Đọc truyện Dear Doctor (Quãng Đời Còn Lại Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn) – Chương 3: Đôi mắt
Ngày thứ tư sau khi phẫu thuật, thầy Lâm đã hoàn toàn tỉnh táo. Sáng hôm ấy, tất cả các bác sĩ đều đến phòng kiểm tra.
Chủ nhiệm A: “Tình trạng hôm nay thế nào rồi?”
Tôi: “Ngoài bụng trướng hơi đau thì ổn ạ.”
Chủ nhiệm kiểm tra vùng bụng và vết mổ: “Trướng bụng là chuyện bình thường, gần như hôm nay sẽ thoát hết khí, sau đó có thể bắt đầu uống thuốc.” Rồi cười cười với chúng tôi, “Hồi phục nhanh lắm, hai mẹ con vất vả rồi.”
Nghe vậy, một bác sĩ đang cúi đầu ghi chép bên cạnh bỗng ngẩng lên nở nụ cười.
Tôi không biết phải miêu tả đôi mắt ấy như thế nào. Trong và rất đỗi dịu dàng, nó làm tôi chợt nhớ đến một câu thơ từng đọc từ thuở xa lắc xa lơ nào đó, “She walks in beauty, like the night/ Of cloudless climes and starry skies”. Dường như ẩn sâu trong đó là cả một thế giới mênh mông và tĩnh lặng khiến người ta chỉ tiếc không thể mãi mãi đắm chìm.
Tôi hoảng hốt mất 0.1s, liếc qua bảng tên trước ngực anh: Cố Nguỵ, nghề nghiệp: Bác sĩ. Là bác sĩ phụ trách của thầy Lâm.
Từ trước đến nay, tôi không bao giờ tin cái gọi là “tiếng sét ái tình”, cũng tự thấy bản thân có sức chống cự tương đối mạnh trước trai đẹp. Nhưng lần này tôi không thể không cảm thán, thực sự là một đôi mắt khiến người ta muốn phạm tội…
Ngày 5 tháng 3 năm 2009
Ngày thứ năm sau phẫu thuật, ăn sáng xong, mẹ đổi ca để tôi có thời gian nghỉ ngơi. Tôi cầm táo và dao gọt hoa quả ra hành lang, tựa vào lan can từ từ gọt.
Thay vì ăn, tôi lại thích gọt vỏ, thích nhìn lưỡi dao lượn đều và lớp vỏ mong manh tách từng vòng từng vòng thành một đường tròn hoàn mỹ. Đó là một phương pháp điều chỉnh cảm xúc rất tốt.
Tôi gọt được một nửa thì “phúc đến lòng sáng” ngẩng đầu, thấy bác sĩ Cố đang đi về phía này, chỉ cách tôi chừng năm mét, vẫn là bờ vai mảnh khảnh, bước đi không tiếng động như mèo ấy…
Tôi nâng cổ tay, định hoàn thành công việc bằng tốc độ nhanh nhất có thể nhưng quýnh lên một cái, vỏ táo đứt đôi… Có trời mới biết lúc ấy mặt tôi đần ra như thế nào. Anh dừng lại, mắt do dự đảo một vòng giữa tôi và vỏ táo đang yên nghỉ dưới đất, môi hơi mím lại rồi lễ phép mỉm cười: “Gọt táo đấy à.” Bác sĩ, anh lịch sự quá…
Đôi mắt chết người vừa xuất hiện, đầu tôi nóng lên, hiến dâng quả táo trong tay: “Anh ăn táo không?” >_