Đọc truyện Dear Doctor (Quãng Đời Còn Lại Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn) – Chương 53: Phần II: Hai chúng tôi
Cho dù cuộc đời có bao nhiêu thay đổi thì mùa xuân năm ấy, em vẫn sẽ yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.
Đã từng cho rằng, đời này mình sẽ không đợi được nữa, thế giới lớn như thế, em lại đi chậm như vậy, nếu không gặp được anh thì phải làm sao?
Đã sớm qua những tháng năm càn rỡ “Thế gới có hơn ba tỉ đàn ông, Trung Quốc có hơn bảy triệu đàn ông, chân trời đâu đâu chẳng non rờn cỏ”, càng ngày càng hiểu rõ, trong cuộc sống rập khuôn theo những quy tắc này, chúng ta có thể làm quen rồi tiến đến làm bạn với những người khác giới thật sự rất khó, khó đến mức tôi đều phải chuẩn bị tốt. “Chấp nhận sự an bài của gia đình, tìm một người đàn ông thích hợp từ từ tìm hiểu, rồi ung dung bình thản tiến đến hôn nhân”. Nhưng sinh mệnh lại ngoài ý muốn cho tôi gặp được nửa kia của mình.
– ———————–
Tháng 3 năm 2009.
Tôi nhìn thấy ba được đẩy ra khỏi phòng mổ, hoàn toàn không nghĩ đến vị bác sĩ đi sau giường bệnh hôm đó sau này chính là chồng tôi.
Tôi nghĩ, trong phần tình cảm này, sự hi sinh của tôi vĩnh viễn không thể so với Cố Nguỵ. Tôi chỉ nghe theo trái tim mình, toàn tâm toàn ý mà đi theo anh, nhưng Cố Nguỵ lại muốn suy xét đến tương lai của hai người. Anh luôn nói đùa: “Lâm Chi Hiệu, anh hiện giờ không dám phạm sai lầm.”
Người đàn ông luôn an tĩnh phần lớn thời gian, thỉnh thoảng lại lộ ra bản tính trẻ con này, gần như chiếm cứ cách nhìn của tôi về tình yêu.
Anh nói: “Cho dù tốt hay xấu, anh vẫn luôn ở bên cạnh em.”
Tôi nói với anh: “Cho dù cuộc đời có nhiều thay đổi, cứ mùa xuân năm 2009 đó, em vẫn sẽ yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.”
Thật ra lúc đó rất ngại ngùng.
Trước khi chính thức xác định quan hệ, chúng tôi đã tìm hiểu nhau rất lâu, sau đó mơ mơ màng màng trở thành người yêu.
Cố Nguỵ nói: “Lơ lửng trong không trung lâu như vậy, chân cuối cùng cũng chạm tới đất.”
Tôi lại nói: “Sao ngược lại với em vậy, em cảm thấy chân bây giờ mới là không chạm được đất.”
Là loại cảm giác không chân thực cứ đan xen: “Aiz, cuối cùng thì!” và “Là thật sao…”
Cố Nguỵ nắm lấy tay tôi, trấn định nói: “Được rồi, không cần trôi nổi nữa.”
Thành thực mà nghĩ lại, lúc đó hai chúng tôi vẫn còn rất lạ lẫm. Anh không hiểu tôi, tôi cũng không hiểu anh, hai người cứ như vậy mà kiên trì bên nhau, từ từ thấu hiểu. Cuối cùng vẫn là có thể thấu cảm được được người kia, có lẽ đây cũng là một loại may mắn.
Khi mới ở bên nhau, có một lần Cố Nguỵ hỏi: “Em không chê anh lớn hơn em sáu tuổi sao?”
Tôi không ngờ anh sẽ bận tâm vấn đề này. Tôi cứ ngỡ chỉ phụ nữ mới để ý đến chuyện tuổi tác, sao chồng tôi cũng…
Cố Nguỵ xấu hổ nói bằng âm mũi: “Xem như anh chưa hỏi.”
