Đêm Ấy Tôi Rơi Vào…

Chương 260: Ra Sức Chém Gió


Đọc truyện Đêm Ấy Tôi Rơi Vào… – Chương 260: Ra Sức Chém Gió


Ông bà xưa nói: Một người đắc đạo, gà chó thăng thiên.


Nhưng câu tục ngữ này cũng không chuẩn, Triệu Phong Thu không như vậy, ông ta đắc đạo, người nhà ông ta liền biến thành gà chó.


Ngẫm nghĩ thân thế của Triệu Tĩnh, Triệu Phong Thu là bác cả ruột cô ta, lại để cháu gái mình lớn lên nhờ cơm bố thí của mọi người, cuối cùng còn đi làm công chúa, mà con trai ông ta lại lái BMW X7, đại khái cũng có thể biết đây là tai họa gì.

Hơn nữa theo Triệu Tông nói, trong thôn bị ép đủ loại thuế cắt cổ, đều xuất phát từ vết tích của Triệu Phong Thu.


“Đúng rồi, con mau đi chăm sóc Tiểu Tĩnh, tuyệt đối đừng để Triệu Thành Công hãm hại, nó chính là súc sinh, còn quá đáng hơn ba nó!”
Tôi cũng không dám tin, đó là em họ cô ta!
Ôm suy nghĩ thà cho rằng là có còn hơn không, tôi vội ra khỏi phòng.


Còn chưa vào sân tôi đã nghe thấy giọng của Triệu Thành Công.


“Cô đừng cho rằng tôi không biết cô bán thân bên ngoài, bán cho ai cũng là bán, để tôi làm thì sao chứ?!”
Tôi cmn liền tức giận, cầm ghế muốn nhào tới đập chết tên súc sinh Triệu Thành Công.


Nhưng cuối cùng, tôi vẫn vứt ghế xuống.


Đập hắn một trận xong tôi có thể bỏ đi, Triệu Tĩnh cũng có thể bỏ đi, nhưng Triệu Tông thì sao? Ngu Hoa thì sao? Người trong thôn thì sao? Những người này đều trở thành nơi trút giận của Triệu Thành Công.

“Triệu tổng, thật lợi hại, trẻ như vậy đã lái X7 rồi, không nhờ phúc của trấn trưởng đại nhân?”
Tôi bước ra đi tới phòng cách vách, Triệu Thành Công lúc này mới cách Triệu Tĩnh xa một chút, ngồi về vị trí của hắn.


Hắn châm điếu thuốc Trung Hoa: “Mặc dù tôi không biết anh là cái thá gì, nhưng anh đừng lừa phỉnh tôi, chiếc xe này là công ty chúng tôi vay tiền mua, dùng để đi bàn chuyện làm ăn, sao nào, anh quản được sao?”
Không hổ là con trai của Triệu Phong Thu, nói chuyện không chút kẽ hở, tuyệt đối không làm lộ ba hắn.


“Lợi hại, lợi hại.”
Tôi móc thuốc lá của mình, Ngọc Khê sáu chục nghìn một gói, mặt hắn lập tức hiện lên nụ cười khinh thường.


Tôi hiểu ý của hắn, 520 không bằng X7 của hắn, Ngọc Khê cũng không bằng Trung Hoa của hắn, hắn có mặt mũi, tôi mất hết thể diện.


“Sao nào, đũng quần ai không kẹp chặt mà lại để anh lọt đi ra, chạy tới chỗ này giả dạng người thành đạt vậy?”
Tôi ngẩng đầu nhìn Triệu Thành Công: “Anh rất ngông cuồng.”
“Tôi ngông cuồng đấy, thì sao? Anh là ai chứ, tôi dựa vào cái gì mà không thể ngông cuồng trước mặt anh? Chiếc dòng 5 rách của anh sao, hay là gói Ngọc Khê nát của anh?”
Tôi châm điếu thuốc, sau đó nhìn Triệu Thành Công: “Xe không phải của tôi, là mượn công ty.

Thuốc, mua ở tiệm bách hóa nhỏ, loại tốt nhất cũng chỉ là gói Ngọc Khê.

