Đọc truyện Đế Yến – Chương 18: Phía sau bức màn
Dịch giả: atomx91
Có thích khách!
Thích khách muốn giết Ninh Vương!
Đạo hắc quang kia thế như sét đánh xông tới, so ra còn nhanh hơn nỗ tiễn bắn ra từ Liên nỗ tới ba phần.Mãng xà vừa há miệng thì có hắc quang bắn ra, người xem hí kịch có nằm mơ cũng không nghĩ rằng trong gánh hát Thái Tử mời tới có người muốn giết Ninh Vương.
Thừa dịp Ninh Vương tổ chức đại thọ, có người tìm cách sát hại Ninh Vương.
Ninh Vương đức cao vọng trọng, bề ngoài thích nghe hí kịch, đàm đạo luận cầm không tranh quyền thế, kỳ thực bên trong cẩn thận, lo sợ sống qua ngày, có ai lại hao phí tinh lực đâm đầu vào chuyện khó khăn mà nguy hiểm sát hại Ninh Vương này chứ, mục đích của chúng là gì?Chẳng lẽ có người không muốn Ninh Vương nói ra bí mật về Kim Long quyết ?
Không ai ngờ được, cho dù là Hán Vương cũng không nghĩ đến nhưng Thu Trường Phong lại có dự cảm từ trước. Hắn luôn cảm giác sẽ có chuyện phát sinh trong buổi Thọ yến này nên vẫn lưu ý mọi động tĩnh xung quanh. Thời điểm con khỉ kia nhào lộn trên sân khấu hắn đã lưu ý rồi, người khác chỉ thấy con khỉ kia ngã rất hay rất đặc sắc Thu Trường Phong lại cảm thấy kinh ngạc, hắn cảm giác thân thủ của con khỉ kia tuyệt nhiên không giống một gã kép hát tép riu của một gánh hát nhỏ mà giống một cao thủ thân mang tuyệt kỹ.Đợi đến lúc con khỉ kia leo lên cột cờ thì Thu Trường Phong bắt đầu thấy lo lắng, hắn đã nhận ra có điểm không đúng. Một thân công phu khinh thân như thế này tuyệt đối không thể do người của gánh hát”Long Phượng Trình Tường” thực hiện.
Chỉ là một gánh hát sao có thể chứa một cao thủ võ công như vậy chứ.
Một kích kia chọn thời cơ cực kỳ xảo diệu, ngay lúc vở “Mộng chém Vân Sơn mãng” đang diễn tới đoạn cao trào làm mọi người hòa mình vào trong vở kịch. Một kích đánh ra lúc này cho dù có người phòng bị chỉ sợ cũng buông lỏng vài phần.Mỗi khắc trước một kích kia Thu Trường Phong vẫn cảnh giác. Khi hắc quang vừa hiện thì Thu Trường Phong đã đứng lên,chỉ sau khoảng khắc đã chuyển thân chắn trước bàn.
Thu Trường Phong động, Hán Vương không động nhưng bốn người đứng sau hắn đồng thời ra tay.
Ngoại trừ Thiên tử ra thì ở ngoài không một ai dám vọng động trước mặt Hán Vương, kẻ nào dám mạo phạm giết không tha!
Cho dù thái độ của Hán Vương với Thu Trường Phong không tệ lắm nhưng chỉ cần Thu Trường Phong lộ ra bất kì một hành động bất lợi nàovới Hán Vương thì bốn người kia sẽ giết hắn ngay tại chỗ.
Chúng nhân không xem kịch mà nữa quay lại nhìn cả vào Ninh Vương riêng ánh mắt của bốn người vẫn quan sát quanh Hán Vương bởi bọn họ là người trong Nhị thập tứ tiết thuộc Thiên Sách vệ chuyên bảo vệ Hán Vương.
Bốn người trong Nhị thập tứ tiết kia là Kinh Chập, Cốc Vũ, Sương Hàng và Thu Phân.
Kinh Chập vốn ngứa mắt với Thu Trường Phong đã lâu nên vừa thấy Thu Trường Phong có vẻ muốn gây rối liền tung người lao tới quát: “Dừngtay!”
Thu Trường Phong chẳng những không dừng tay mà còn vung tay ném mạnh chiếc án bay ra chắn đường hắc quang lao thẳng tới trước mặt Ninh Vương.
Một tiếng “Binh “ vang lên, hắc quang bị chiếc án đánh bay lên trần nhà nổ “Ầm” giữa không trung.
Đạo hắc quang nhìn như mũi tên kia lại giấu thuốc nổ cực mạnh bên trong, nếu không có Thu Trường Phong đánh bay lên không trung chỉ sợ khi phát nổ sẽ ảnh hưởng tới tất cả mọi người.Tuy tính như thế, một luồng sóng nhiệt xen lẫn tàn lửa tản ra khiến mọi người như đang ở giữa mùa hè nóng bức vậy.
Một tiếng “Bình” vang lên, Kinh Chập đã xuất quyền, một quyền này đánh thẳng vào ngực Thu Trường Phong. Thu Trường Phong dính quyền này lập tức bắn ra khỏi khán đài như diều đứt dây.
Lúc này Kinh Chập mới nhận ra Thu Trường Phong vừa xuất thủ để cứu người, đột nhiên ngẩn ngơ. Một quyền này của gã có thể đánh gục cả một con ngựa, Thu Trường Phong dính quyền này thì sao có thể dễ chịu được.Mũi tên nổ giữa không trung, tàn tích bay lất phất, Vệ Thiết Y đã che chắn trước mặt công chúa Vân Mộng nhưng vẫn không khỏi lo lắng.
Nhị thập tứ tiết có nhiệm vụ bảo vệ Hán Vương còn nhiệm vụ của đám Vệ Thiết Y là bảo vệ công chúa Vân Mộng nhưng trong khi Hán Vương và công chúa đều có người bảo vệ thì ai bảo vệ Ninh Vương?
Ninh Vương nghe thấy Kim Long quyết đã bị dọa cho phát ngốc giờ thấy mũi tên kia lao tới thì mặt mày trắng bệch, hôn mê bất tỉnh.
Một người chuyển thân lao ra đỡ lấy Ninh Vương yếu nhược tránh khỏi tàn lửa. Người này thoạt nhìn tầm thường nhưng ở thời khắc nguy hiểmvẫn vô cùng trấn tĩnh, gã chính là Cốc Vũ – thủ hạ của Hán Vương.
Cốc Vũ dù trấn định vẫn không thể sánh được với Hán Vương.
Mũi tên kia bay tới, phát nổ, ánh lửa từ khán đài bắn ra bốn phía nhưng Hán Vương vẫn ngồi yên, không hề cử động chỉ đưa ánh mắt sắc bén như đao nhìn về phía hí đài (Hí đài: đài diễn kịch)
Mắt thấy tàn lửa sắp rơi vào người Hán Vương thì Sương Hàng đang đứng cạnh Hán Vương vung tay áo lên. Gió lạnh như sương vừa thồi qua tức thì tàn lửa bay đầy trời đột nhiên biến mất.Sương Hàng mặt lạnh như phủ sương, hai mắt vẫn bình thản, dù vừa ra tay giải vây cho Hán Vương cũng không có chút đắc ý nào, mà chỉ khoanh tay đứng sau lưng Hán Vương.
