Đọc truyện Dear Doctor (Quãng Đời Còn Lại Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn) – Chương 50: PN – Tam Tam
Tam Tam là bạn thân của tôi, sau lần đánh nhau ở nhà trẻ anh hùng gặp nhau, gian trá lang sói cho đến nay.
Sở dĩ gọi nó là Tam Tam, bởi vì nó là thế hệ thứ ba trong nhà.
Có lần thầy Lâm bị mời thuyết pháp hai chương trình thể loại tường thuật rất thô tục của đài CCTV, nghe xong tôi và Tam Tam gọi điện thoại hỏi: “Tại sao bố không dứt khoát kêu Tiểu Tam?”
Tôi bất lực nhìn ông: “Bởi vì cậu xếp thứ hai…”
Tâm tư của thầy Lâm rất đơn thuần, là người trước giờ đều sẽ không thay đổi ý nghĩ của mình. Nếu tôi dám gọi một tiếng Tiểu Tam, nó tuyệt đối có thể dùng hàng ngàn câu lão nhị đập chết tôi. Nhưng nếu tôi gọi nó là Tam Tam, phản kích của nó trừ làm cho lưỡi nó cứng ngắc ra thì không có bất kì lực sát thương nào cả.
Trong mắt người ngoài, tôi và Tam Tam là sự bổ sung hoàn hảo cho nhau, một muộn tao* (manshow) một mạnh mẽ, một lãnh đạm một nhiệt tình, một đơn điệu một linh hoạt, hai đứa nắm tay nhau một đường liều chết xung phong đến lúc tốt nghiệp cấp hai, sau đó thi vào hai trường cấp 3 khác nhau, sau đó…
*Muộn tao: chỉ người có bề ngoài bình tĩnh, nội tâm cuồng nhiệt.
Hồng nhạn tiếp tục lén truyền thư/ Tình không ngừng…
Trong thời đại điện thoại di động không quá phổ biến mà giới trẻ lại theo đuổi thứ tình thú nho nhỏ, hai người chúng tôi cách nhau nửa thành phố với tần suất một tuần gửi năm lá thư đã tiêu tốn rất nhiều giấy và bưu thiếp, trong tình huống ba năm chỉ gặp nhau được ba lần, đã vượt qua được khảo nghiệm của thời gian và khoảng cách. 囧…
Tam Tam là học sinh khoa tự nhiên chân chính, chọn khoa tổ hợp lí hóa là vương đạo*, thời điểm đó, câu thần chú của nó là: “Học tốt toán, lí, hóa. Đi khắp thiên hạ đều không sợ.”
*Vương đạo ( từ ngữ internet): lựa chọn chính xác; thứ mà chính mình rất thích; cường đại sự vật hoặc phương pháp.
Tôi chọn là môn địa lí và vật lí, học hơn một năm ở ban lí hóa và ban sử địa, đến học kì tiếp theo của năm thứ ba tôi mới có chỗ ngồi ổn định ở ban sử địa.
Tam Tam ở khoa xã hội học vật lí, tôi ở khoa tự nhiên học văn, đó là những năm tháng rối rắm, không có hồi ức.
Tam Tam luôn ghét bỏ nói: “Mày chính là một học sinh khoa học tự nhiên giả!”
Tôi nói: “Mày không thể bởi vì tư duy lập thể của mày kém trước giờ đều không tính được khoảng cách giữa hai điểm trên địa cầu mà kì thị địa lí thế chứ.”
Đây là tử huyệt của Tam Tam, nó đến bây giờ cũng tính không rõ hiệu ứng quay quanh mặt trời và tự quay cùng lúc tác dụng lên bóng cây sẽ có ảnh hưởng thế nào. Hoặc một chiếc máy bay tương tự từ vĩ độ bắc 30° kinh độ đông 120° lúc 23 giờ ngày 29 tháng 2 năm 2012 ở tốc độ 880 km/ h từ tây sang đông sang nam vĩ độ 30° tây kinh độ 120°, giờ địa phương, là một trong số đó… Kì thật tao còn chưa bắt mày tính chuyển đổi tốc độ không khí mặt đất… (Tam Tam: Mày có tin tao phế mày không!!)