Nhưng tôi cảm thấy nó rất tốt, vừa miệng, tốt hơn nhiều mấy loại Phú Xuân Sơn Cư, Đại Kim Chuyên, Hòa Thiên Hạ…”
Tôi cao ngạo chém gió, Triệu Thành Công lại ngây ra, hắn rõ ràng không biết Phú Xuân Sơn Cư, Đại Kim Chuyên là gì.


Nói thật lòng, tôi cmn cũng chưa từng hút, những thứ đó đều là thuốc lá giá trên trời, cứ lấy Phú Xuân Sơn Cư của Lý Quần ra mà nói, một điếu mười lăm triệu, thật sự là quấn tiền mà hút!
“Chém gió, ra sức mà chém gió đi, sao anh không nói người ta đưa anh tới Thiên An Môn ngồi chứ?”

“Tôi chém gió? Trịnh Thế Hào tôi chém gió? Anh cmn tự mình gọi điện thoại hỏi thăm đi, tự mình lấy điện thoại ra tra, Trịnh Thế Hào tôi là ai của tập đoàn Trịnh thị thành phố W, còn nói tôi có chém gió với anh nữa chứ, anh thật thú ý, lái chiếc X7 rách liền cmn xem mình là đại gia à? Trong túi quần có vài đồng bạc đã xem mình là thổ hào rồi? Nói cho anh biết, ông đây chỉ Ferrari thôi đã tông nát hai chiếc rồi!”
Tôi chém bay nóc với Triệu Thành Công, gói hắn vào bên trong, hắn rõ ràng hoài nghi lại tìm không ra phương hướng trốn thoát.

Mà khí thế phách lối của Trịnh Thế Hào Trịnh đại công tử cũng được tôi sao chép giống hệt, thật sự khiến hắn ngơ ngác, quên hút cả điếu thuốc Trung Hoa trên tay.


Chính vào lúc này, điện thoại tôi vang lên, vừa thấy tôi móc ra điện thoại ba triệu, Triệu Thành Công lại cười, hắn dường như cuối cùng đã tìm ra hướng hoài nghi rồi.


Tôi không để ý hắn, chỉ quan tâm cái tên Trương Ngọc Dung trên màn hình.


“Vợ, sao vậy?”
“Không có gì, chỉ muốn hỏi xem anh đang ở đâu.”
“Ở Miền bắc cua gái, sao nào, có ý kiến?”
“Không, em chỉ hỏi xem chiếc Lamborghini trong sân nhà chúng ta sắp thành sắt vụn rồi, vẫn tiếp tục vứt đó dầm mưa?”
“Em tùy tiện tìm chỗ đậu là được rồi, của anh chính là của em, tùy em xử lý, không được thì vứt đến chỗ thu mua phế liệu.

Anh bây giờ đang uống rượu với công tử của trấn trưởng đại nhân, quan nhị đại, rất ghê gớm, lợi hại vô cùng, thật sự là có tiền, lái X7, hút Trung Hoa, dọa chết anh rồi!”
Trong điện thoại truyền ra giọng cười nũng nịu của Trương Ngọc Dung: “Được, vậy anh tiếp tục chịu kinh sợ đi!”
Cúp điện thoại xong, tôi đút lại vào túi quần, sau đó nhìn sang Triệu Thành Công.


“Triệu công tử, tới, chúng ta tiếp tục chém gió, tôi…”
Lời của tôi còn chưa nói xong, Triệu Thành Công đã lấy danh thiếp ra, đưa hai tay cho tôi.


“Anh, tôi có mắt mà không thấy thái sơn, người anh em, chuyện hôm nay tôi làm không thỏa đáng, tôi tạ tội, nhưng chúng ta đều là người làm ăn, người làm ăn đều xem trọng hòa khí, hòa khí mới có thể sinh tài, đúng không nào? Sau này thường xuyên liên lạc nhé.”

Tôi không nhận danh thiếp, tiếp tục hút Ngọc Khê của mình, xem ra Triệu Thành Công cũng không cảm thấy xấu hổ, đặt danh thiếp ngay ngắn lên bàn, sau đó tìm lý do lái chiếc X7 của hắn rời đi.


Ngồi vào bên bàn, tôi gắp một miếng thịt nướng cho vào miệng, sau đó bên tai liền truyền tới giọng nói của Triệu Tĩnh.