Trong khi ba người Kinh Chập, Cốc Vũ, Sương Hàng ra tay thì Hán Vương vẫn nhìn về phía sân khấu nơi vở kịch vừa kết thúc đã có một màn mới bắt đầu.
Một bóng người thân pháp phiêu linh như lá bay trong gió lao thẳng về phía sân khấu tấn công người đóng vai con khỉ, đó chính là Thu Phân. Lần trước Thu Phân đã gặp Thu Trường Phong ở sông Tần Hoài một lần, đâylà một kẻ cực kỳ cao ngạo.
Nhưng quả thực gã cũng có vốn để kiêu ngạo, trong Nhị thập tứ tiết ai cũng có sở trường riêng, sở trường của Thu Phân chính là giết người. Người khác chỉ lo giải vây cho Hán Vương và Ninh Vương riêng gã lao ra bắt kẻ hành thích.
Ninh Vương gặp chuyện, Hán Vương ngồi đây, nếu không bắt được thích khách thì đám Nhị thập tứ tiết bọn họ sao có thể hồi báo Thánh thượng được?
Tên đóng vai con khỉ kia vừa phát động cơ quan bắn tên xong còn chưakịp bỏ chạy đã thấy có người lao tới trước mặt.
Thu Phân toàn thân hắc y, ánh mắt lộ rõ tia sáng lạnh lẽo, khán đài tuy cao, sân khấu tuy xa, hòn giả sơn vẫn còn nhả khói phun mây nhưng Thu Phân đã đến gần kẻ giả làm con khỉ.
Khinh công của gã tựa hạc tung cánh, nhanh tới cực điểm. Vừa tới gã đã vung tay, năm ngón tay như móng ưng sắc bén chụp thẳng vào kẻ đóng giả con khỉ quát : “Lưu lại đã.”
Trên khuôn mặt lãnh khốc của Hán Vương cuối cùng cũng nở nụ cười, Nhị thập tứ tiết quả không làm y thất vọng, Thu Phân lại càng không để ythất vọng. Dù cho thích khách tập kích bất ngờ nhưng thủ hạ của y vẫn kịp thời phản kích.
Kẻ đóng vai con khỉ cho dù có thực sự là “ Bát vạn tứ thiên đồng đầu thiết ngạch mỹ hầu vương” chỉ sợ cũng không thoát khỏi Ưng trảo trí mạng của Thu Phân.
Kẻ đóng vai con khỉ chỉ cười nhạt một tiếng, những nét vẽ trên mặt đầy quỷ dị. Thấy trảo của Thu Phân lao đến trước mặt, tên này đột nhiên đạp mạnh xuống.
Cự mãng tức thì phát nổ.Hai người đang đứng trên cự mãng, giờ nó phát nổ hiển nhiên sẽ không có điểm tựa ổn định. Tai họa ập đến, dưới chân Thu Phân trở nên trống rỗng nhưng gã phản ứng cực nhanh, mũi chân điểm nhẹ rồi lăng không lao đi định dùng thế chim ưng vồ thỏ. Bất kể có bất ngờ gì đi nữa gã tin rằng thích khách không thể thoát khỏi ưng trảo của mình.
Cùng lúc đó chợt xuất hiện bốn người lao ra từ thân cự mãng nổ lúc trước tấn công Thu Phân. Tên đóng giả con khỉ cười một tràng dài thân hình quay cuồng giữa không trung, nó muốn bám vào cây cột trên sân khấu.Bốn người lao ra từ trong thân cự mãng đều cầm đoản kiếm từ bốn phía đâm tới, kiếm mang vừa lóe đã đâm vào người Thu Phân.
Bốn người một chiêu đã đắc thủ nhưng lại thấy kinh hãi bởi họ cảm thấy kiếm này dường như chọc vào khoảng không.
Áo dài bị đâm nát khiến Thu Phân nổi giận gầm lớn vứt áo ra, xuất kiếm nhanh như thiểm điện, chờ khi gã rơi xuống đất thì bốn người trên không trung khẽ dừng một lát rồi biến thành hai nửa.
Từ đầu đến bụng chia làm hai nửa.Máu tươi phun ra như mưa, Thu Phân còn chưa tới mà kẻ địch đã bị chém làm đôi.
Thì ra trong chớp mắt đó Thu Phân đã quẳng áo ra để che mắt, thu hút sự chú ý của bốn người còn bản thân thì lao đến bổ ra bốn đao chém mỗi người thành hai nửa.
Đao này chỉ có thể tả bằng hai từ nhanh, độc!
Thu Phân xuất đao đắc thủ nhưng lại không hề vui mừng vì gã biết kẻ đóng vai con khỉ mới là đầu não thực sự, gã nhân lúc bốn người cản đường Thu Phân đã trèo tới đỉnh cột rồi…Tên kia chỉ cần mượn lực đàn hồi từ cây cột thì có thể thoát khỏi phủ Ninh Vương bất chấp Thu Phân có nhanh nhẹn dũng mãnh thế nào cũng không thể động tới một sợi tóc của nó.
Lần ám sát này đã được lên kế hoạch cẩn thận, thời điểm cực kì chính xác, đường lui cũng được an bài thỏa đáng. Trốn được khỏi phủ Ninh Vương thì biển rộng trời cao ai có thể làm gì nó.
Biển rộng trời cao, gió thổi mây trôi nhưng lại thiếu nhân hòa không thể thoát được.
Một người mặt mày nhợt nhạt, đôi mắt thâm thúy, thân hình nhẹ nhàngnhư gió bay tới trước mặt kẻ đóng vai con khỉ.
Kẻ đóng vai con khỉ lòng chợt phát lạnh, nó phát hiện kế hoạch của mình không phải thiên y vô phùng (Thiên y vô phùng: áo trời không vết- không có sơ hở gì) bởi nó tính sót một người
Thu Trường Phong!
Nó đã đánh giá thấp Thu Trường Phong, Kinh Chập cũng đánh giá thấp Thu Trường Phong. Một quyền kia của Kinh Chập chỉ đánh bay Thu Trường Phong ra ngoài khán đài, Thu Trường Phong bay ra cũng không dừng lại mà lặng lẽ tiến đến sân khấu.Khi Thu Phân đối mặt với mấy kẻ cản đường cho con khỉ thì Thu Trường Phong đã sớm có mặt để cản đường địch rồi.
Hán Vương đang quan sát chợt thấy Thu Trường Phong xuất hiện thì hai hàng lông mày khẽ động lẩm bẩm: “Giỏi thay cho một Thu Trường Phong.” Ánh mắt lăng lệ lạnh lẽo của y dường như bị thay thế bằng muôn vàn hoài bão to lớn.
Thu Trường Phong xuất đao!
