Bạn đang đọc Decade Tối Thượng Hệ Thống – Chương 366: Điều Kiện
Senren thả tay ra nghiêng đầu đi không nói gì, hơi thở phập phồng.
Senren:”(Thật ấm áp, thật muốn được ôm như vầy mãi thôi).
Diệt Thiên:”Không nói gì, tức đồng ý rồi đó nhé.
Ôm một hồi, thấy cô nhắm mắt ngủ rồi, anh dừng thời gian cô lại, buông Senren ra xoay qua ôm Mie, bỏ dừng thời gian cho cô hỏi:
“Nè, hỏi cô cái này nè.
Mie:”Vâng, sao ạ?
Diệt Thiên:”Em cô mấy tuổi?
Mie:”15.
Diệt Thiên:”Có người yêu chưa?
Mie:”Chưa, nhưng em ấy thích một người.
Diệt Thiên:”Là thằng nhóc cô nói hồi sáng hả?
Mie:”Vâng, chuyện này, tôi không rõ lắm, chỉ biết là lúc nhỏ cậu ta từng cứu Senren.
Diệt Thiên:”Hình dáng ra sao?
Mie:”Nghe Senren nói thì cậu ta rất đẹp trai, từ khi được cứu trở về em ấy mê mẩn cậu ta, cũng từ đó em ấy không gặp cậu ta nữa, em ấy từng rất thích màu trắng, bây giờ vẫn không thay đổi, nghe đâu cậu ta thích những cô gái mặc quần áo đen, em ấy đã đổi thành màu đen.
Diệt Thiên:”(Quả là bà chị nhiều chuyện) Thích món gì không?
Mie:”Món nào tôi làm em ấy cũng đều thích cả.
Diệt Thiên:”Không kén ăn nhỉ.
Mie:”Nếu nói tới thích, thì chắc là món thịt quái vật chim lúc đó rồi, em ấy trông có vẻ rất thích nó, tôi không biết nó là loài chim gì, thịt của nó đúng là rất ngon.
Diệt Thiên:”Chim gì vậy?
Mie:”Lông nó màu xanh, tỏa ánh sáng rực rỡ, tôi gọi nó là chim huyền bí.
Diệt Thiên:”Thích ăn thịt chim phải không?
Mie:”Vâng.
Diệt Thiên:”Có sở thích gì không?
Mie:”Senren rất hiếu động, thích đi đây đó, không thích ở yên một chỗ quá lâu.
Thật ra còn tự kỷ nữa, cô không muốn nói, kiểu đó là nói xấu em gái rồi.
Diệt Thiên:”Thích nhất kiểu quần áo gì?
Mie:”Dễ thương, xinh đẹp, đen trắng đều được.
Diệt Thiên:”Món bánh yêu thích?
Mie:”Bánh dâu.
Lấy ra cuốn tập và bút, trang kế tiêu đề thông tin về Senren, ghi hết lại, anh hỏi:
“Nhà cô lúc nhỏ ở đâu?
Mie:”Thành phố V, bây giờ nó đã bị phá hủy và được xây dựng lại.
Diệt Thiên:”Trong nhà có hai chị em thôi sao?
Mie:”Vâng, ba mẹ bọn tôi đã mất từ nhỏ.
Diệt Thiên:”Chắc hai cô sống vất vả nhỉ?
Mie:”Cũng không hẳng, bọn tôi sống cũng rất tốt, mọi người ai cũng tốt cả, chỉ tiếc…!thật hoài niệm lúc đó.
Diệt Thiên:”(Tốt hay không còn không chắc, ở một cái thành phố nhỏ như tận thế, người không thoái hóa mục nát mới lạ, có lẽ là mặt ngoài tốt, bên trong không có ý tốt, đúng là cần phải đi một chuyến mà), Họ tốt bụng thật đấy.
Thế giới gốc, thành phố đó bị phá hủy khi Senren còn nhỏ, bên đây thì tới khi cô lớn mới bị hủy, anh cũng không rành người ở đó lắm.
Lát sau, thấy cô ấp úng hoài không nói.
Diệt Thiên:”Sao thế? có chuyện gì hả?
