Đọc truyện Đế Vương Vạn Giới – Chương 72: Trạng Thái Cuồng Sát (1)
– Í cha cha, xem ra hôm nay chúng ta lời lớn.
Hai hắc y nhân ngồi ở một góc của khán đài, nở nụ cười vui vẻ mà nhìn số thủy tinh thạch vừa nằm trong tay của phục vụ vừa bỏ đi. Ánh mắt sắc bén tập trung nhìn dưới đài, xem từng trận đấu nhàm chán khiến hai người này ngủ thiếp đi.
– Và bây giờ, sẽ là cuộc đụng độ giữa tân binh ẩn danh và lão làng của nơi này- Khắc Lan Văn!
Tiếng kêu của tên bình luận vừa dứt, một người đàn ông thân hình cường tráng, mặc đồ nhìn khá giống với bộ đồ mà Phong Ngạo cho Phiên Hồng lúc mới tới đây, nhưng chỉ khác là nó màu trắng. Cây thiết chùy lấp lóe lam quang của hắn cứ vụt qua vụt lại, sát khí từ những đòn đánh bâng quơ của tên nay đủ khiến người thường sợ đến chết.
Còn Phiên Hồng, một bộ dạng lười nhác đi ra ngoài, tựa như đang ngái ngủ. Nhưng chân còn chưa đặt lên trên sàn đấu, thân thể mảnh khảnh của hắn đã ngã cái bịch. Khán giả trên khán đài thấy cảnh này, tức khắc cười thành tiếng.
– Ha ha, chuyện gì xảy ra thế này, chưa đánh đã đi nộp mạng sao?
– Không không, hẳn là tối hôm qua đam mê ân ái, hôm nay thiếu ngủ ấy mà…
Còn Khắc Lan Văn thì ánh mắt bốc cháy lửa giận ngùn ngụt, cây chùy trong tay ngưng kết thành một tầng nước dày, đập mạnh xuống.
Rầm!
Chờ đến khi khỏi bụi tiêu tán đi, mắt của mọi người bắt đầu trừng to hết cỡ nhìn khung cảnh bên trong. Hẳn là bị đánh thành bánh nhân thịt, đa số nghĩ thế, nhưng đó lại là sai lầm lớn a. Chỉ thấy người mà bọn họ cười cợt vẫn còn ngáy khò khò, còn thân thể to lớn cường tráng tay cầm thiết chùy kia thì đã trở thành một bãi máu đỏ.
– Đây..đây là cái chuyện gì xảy ra?
– Ta hoa mắt à, rốt cuộc có gì thế?
Ai nấy đều không thể tin nổi, một số người còn hét lớn lên, vẻ tức giận mãnh liệt:
– Mẹ nó tên Khắc Lan Văn, lão tử đặt hắn hơn 3 vạn thủy tinh thạch trung phẩm, bây giờ tán gia bại sản rồi!
– Ta cũng vậy, tổn hại 2 vạn thủy tinh thạch hạ phẩm…
Còn trọng tài thì mù mịt choáng váng, thân thể lung lay sắp đổ. Đánh đấm kiểu gì mà bị phản lực chấn đến cả thân thể da thịt trở thành chất lỏng đỏ thắm tanh hôi như thế? Quả thực là khó có thể tin à.
– Trận thứ hai, tân binh ẩn danh và Dương Ảnh Phi!
Oáp…
Phiên Hồng bị giọng nói của tên MC làm cho tỉnh dậy, chớp chớp mắt ngáp dài, tò mò nhìn bãi máu trước mắt. À mà trận thứ hai? Ta còn chưa đấu trận một mà?
– Ta còn chưa đấu trận đầu tiên, sao lại thành trận thứ hai rồi?
Phốc!
Vị trọng tài trung niên nghe được câu này xém tí nữa nôn ra máu, linh hồn trong suốt của Khắc Lan Văn đang chuẩn bị siêu thoát nghe xong câu này tức khắc tan thành mảnh vụn.
– Đánh cứ đánh, nói nhiều!
Một âm thanh u lãnh từ sau lưng Phiên Hồng truyền đến. Theo bản năng, cây quạt huyết sắc trong tay chém về phía sau một nhát, thế nhưng hắn lại không cảm nhận được tiếng va chạm. Khi quay đầu lại nhìn, thì thân ảnh của một thiếu niên đang từ từ chìm xuống dưới đất.
– Thủy Độn à…
Phiên Hồng cười lạnh, hai tay giăng kết thủ ấn, chân khí trong đan điền cấp tốc tụ hợp vào hai cánh tay:
– Thủy Quyển, Thức Thần!
Rầm! Ào ào….
Một lốc xoáy bằng nước bỗng từ dưới mặt đất trồi lên, thân ảnh của thiếu niên tên Dương Ảnh Phi kia cũng xuất hiện trong nước, bộ dáng chật vật. Bởi vì nước của Phiên Hồng vô cùng lạnh, lạnh như băng giá ngàn năm vậy. Nhưng đó chỉ là một phần rất nhỏ của hắn, nếu mà tung hết ra thì ở đây có lẽ bị kinh hãi chết.
– Thủy Ngục Áp Lưu!
Lốc xoáy nước dần dần hòa hoãn lại, biến thành một thủy cầu to lớn, và nó đang không ngừng thu nhỏ lại. Thủy cầu càng nhỏ, sức nén bên trong cũng càng lớn, kiểu như bỏ quả chanh vào trong tay, nắm chặt cỡ nào thì quả chanh sẽ bể ra từng ấy, Thủy Ngục Áp Lưu cũng là một chiêu thức tương tự.