Mỗi lần tôi nhìn thấy tai anh đỏ lên liền nổi hứng muốn trêu chọc: “Chê chứ!”
Cố Nguỵ hoá đá.
“Em chê anh không đủ già, em ước anh lớn hơn em mười sáu tuổi, như thế sẽ không có ai tranh với em.”
Cố Nguỵ thở dài: “Em mỹ mạo như hoa, anh hoa tàn ít bướm…”
Sau khi ở bên nhau được mấy tháng, tôi phát hiện Cố Nguỵ đối với trường đại học của tôi rất quen cửa quen nẻo, nghĩ lại trước đó tôi cũng chưa hỏi qua trường đại học của anh, lúc đó tôi còn có một suy nghĩ dâng trào rằng chúng tôi là tiền bối, hậu bối, kết quả anh nói: “Thời đi học từng tới đây giao đấu hữu nghị.”
Chậc, cuộc sống nghiên cứu sinh của anh phong phú hơn em rất nhiều.
Tôi lạnh lẽo nói: “Chắc là bóng đá.”
“Vì sao em không đoán là bóng rổ?”
Tôi khinh thường quét mắt đến đôi dài của anh: “Anh không biết trẻ con đá bóng nhiều chân sẽ cong sao?”
(Thật ra cũng không lộ rõ, chỉ là tôi tỉ mỉ ngắm anh thôi:)
Cố Nguỵ đỏ mặt, sau đó cùng tôi nói về những chuyện hồi đại học của mình, nội dung cơ bản: học, học và học. Nhân vật được đề cập đến bao gồm các đối tượng: học bá, học bá, học bá khắp nơi.
Vì thế tôi nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Em muốn học lên tiến sĩ, em muốn vượt qua anh!”
Cố Nguỵ nghĩ ngợi: “Ừm, muốn học thì học, anh tài trợ cho em.”
Tôi cảm động rưng rưng.
Anh lại nói tiếp: “Kết hôn rồi học.”
Cố Nguỵ: “Kết hôn trước rồi mới học tiến sĩ là anh đang suy nghĩ cho em. Tưởng tượng mà xem, nữ tiến sĩ độc thân ở kí túc xá, đây là một chuyện rất đáng thương.”
Về sau tôi mới từ từ hiểu được, Cố Nguỵ luôn nói với bản thân rằng học y là để cầm dao phẫu thuật, chứ không phải để lắc ống nghiệm, cho nên lúc đi học áp lực rất lớn, học thuật, tiết học lâm sàng một tiết cũng không thể bỏ, thời gian ba năm đều là đi theo thầy giáo thực hành liên tục. Tốt nghiệp xong liền thi vào bệnh viện, hai tay đều phải cứng như cũ.
Có một hôm, tôi nổi hứng lên CDDB tìm tên Cố Nguỵ, nhìn thấy anh trong thời gian đi học đã gửi rất nhiều luận văn, nghĩ đến những tài liệu quang học này phải phiên dịch bao nhiêu, có bao nhiêu là mệt mỏi… Tôi cảm thấy rất đau lòng, sau đó liền quyết định không thể bỏ phí một nhân tài như vậy được, vì thế đến khi tôi viết luận văn, thường xuyên bám dính theo anh hỏi xin ý kiến.
*CDDB: cơ sở dữ liệu tất cả luận văn, luận án của Trung Quốc.
Có lẽ là do hình ảnh ông nội mạnh mẽ, oai nghiêm khi mặc áo khoác dài quân đội cưỡi trên thân ngựa để lại cho tôi ấn tượng quá sâu sắc, nên tôi vẫn luôn thích ngắm hình đàn ông mặc áo khoác dài. Nhưng đồng chí Cố Nguỵ thì… từ áo gió đên áo len hay áo lông vũ đều là loại vừa dáng.
Cố Nguỵ: “Một ngày của anh có đến mười mấy giờ phải mặc áo blouse trắng, em còn chưa nhìn đủ sao?”