Mie:”Etou…!lúc nhỏ tôi…
Ngập ngừng một hồi, cô vẫn không dám hỏi.
Diệt Thiên:”Cô muốn nói gì, cứ việc nói, tôi không ngại nghe đâu.
Mie:”Lúc nhỏ tôi thấy một người giống như anh, trong dạng quái vật thon dài xanh đen giao nhau, trước ngực có một mặt đồng hồ cát màu trắng, anh biết người đó chứ?
Diệt Thiên:”(Nghe giống dạng siêu tốc của mình quá vậy, chắc là mình rồi, vì có dấu đồng hồ cát trước ngực), Tôi có biết nhưng chưa chắc lắm, cô kể lúc gặp người đó ra sau để tôi còn biết.
Mie:”7 năm trước khi tôi ra vườn hái táo, gặp một người đội mũ rơm, mặc áo vải đỏ, quần xanh, vải vàng quấn eo, tay trái đeo một cái đồng hồ kì lạ, anh ta hát hò gì đấy, thỉnh thoảng lại dùng hai cành cây đập vào nhau, nhảy nhót, thấy anh ta không được bình thường tôi không dám lại gần, sau một lúc anh ta dường như hát đủ rồi, lấy ra cuốn tập xem gì đó, rồi biến thành con quái vật tôi vừa kể biến mất.
Diệt Thiên:”(Rồi, hiểu, nghe giống y chác lúc mình lên cơn, lại giống quần áo Luffy sau 2 năm luyện tập kiểu này, mình chứ không ai) Có nhiêu đó thôi ư? còn chuyện gì nữa không?
Mie:”Trước khi gặp anh ta, thì khi gặp quái vật tấn công, tôi và Senren thường được những con quái vật khác nhau cứu, kì lạ là trước ngực chúng đều có một mặt đồng hồ, hình đồng hồ cát…
Diệt Thiên:”Cô nghi ngờ những con quái vật cứu hai cô lúc đó, là người đó biến thành, nên gặp tôi giống người đó nên muốn hỏi cho biết phải không?
Mie:”Vâng, anh biết người đó chứ?
Cô không hỏi thẳng, là anh có phải là người đó? cô hỏi bóng gió, để biết anh trả lời ra sao.
Diệt Thiên:”Gặp được người đó cô sẽ làm gì?
Mie:”Tôi…!không biết.
Diệt Thiên:”Lấy thân báo đáp thì sao?
Mie:”Tôi…!Tôi…
Cô ấp úng nói không ra lời luôn rồi, lấy thân báo đáp? chẳng lẽ kiêu cô cho tên đó ăn thịt để trả nợ hay gì? chỉ nghĩ tới thôi là cô sợ run cầm cập luôn rồi.
Diệt Thiên:”Ủa? cô bị sao vậy? bị cảm à? đắp mền nhé.
Kéo mền đắp cho ba người, cảm giác được anh quan tâm, sau lưng ấm áp, Mie hơi đỏ mặt.
Qua trang khác, tiêu đề thông tin chung về gia đình Senren, ghi lại, cất hết đi, anh nói:
“Từ giờ trở đi, mỗi khi thức dậy buổi sáng cô phải hôn tôi chào buổi sáng, buổi tối cô cũng phải hôn tạm biệt tôi trước khi đi ngủ.
Nghe vậy cô ngạc nhiên quay đầu lại, muốn hỏi thử có phải thật không, thì bị một đôi môi chặn miệng.
Cô trừng lớn hai mắt, cũng không nói gì, chứ biết nói gì giờ, chỉ cần không quá đáng như…!chuyện gì đều được cả, với đây có phải là điều kiện?
Hôn một hồi chuyển sang nút lưỡi, anh luồng tay vào áo cô, cô thở hổn hển cả người hơi run nhè nhẹ, hai tay ôm cổ anh, hôn một lúc hai đứa rời môi nhau, cô đôi mắt mê ly.
Diệt Thiên:”Tôi gọi cô là bé hồng, được không?
Anh đưa tay vuốt mũi cô, Mie đôi mắt mông lung không phản ứng, hình như anh vừa vuốt mũi của cô?