Đêm Ấy Tôi Rơi Vào…

Chương 3: Cậu Tự Tìm Lấy


Đọc truyện Đêm Ấy Tôi Rơi Vào… – Chương 3: Cậu Tự Tìm Lấy


Mặt mũi sưng húp quay về nhà trọ, Diêu Mộc Thanh vội đỡ tôi tới sofa, gấp gáp hỏi tôi xảy ra chuyện gì.


Tôi nói đại khái quá trình sự việc cho cô ta, sau đó cô ta rõ ràng vô cùng tức giận: “Trương Ngọc Dung sao có thể như vậy, đây là tiền cứu mạng!”
Một khắc sau, cô ta trực tiếp đi vào phòng ngủ, lấy điện thoại bấm số Trương Ngọc Dung.


“Chị Ngọc Dung, ba Trần Cẩn Phong quả thực gặp tai nạn xe, chị có thể…”
“Diêu Mộc Thanh, cô lo cho mình trước đi rồi nói, tiền kiếm mỗi ngày còn không đủ trả tiền lời cho tôi!”
Sau đó, điện thoại vang lên tiếng tắt máy ‘tít tít’.


Có thể nhìn ra, Diêu Mộc Thanh rất ngượng ngùng.


Cô ta ngồi bên cạnh tôi, thấp giọng nói: “Xin lỗi, Trần Cẩn Phong, tôi vốn cảm thấy chuyện này tốt xấu gì cũng là một con đường ra, có thể cấp cứu, không nghĩ tới Trương Ngọc Dung lại là hạng người đó, ngay cả tiền cứu mạng cũng không tha, thật sự rất xin lỗi.”
Tôi thể hiện với Diêu Mộc Thanh chuyện này không có gì, huống chi cô ta cũng là có lòng tốt.


Đột nhiên, tôi nhớ tới vừa nãy Trương Ngọc Dung nói Diêu Mộc Thanh còn lo chưa xong chuyện của mình, còn có tiền lời gì đó, cho nên hỏi cô ta, cô ta là có chuyện gì.


Diêu Mộc Thanh cười khổ: “Còn có thể là chuyện gì, bị người ta lừa mà thôi.”
Sau đó, cô ta liền nói về quá khứ của mình.

Theo Diêu Mộc Thanh nói, cô ta quả thực từng là kế toán công ty, nhưng sau đó quen một người bạn trai.


Bạn trai đề nghị kêu cô ta chuyển vốn công ty chơi cổ phiếu, cô ta đương nhiên không làm!
Nhưng sau đó không nhịn được lời ngon tiếng ngọt và dụ dỗ của bạn trai, và tưởng tượng ra cuộc sống tương lai tốt đẹp, cô ta đã đồng ý.


Chuyện xảy ra sau đó rất thảm thiết, tiền vốn chuyển của công ty chơi cổ phiếu một đi không trở lại, mà công ty lại giục cô ta giao tiền.


Cho nên, bạn trai cô ta dẫn cô ta tìm tới Trương Ngọc Dung, cổ vũ cô ta mượn nợ lãi cao.


Tiền gốc một trăm năm mươi triệu, sau ba ngày phải trả một trăm tám mươi triệu, Diêu Mộc Thanh đương nhiên không làm.


Nhưng bạn trai cô ta nói, trong nhà đang gom tiền, rất nhanh thì có thể gom đủ, kêu cô ta không cần lo lắng.

Lại thêm công ty thúc giục, cho nên cô ta bèn mượn.


Tuy nhiên mượn tiền xong cô ta mới phát hiện, bạn trai không thấy đâu nữa, biến mất không còn tung tích, mà Trương Ngọc Dung vẫn ép cô ta trả tiền, nếu không thì lột sạch quần áo cô ta vứt vào trong đám ăn mày, thậm chí còn chụp hình khỏa thân uy hiếp cô ta, muốn trong một đêm dán cả thôn nhà mẹ đẻ cô ta.


Không còn cách nào, Diêu Mộc Thanh mới đi tới bước này, lún vào vũng bùn, hơn nữa càng lún càng sâu, khó có thể thoát ra.


Tôi kiến thức hạn hẹp, nhưng tôi không ngốc, nghe xong lời của Diêu Mộc Thanh, tôi đã biết Diêu Mộc Thanh mắc bẫy rồi, hơn nữa cái bẫy này nhất định là do bạn trai cô ta và Trương Ngọc Dung cùng liên thủ làm.

Trương Ngọc Dung cho cô ta mượn tiền, rõ ràng chính là tiền công ty cô ta chuyển dùng.


“Nói trắng ra, tiền của cô căn bản là không có chơi cổ phiếu, mà trực tiếp vào trong tay Trương Ngọc Dung, sau đó cô ta còn đổi cho cô một tờ giấy nợ, ép cô giúp cô ta kiếm tiền, trở thành cây hái ra tiền của cô ta.”
Diêu Mộc Thanh nghĩ nghĩ, lập tức nghĩ thông, vô cùng tức giận, nói thẳng muốn đi tìm Trương Ngọc Dung tính sổ.


