Đọc truyện Dear Doctor (Quãng Đời Còn Lại Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn) – Chương 75: Thông báo với em một chút
Tôi đưa Cố Ngụy đi xem căn nhà mới đã sửa sang xong. Anh đi xem một vòng, sau khi bước vào phòng ngủ liền chững lại.
Đó là trước khi anh đi Berlin, có một lần ngủ bù ở trong căn hộ.
Tôi đắp chăn thêm cho anh, kết quả, nhiệt độ ấm hơn, anh cứ ngủ, cứ ngủ, hai cánh tay vươn ra khỏi chăn. Một lát sau giơ tay lên đầu (hệt như trẻ con vậy), lại thêm một lát nữa, chân anh đạp chăn, kéo chăn xuống tận ngực, rồi lại một lát nữa, chăn bị anh đạp xuống mạn sườn, cuối cùng đạp xuống bụng,…
Tôi đứng một bên, cứ năm phút lại chụp một tấm ảnh.
Sau đó tôi đi rửa ra rồi cho vào khung. Sáu khung lớn nhỏ xếp cạnh nhau, treo trên đầu giường nhà mới.
Cố Ngụy đã gần như muốn độn thổ luôn rồi… Nhưng mọi người trong nhà đều nói trông rất có cảm giác yêu thương, vì thế, sau 10057749 lần phản đối vô hiệu của anh, sáu khung ảnh kia vẫn được treo sừng sững ở đó.
– ———————–
Nhà mới được sửa sang xong, Trần Thông là người đầu tiên đến thăm quan. Nghe thấy tiếng chuông cửa chúng tôi cùng ra mở cửa.
Trần Thông cười vô lại: “Hi~ Đôi vợ chồng nhỏ~”
Chúng tôi: “……”
“Lần đầu đến chơi không thể đi tay không được!” Trần Thông cười gian giơ cánh tay vẫn luôn giấu ở sau lưng ra, trong tay là một trái sầu riêng to bự!
Cố Ngụy mặt không biểu tình, rất thuận tay và rất nhanh chóng “ầm” một tiếng đóng cửa lại.
Tôi khó hiểu: “Sao anh lại đóng cửa lại? Người tới là khách tới nhà.”
Cố Ngụy: “Cậu ta tới để khiêu khích thì có.”
Tôi: “…”
– ————————
Sau khi Cố Ngụy quay trở về, các buổi tụ tập ăn uống diễn ra liên miên.
Hôm trước tôi vừa dặn dò anh: “Đừng có uống rượu đấy”, thì hôm sau nhận được điện thoại của Trần Thông: “Cố Ngụy của em say lướt khướt rồi. Tới rước người về nhà đi.”
Tôi vội vàng chạy từ trường đến. Quen biết Cố Ngụy lâu như vậy, tôi chưa từng thấy anh say bao giờ, hay nói chính xác thì tôi không rõ anh say và không say có gì khác nhau…
Lúc mở cửa gian phòng đặt riêng, tôi thấy đa phần những người bên trong tôi đều không quen biết, sắc mặt của Cố Ngụy thì đã hơi ửng đỏ.
Vốn dĩ tôi tưởng bọn họ đã cơm no rượu say tiệc tàn người tan rồi, không ngờ lúc ấy lại đang là lúc mọi người high nhất. Đột nhiên tất cả đều dừng lại, nhìn chăm chú vào tôi. Khoảng khắc ấy, tôi thấy ngại ngùng vô cùng.
Tôi: “Em đến sớm quá rồi.”
Trần Thông: “Không sớm, không sớm. Em mà không đến thì Cố Ngụy không trụ được nữa đâu.”
Sau đó giữa một rừng tiếng gọi “Em dâu”, “Chị dâu”, tôi ngồi xuống bên cạnh Cố Ngụy.
Tôi khẽ ghé sát người về phía anh, giơ một ngón tay lên, thấp giọng hỏi: “Đây là mấy?”
Cố Ngụy rất nhanh đáp: “Hai!”
Tôi: “Rất tốt, chưa say.” Người say thực sự ngay cả đầu ngón tay tôi ở hướng nào có khi còn không biết nữa.
Cố Ngụy cúi đầu, cong môi cười.
A: “Hi hi, đôi tình nhân trẻ đang nàm gì thế?”
Tôi: “Xem xem anh ấy đã say hay chưa.”
B: “Thế say chưa?”
Tôi: “Say rồi.”
C: “Rượu còn chưa uống xong, phải làm sao bây giờ?”
Tôi suy nghĩ một lát: “Nếu không thì, anh có thể gói mang về.”
Tiếp theo đó, tôi và Cố Ngụy cùng nhau đối diện với sự trêu đùa của cả một nhóm người.
Bạn học nam: “Cố Ngụy có đem giấu quỹ đen không?”
Tôi: “Có.”
Bạn học nam: “Giấu ở đâu?”
Tôi: “Ngân hàng.”
Bạn học nữ: “Có phải Cố Ngụy được rất nhiều em gái tỏ tình không?”
Tôi: “Em không biết.”
Cố Ngụy: “Đừng có châm ngòi ly gián.”
Tôi chưa từng biết rằng cuộc sống riêng tư của Cố Ngụy lại khiến người ta tò mò như vậy.
Trên đường về, Trần Thông nói: “Cố Ngụy, bữa sáng cho một tuần đấy nhé.”