Đao như tử điện kinh hồng (Tử điện kinh hồng : cầu vồng tím nhanh như điện), hội tụ linh khí của trời đất chém thẳng về phía cổ kẻ giả con khỉ.Đao này chọn thời điểm cũng cực kỳ chính xác giống như một kích mà thích khách đã dày công tính toán, một kích tất trúng.
Đầu người bay lên.
Thu Trường Phong cảm thấy lòng trầm xuống.
Hai hàng lông mày của Hán Vương co lại, mắt đầy vẻ kinh ngạc, chuyện gì đã xảy ra lại có thể khiến Hán Vương từng trải trăm trận cũng nhất thời không thể chấp nhận được.
Tất cả mọi người dường như không thể tin vào chuyện xảy ra trước mắt.Kẻ đóng vai con khỉ mất đầu vẫn không chết hơn nữa còn ở giữa không trung tung cước đá vào đầu mình. Đầu khỉ mang theo vệt sáng vô cùng quỷ dị bắn về phía Thu Trường Phong.
Tình huống quỷ dị này khiến người ta dù ở giữa thanh thiên bạch nhật cũng cảm thấy trong lòng tràn ngập quỷ khí. Không lẽ kẻ giả con khỉ này thực sự là cái gì mà “bát vạn tứ thiên đồng đầu thiết ngạch mỹ hầu vương” thần thông quảng đại mất đầu vẫn sống tốt?
Có kẻ nhát gan thậm chí còn sợ đái ra quần.
Thu Phân không sợ, gã giết chết bốn người xong lại đánh tới. Cho dù kẻgiả con khỉ kia là quỷ gã cũng muốn chém một đao để kẻ đó muốn làm quỷ cũng không được.
Mắt Thu Trường Phong lóe lên, đột nhiên rơi xuống rồi quát: “Mau tránh đi!” nó vừa rơi xuống đất vội lăn ra ngoài.
Đầu khỉ đập vào phía trên cột cờ chỉ nghe thấy một tiếng nổ kinh thiên động địa, bụi mù bay khắp nơi.
Thu Phân dù được Thu Trường Phong nhắc vẫn bị sóng nhiệt đánh vào người, máu tươi trào lên cổ cơ hồ sắp phun ra ngoài. Thì ra trong cái đầu khỉ kia lại chứa thuốc nổ, một khi bị phát động sẽ nổ tung.Hí đài tức thì tứ phân ngũ liệt, bụi mù tung bay, chờ khi sương khói tản đi thì cả kẻ giả con khỉ lẫn Thu Trường Phong đều đã biến mất, chỉ còn lại đám khán giả trợn mắt há mồm ngồi trên khán đài thậm chí còn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Thu Trường Phong lại hiểu rõ.
Hắn biết thích khách muốn giết Ninh Vương, hắn còn biết thích khách có ít nhất năm người trong đó kẻ giả con khỉ là thích khách có võ công cao nhất. Kẻ này khi thấy hắn xuất đao rõ ràng đã dùng nhẫn thuật hiếm thấy của Đông Doanh để giữ được một mạng.Thích khách lại là Nhẫn giả.
Cái đầu khỉ mà Thu Trường Phong vừa chém cũng không phải là đầu của thích khách chỉ là thủ thuật che mắt của Nhẫn giả. Đây vốn là ảo thuật từ Tây Vực truyền tới, rơi vào tay Đông Doanh lại trở thành một phần Nhẫn thuật. Bên trong đầu giả được nhồi thuốc nổ cực mạnh có thể nói là một sát chiêu cực kỳ lợi hại.
Tàng địa bộ am hiểu Thổ độn thuật, gia tộc Y Hạ am hiểu việc chế tác hỏa dược, thuốc nổ mạnh như thế này chẳng lẽ thích khách là cao thủ của Y Hạ bộ.Mấy tên Nhẫn giả này giống như âm hồn bất tán, từ Phổ Đà tới Thanh Điền, Nam Kinh, từ vụ án mạng xem trong “Nhật Nguyệt Ca” ở Phổ Đà cho tới vụ ám sát Ninh Vương hôm nay, đâu đâu cũng thấy bóng dáng của bọn chúng, có phải tất cả đều do chúng gây nên? Bọn chúng ám sát Ninh Vương nhằm mục đích gì?
Thu Trường Phong vừa suy nghĩ vừa chạy ra khỏi vương phủ hòng tìm kiếm tung tích thích khách nhưng đảo mắt nhìn quanh làm gì còn bóng dáng nữa.
Đột nhiên có một bóng xanh lóe lên bên người Thu Trường Phong.Thu Trường Phong bắt được ống tay áo người nọ quát: “Ngươi…” Nói chưa dứt lời đã có một luồng điện quang xẹt qua, Thu Trường Phong lập tức rút tay lại cảm giác có gió lạnh thấu xương.
Một kiếm này vung lên suýt nữa đã chém trúng cổ tay hắn.
Nếu Thu Trường Phong không kịp rút tay về hẳn đã bị một kiếm kia chém rụng tay.
Bóng xanh kia chém xong một kiếm đang muốn đi về phía trước, Thu Trường Phong đột nhiên nói: “Thích khách là cao thủ Nhẫn Giả của Y Hạ bộ.” Hắn đã nhận ra bóng xanh kia là Diệp Vũ Hà.Diệp Vũ Hà tức thì dừng lại lạnh lùng hỏi : “Thế thích khách đâu rồi?” Vừa rồi khi thích khách tập kích Ninh Vương thì ý nghĩ đầu tiên của nàng là cứu Ninh Vương nhưng thấy Cốc Vũ ra tay lại nhìn công chúa đã được Vệ Thiết Y bảo hộ nên nàng nghĩ đến việc bắt thích khách.
Mọi chuyện xảy ra bất ngờ, mọi người trên khán đài ai cũng có nhiệm vụ của mình, chỉ có Diệp Vũ Hà không có mục tiêu rõ ràng. May mà nàng vẫn do dự không thì khi lao lên sân khấu sẽ bị thuốc nổ ảnh hưởng. Nàng tới chậm một bước, vừa thấy uy lực của thuốc nổ cũng giật thót cả người.
Dù sao Diệp Vũ Hà cũng là bộ đầu nên nhanh chóng đoán được đây làthuật che mắt của thích khách nhằm trốn khỏi phủ nên lập tức nhảy qua tường lao ra. Vừa tránh khỏi ánh mắt người khác, thấy xa xa có bóng người di chuyện mới vội đuổi theo thì bị Thu Trường Phong ngăn cản, khi quay đầu nhìn lại thì thích khách đã không còn bóng dáng.
Thu Trường Phong nhìn Diệp Vũ Hà, trong mắt ẩn giấu sự quan tâm, bình thản nói: “Nàng muốn truy đuổi cũng phải cẩn thận một chút.”
Diệp Vũ Hà nhìn về phía xa lạnh lùng trả lời: “Ngươi không cần giả làm người tốt. Ngươi cản ta bắt thích khách chẳng lẽ định tự mình đuổi theo kiếm công lao?” Cuối cùng nàng cũng tra kiếm vào vỏ nhưng hàn quangtrong mắt dường như còn lạnh lẽo hơn cả lưỡi kiếm.