Cuối cùng nó nói biết thứ này không có ý nghĩa thực tế gì cả, cũng sẽ không nói với tôi “Đi lạc vào một rừng rậm không có một bóng người, căn cứ vào một ngọn cây liền có thể suy đoán phương hướng và thời gian, sau đó đi ra ngoài!” Loại sự kiện kích động lòng người này lúc phối hợp vui vẻ một chút. Cho nên nói, người học địa lí đều cô đơn…
Sau khi thi vào trường đại học, nó lấy thành tích vật lí dũng mãnh của nó gia nhập khoa xây dựng của đại học T ở thành phố X. Tôi lấy thành tích địa lí dũng mãnh gia nhập khoa kế toán đại học T ở thành phố Y cách nó 136 km…
“Tuy địa lí ở đại học là khoa tự nhiên chính thức, nhưng tình yêu à mày đã vạn kiếp bất phục.” Từ đó, Tam Tam hoàn toàn kéo tôi ra khỏi phạm trù sinh viên khoa tự nhiên.
Tôi rất chán nản.
Bởi vì ba năm cấp 3, không có một ai xem tôi là học sinh khoa văn…
Tôi chính là kiên cường sinh trưởng trong các kẽ hở —— cây tùng đón khách! (cười lạnh…)
Ngành kế toán thật sự không phải mong muốn của tôi, tôi là bị điều chỉnh. Tôi – một đứa trẻ lớn lên dưới lá cờ đỏ thắm, đắm chìm trong đảng ân, tam quan bình thường đỏ từ gốc, tài khoản thật còn không làm, làm sao làm tài khoản giả?!
Vì vậy, người mẹ xuất thân kế toán là người sớm nhất “Kế toán kì thật rất đơn giản” hướng dẫn từng bước, càng về sau chỉ tiếc rèn sắt không thành thép “Mày rốt cuộc di truyền từ ai vậy!”, đến cuối cùng “Mày tự sinh tự diệt đi” mà nuôi thả, bà rất không có lựa chọn, tôi cũng rất không có lựa chọn, bởi vì thành tích chuyên ngành của tôi kì thật không tệ… Tôi chỉ là không có hứng thú.
Cho nên tôi không chút do dự học thêm bằng thứ hai, đại học năm tư năm đó thi học thạc sĩ đổi ngành. Trong lúc Tam Tam tiến vào một viện thiết kế ở thành phố X trở thành một kĩ sư trẻ tươi mới, thì tôi nhận được giấy thông báo tuyển chọn nghiên cứu sinh của đại học X, thành công học lại.
Bắt đầu từ lúc này, có đãi ngộ khác biệt.
Bạn nói, kinh tế, người ta nghĩ, oa, thật có tiền…
Bạn nói, kiến trúc, người ta nghĩ, oa, thật mạnh mẽ.
Bạn nói, triết học, người ta nghĩ, oa, thật thâm thúy…
Bạn nói, vật lý, người ta nghĩ, oa, thật học thuật…
Bạn nói, địa chất, người ta nghĩ, oa… Vừa nãy bạn nói cái gì?
Trên mặt thường bày ra biểu tình khó hình dung, hỗn tạp lạ lùng, mờ mịt, sự oxy hóa… rất nhiều loại biểu tình khác nhau. Năm đó tôi 22 tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy loại biểu tình này trên mặt mẹ mình.
Tôi hiểu bà kinh ngạc đối với ba chữ “Địa chất học” trên giấy thông báo, người cả ngày giao tiếp với những con số, chính là không cách nào hiểu được tình yêu đối với tấm bản đồ của tôi… (囧)
Nhưng tôi cũng hiểu nể mặt trường đại học X, bà sẽ không chém tôi. Bà niết chặt giấy thông báo, cười như không cười hừ một tiếng: “Kế toán chuyển sang địa chất, đủ hỗn hợp a, học ai vậy?”
Tôi cố gắng làm dịu không khí: “Thầy Lâm a, mẹ xem thầy Lâm, ba cũng là học vật lí hỗn hợp.” Nếu như là bây giờ, ông chẳng những học liên ngành liên trường mà còn chuyển sang học văn hóa nghệ thuật…
Mẹ tôi cuối cùng lựa chọn, tiếp tục nuôi thả…
Tam Tam là người thứ ba sau ba mẹ tôi biết chuyện này, bàn tay ngọc chuyên vẽ thiết kế của nó đem giấy thông báo mở ra, sờ sờ, phủi phủi, tiến hành định vị vị trí chuẩn xác cho tôi —— chậc! Không! Chết! Tâm!
Tam Tam, mày quá hiểu tao!
Thế nào gọi là bạn thân? Bạn thân chính là nếu như tao là đàn ông, tao nhất định sẽ không cưới mày! Nếu không tiền riêng của tao phải giấu ở đâu?!
Tam Tam và tôi đều là người theo chủ nghĩa thực dụng. Ví dụ như:
Nó mới năm nhất, tôi liền cho nó đề cương luận văn: “Phải nhớ chủ đề là phòng tân hôn của tao”. Tam Tam ghét bỏ nhìn tôi: “Tình yêu, tao không học thiết kế nội thất.”
