Đọc truyện Đêm Ấy Tôi Rơi Vào… – Chương 10: Sự Ám Muội Bất Ngờ
Nói ra thì cũng tốt số, đúng lúc ở bên kia có hai người đang bắt xe, hơn nữa vừa mới ngồi lên xe taxi, chiếc xe vội vàng lái đi.
Sau đó, đám vô lại đã đuổi đến trước mặt chúng tôi mắng mỏ vài câu rồi lại quay về cửa KTV, hoặc là lái xe mô tô hoặc là lái xe hơi, điên cuồng đuổi theo chiếc xe đó.
Tôi bịt miệng của Ngô Diệc Thành, thấy bọn họ đi xa rồi thì mới buông tay.
“Cậu kéo tôi làm cái gì, mười mấy tên tép riêu, tôi mà không đánh được bọn nó ra shit thì chính là do bọn nó bị táo bón rồi.”
Cái này tôi tin, nhưng tiền đề là Ngô Diệc Thành phải không uống rượu, với trạng thái này của cậu ta, lỡ như bị mười mấy tên vô lại đó bắt được, chỉ e là cho dù cậu ta có bị táo bón thì cũng bị người ta vây đánh đến ra cả shit thôi.
Kéo Ngô Diệc Thành và cô ngốc đó ra khỏi bụi cây, tôi vội vàng ra ngoài đường bắt xe.
Đúng lúc có xe taxi trống ngừng lại, tội vội vàng đi đỡ lấy Ngô Diệc Thành, kết quả là vừa quay đầu lại, mẹ nó, không có ai hết!
Tìm khắp nơi cuối cùng cũng tìm được, đồ chó này lại đánh nữa rồi, nhưng mà tên cánh tay hổ đó cũng thật xui xẻo, vừa mới ra khỏi KTV thì kết quả lại bị Ngô Diệc Thành nhìn thấy, tên say rượu đánh tên say rượu, đánh đến người ta nằm dưới đất co giật.
Tôi cưỡng ép kéo Ngô Diệc Thành đang mắng mỏ um xùm lên xe taxi, cô gái ngốc ngồi ở đằng trước, lúc này mới hoàn toàn thoát khỏi cửa KTV đầy nguy hiểm.
Trên đường đi, tôi nhìn thấy hai người bắt xe bị mười mấy tên côn đồ chặn lại, cái trận đánh đó, ai ya ya, thật thảm a!
Sau khi ngừng xe, tìm một cái khách sạn, tôi và cô ngốc khó lắm mới vác được Ngô Diệc Thành lên trên giường.
Cô ngốc tốt bụng này tính ra cũng xui xẻo, Ngô Diệc Thành nửa đường nôn mửa, mà lại đúng lúc nôn vào bên trong chiếc áo mà cô ngốc lộ ra khi khom lưng xuống đỡ cậu ta, một nửa ở bên ngoài một nửa ở bên trong, khiến cho cô ngốc xấu hổ đến chết đi được.
Tôi vội vàng thay Ngô Diệc Thành xin lỗi cô ta: “Xin lỗi xin lỗi, cậu ta là một con ma men, cô đừng chấp nhặt với cậu ta.”
Cô ngốc khom khom eo, cũng không dám đứng thẳng người dậy, một khi thẳng người dậy thì nó sẽ chảy xuống khắp cả người.
Tôi vội vàng chỉ vào nhà vệ sinh, lúc này cô ta mới chạy vào trong, đóng cửa lại.
Tôi chăm sóc Ngô Diệc Thành, sau khi tất cả đã thu dọn ổn thỏa xong, cô ngốc cũng từ nhà vệ sinh đi ra rồi.
Lúc này, quần áo của cô ta đã được làm sạch, nhưng phần thân trên của toàn bộ chiếc váy đều bị ướt, rõ ràng là vừa nãy cô ta đã cởi chiếc váy ra và rửa sạch bằng nước.
Nhưng mà bởi vì bị nước làm ướt, chất vải Tulle vốn không xuyên thấu bây giờ đã dán chặt vào cơ thể cô ta, mang máng có thể nhìn thấy được một thân mình trắng nõn mềm mại, còn có chiếc áo ngực nhỏ màu hồng bên trong cũng bị lộ ra.
Nghĩ lại, cô ngốc nhìn thấy tôi đang quét mắt nhìn đôi đồi núi tròn đầy vừa mới nhú lên đầy kinh diễm đó thì cô ta lập tức xấu hổ, vội vàng đưa tay che lại.
Tôi lúc này mới ý thức ra sự thất lễ của mình, sau đó quay người đi vào nhà tắm lấy khăn tắm ra đưa cho cô ta rồi đi mở điều hòa.
“Cô có thể cởi váy ra treo ở dưới điều hoà, rất nhanh sẽ khô thôi.”
Nói xong thì tôi ra khỏi phòng, rất lâu sau, bên trong phòng truyền đến tiếng nói của cô ngốc: “Tôi xong rồi.”
Sau khi tôi về lại phòng, cô ngốc đang cuộn tròn cả người trong chiếc khăn tắm, để lộ ra hai cái bắp chân nhỏ trắng nõn nà, có chút gì đó rất gợi cảm.
Nhưng mà tôi không có nghĩ nhiều, tôi giúp cô ta treo chiếc váy vào chỗ thổi gió của điều hòa.
Thấy cô ngốc có chút căng thẳng, vì để làm dịu tâm trạng của cô ta, tôi cố ý trò chuyện với cô ta một lát, đồng thời cũng xin lỗi cô ta vì hành động của Ngô Diệc Thành một lần nữa.
“Không sao, tôi còn phải cảm ơn các anh nữa, nếu như không phải các anh ra tay tương cứu, thì tối nay…”
Nói xong, cô ngốc rùng mình một cái, dường như là vẫn còn đang sợ hãi chuyện xảy ra trước đó.
Sau đó tôi bắt đầu trò chuyện với cô ta.
Theo như cô ta nói, cô ta tên là Lục Tiểu Nham, là một học sinh năm hai Đại học, tối nay bạn học cấp ba tụ tập gặp mặt, sau khi kết thúc thì về nhà hết rồi, cô một mình đi thanh toán cho nên mới xảy ra một đống chuyện như vậy.
Trò chuyện khoảng chừng mười mấy phút, dưới luồng gió ấm áp mạnh mẽ của máy điều hòa, chiếc váy làm bằng vải Tulle của cô ta đã khô rồi.
Tôi lấy xuống giùm cô ta, sau đó cô ta cầm lấy nó đi vào nhà vệ sinh thay ra.
Sau khi ra ngoài cô ta lại cảm ơn lần nữa, rồi quay người rời đi.
Chỉ là, sau khi cô ta ra khỏi cửa không bao lâu thì tôi nghe thấy bên hành lang ngoài cửa vang lên một tiếng ‘ui ya’, hình như có ai đó ngã xuống đất.
Tôi mở cửa ra xem thì nhìn thấy Lục Tiểu Nham đang ngồi trên bậc thềm, đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng mịn đang ôm lấy bắp chân.
Tôi hỏi cô ta sao vậy, cô ta nói lúc xuống lầu không cẩn thận bị trật chân rồi….!