Nàng bước nhanh về phía trước, hiển nhiên vẫn chưa từ bỏ ý định truy bắt thích khách.
Thu Trường Phong vội đi theo nàng nói: “Diệp… bộ đầu, ta còn quên chưa cảm ơn nàng đã cứu ta lần trước.”
Diệp Vũ Hà đảo mắt cười lạnh: “Không phải ngươi đã quên tất cả những gì công chúa đã nói sao?”
Hai mắt Thu Trường Phong dường như có thêm một nỗi buồn vô cớnhưng hắn chỉ nói: “Có một số việc mà vĩnh viễn ta cũng không thể quên được.”
Diệp Vũ Hà bỗng dừng lại lãnh đạm nói: “Thu Trường Phong, ta cứu ngươi đơn giản vì ta cảm thấy ngươi không đáng chết. Nhưng ngươi là ngươi, ta là ta, hai chúng ta vốn không có bất kỳ liên quan gì đến nhau, ta không muốn gặp lại ngươi cũng không cần ngươi phải nhớ đến ta. Những lời phong lưu này tốt ngươi nên đến sông Tần Hoài mà nói.”
Nàng vừa quay người bước đi lại nghe tiếng Thu Trường Phong nói ở phía sau: “Diệp Bộ đầu, kỳ thực chuyện trên sông Tần Hoài cũng không phảinhư nàng nghĩ đâu.”
Diệp Vũ Hà lạnh lùng hỏi: “Ta nghĩ cái gì?”
Thu Trường Phong cứng họng nhất thời không biết phải giải thích thế nào. Hắn không phải không biết mấy chuyện này càng giải thích càng rối, gần đây hắn làm việc bình tĩnh, tự nhiên, tỉnh táo nhưng chỉ cần đứng trước mặt Diệp Vũ Hà hắn giống như biến thành một gã khờ ngốc nghếch.
Vừa nghĩ ngợi một lúc đã thấy Diệp Vũ Hà đi xa, Thu Trường Phong cuối cùng cũng đành cao giọng hói: “Dường như nàng có thành kiến với CẩmY Vệ? Thực ra làm Cẩm Y Vệ cũng có rất nhiều nỗi khổ.”
Diệp Vũ Hà đưa tay nắm chuôi kiếm chợt dừng lại trong chốc lát, đưa đôi mắt đẹp đầy lửa giận nhìn Thu Trường Phong hỏi: “Được, vậy ngươi hãy nói cho ta biết, Giải Tấn bị giết thì các ngươi có nỗi khổ nào?”
Thu Trường Phong giật mình, không đợi hắn trả lời, Diệp Vũ Hà cười lạnh nói tiếp: “Hẳn là không trả lời được rồi nhỉ.”
Thu Trường Phong cười cay đắng lẩm bẩm nói: “Thực ra trong chuyện đó có nội tình.” Hắn nói rất nhỏ, nhỏ đến nỗi Diệp Vũ Hà cũng không nghe thấy, nhìn thấy Diệp Vũ Hà đã đi xa, hắn ngẩng đầu nhìn trời.Trời xanh như biển, sâu rộng tựa như tâm hồn tịch mịch của hắn.
Trong mắt hắn bỗng có vẻ kinh ngạc vội đuổi theo kêu: “Đợi một chút…”
“Xoẹt..” Chỉ thấy tiếng Diệp Vũ Hà rút kiếm, mũi kiếm chỉ thẳng vào cổ họng Thu Trường Phong.
Cả con phố dài không một tiếng động, luồng kiếm quang kia khẽ động làm vài bông hoa rơi xuống, hoa đỏ như máu.
Một khắc này sắc mặt của nàng còn lạnh hơn cả băng, trắng hơn cảtuyết. Cặp mắt long lanh như nước mang theo vẻ lạnh lùng không muốn tiếp xúc : “Ngươi không cần tiếp tục đi theo ta!”
Trường kiếm phản chiếu ánh sáng lên khuôn mặt tái nhợt của Thu Trường Phong, mặt hắn bỗng thêm một phần cay đắng, nhẹ nhàng lùi về phía sau một bước gật đầu.
Đôi mắt vốn thâm thúy như biển kia dường như đã mang theo tia mất mát.
Nhưng trong một khoảnh khắc, Thu Trường Phong không còn để ý tới Diệp Vũ Hà, hắn tung người nhảy lên một cây cao để mượn lực vọt lênmái hiên. Hắn men theo mái hiên nhặt được một kiện phục trang.
Lúc hắn ngẩng đầu lên thấy nóc nhà lóe sáng khác thường dưới ánh mặt trời nên quyết định lên xem. Sau khi nhìn thấy kiện phục trang kia sắc mặt Thu Trường Phong nghiêm trọng hẳn lên.
“Đây là quần áo của tên hầu vương kia.” Diệp Vũ Hà nói
Thu Trường Phong sớm biết Diệp Vũ Hà theo sau, hắn không nghĩ ngợi gì cũng chẳng có thời gian đấu võ mồm mà chỉ nói: “Tên hầu vương kia ám sát Ninh Vương không thành nóng lòng chạy trốn nhưng hiển nhiên nhiên là đồ hóa trang trên người hắn quá bắt mắt.”Diệp Vũ Hà đứng bên quan sát chỉ thấy gương mặt tái nhợt kia đang chăm chú suy nghĩ, trong lòng khẽ động gật đầu nói: “Cho nên hắn mới men theo mái hiên trốn đi để tránh ánh mắt người khác, trút bỏ đồ hóa trang hắn sẽ biến thành người bình thường. Hắn căn bản không cần trốn.”
Thu Trường Phong gật đầu nói: “Nàng nói không sai, hắn không cần phải trốn, có lẽ hắn đang ở ngay bên cạnh ta cũng nên.” Nhưng Thu Trường Phong vẫn băn khoăn chuyện trước khi thích khách ra tay thì Hán Vương có nhắc đến Kim Long quyết , tại sao Hán Vương lại biết chuyện Kim Long quyết ?Vốn hắn cho rằng “Nhật Nguyệt Ca” cực kỳ bí mật, những chuyện này chỉ có Thượng sư và công chúa biết được nhưng giờ Thu Trường Phong mới phát hiện trong đó có không ít mối quan hệ mà hắn không biết.
Chẳng lẽ Thượng sư phái hắn đến phủ Ninh Vương nhằm mục đích thăm dò những mối quan hệ này? Rốt cục thì Thượng Sư có tính toán gì? Mục đích thích khách ám sát Ninh Vương là gì?
Hắn còn đang suy nghĩ những điểm vướng mắt, cảm thấy mình đã bỏ sót những chi tiết nhỏ thì sắc mặt Diệp Vũ Hà chợt biến, nàng tung người lao xuống dưới mái hiên.Diệp Vũ Hà vừa hạ xuống đã nghe một tiếng động vang lên như tiếng hũ rơi xuống đất, sau đó nàng nghe thấy có người nói: “Ngươi…Đi ra mau!” Có thể thấy rõ sự thúc giục trong lời nói.
