Đọc truyện Dear Doctor (Quãng Đời Còn Lại Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn) – Chương 5: Thăm dò
Ngày10 tháng 3 năm 2009
Đầu giờ chiều. Hầu hết bệnh nhân đã nghỉ trưa, bệnh viện trở về với vẻ tĩnh lặng vốn có của riêng nó. Tôi đang hâm nóng trứng hấp trong lò vi sóng thì có tiếng nói vang lên từ phíasau: “Muộn thế này rồi còn làm đồ ăn à?” Tôi giật mình, quay lại thấy Bác sĩ đang đứng trước cửa, quần áo phẫu thuật còn chưa thay.
“Thầy Lâm đói.”
“Đói?”Lông mày anh hơi nhếch lên, “Hồi phục nhanh thật.”
“Cónhững hai điều dưỡng cao cấp chăm sóc cơ mà.”
Anh bật cười rồi đi.
Sáu giờ tối. Tôi vừa mang trứng hấp ra ngoài thì gặp Bác sĩ đang chuẩn bị về nhà.
“Hôm nay phẫu thuật cả ngày không đi kiểm tra phòng bệnh được. Ba cô thế nào rồi?”
Tôi trảlời rất nghiêm túc: “Nhảy tưng tưng cả ngày.”
Anh nhìn hộp cơm trên tay tôi: “Đây là… trứng bồ câu?”
Tôi gật gật, Bác sĩ lắc đầu cười: “Thầy Lâm được chăm sóc chu đáo đến thế này cơ à.”
Giờtôi mới biết, không phải lúc nào Bác sĩ cũng nghiêm túc như tôi vẫn tưởng.
Ngày 11 tháng 3 năm 2009
Mạch máu của thầy Lâm rất yếu, đặcbiệt là khi tiêm loại chất lỏng sền sệt như intralipid*, hai mu bàn tay còn sưng đỏ cả lên, vì vậy tôi phải đến phòng làm việc của Bác sĩ tư vấn xin ngừng thuốc.
“Hiện tại ba cô chỉ có thể ăn rất ít,buộc phải tiếp intralipid để bảo đảm các chất dinhdưỡng cần thiết.”
“Mạch máu của ông ấy yếu lắm, chườm nóng cũng không có hiệu quả.”
“Đợi kết quả xét nghiệm sinh hoá máu ngày mai, nếu các chỉsố đủ tiêu chuẩn mới được ngừng. Hôm nay chỉnh tốcđộ truyền chậm lại, thời gian hơi dài, vất vả cho cô rồi.” Bác sĩ Cố cúi đầu cười cười, “Hai vị điều dưỡng cao cấp của khoa mình rất nổi tiếng đấy.”
Tôi xấu hổ đỡ trán, vì thầy Lâm khôi phục rất tốt, đi bộ ngon ơ nên tôi cứ thế đẩy bình tiếp nước di động chạy toán loạn từ phòng này sang phòng khác, làm quen hết người này đến người kia, và tất nhiên có rất nhiềungười lân la sang học hỏi kinh nghiệm, không phải hỏi mẹ tôi cách bổ sung dinh dưỡng thì cũng là nhờ tôi truyền bí kíp mát xa.
“Hai người… vẫn chiều thầy Lâm như vậy sao?”
Nhìn vẻ mặt bối rối của Bácsĩ, tôi bật cười: “Nhà có hai nữ một nam nên ba thành động vật quý hiếm.”
Bác sĩ cũng cười theo: “Thế sau này cô cũng chiều chồng như vậy à?”
Tôi gật gật: “Đồng chí mẹ là tấm gương sáng ngời.”
Rakhỏi văn phòng, tôi thở dài, rút điện thoại gọi cho hội chị em: “Tam Tam, hình như tao thích anh bác sĩ phụ trách của ba mất rồi.”
Tam Tam: “Bae, cuối cùng mày cũng lớn! Cưa nó! Dụ nó! Gục nó! Tiến lên!!”
Tôi:”Sinh năm 81…”
Tam Tam: “Ấy ấy, ai lại hái hoa thơm có chủ thế, mau thu tay lại, tội lỗi tội lỗi, A di đà Phật ~ “
Tôi: “Chắc gì đã có chủ… Vừa nãy vào phòng làm việc, anh ấy còn hỏi sau này tao có chiều chồng như vậy không. Tao hốt cmn hoảng.”
TamTam: “Ai chà chà, còn biết trêu gái cơ. Dò thử đi, chưa có chủ thì vác cưa thẳng tiến.”
Tôi: “Hỏi ai bây giờ?”
Tam Tam: “Hỏi chính chủ chứ ai!”
Phải công nhận, con gái trường xây dựng “cứng” ghê.
Tôi:”Tao… không có kinh nghiệm.”
Tam Tam chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Khôn lắm cơ! Lúc nói chuyện,mày làm bộ như vô tình bảo, “cháu nhà anh năm nay bao nhiêu tuổi rồi” các thứ các thứ.”
Một lầnnữa, tôi phải công nhận, nữ sinh trường xây dựng có thể tìm ra con đường mà người khác không thấy, giốngnhư trong bản đồ chằng chịt nhập nhằng có thể chỉ ra một con đường gần nhất, ngắn nhất, rộng nhất, đó gọi là đặc thù nghề nghiệp. Nó làm tôi, với tư cách là một sinh viên địa chất, phải tự cảm thấy hổ thẹn…
Tam Tam: “Nắm bắt thời cơ đi, bà chị già lắm rồi.”
Ai già! Lũ vu khống tuổi tác bạn bè!Chị tắt máy!
Sau đó, tôi dò dẫm về phòng bệnh, đúng lúc ấy, ông Trương phòng bên đang chuẩn bị xuất viện, con trai con dâu bận tối mắt tối mũi, cháu trai quay lại thấy tôi, ngoan ngoãn chào cô Lâm. Tôi xòe ra một thanh sô-cô-la, sờ sờ đầu nó rồi chạy lại giúp một tay. Thằng bé rối rít cảm ơn, lon ton ra ngoài,không cẩn thận đâm phải bác sĩ Cố đang bước vào, nó ngẩng đầu lên một cái rồi vội vàng chạy biến.
“Chạy chậm thôi.” Bác sĩ Cố quay lại, môi còn vương nụcười, đẩy kính, “Hình như trẻ con bao giờ cũng sợ bác sĩ.” Rồi rút chiếc bút trong túi áo, viết liều lượng và những điều cần chú ý lên túi thuốc trên tủ đầu giường.
Tôi hít sâu, cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh nhất có thể, bâng quơ hỏi: “Vậy bác sĩ Cố đãcó con chưa?”
Bác sĩ dừng lại, ngẩng lên nhìn tôi:”Chưa, tôi chưa có con.”
“Trời ơi ngu không để đâu cho hết! Mày phải tiếp luôn một câu “vẫncòn độc thân à?” chứ!” Tam Tam nhắn tin lại chotôi.
Tôi buồn bã nhìn trời, chưa có con không cónghĩa là chưa lập gia đình, chưa có người yêu.
______________________________
Bácsĩ: Đồ ngốc! Có vợ mà chưa có con thì người ta phải bảo “nhà tôi vẫn chưa sinh” chứ.
(Ai mà hiểu được ám hiệu kiểu ấy của anh)