà trở về sao?”Hoa Tỷ Thần nhìn người dưới thân, đôi môi anh đào khẽ mở, thân thể uyển chuyển vặn vẹo, không nhịn được mà rên rỉ, tiếng kêu rên kiều mị khiến cho máu nóng phun trào, hắn nắm lấy chân dài, trắng như tuyết đang vắt lên hông, kéo nàng lại gần, khiến cho cây côn thịt nóng bỏng càng đi sâu vào cơ thể người nữ nhân.

.

.Thi thoảng nghe được giọng oán trách “Tên không biết xấu hổ” nho nhỏ mà nũng nịu của Thư Khuynh Mặc , trong lòng Hoa Tỷ Thần không hề giận dữ, mà đối với tiếng mắng chửi đó lại cảm thấy vô cùng thích thú và hưng phấn.

.

.Hắn ngẩng đầu, ngậm lấy cái miệng đang mở ra của nàng, cái tay mềm mại của Thư Khuynh Mặc phản kháng một cách yết ớt, Hoa Tỷ Thần không để ý, trực tiếp đưa lưỡi vào bên trong miệng nàng, liếm láp từng chiếc răng trắng, đầu lưỡi quấn chặt lấy đầu lưỡi của nàng, mút hết hương vị thơm tho.”Ưm.

.

.” Thư khuynh Mặc đầy tức giận, dùng đầu lưỡi đầy cái lưỡi không biết xấu hổ mà điên cuồng xâm chiếm khoang miệng nàng, tuy nhiên nàng cũng không thể phản kháng, cái lưỡi khe bị hắn cắn mút, không bao lâu liền quăng mũ cởi giáp chịu thua, để cho hắn tự ý xâm chiếm, chiếc miệng nhỏ bé chỉ có thể há to đựng cái lưỡi dài của Hoa Tỷ Thần, nuốt nước bọt cũng cảm thấy khó khăn.

.

.Dưới sự quấn quýt ngọt ngào, vật dưới thân nam nhân càng hùng hổ, thô bạo, va chạm càng lúc càng sâu, hung hăng cực kỳ, dường như hoa huyệt của nàng sắp bị cây dương vật quá cỡ kia phá hư, không ngừng nghỉ mà cứ thế tấn công.Một phần nào đó, hoa huyệt cũng cảm nhận được khoái cảm cực hoạt, dâm thủy không ngừng chảy ra, Hoa Tỷ Thần căn bản không thể khống chế được bản thân, hắn ra sức thúc mông, giống như một con ngựa hoang đang rong đuổi con mồi, cuồng dã mà xỏ xiên qua u cốc, hung hăng quấy phá, không chút thương tiếc mà khuấy đảo, mỗi lần va chạm lại khiến cho toàn thân Thư Khuynh Mặc trở nên vô lực, cho dù miệng có bị hắn chặn lại nhưng âm thanh nức nở vẫn phát ra: “Ưm.

.

.Đau.

.


.Rách mất.

.

.Ưm.

..

Sẽ bị đâm rách.

.

.Đau quá.

.

.” Thư Khuynh Mặc cảm thấy vô cùng chán ghét cây gật thịt đang điên cuồng đâm chọc vào hoa huyệt nàng, nước mắt như trân châu chảy xuống, nàng cảm thấy bản thân vì sự va chạm của nam nhân mà sắp bay ra, cơ thể không ngừng bị thúc về phía trước rồi lại bị hắn nhấn sâu.

.

.Nàng chỉ cảm thấy bụng không ngừng phồng lên, có một loại cảm giác run sợ không thể nói thành lời đáp úp lại, hoa huyệt không ngừng co rudt, phun ra một cỗ dịch thủy, khoái cảm rất nhanh mạnh mẽ ập đến.Trong đầu Thư Khuynh Mặc trống rỗng, nàng không thể không thừa nhận, ngoài cảm giác đau rát như bị xé toạc ra còn có một loại khoái cảm không nói lên lời ập đến khiến cơ thể run rẩy, Thực ra cây gậy thịt kia cũng không đến mức quá xấu xí, nó vô cùng mạnh mẽ và nóng bỏng, nếu không có hắn giữ bắp đùi thì thực sự cô đã đập đầu vào thành giường rồi chứ không hưởng thụ được tư vị sung sướng như vậy.Tuy nhiên cho dù có như vậy, hiện tại khoái cảm như đang nhấn chìm nàng hết lần này đến lần khác, đau đớn cùng sung sưỡng đan xem, cảm xúc dâng trào như biển trời mênh mông khiến nàng mất đi lý trí, có một loại cảm giác mơ hồ, giống như bản thân mọc thêm đôi cánh bay lững lờ trên đám mây, tiếng va chạm thật mạnh, dâm thủy không ngừng văng ra xung quanh, trong căn phòng đều là tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ.

.

..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.