Đọc truyện Đế Vương – Chương 14: Điệp phi
Bữa cơm chiều làm Yến Quy mặt đỏ tim đập cuối cùng cũng chấm dứt, Kỳ Huyên trêu đùa đối phương một chút, tâm tình thư sướng hơn rất nhiều, ngay cả việc sắp trở lại cung tựa hồ cũng không còn là chuyện quá khó chịu nữa.
Dùng xong bữa cơm rồi, hắn liền trở lại phòng mình, hắn vẫn chưa ý thức được, mình đối xử với Yến Quy đặc biệt bao nhiêu, hành động của hắn trong mắt nội thị cùng thiết kỵ cũng biểu đạt rất nhiều ý tứ.
Hoàng thượng muốn gặp Yến tiểu tướng quân, thế nhưng không phải gọi đối phương đến, mà tự mình đến phòng đối phương, đây là thiên đại ân sủng cùng quang vinh cỡ nào, xem ra Yến tiểu tướng quân thật sự sẽ thăng chức rất nhanh thôi.
Đêm đó, đợi đến khi đèn đuốc trên đường đã tắt hết, đoàn người của Kỳ Huyên mới từ khách điếm rời đi, đi đến trước cửa cung, nội thị của Kỳ Huyên nhảy xuống xe ngựa, từ trong người lấy ra một lệnh bài, thủ vệ canh giữ ở cửa cung lập tức kinh hãi quỳ xuống hành lễ.
Xe ngựa của Kỳ Huyên thuận lợi vào cung, hắn ngồi trên nhuyễn lót, mặt tựa tiếu phi tiếu, phân phó nội thị: “Tới trước Phượng Nghi cung thỉnh an mẫu hậu đã, trẫm đi lâu như vậy, thật nhớ mẫu hậu.”
Lúc này trong Phượng Nghi cung, Thái hậu đang ngồi ở tiền điện, ngồi ở bên tay trái nàng, rõ ràng là Phàn tướng. Quy củ của Đại Kỳ, chúng thần trong triều không được tiếp cận hậu cung, càng không được xuất nhập hậu cung, nhưng hôm nay Phàn tướng lại xuất hiện ở cung điện của Thái hậu.
Hơn nữa Thái hậu còn vẫy lui hết chúng cung nữ, cùng Phàn tướng cô nam quả nữ một chỗ, nếu để mọi người biết được, ngay cả là Thái hậu cũng không thể trốn khỏi tội danh dâm loạn chốn hậu cung.
Thái hậu sở dĩ không sợ hãi, vì ỷ vào việc Kỳ Huyên không ở trong cung, ai ngờ khi nàng cùng Phàn tướng đang thấp giọng nghị sự, ngoài cửa cung nữ đột nhiên cuống quít cầu kiến, Thái hậu nhíu nhíu mày, thản nhiên hỏi: “Chuyện gì mà kinh hoảng vậy?”
Cung nữ bẩm báo, ngự liễn của đế vương đã đến trước Phượng Nghi cung, Thái hậu cùng Phàn tướng đều lắp bắp kinh hãi, vẫy lui cung nữ xong, Thái hậu lạnh giọng hỏi: “Đây là chuyện gì, ngươi không phải nói đại quân còn đang trên đường về sao?”
Phàn tướng cũng bị tin tức Kỳ Huyên đột nhiên trở về đánh cho trở tay không kịp, bất quá trước mắt không phải là truy cứu nguyên nhân Kỳ Huyên hồi cung, mà gã phải nhanh chóng rời đi, tránh gặp phải Kỳ Huyên.
Chỉ là gã đang chuẩn bị đi ra ngoài điện thì đã nghe thấy thanh âm cung nữ thỉnh an Hoàng thượng, dưới tình huống nguy cấp, gã chỉ có thể nhanh chóng lánh sau tấm bình phong, hắn vừa mới giấu tốt thân hình, Kỳ Huyên vừa lúc bước vào trong cung.