“Anh thật sự biết chém gió nha!”
“Cũng thường thôi, không ra sức chém thì làm sao đối phó hắn.”
Triệu Tĩnh rõ ràng hiểu ý của tôi, khẽ nói ‘cảm ơn’.


Tiếp đó, Triệu Tông dẫn Ngu Hoa từ trong phòng ra, chúng tôi tiếp tục ăn cơm.


Ăn xong cơm tối, mọi người quây quần trên sạp hút thuốc, uống nước, nói chuyện, vô cùng tự tại.


Khoảng hơn mười phút sau, Ngu Hoa ngủ thiếp đi, có lẽ là vì hôm nay nhìn thấy Triệu Tĩnh, ngay cả ngủ cũng mỉm cười, thỉnh thoảng trong mơ còn cười ra tiếng.


Triệu Tông và Ngu Hoa ngủ trong phòng này, vậy tôi và Triệu Tĩnh đương nhiên chỉ có thể ngủ ở phòng cách vách, mặc dù không có sạp không có lò, nhưng còn may có rất nhiều chăn mền, mỗi người đắp ba tấm cũng đủ.


Quy củ cũ, lúc Triệu Tĩnh đi vệ sinh, tôi giúp cô ta làm ấm giường.


Cô ta quay về liếc nhìn tôi một cái, sau đó lại khẽ nói cảm ơn.


“Không cần cảm ơn, tối nay tôi còn ôm cô ngủ, như vậy cô sẽ không lạnh.”
Tôi vốn chỉ trêu chọc cô ta mà thôi, không nghĩ tới cô ta lại thật sự cởi quần áo trước mặt tôi.

Mặc dù trong phòng khá lạnh, nhưng cô ta vẫn cởi hết cho tới khi trên người chỉ còn áo ngực màu xanh nhạt và quần lót ren gợi cảm màu đen.


Tôi kéo chăn ra, cô ta liền chui vào.


Tối nay cô ta không đưa lưng về phía tôi nữa, mà là đối diện nhìn vào mặt tôi.


“Anh có nhiều tiền như vậy, tại sao không cầm tiền đập tôi, không phải đó là chuyện người có tiền các anh thích làm nhất sao?”
Tôi ôm cô ta vào lòng, khẽ hôn lên trán cô ta, cô ta không cự tuyệt.


“Tôi không có tiền lắm, chiếc Lamborghini đó không phải của tôi, là của một người khách tặng tôi, tôi luôn muốn tìm cơ hội trả cho cô ấy, nhưng mãi chưa tìm thấy.”
“Hơn nữa cho dù tôi có tiền, tôi cũng không muốn dùng tiền mua cô, tôi muốn có được thân thể cô, tôi cũng muốn có được lòng cô, tôi muốn có được một Triệu Tĩnh hoàn chỉnh, mà không phải chỉ rên rỉ qua loa cho xong.”
Triệu Tĩnh im lặng chốc lát, sau đó chủ động vươn cánh tay ngọc ngà, ôm lấy lưng tôi, còn ôm rất chặt, giống như sợ tôi chạy mất.


“Vậy tại sao anh còn muốn đến thành phố Q, anh đã phát triển ở đó tốt như vậy rồi.”
Tôi không che giấu nói đại khái mọi chuyện cho cô ta biết.


“Tôi chính là bị người ta chèn ép như vậy, không quen biết những người có tiền có thế, tôi còn quay về sợ là chết thế nào cũng không biết.”
Triệu Tĩnh không nói gì nữa, nhắm hai mắt, hàng mi tĩnh lặng, hô hấp đều đều, nhìn như đã ngủ rồi.


Tôi cũng không nói nữa, yên lặng ôm cô ta, trong lòng cực kỳ yên ổn bình tĩnh, dường như lây nhiễm sự bình thản của cô ta.


Thật lâu sau, chính vào lúc tôi sắp ngủ thì cô ta bỗng nhiên lên tiếng: “Anh là người tốt, cảm ơn.”
“Đừng nôn nóng phát thẻ người tốt như vậy, tôi còn chưa ngủ cô đâu, đợi tôi ngủ xong cô hãy phát thẻ, có được không?”
Cô ta lại không nói nữa, mười mấy phút sau, cô ta phát ra tiếng ngáy yếu ớt tôi mới biết lần này cô ta thật sự ngủ rồi…!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.