Tôi kéo cô ta lại: “Cô tính sổ với cô ta, cho dù cô ta thừa nhận, cô cũng làm gì được cô ta sao?”
Diêu Mộc Thanh khóc, càng khóc càng đau lòng, càng khóc càng bất đắc dĩ, sau đó úp sấp lên vai tôi, khóc đến mơ hồ.


Trước ngực cô ta căng tròn, dán chặt vào người tôi, rất ấm áp, rất mềm mại, khiến tôi không nhịn được có suy nghĩ muốn ra tay sờ nắn, nhưng cuối cùng vẫn không xuống tay, cô ta khóc quá đau lòng.


Tôi khẽ vỗ lưng cô ta, muốn nói gì đó an ủi cô ta, nhưng lại có ai đến ai ủi tôi đây?
Thật lâu sau, Diêu Mộc Thanh rời khỏi lòng tôi, khẽ lau nước mắt, nói cảm ơn tôi.


Đêm này, tôi và cô ta đều rất thất vọng, ai thất vọng nấy, nhưng đều cảm thấy tiền đồ đen tối, giống như tiến vào vực sâu.

Sáng sớm ngày hôm sau, tôi đã vội đến bệnh viện, thăm ba.


Chỉ là vừa vào cửa đại sảnh bệnh viện, tôi đã gặp người đẹp cho tôi chín mươi triệu hôm qua.


“Thật cừ, còn là một con vịt chiến à, sáng sớm đã đánh nhau với người ta, mặt mũi sưng húp tới bệnh viện?”
Tôi cười khổ: “Nào có, là người của Trương Ngọc Dung.”
Sau đó, tôi nói cho cô ta biết chuyện hôm qua Trương Ngọc Dung cướp tiền đánh tôi.


Nghe xong, cô ta khẽ cười nũng nịu: “Cậu tự tìm lấy, thích dính líu với cô ta.”
Tôi biết cô ta hiểu lầm rồi, nhưng tôi cuối cùng cũng không nói gì.


Cùng vào thang máy, tôi trực tiếp ấn khoa chỉnh hình lầu 8.


Cô ta có chút nghi hoặc: “Cậu bị đánh cũng không nghiêm trọng bao nhiêu, không phải nên đi khám khoa ngoại sao?”
Tôi lắc đầu: “Không phải đến khám bệnh, là đến thăm ba tôi, ba tôi gặp tai nạn xe bị tông trúng, nhập viện ở lầu tám.”
Cô ta hơi sững sốt, lập tức khẽ gật đầu, không nói nữa.


Cho tới lúc thang máy dừng ở lầu tám, cô ta đột nhiên mở miệng: “Cậu tìm Trương Ngọc Dung mượn tiền, là vì ba cậu?”
Tôi đáp một tiếng, sau đó bèn ra khỏi thang máy, ra hiệu tạm biệt với cô ta.


Đến phòng bệnh, tôi nhìn ba tôi, mắt mẹ tôi đỏ bừng, rõ ràng đã khóc không ít.


An ủi bà vài câu, tôi tìm bác sĩ đang trực, bác sĩ nói cho tôi biết, tính mạng đã không còn nguy hiểm, nhưng cần phải đóng tiền lập tức phẫu thuật, nếu không hai chân sẽ không giữ được, chỉ có thể cắt cụt.

Tôi rất vội vàng, nhưng lại không có cách nào, trong nhà đều là họ hàng nghèo khổ, mỗi người góp năm ba triệu còn miễn cưỡng, nhưng tiền chữa trị mấy trăm triệu, chút tiền này căn bản không đủ làm gì.


Chính vào lúc tôi sốt ruột, điện thoại của Trương Ngọc Dung gọi tới.


Tôi vừa nhận điện thoại, còn chưa kịp nói chuyện, Trương Ngọc Dung đã trực tiếp nói một câu “Đợi tôi ở cửa đại sảnh bệnh viện”, sau đó liền cúp máy.


Khoảng nửa tiếng sau, Trương Ngọc Dung đến, không nói gì cả, trực tiếp kéo tôi tới quầy đóng tiền, quẹt thẻ giúp tôi thanh toán phí phẫu thuật mấy trăm triệu.


“Sao vậy, chị Trương của cậu giúp cậu trả tiền thủ tục mấy trăm triệu, cậu không nên biểu hiện rơi nước mắt cảm kích một chút sao?”
Trương Ngọc Dung trêu tôi, tôi chỉ nhàn nhạt nói một câu ‘Cảm ơn’, sau đó liền muốn đi giúp ba tôi liên lạc chuyện phẫu thuật.


Chỉ là vừa xoay người đi, cô ta đã kéo tôi lại.


“Hầu hạ thật tốt đại mỹ nữ hôm qua, cậu sẽ không thiệt thòi.”
Nói xong, Trương Ngọc Dung còn cố ý ưỡn ưỡn bộ ngực căng tràn kiêu ngạo của cô ta, nháy mắt đưa tình.


“Chỉ cần cậu hầu hạ tốt, không chừng ngày nào đó chị Trương cậu vui vẻ, còn thật sự để cậu ngủ một lần cũng khó nói, nhóc con!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.