Diệp Vũ Hà chỉ để ý đến việc truy tìm thích khách, lại thấy có quần áo của hắn ở đây chắc hẳn thích khách kia cởi bỏ quần áo xong thì trốn vào trong ngôi nhà này. Ngôi nhà này thoạt nhìn không nhỏ, hiện trạng có hơi cũ nát, tàn phá dường như không có bao nhiêu người ở, chẳng phải là chốn ẩn thân tuyệt vời cho thích khách sao?
Nàng nghĩ là làm, tung người xuống khỏi mái hiên đúng lúc thấy mộtngười đang đứng ở một góc đình viện, thân hình hơi khom khom, không cần nhìn cũng cảm giác được tên này rất khẩn trương.
Chẳng lẽ ở góc đình viện nơi cỏ mọc dày đặc kia là chỗ tên thích khách ẩn nấp mới làm cho người kia khẩn trương?
Diệp Vũ Hà nghĩ đến đây thì rút kiếm lao tới.
Kiếm như thiểm điện, loang loáng một phần ánh sáng của tia nắng lúc hoàng hôn.
Diệp Vũ Hà vất vả lắm mới hạ xuống đất bỗng nghe thấy hai tiếng rốnggiận, có hai bóng xám một trái một phải lao thẳng tới phía trước chặn đầu nàng. Diệp Vũ Hà liếc mắt tức thì thấy rõ đó là hai người đang tấn công nàng.
Hai kẻ đang lao tới tựa như loài sói nhanh nhẹn tàn nhẫn, hai tay không mang vũ khí nhưng tay chưởng tay quyền tả hữu giáp công hận không thể đánh chết Diệp Vũ Hà ngay lập tức.
Chẳng lẽ đây là một cái bẫy hòng dụ Thu Trường Phong và Diệp Vũ Hà nhảy vào? Bằng không tại sao Diệp Vũ Hà vừa nhảy xuống đã bị công kích mãnh liệt như vậy.Quyền của hai người kia có thể mở núi, chưởng có thể đánh tan bia, nếu Diệp Vũ Hà bị đánh trúng chỉ sợ gân cốt toàn thân sẽ đứt hết.
Nhanh như chớp, Diệp Vũ Hà xuất kiếm chọc thẳng xuống mặt đất.
Chiêu này của nàng cực kỳ cổ quái khiến hai người kia không khỏi giật mình song quyền chưởng cũng không dừng lại, quyền chưởng còn chưa tới quần áo đã bị kình phong thổi bay phần phật.
Một kiếm kia đâm xuống đất tức thì thân kiếm bị uốn cong lại. Diệp Vũ Hà dựa vào lực đàn hồi, hai chân không hề chạm đất mà bay thẳng qua đầu hai người kia, thân hình như chim yến lao đến người đứng ở góc việnxuất kiếm.
Kiếm chỉ thẳng vào cổ.
Diệp Vũ Hà không đâm bởi khi nàng thấy bóng lưng người này đã thấy không đúng, đến khi nhìn mặt hắn mới biết hắn không phải Nhẫn giả càng không phải con khỉ.
Người này giống hệt một con heo vậy.
Mà đến heo cũng không thể béo được như hắn.Ít nhất Diệp Vũ Hà chưa bao giờ thấy qua heo béo như vậy.
Người này có vóc dáng không thấp nhưng thân hình lại giống một trái cầu thịt, tai to mặt lớn, mặt mày bóng nhẫy. Chỉ cần liếc qua cũng có thấy được với thân hình của hắn không thể như vậy giả trang con khỉ, đóng vai Trư Bát Giới có lẽ hợp hơn.
Nhưng tên mập này đầu cũng đã có hai thứ tóc, nhìn qua có vẻ già dặn.
Sự chú ý của Diệp Vũ Hà không đặt ở người tên mập mà ở góc viện nên nàng dùng kiếm chế trụ mập mạp rồi quát lạnh: “Đừng để ta phải ra tay. Ngươi vừa để ai đi ra?”Mập mạp lúc này mới phát hiện trường kiếm kề cổ, mặt hắn tức thì kinh hãi gần chết vội kêu lên: “Đừng…” Hắn vội nhào phía trước vừa nhào vừa vung tay đánh loạn.
Hành động này trái lại lại làm cho Diệp Vũ Hà hoảng sợ, cuống quýt thu kiếm lại. Mặc dù trên thuyền hoa nàng có thể hạ thủ vô tình với Nhẫn Giả nhưng dù sao nàng vẫn là bộ đầu, nếu không có chứng cứ sao có thể dễ dàng giết người được?
Người nọ dường như không biết trường kiếm có thể lấy mạng mình, lúc bổ nhào xuống hai tay còn ôm lấy chân phải Diệp Vũ Hà.Chiêu này quả thực nằm ngoài dự kiến của Diệp Vũ Hà.
Trong thoáng chốc nàng có cảm giác mình bị lừa .
Chẳng lẽ tên mập mạp này lại là một cao thủ thâm tàng bất lộ, tỏ ra ngờ nghệch, thậm chí giả vờ không biết võ công đợi lúc nàng thu kiếm định ám toán nàng?
Diệp Vũ Hà không suy nghĩ nhiều mà tung cước đá đồng thời bay người về phía sau, che kiếm trước ngực.
Chỉ nghe thấy “Bốp” thật lớn, một cước của Diệp Vũ Hà đã đá vào mặtcủa người nọ. Tên mập mạp chỉ rên được một tiếng, mặc dù hắn nặng tới vài trăm cân nhưng vẫn bị Diệp Vũ Hà đá ngã, mắt cũng bầm tím, vội vàng lồm cồm bò dậy.
Diệp Vũ Hà xuất cước thành công cũng ngơ ngác theo. Nàng bỗng phát hiện người kia quả thực không biết võ, nửa chiêu cũng không!
Mập mạp kia ngã chổng vó lên trời thì hai bóng xám lúc trước mới đuổi tới, họ cũng không tấn công Diệp Vũ Hà nữa mà lao tới bảo vệ tên mập mạp và quát: “Ngươi là ai?
Ánh mắt hai người lạnh lẽo, một cao một thấp,chỉ hận không thể xé xácDiệp Vũ Hà thành bốn mảnh. Diệp Vũ Hà nhìn thấy ánh mắt âm lãnh của họ cũng không khỏi lạnh gáy nhưng vẫn hỏi: “Các ngươi là ai? Tên kia trốn ở chỗ nào?”
Bỗng Diệp Vũ Hà thấy Thu Trường Phong đã xuất hiện từ lúc nào, nàng thầm kêu may mắn rồi nói với Thu Trường Phong: “Ngươi đối phó với ba tên này còn ta đuổi theo thích khách!”
Nàng mơ hồ cảm nhận được có điểm không đúng nên quyết định vứt bỏ cục diện rối rắm này cho Thu Trường Phong. Chẳng qua nhìn về phía góc vườn chỉ thấy cỏ dại mọc um tùm chứ làm gì có bóng tên Nhẫn Giả nào?Hai gã hộ vệ cạnh mập mạp giờ mới phát hiện sau lưng có người tức thì sắc mặt đại biến, vội quay người nhìn lại.