Tôi nhìn Cố Ngụy đầy nghi hoặc, anh đang ngồi rất ngay ngắn, nghiêm chỉnh, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lúc xuống xe, Trần Thông còn vỗ vai Cố Ngụy: “Tôi đã giúp cậu lừa người ta tới đây rồi, đàn anh này chỉ có thế làm được đến thế thôi. Món chính và món tráng miệng đầy đủ không được sót thứ gì, một tuần là một tuần. Bai bai~”, nói xong liền rời đi như một cơn gió.
Tôi nghiến răng: “Cố… Ngụy…!!” Anh cho em một lời giải thích đi.
Cố Ngụy ngửa đầu ra sau, tiếp tục nhắm mắt: “Anh uống say rồi, ngủ mất rồi… zz”. Sau đó liền ra vẻ ngủ say một cách hậu đậu.
– ——————-
Một thời gian ngắn tiếp theo đó, hai chúng tôi ai bận việc người nấy, nào là công việc, nào là học tập. Vừa là thời gian phẫu thuật cao điểm, vừa là mùa luận văn cao điểm, hai chúng tôi đều bận quay cuồng, muốn gặp mặt nhau cũng phải tranh thủ từng giây từng phút.
Có một lần giờ ngủ trưa, tôi tới bệnh viện đưa cơm, nghe một đồng nghiệp của Cố Ngụy đang tán gẫu ở trong văn phòng.
Bác sĩ X: “Haizz, không biết danh sách tham gia hoạt động tình nguyện hỗ trợ vùng biên cương đã chốt chưa?”
Lúc đó tôi còn đang giở cuốn sổ ghi chép công việc của Cố Ngụy, nghe thấy câu nói này, không hiểu sao đầu óc tôi trở nên trống rỗng, chỉ còn lại mấy từ “hoạt động tình nguyện hỗ trợ vùng biên cương”. Tôi quay ngoắt đầu sàn nhìn Cố Ngụy. Anh đang đứng trước tủ hồ sơ, sắp xếp lại giấy thông báo xét nghiệm, bèn ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn tôi.
Thời gian tiếp sau đó, tôi đọc ghi chép công việc mà hồn bay cao lên chín tầng mây, mãi cho tới khi thấy có người vuốt tóc mình. Tôi ngẩng đầu lên mới phát hiện trong văn phòng giờ chỉ còn lại hai chúng tôi.
Cố Ngụy ngồi xuống bên cạnh tôi: “Trong đội đi hỗ trợ tình nguyện không có anh.”
Tôi nói: “Ừm.”
Cố Ngụy: “Em đã xem trang này được khoảng mười phút rồi.”
Tôi nói: “Ừm”, sau đó lật sang một trang khác.
Cố Ngụy thở dài, khẽ xoa lưng tôi: “Nào, bình tĩnh nào, bình tĩnh nào, cứ bình tĩnh…”
Tôi: “Lần trước đính hôn xong anh chuồn luôn, lần này…”
Cố Ngụy: “Lần này cũng đi. Đi hưởng tuần trăng mặt.”
Tôi: “Ừm.”
Cố Ngụy: “Đừng có ra dáng nàng dâu mới e thẹn vâng lời nữa đi.”
Tôi: “Ừm.”
Cố Ngụy: “…”
– ————————
Sau khi Cố Ngụy trở về, thầy Lâm đi kiểm tra lại bệnh.
Hôm kiểm tra lại, một người bạn của Cố Ngụy gọi điện hỏi một việc, đúng lúc anh đang ở phòng khám chuyên xem Chủ Nhiệm A khám lại cho thầy Lâm, vì thế vừa nghe điện thoại liền nói: “Bố tôi đang kiểm tra lại ở đây, đợi chút nữa tôi gọi lại cho cậu.”
Người bạn kia vừa nghe liền kinh ngạc đến biến sắc, đúng lại đang ở trường học (nơi mẹ Bác sĩ giảng dạy), vì thế liền đi về phía văn phòng của mẹ Bác sĩ, nhìn thấy mẹ Bác sĩ liền hỏi: “Cô Cố, thân thể bác Cố xảy ra vấn đề gì vậy?”
Mẹ Bác sĩ không hiểu mô tê gì: “Vẫn tốt mà?”
“Vậy sao lại đến bệnh viện của Cố Ngụy để kiểm tra lại?”
“Đó là bố vợ của nó.”
Cái này như một cơn gió truyền đến tất cả bạn bè, truyền đến tai tôi, chỉ cảm thấy thật ấm áp.
– ———————
Cuối cùng cũng tới cuối tuần. Cố Ngụy trực ban. Tôi tới bệnh viện tìm anh, nhưng lại thấy mặt mũi anh đang sầm sì, lông mày nhíu chặt.
Trần Thông cười nói: “Sáng nay cậu ấy xin nghỉ phép, nhưng bị từ chối rồi.”
Tôi: “Nghỉ phép làm gì cơ?”
Trần Thông: “Nghỉ để lấy vợ.”
Tôi sững sờ, nhìn về phía Cố Ngụy. Anh đứng dậy, mặt mày lạnh tanh, đuổi Trần Thông đang đứng lả lướt hóng hớt bên cạnh đi, sau đó đóng cửa văn phòng rồi xoay người nói với tôi: “Thông báo cho em một chút, chuẩn bị kết hôn.”
Quả nhiên là “thông báo” cho tôi một chút… Anh Cố à, cách cầu hôn của anh quả thực quá khác người rồi.