Kỳ Huyên treo nụ cười lên môi, hướng Thái hậu thỉnh an, Thái hậu thần sắc thản nhiên, mặt thong dong, một điểm cũng nhìn không ra bối rối của khắc trước, bất quá nếu cẩn thận quan sát, có thể phát hiện bàn tay đang bám vào tay vịn hiện lên khớp xương đến trắng nhợt.
Kỳ Huyên liếc liếc mắt nhìn, ra vẻ không để ý ngồi xuống bên cạnh Thái hậu, cười nói: “Trẫm rời cung nhiều ngày như vậy, thật rất nhớ mong mẫu hậu, không biết mẫu hậu có an khang hay không, cho nên vừa trở về liền nhanh chóng tới thỉnh an mẫu hậu.”
“Hoàng Thượng có tâm, không biết Hoàng Thượng sao lại đột nhiên hồi cung? Đại quân không phải còn trên đường hay sao?” Thái Hậu thản nhiên hỏi.
“Mẫu hậu sao biết đại quân còn trên đường?” Kỳ Huyên hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Thái Hậu, ôn thanh hỏi.
Thái Hậu rùng mình, thầm mắng chính mình phân tâm, quy củ của Đại Kỳ vương triều, hậu cung không được tham gia vào chính sự, dù nàng là Thái hậu đương triều, cũng không có lý do được biết hành tung của đại quân.
“Chắc là có nô tài lắm mồm nào đó truyền loạn tin tức cho mẫu hậu rồi.” Kỳ Huyên phất phất ống tay áo, bắc thang thay Thái hậu, Thái hậu tuy không biết dụng ý của đế vương, nhưng cũng xuống bậc thang, nói dối bản thân cũng chỉ nghe đồn.
“Mẫu hậu, nô tài không hiểu quy củ như vậy cũng không thể lưu lại được.” Nói xong không đợi Thái Hậu phản ứng lại, vung tay lên, toàn bộ Phượng Nghi cung nô tài đều bị tha xuống đánh đến chết.
Thái hậu xanh mặt, chỉ có thể tùy ý Kỳ Huyên diệt trừ tâm phúc mình đã vất vả bồi dưỡng. Nàng thầm ghi hận trong lòng, nhưng cũng đành cam chịu, bậc thang vừa rồi chính là cạm bẫy, chỉ trách mình sao lại nóng vội nói sai.
Kỳ Huyên thật vất vả tìm cớ xong, đánh giết hết bọn nô tài trong Phượng Nghi cung, trong lòng nhất thời sảng khoái không thôi. Đặc biệt khi thấy Thái Hậu cố nén nộ khí, bộ dáng giả bộ trấn định kia càng khiến hắn cảm thấy rõ sự hung ác của Thái hậu.
“Sắc trời không sớm, mẫu hậu ngài hãy sớm nghỉ ngơi, trẫm đi về trước.” Kỳ Huyên cười nói, Thái Hậu mang bộ mặt cứng ngắc, khô khốc nói: “Hoàng Thượng cũng sớm đi nghỉ ngơi, trăm ngàn bảo trọng long thể.” Kỳ Huyên cười đáp ứng, rời Phượng Nghi cung.
Hắn xấu xa nghĩ, nô tài Phượng Nghi cung lần này phải thay máu, ngay cả tâm phúc cũng không chừa, xem thử Phàn tướng rời Phượng Nghi cung bằng cách nào. Đương triều Tể tướng không chỉ chưa được truyền triệu đã tiến vào hậu cung, nếu lại thêm việc túc một đêm ở hậu cung, chức Tả tướng ắt hẳn sẽ giao cho người khác.
Hắn không hề nghĩ tới Thái Hậu sẽ để mình nắm thóp nhanh thế này, nghĩ đến đối phương bị cuộc hồi cung đường đột gây sợ tới mức rối loạn thế, thật vất vả lắm Thái Hậu mới phạm sai lầm thế, không lợi dụng tốt thì chính là đứa ngốc.