Thu Trường Phong mỉm cười nói: “Diệp bộ đầu, ta không đối phó được với ba người này, hay là cứ để nàng xử lý đi.”
Diệp Vũ Hà hơi kinh ngạc, nàng cả giận nói: “Ngay cả ba tên phế vật này ngươi cũng không đối phó được thì còn làm nên trò trống gì?” Vừa nói dứt lời nàng đã thấy vẻ mặt cổ quái của Thu Trường Phong, trong lòng cũng thầm giật mình.
Hai gã hộ vệ cuối cùng cũng không nhịn được quát:’Ngươi là thích kháchdo ai phái tới mà dám vô lễ với Thái tử!”
Diệp Vũ Hà ngẩn người ra, nhất thời không kịp phản ứng gì? Hai gã kia nói vậy là có ý gì? Thái tử? Thái tử nào? Chỉ thấy Thu Trường Phong ôm quyền thi lễ nói: “Cẩm Y Vệ Thiên hộ Thu Trường Phong bái kiến Thái tử.”
Trong đầu Diệp Vũ Hà nổ “Ầm” một tiếng, suýt nữa ngất đi.
Còn có Thái tử nào vào đây nữa? Thiên hạ Đại Minh chẳng lẽ còn Thái tử nào khác?Thái tử Chu Cao Sí!
Tên mập như heo vừa bị nàng dùng kiếm uy hiếp, ăn một cước vào mặt, bị mắng là phế vật này đúng là Thái tử Chu Cao Sí sao?
Đây sao có thể là sự thực? Thái tử sao có thể đến khu vườn đổ nát này được?
Nhưng Thu Trường Phong tuyệt đối không phải loại người bắn tên không đích (Bắn tên không đích: làm việc không có mục đích) hắn chắc chắn không lấy chuyện Thái tử ra để đùa giỡn. Nghĩ tới đây tay cầm kiếm của Diệp Vũ Hà cũng run rẩy.Mập mạp kia lấy tay che mặt, kêu rên ồi ồi trên mặt đất, nhất thời không thể đứng dậy, thấy Thu Trường Phong hành lễ hắn mới nhịn đau hỏi: “Thu Trường Phong à? Ta biết ngươi.”
Thu Trường Phong cũng bị làm cho kinh ngạc rồi, hắn bái kiến Thái tử Chu Cao Sí nhưng không ngờ Thái tử lại biết hắn. Hắn đang muốn đi tới đỡ Thái tử dậy thì hai gã hộ vệ không biết vô tình hay cố ý chắn trước người Thu Trường Phong rồi nhao tới đỡ Thái tử dậy.
Thái tử quả thực quá béo, hai người kia dù có võ công không kém nhưng để nâng được Thái tử dậy cũng phải dùng hết sức bình sinh.Cuối cùng Thái tử cũng đứng dậy, y bụm mặt không có tí uy nghiêm nào, cũng chẳng khách sáo mà hú lên đầy quái dị, trong nháy mắt tiến lên vài bước.
Diệp Vũ Hà không tự chủ được mà lùi về sau, nàng chỉ là một bộ đầu Định Hải lại dám đá một cước vào mặt Thái tử, làm sao có thể vậy chứ?
Thái tử cũng không ngó ngàng gì tới Diệp Vũ Hà mà nhào xuống đất.
Mặt hai gã hộ vệ tức thì xám ngắt sốt sắng nói: “Bẩm Thái tử, ngài cứ để chúng thuộc hạ tìm là được rồi.”Chưa dứt lời thì tay trái Thái tử nâng một vật lên, mặt đầy đau khổ, kêu gào thảm thiết: “Lang kháng, ngươi không thể ra đi như vậy được.”
Diệp Vũ Hà khiếp đảm nhưng cũng nảy sự tò mò nhìn kỹ, thì thấy trên tay Thái tử chính là một con dế.
Con dế này không nhỏ, chỉ tiếc là đã bị dẫm chết từ lâu rồi.
Diệp Vũ Hà thấy Thái tử bi phẫn gần chết nhìn nàng thì chợt hiểu, chẳng lẽ lúc nàng nhảy lên thì đã đạp một cước giết chết con dế này sao?
Thái tử không cần mạng mà đi ôm chân nàng chẳng lẽ là vì muốn cứucon dế này sao?
Diệp Vũ Hà cảm thấy buồn cười nhưng không cười nổi. nàng biết có những người thích chọi dế, vì dế mà vung tiền như rác tới táng gia bại sản. Nhìn biểu hiện của Thái tử thì biết, thậm chí y có lẽ còn coi con dế này như huynh đệ bằng hữu vậy mà con dế này lại bị nàng dẫm chết.
Diệp Vũ Hà cảm thấy khổ không nói được, cảm giác giống như mình cũng giống con dế này.
Vẻ bi thống của Thái tử dần biến mất rồi chuyển sang âm lãnh, y nhìn Diệp Vũ Hà giống như nhìn kẻ có thù giết cha quát hỏi: “Thu Thiên Hộ, kẻdám đá ta, giết Lang kháng của ta rốt cục có địa vị gì?
Thu Trường Phong nói: “Bẩm Thái tử điện hạ, vị ngày là Diệp Vũ Hà bộ đầu nổi tiếng của Chiết Giang, nguyên phụ trách vụ án mạng Định Hải, sau đang ở cùng với công chúa. Vừa rồi nàng đuổi theo thích khách đến đây, thần vốn nghĩ nàng là người cẩn thận, không ngờ lại bất cẩn như vậy, còn nghĩ người là thích khách. Người muốn phạt thế nào hợp lý thì cứ phạt, nàng không liên quan gì đến Cẩm Y Vệ chúng thần.”
Diệp Vũ Hà thấy Thu Trường Phong vội vàng phủi sạch quan hệ hai bên thì thầm cười lạnh. Lại thấy Thái tử nhìn về phía mình đành cắn răng nói:“Thái tử, chẳng phải chỉ là một con dế sao, để ta tìm con khác bồi thường cho người.”
Hai tên hộ vệ đồng thanh quát: “Lang Kháng này trị giá ngàn vàng, ngươi có thể bồi thường được sao? Lại còn dám đánh Thái tử, ngươi đáng bị tội gì?”
Lòng Diệp Vũ Hà nhất thời trầm xuống, cứng miệng không trả lời được.
Thái tử nhìn Diệp Vũ Hà, khuôn mặt sưng vù đầy âm lãnh chậm rãi nói: “Nếu ngươi muốn đền thì có một cách.”Diệp Vũ Hà nhìn thái độ của Thái tử, cả người phát lạnh nhưng vẫn quật cường nói: “Cách gì?” Nàng vốn là người quật cường, công chính, sự lạnh lùng chỉ là thủ đoạn tự bảo vệ của nàng mà thôi. Nàng biết mình sai nên cũng không trốn tránh trách nhiệm
Thái tử nhìn Diệp Vũ Hà một lúc lâu rồi nói: “Ngươi muốn đền ta vậy hãy đi uống trà với ta đi. Có bằng hữu từ phương xa tới chẳng lẽ một chén trà ta cũng không mời được ?”