Khi tôi dành nguyên kì nghỉ hè để cùng nó tìm cảm hứng cho hạng mục đầu tiên nó tiếp nhận, Tam Tam tận dụng thụ lâu xinh đẹp, ngón tay chỉ bản mẫu căn phòng ngàn hoa rơi tán loạn, nhanh chóng quay đầu lại nói với tôi: “Nhanh tính thời gian ánh sáng chiếu đến chỗ B ở lầu một vào mùa đông.”
Tôi ghét bỏ nhìn nó: “Tam, địa chất học chủ yếu cứu là vật chất hình thành địa cầu và cấu tạo vòng tầng…”
Tam Tam phóng đến một ánh mắt như đao: “Thế mày dự đoán cho tao chỗ có động đất?!”
Tôi… ngẩng đầu nhìn trời, nhận mệnh ở trong đầu vẽ tam giác, ước tính khoảng cách kinh độ và vĩ độ ở tầng lầu…
Từ đó cho thấy, thứ nhất, chúng tôi đối với lĩnh vực chuyên nghiệp của đối phương không hiểu rõ chút nào, thứ hai, nó là S tôi là M… Có điều cái này không hề ảnh hưởng đến tình bạn lâu dài của chúng tôi. Nguyên nhân là bởi vì chúng tôi đều biết rõ đối phương đều không giống như dáng vẻ bên ngoài. Nó bảo tôi tính khí tốt nhưng không thể che dấu bản chất phúc hắc, vậy nó chính là tràn đầy khí chất ngự tỷ nội tâm lại nhu tình như Tây Thi đậu phụ…
Cho nên ngày đó khi nó đang tuyệt thực phản kháng công việc ba mẹ sắp xếp, tôi ăn phần cơm trưa đó của nó, một mặt không để ý một mặt liên tiếp dùng sự kiện xấu xa trong xã hội “Phụ mẫu sắp xếp con đường dễ đi, đi thành một khúc bi ca của nhân sinh” thành công thuyết phục ba mẹ nó. Sau khi tôi là mẹ chiến tranh lạnh hai bữa cơm, nó kéo mẹ tôi đi tản bộ một giờ, dùng “Làm gì có bố mẹ nào không muốn tốt cho con cái, làm gì có đứa con nào muốn làm cho ba mẹ lo lắng?” tôi nhìn ra cái này và địa chất học không có tí liên quan nào, mềm mỏng tiến công thu phục mẹ tôi.
Vì vậy, chúng tôi là sự bổ sung của nhau, mùi thối của chúng tôi hợp nhau, chúng tôi hỗ trợ lẫn nhau…
Hơn hai mươi năm bên nhau, tình cảm của chúng tôi sớm đã vượt qua tình bạn. Ở trên con đường đời của đối phương, ra ra vào vào không hề kiêng nể.
Hôm nay viết đều là Tam Tam, cùng văn nhìn như không có logic. Nhưng tôi muốn nói, Tam Tam tuy rằng tao có đàn ông, nhưng phụ nữ tao chỉ có một người là mày. 囧…
Một ngày sau khi cũng Cố Ngụy lĩnh chứng, tôi đi ăn với Tam Tam. Ăn xong tôi bị nó kéo đi KTV hát hơn ba tiếng đồng hồ “Bạn bè đi cùng nhau trọn đời.”…
Tôi có thể hiểu loại cảm giác nhìn thấy người bạn tốt nhất của mình luôn bên mình như hình với bóng không tách rời dần chuyển sang ở bên một người khác, đau lòng nhưng vẫn vui vì đối phương.
Không có Tam Tam quạt gió thêm củi có thể tôi và Bác sĩ cũng sẽ không thuận lợi một đường như thế.
Thân ái Tam Tam, rất nhiều chuyện, đan xen giữa nhẫn nhịn không nói và nói không thật lòng. Mà chúng tôi bình thường đều không chọn cách không thật lòng để nói ra. Chúng tôi đã nhiều năm như vậy rồi, tương lai chúng tôi cũng sẽ tiếp tục như thế.
Cuối cùng, Tam Tam à, mày phải tranh thủ thời gian giảm béo đi, tao vẫn đặt loại váy cúp ngực làm lễ phục phù dâu cho mày, mày mặc không được thì chỉ có thể thay bằng ga trải giường thôi, là kinh diễm hay kinh hãi, tự mày chọn đi.
Cuối cùng của cuối cùng, lúc nào đem Tiêu quân nhà mày đến chỗ tao tìm linh cảm…