Tôi: “Dù anh mặc thế nào thì vẫn luôn mê người!”
Trời dần nóng lên, một ngày tôi đến bệnh viện vào lúc chạng vạng tối, Cố Nguỵ đang cùng chủ nhiệm tiến hành kiểm tra các phòng trước khi ra về như thường lệ, tôi phát hiện chủ nhiệm mặc một chiếc áo ngắn tay, như một điểm chấm phá giữa một đám áo trắng dài tay đang đứng xung quanh, vô cùng bắt mắt.
“Từ khi nào bệnh viện các anh không cần mặc áo dài tay thế?”
“Đồng phục mùa hè của bọn anh là áo ngắn tay.”
“Vậy sao em chưa bao giờ thấy mọi người mặc?”
“……..”
“Anh có cảm thấy mặc áo trắng ngắn tay như vậy rất giống đầu bếp không?”
“…….”
Sau đó, bộ đồng phục mùa hè của Cố Nguỵ vinh hạnh được di chuyển thẳng đến đáy tủ.
– ————–
Qua mùng 1 tháng 5.
Cố Nguỵ cau mày ấm ức, cứ nhìn tôi muốn nói lại thôi.
“Anh có chuyện gì?” Tôi hỏi.
“Ngày của y tá có tổ chức hoạt động.”
Tôi nhìn khuôn mặt biểu tình phức tạp của anh, cười: “Sẽ không phải là loại tiết mục phục vụ cuộc sống với quy mô lớn, để đáp ứng nỗi lòng các thiên sứ đấy đâu nhỉ?”
“Không phải, không phải! Anh không tham gia cái đấy.” Cố Nguỵ nhanh chóng minh oan.
Ồ, hoá thật sự có phần mai mối cho các y tá…
“Anh bị phân đi khiêu vũ.” Cố Nguỵ ôm đầu: “Khiêu vũ… Sao lại có thể phân anh đi khiêu vũ?! Anh chưa nhảy bao giờ cả!!”
Tôi bỗng cảm thấy cảnh Bác sĩ nhảy chéo chân hết sức tấu hài, cố sức nén lại tiếng cười, bình tĩnh vỗ vai anh: “Tiểu đồng chí, không biết có thể học hỏi, đội ngũ cách mạng cần anh, yên tâm anh không đơn độc.”
Cố Nguỵ: “Sao em có thể ung dung như thế?!”
Đương nhiên là ung dung, trước đó Trần Thông đã tình báo cho tôi, nhan sắc chết người này của Cố Nguỵ có bao nhiêu nguy hiểm.
Vẻ mặt tôi nghiêm chỉnh: “Em chỉ đang nghĩ, lát nên giúp anh kéo lại dây chằng kiểu gì.”
Mặt Cố Nguỵ lập tức xám xịt.
“Yên tâm! Em rất chuyên nghiệp, đảm bảo chăm sóc anh từng bước.”
Anh kinh ngạc: “Em biết khiêu vũ từ bao giờ?!”
Tôi: “Em có nói em không biết khiêu vũ sao?” Mẹ tôi năm đó là đội trưởng đội vũ đạo của đơn vị N.
Cố Nguỵ nghi ngờ vươn tay, xoa eo một tí lại xoa chân một tí, vừa xoa vừa lắc lắc đầu: “Không giống tí nào…”
Khinh bỉ hành vi nhân cơ hội ăn đậu hũ của anh, lấy di động mở bài Bossa Nova: “Nào nào nào, nhảy cùng em.” Một phút sau, Bác sĩ biến mất, thay thế là một tên đầu đất với cặp mày nhướn lên cao.
Sau đó, Cố Nguỵ thật sự nhảy.
Trần Thông xấu xa chụp lại bộ dạng hôm ấy của anh, cầm bó hoa vẫy trái vẫy phải, gửi cho tôi. Cố Nguỵ rất e thẹn, nhanh chóng xoá bay tin nhắn. Còn về sau, anh đã làm gì Trần Thông, thì tôi cũng không biết.