Diệp Vũ Hà bỗng ngạc nhiên, mặt đầy vẻ khó tin.
Mặt Thái tử giãn ra cười nói: “Diệp Vũ Hà đúng không, ta đã nghe thấytên cô rồi. Nghe Vân Mộng nói võ công của cô rất giỏi, hôm nay chứng kiến quả thực cực kì khủng khiếp, có thể dùng một cước đá ngã một người béo như ta, khá lắm, cước này phải tới vài trăm cân lực. Hảo công phu.”
Thái tử giơ ngón cái lên, mặt lộ rõ vẻ khâm phục cứ như thể vừa rồi Diệp Vũ Hà đá người khác chứ không phải hắn.
Diệp Vũ Hà ngây người, trong lòng bỗng thấy cảm động, nàng không nghĩ rằng Thái tử lại là người như thế này. Rốt cục nàng cũng hiểu được tại sao mỗi lần Vân Mộng nhắc đến thái tử lại có vẻ đồng tình pha lẫnngưỡng mộ.
Gã hộ vệ cao quát: “Thái tử khoan hồng độ lượng, bỏ qua chuyện cũ với ngươi còn không mau tạ ơn đi.”
Diệp Vũ Hà tiến lên trước tạ ơn, Thái tử lắc đầu khoát tay nói: “Tạ với ơn gì, không biết không có tội.” Vừa nói y vừa nhìn con dế trong tay, mắt lộ rõ vẻ tiếc hận và thương cảm.
Gã hộ vệ lùn nói: “Thái tử, con lang kháng này…”
Thu Trường Phong vẫn đang đứng cạnh xem, liền hỏi: “Con Lang khángnày thực sự có giá ngàn vàng sao?”
Gã hộ vệ lùn có vẻ đề phòng với Thu Trường Phong cười lạnh nói: “Cái này còn có thể giả được sao?”
Thu Trường Phong không mặn không nhạt nói: “Thiên Tử chú trọng tiết kiệm, nếu như biết Thái tử dùng ngàn vàng mua một con dế không biết sẽ phản ứng thế nào đây?”
Sắc mặt Thái tử và hai gã hộ vệ tức thì trở nên cực kì khó coi, gã hộ vệ cao quát: “Thu Trường Phong, ngươi đây là muốn uy hiếp Thái tử sao?”Thái tử thấy thế vẫn mỉm cười nói: “Bùi hộ vệ, không cần phải làm như vậy.” Y tiến lên một bước, khuôn mặt béo phị gần như áp sát vào mặt Thu Trường Phong: “Thu Thiên Hộ, Lang kháng này thực ra chỉ tốn mấy trăm lượng bạc thôi, không tốn kém như thế đâu. Tiền này do ta tiết kiệm mấy tháng mới có được. Ngươi bỏ qua đi, đừng nói chuyện này cho phụ hoàng.”
Thu Trường Phong nghiêm mặt nói:’Nếu Thánh thượng hỏi thần có thể không nói được sao?”
Vẻ mặt Thái tử đầy đau khổ, nhất thời cũng cảm thấy đau đầu khôngthôi.
Hai gã hộ vệ thấy thế bèn trợn mắt nhìn Thu Trường Phong. Diệp Vũ Hà vốn cảm thấy áy náy với Thái tử lại không quen nhìn vẻ mặt bé xé ra to của Thu Trường Phong liền nói chen vào: “Thu Trường Phong, đây chỉ là một chuyện nhỏ, đám Cẩm Y Vệ bọn ngươi việc gì cứ phải nhằm vào Thái tử?”
Diệp Vũ Hà đi theo Vân Mộng đã lâu hiển nhiên cũng biết quan hệ giữa Thái tử, Hán Vương, Nội các, Cẩm Y Vệ. Nàng cũng biết Cẩm Y Vệ vẫn nghiêng về phía Hán Vương giờ lại thấy thái độ của Thu Trường Phongthì trong lòng dâng lên nỗi tức giận.
Thu Trường Phong nhíu mày nghiêm nghị nói: “Đây đâu phải chuyện nhỏ, hoang phí thì dễ, tiết kiệm thì khó, hiện giờ ngoài kia có không biết bao nhiêu dân chúng cùng khổ ăn không đủ no, Thái tử lại dùng mấy trăm lượng bạc để mua dế về vui đùa, nếu bị người khác biết chẳng phải sẽ bị coi là kẻ có trái tim băng giá sao?”
Diệp Vũ Hà im lặng cả giận nói: “Ta không nói đạo lý với ngươi, ngươi còn thiếu ta một mạng phải không? Nếu ngươi còn hiểu được đạo tri ân báo đáp thì đừng kể chuyện này cho Thánh Thượng nghe.”Trong mắt Thái tử lộ rõ vẻ cảm kích nhưng vẫn tiến lên một bước nói: “Diệp bộ đầu, không cần phải thế, đây vốn là lỗi của ta.” Khuôn mặt y vốn rất buồn cười giờ cũng thêm một phần nghiêm túc.
Diệp Vũ Hà trông thấy càng thêm tức giận nói: “Chuyện này dù có vấn đề nhưng cũng là Thu Trường Phong chuyện bé xé ra to…”
Thu Trường Phong liếc nhìn Diệp Vũ Hà rồi ngắt lời nàng: “Ta nợ nàng một mạng, nếu nàng cần thì cứ lấy mạng ta là được. Việc bẩm báo với Thánh Thượng những điều thấy được vốn là chức trách của Cẩm Y Vệ, sao lại nói là chuyện bé xé ra to?”Diệp Vũ Hà thấy thế cũng ngẩn người. Mấy lần nàng gặp Thu Trường Phong đều mang lại những cảm giác khác nhau. Lúc ở chùa Khánh Thọ, nàng thấy một Thu Trường Phong cơ trí, bình tĩnh, cảm thấy hắn có chút khác biệt so với những Cẩm Y Vệ khác; lúc ở khách điếm lại thấy hắn ra vẻ hồ đồ làm nàng cảm thấy người này rất khó nắm bắt; lại thấy hắn phong lưu ở bên bờ sông Tần Hoài, đối xử lạnh lùng với gã ăn mày đem lại cho nàng cảm giác người này suy cho cùng cũng không tránh khỏi tính hoàn khố nhưng giờ lại thấy sự nghiêm nghị cố chấp của hắn thì nàng bỗng phát giác Thu Trường Phong còn có một bộ mặt bất cận nhân tình đầy xa lạ.Rốt cục Thu Trường Phong có bao nhiêu bộ mặt thì Diệp Vũ Hà khó có thể biết được nhưng lúc này nàng chỉ cảm thấy hắn đúng là Cẩm Y Vệ.
Có lẽ Thu Trường Phong vẫn luôn là Cẩm Y Vệ chỉ là nàng không để ý đến sự thật này thôi.