Hắn tâm tình sung sướng trở lại Triêu Dương cung, chờ ngày mai là có thể đổi giọng với Phàn tướng, vốn tâm tình đang sung sướng, nháy mắt lại gia tăng vài phần. Hắn vội vàng hồi cung, chính giờ khắc này, hắn muốn một chiêu vặn ngã Phàn tướng, triệt để đuổi tên đó ra khỏi triều đình của hắn.
Thái hậu đương nhiên không phải đèn cạn dầu, tuy rằng tâm phúc của nàng đều hy sinh, bất quá trong cung vẫn có do thám của nàng, nàng phí công một phen, rốt cuộc trước hừng đông, tống được Phàn tướng ra ngoài.
Kỳ Huyên nghe được tin tức, sắc mặt trầm xuống, hắn đã xem thường Thái hậu, khó trách kiếp trước Thái Hậu có thể phát động cung biến, còn thiếu chút nữa là thành công, xem ra đã lên kế hoạch tỉ mỉ từ lâu.
Người của Thái hậu trong cung cũng đủ thâm, có nhiều chỗ hắn thậm chí không phát hiện, nếu không phải lần này Thái hậu dùng chúng, chỉ sợ là sự thật mãi mãi bị chôn vùi.
Vì thế, hắn bỗng nhiên thông suốt, bất quá hắn cũng biết, không thể hoàn toàn trách tội thị vệ tình báo, chung quy là do căn cơ của Thái hậu tồn tại đã lâu rồi.
Mặc kệ thế nào, giờ Phàn tướng tránh được một kiếp, khiến Kỳ Huyên tức giận đến nghiến răng, hắn vốn định nhân cơ hội cắt đứt thế lực của Phàn tướng, hiện tại chỉ có thể từ từ làm.
Ngày hôm qua sau khi Kỳ Huyên rời khỏi, Thái hậu ngồi nghĩ lại, phần nào đoán được dụng ý sau hành động của hắn, cho nên mạo hiểm không tiếc do thám bị phát hiện, tống Phàn tướng xuất cung.
Nhược bằng Phàn tướng ngã, nàng sẽ mất đi cánh tay trái bờ vai phải, nếu mất ông ta, nàng sẽ hoàn toàn không thể biết tin tức gì trong triều đình. Việc này đối với nàng mà nói, là vết thương trí mệnh, cho nên dù có thế nào, nàng đều phải bảo vệ Phàn tướng.
Bất quá cũng bởi vì sự kiện Phượng Nghi cung lần này mâu thuẫn của Kỳ Huyên cùng Thái hậu xem như dần dần nổi lên mặt nước. Vốn Kỳ Huyên còn có thể cùng Thái Hậu diễn màn mẫu tử tình thâm, nhưng sau sự kiện tối hôm qua, hắn cũng không chủ động đến Phượng Nghi cung nữa.
Đối với việc Thái Hậu cho Phàn Uyển Như tiến cung, hắn liếc mắt một cái cũng không màng, cứ cho đối phương ở tú nữ cung, làm như không có người này tồn tại.
Dù sao trong cung cũng không thiếu người làm việc đàng hoàng, Đại Kỳ vương triều chẳng lẽ nuôi không nổi một người rỗi hơi sao!
******
Gần đây trong cung không khí có chút ngưng trọng, sự kiện Phượng Nghi cung lần trước đã khiến đa số mọi người hoảng sợ, rất sợ nếu không cẩn thận, liền mất cái mạng nhỏ. Nô tài trước giờ thích lắm mồm cũng đều khóa chặt miệng, sợ họa từ miệng mà ra.
Một ngày Kỳ Huyên vừa lâm triều xong, ngự liễn đi đến Ngự Hoa Viên, đang muốn về Triêu Dương cung, bị tiếng đàn cách đó không xa hấp dẫn, hắn mở miệng nói: “Đi xem.”
Ngự liễn ngừng lại, nội thị lĩnh mệnh mà đi, không lâu sau trở về phục mệnh: “Khởi bẩm bệ hạ, là từ tú nữ cung truyền ra.” Kỳ Huyên nghe, mắt vốn đang nhắm lặng lẽ mở ra.