Và khi quả cầu kia nhỏ bằng hạt đậu, đồng nghĩa với việc Dương Ảnh Phi chết. Thờ ơ ném quả bóng nước đã dính đầy máu đỏ đi, Phiên Hồng lại tiếp tục chờ, ánh mắt khinh thường như quân vương nhìn thuộc hạ, không một chút coi trọng, hiển nhiên hắn xem bọn này như phế vật.
– Xin chỉ giáo.
Một người đàn ông mái tóc hoa râm đi lên, khuôn mặt người này chứa đầy vẻ từng trải, lại mang một sự bất cần vô cùng cuốn hút nữ nhân. Về khí chất thì Phiên Hồng còn thua người này hàng vạn hải lý, bởi vì hắn còn chưa trải đời nhiều bằng người này, không có cái khí tức trưởng thành ấy.
– Cũng vậy.
Hắn ôm quyền đáp lễ, bởi vì qua hơi thở, hắn cảm nhận được người đàn ông mang vẻ bất cần này có thực lực kinh khủng, sâu không lường được.
– Trận thứ ba..à há?
Trọng tài với MC còn chưa kịp nói thì đã bị quẳng lên trên trời, hóa thành ngôi sao rồi biến mất trước con mắt kinh ngạc của vô số người. Còn người đàn ông kia nhẹ nhàng châm điếu thuốc, sửa lại tay áo rồi giới thiệu:
– Tổng quản nơi này, Vũ Khắc Quân.
– Phiên Hồng, nào, chiến!
Nhàn nhạt thốt lên, nhưng trong lòng hắn lúc này vô cùng hưng phấn. Trong đầu Phiên Hồng lúc này chỉ còn nghĩ tới cảnh trận đấu oanh liệt giữa hai người, nước dãi vô thức chảy ra, nhưng bị hắn kịp thời thu lại.
– Thất lễ quá..
Phiên Hồng như quỷ ảnh lao lên, nhẹ nhàng chém ngang cây quạt về phía trước, thế nhưng thân ảnh của Vũ Khắc Quân lập tức tan ra như nước.
– Thủy Phân Thân?
Giật mình nhìn xuống dưới chân, một mũi kiếm sắc bén lập tức chĩa hướng hạ bộ của hắn mà đâm lên! Dùng hết sức chạy đi, Phiên Hồng thở dài nhẹ nhõm ôm đũng quần, cười mắng:
– Ra tay cũng quá âm độc đi nha, ta mà tuyệt tử tuyệt tôn, mất bản lãnh đàn ông thì nữ nhân của ta đi hết đấy!!
– Ấy chết, kiếm không có mắt, cần gì phải trách nó chớ?
Vũ Khắc Quân cười nhạt, trường kiếm lại phi thẳng đến Phiên Hồng, tốc độ xé gió đủ làm cường giả cùng cấp đau đầu không ngớt. Nhưng cái tốc độ này nhanh, tuy nhiên chưa đủ đệ đốn hạ Phiên Hồng.
Nhưng lập tức, toàn thân Phiên Hồng nổi lên cảm giác rét lạnh không tên. Và sau đó, toàn thân đau nhức, máu huyết phun như suối, tình cảnh đáng sợ vô cùng.
– Thủy..thủy tu lục cấp, không, là băng!
Phiên Hồng há mồm thở dốc, khóe miệng treo một nụ cười nhạt. Dùng sinh mệnh lực chữa lành thân thế, hắn lại đứng dậy, bẻ bẻ cổ tay, cười lạnh:
– Xem ra, ngươi là muốn bức ta dùng đến toàn lực, được thôi.
Vừa dứt lời, toàn thân Phiên Hồng toát ra từng trận khí trắng lạnh giá, lạnh đến thấu xương. Hay bàn tay đã bao phủ trong ngọn lửa màu đỏ xanh, ánh mắt hắc bạch phân minh giờ đây toát lên sát khí nồng nàn.
– Băng Hỏa Hải…
Phụt!
Một luồng sóng lửa từ thân thể Phiên Hồng bắn ra bốn phương tám hướng, mặt đất đá chung quanh lập tức bị băng phong thành tuyết trắng. Vũ Khắc Quân tức khắc kinh hãi, vội cầm kiếm ngưng tụ thành tường nước chắn ở trước mặt, thoát được một kiếp nạn.
– Luyện Ngục Lam Hỏa…
Grao grao!
Phiên Hồng vừa thì thầm, sau đó là tiếng gầm dữ dội và tiếng kêu ai oán lạnh sống lưng. Vũ Khắc Quân chỉ thấy xung quanh là một mảnh băng tuyết trắng, trên mặt băng là vô số luồng hỏa diễm xanh lam cháy lập lòe, quỷ dị vô cùng.
– Ảo cảnh?
Vũ Khắc Quân suy đoán, một đạo thủy tiễn bắn thẳng tới Phiên Hồng nhằm thức tỉnh lại ý thức của hắn. Bởi vì lúc này, quanh thân thể mảnh khảnh ấy là luồng lệ khí, sát khí kinh khủng, không chỉ vậy, người bị nhiễm phải khí này đều trở nên mất lí trí, chỉ biết giết chóc.