Đang lúc Diệp Vũ Hà không biết giải quyết thế nào thì Thái tử tiến lên nói với vẻ khổ sở: “Thu Thiên Hộ nói đúng…” Lời còn chưa dứt đã nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp ở phía trước viện, Thái tử khẽ giật mình không biết lại có kẻ nào chạy tới, vội quay đầu nhìn lại thì thấy hai người đi tới với vẻ vội vàng, chính là Công chúa Vân Mộng và Vệ Thiết Y, Tháitử không khỏi nửa mừng nửa lo hỏi: “Vân Mộng, sao muội có thời gian rỗi đến đây thế?”
Vân Mộng xông tới thấy cả Diệp Vũ Hà và Thu Trường Phong ở đây thì cũng có cảm giác kì quặc nhưng không để ý đến mà thở hồng hộc nói: “Đại ca, nhanh cùng muội vào cung!”
Thái tử cau mày hỏi: “Vào cung, vào cung làm gì?”
Công chúa Vân Mộng vội đến mức vừa dậm chân vừa nói: “Vào cung gặp phụ hoàng chứ sao nữa, Nhị ca đang tới bắt huynh kìa.”Thái tử biến sắc, hai gã hộ vệ cũng giật mình thất thanh nói: “Cái gì? Sao Hán Vương có thể tới bắt Thái tử được?”
Công chúa Vân Mộng không nói nhiều chỉ kéo Thái tử đi nói: “Không có thời gian để giải thích đâu…” Nàng vốn định kéo Thái tử đi nhưng sao có thể làm y động chân đành dậm chân nói: “Huynh đi nhanh lên, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”
Thái tử bình tĩnh lắc đầu nói: “Vân Mộng, không cần vội, ta làm việc không thẹn với lương tâm thì không cần sợ, Nhị đệ không thể gây bất lợi cho ta được.”Công chúa Vân Mộng lo lắng nói: “Huynh thì biết cái gì..” Lời còn chưa nói xong từ phía trước viện đã có không biết bao nhiêu người xông tới, bao vây xung quanh mọi người.
Người tới ai cũng có vẻ lạnh nhạt đầy khí thế sát phạt.
Mọi người vừa nhìn thì sắc mặt cũng thay đổi vì nhận ra đó là binh sĩ của Thiên Sách Vệ.
Hán Vương bước ra từ trong đám người,… thản nhiên nói: “Vân Mộng, muội muốn dẫn Thái tử đi đâu vậy?” Thấy Vân Mộng không đáp Hán Vương cũng chẳng để ý tới mà nhìn chằm chằm vào Thái tử ôm quyềnnói:’Cao Hú bái kiến Thái tử.”
Thái tử thấy Hán Vương cũng hơi xấu hổ vội đáp lễ: “Nhị đệ không cần đa lễ.” Mắt thấy đám binh vệ đang giương cung bạt kiếm Thái tử cảm thấy khó hiểu vội hỏi: “Nhị đệ đến còn đem theo bọn họ làm gì?”
Hai người trò chuyện cực kỳ khách khí nhưng lại thiếu đi một phần tình cảm huynh đệ vốn nên có.
Hán Vương từ tốn nói: “Hôm nay Ninh Vương tổ chức sinh nhật mừng thọ có nói Thái tử bị bệnh nên không tiện đi chúc thọ nhưng giờ xem ra dường như quý thể của Thái tử không có vấn đề gì cả.”Thái tử cười khổ chỉ vào vết bầm tím trên mặt nói: “Bộ dạng ta thế này làm sao dám ra ngoài gặp người khác chứ”
Thu Trường Phong bỗng nói: “Vết bầm tím trên mặt Thái tử là vừa rồi mới bị thương. Cho nên không có quan hệ với việc không đi gặp Ninh Vương.”
Thái tử có vẻ xấu hổ, Diệp Vũ Hà thì cảm thấy bất mãn trừng mắt nhìn Thu Trường Phong nhưng hắn chỉ mỉm cười đáp lại.
Hán Vương nhìn Thu Trường Phong tỏ ý khen ngợi rồi lạnh nhạt nói: “Thái tử điện hạ, không biết Thu Thiên Hộ nói vậy có đúng không?”Thái tử nhìn Thu Trường Phong nhứng cũng chỉ có thể tức giận trả lời: “Quả là như vậy”
Hán Vương lộ rõ nụ cười trào phúng rồi hỏi tiếp:’Vậy tại sao Thái tử không đến thọ yến của Ninh Vương?”
Thái tử chần chừ không đáp thì Công chúa Vân Mộng bất mãn nói: “Nhị ca, lễ vật của đại ca đã đưa đến, không đi chúc thọ cũng không phải chuyện gì to tát cả, huynh hỏi như vậy là muốn tra hỏi phạm nhân sao?” Nàng đương nhiên biết tại sao đại ca không đi, Thái tử không tới phủ Ninh Vương chỉ sợ là vì Hán Vương đến đó. Phàm là nơi Hán Vương tớithì thường Thái tử sẽ không tới.
Hán Vương mỉm cười nói: “Thực ra ta biết rõ nguyên nhân Thái tử không đi.”
Thái tử giật mình nói: “Đệ biết?”
Ánh mắt Hán Vương sắc như đao nhìn thẳng vào mặt thái tử nói chậm rãi: “Thái tử chắc đã biết rõ ở phủ Ninh Vương sẽ có một trường ác đấu, nghĩ mình không cần quan tâm nên không đi nữa.”
Thái tử bật cười: “Ai dám đánh nhau ở phủ Ninh Vương chứ?” Nụ cười củaThái tử vụt tắt khi chứng kiến vẻ mặt của mọi người, y lại hỏi đầy ngạc nhiên: “Có chuyện gì xảy ra ở phủ Ninh Vương sao?”
Thấy mọi người không trả lời, Thái tử đưa mắt nhìn Thu Trường Phong hỏi với vẻ kinh ngạc: “Ngươi vừa nói là đuổi theo thích khách chẳng lẽ là thích khách chạy ra từ phủ Ninh Vương?”
Thu Trường Phong gật đầu, chậm rãi nói: “Không sai, ở phủ Ninh Vương có thích khách muốn hành thích Ninh Vương. Mà thích khách ẩn nấp trong chính gánh hát mà Thái tử mời tới.”
Mặt Thái tử tái nhợt, cuối cùng cũng hiểu được sự nghiêm trọng của vấnđề.
Diệp Vũ Hà cũng kinh ngạc cẩn thận nghĩ lại, thích khách ở phủ Ninh Vương muốn hành thích Ninh Vương, mà thích khách này lại là người trong gánh hát Thái tử mời tới diễn. Chẳng lẽ kẻ muốn hành thích Ninh Vương chính là Thái tử?
Thái tử biết rõ phủ Ninh Vương có chuyện xảy ra nên mới mượn cớ ốm không đi, không quan tâm đến?
Chẳng lẽ tên Thái tử mập mạp, chất phác lại có vẻ vụng về nay chính là chủ sự phía sau màn vụ hành thích Ninh Vương sao?