“Bãi giá tú nữ cung.” Kỳ Huyên thản nhiên nói, trong mắt chợt lóe một tia sắc lạnh, quả nhiên không thể khinh thường người Thái hậu tìm đến, mới qua bao lâu đâu, mà đã rõ hành tung của hắn như lòng bàn tay.
Ngự liễn đi đến tú nữ cung, Kỳ Huyên không để người thông báo, đi thẳng vào. Trong hoa viên của tú nữ cung, một nữ tử mặc cung trang màu hồng nhạt, dung mạo tinh xảo đang ngồi ở nội đình đánh đàn.
Cung nữ chung quanh nhìn thấy Kỳ Huyên, vô cùng kinh ngạc, nhanh chóng quỳ xuống thỉnh an, nữ tử nghe tiếng vang, quay đầu. Kỳ Huyên trong lòng chấn động, nữ tử trước mắt, dung mạo không sai biệt Điệp phi là mấy.
Hắn trong lòng rất khiếp sợ, nhưng ngoài mặt lại không thể hiện, thần sắc thản nhiên đứng ở đó. Nữ tử kinh hô một tiếng, thướt tha đứng dậy, dáng vẻ muôn phần uyển chuyển quì lạy.
Kỳ Huyên lạnh lẽo nhìn nữ tử đang thỉnh an hắn, chậm chạp chưa gọi đứng lên, hắn thật sự không hề nghĩ đến, Phàn Uyển Như chính là Điệp phi. Hắn vốn tưởng rằng ngăn trở cung biến của Thái hậu, thì sẽ không gặp lại Điệp phi. Lại không nghĩ rằng lúc này đây, Điệp phi đã tiến cung sớm một năm.
Phàn Uyển Như quỳ trên mặt đất, thấp thỏm bất an chờ, lại đợi lâu không nghe Hoàng Thượng gọi lên, nàng lại không dám tùy ý ngẩng đầu, chỉ phải cắn răng chịu đựng đầu gối đang đau, lẳng lặng quỳ.
Không biết qua bao lâu, Kỳ Huyên mới lạnh giọng nói: “Đứng lên đi.”
Phàn Uyển Như được cung nữ nâng dậy, yếu ớt đứng lên, trên mặt mang theo một tia thẹn thùng.
Kỳ Huyên chẳng thèm để ý, đi vào trong đình, ngồi xuống nhuyễn tháp, thản nhiên nói: “Vừa rồi là ngươi đánh đàn?”
Phàn Uyển Như cung kính đáp:“Khởi bẩm bệ hạ, đúng vậy.”
“Ân, tiếp tục.” Kỳ Huyên nhắm mắt lại, khoát tay áo, Phàn Uyển Như nhanh chóng ngồi xuống, hai tay đặt trên huyền cầm, động tác duyên dáng gảy đàn.
Phàn Uyển Như vừa gảy đàn, vừa trộm dò xét đế vương trẻ tuổi, đáng tiếc Kỳ Huyên từ đầu đến cuối đều nhắm hai mắt, làn thu thủy của nàng xem như vô dụng, nàng không khỏi ai oán, khó hiểu Hoàng Thượng vì sao không muốn nhìn mặt nàng.
Đến khi nàng đàn xong một khúc, Kỳ Huyên đơn giản thản nhiên nói: “Tiếp tục.”
Nàng tiếp tục gảy đàn, liên tục gảy vài thủ khúc, Kỳ Huyên rốt cuộc cũng hô dừng.
Đầu ngón tay của Phàn Uyển Như đều đã đỏ, nàng cũng không dám oán giận, sợ hãi chờ đế vương phân phó. Ai ngờ Kỳ Huyên chỉ bỏ lại một câu: “Quả nhiên người như tiếng đàn.” Không hề quay đầu lại rời khỏi cung tú nữ.
Phàn Uyển Như đoán không ra tâm tư Hoàng Thượng, nhưng cảm giác được đối phương không thích mình. Đợi đến khi không thấy được thân ảnh Hoàng Thượng nữa, nàng mới lạnh mặt đứng lên, lấy tay quét đàn trên bàn xuống đât, hừ lạnh một tiếng rời khỏi đình.