Bạn đang đọc Đế Vương Tàn Bạo Và Hoàng Tỳ Của Thiên Gia: Chương 46
Vừa xức thuốc nhẹ nhàng lên má Lan nhi, nàng vừa xuýt xoa. Nàg nhìn vết thương trên má tỳ hầu của mình mà hận không thể một kiếm giết chết ả tiện nữ đó, đánh Lan nhi- hầu nữ của nàng chẳng phải là chính thức chém một nhát vào mặt nàg hay sao??? ( tg: Nghĩ xa xôi quá!!! )
Thực mà nói, nàng cứu Lan nhi, không hoàn toàn vì Lan nhi. Mà trắng ra nàng chẳng vì Lan nhi một chút nào cả, phần lớn lý do chỉ vì nàng ghét Từ Đế Lan mà thôi.
Nàng hỏi khẽ một câu:
-Đau không?
Lan nhi lí nhí:
-Một chút ạ!
Nàng không nói gì vì nàng căn bản không thể ép mình nói thêm vài câu giả dối nữa. Nàng ngấy lắm rồi.
Nàng đứng dậy thật nhanh và mỉm cười:
-Hôm nay ngư… à không muội không cần hầu ta nữa. Muội có thể nghỉ ngơi.
Lan nhi cúi gằm mặt nói:
-Đa tạ tỷ tỷ.
-Ân.
……
Nàng húp mạnh một ngụm trà. Vị đắng nghét xộc vào miệng nàng.
Nàng đột nhiên cảm thấy có cái gì đó trào lên mạnh mẽ nơi cổ họng… Nàng chạy vội ra hoa viên và nôn thốc nôn tháo…
Vuốt ngực mình, nàng thở dài nói khẽ:
-Mấy hôm nay, chắc tại mình ăn không đc nên mới bị thế này.
Thật ra, nàng đang ngồi đợi hắn.
Thể nào hắn cũng phải đến thôy.
À, bóng hắn kia rồi. Nàng bĩu môi. Oai phong gứm!
Nàg thậm chí còn chả thèm ra chào hắn.
Hắn bước vào cười thật tươi:
-Huân…. À … Dĩ Như, nàng đang làm gì vậy??
-Ha ha! – Nàg bật cười- Ta đợi chàng.
-Tại sao?
-Vì ta cân một lời giải thích và nếu chàng không muốn ta cũng làm như ta không cần vậy …. – Một lời nói mâu thuẫn tuyệt đối, hơ.. đơn giản vì nàng đang bối rối phải thừa nhận cái tâm trạng không thể thiếu trong ái tình ấy……
Hắn không thèm nhìn nàng và làu bàu một cách khó chịu:
-Ta sủng nàng nhất nhưng không phải vì thế mà nàng có quyền làm vậy đâu. Ta đường đường là vua một nc mà lại quan tâm…. phải nhớ đến cả tiện nữ của nàng…. Người đời sẽ nói sao về ta…. Một vị vua nhu nhược!! Nàg không thể tìm cách gì đó và yêu cầu ta những việc đúng với địa vị của ta đc k??
Nàng rứơn người qua cái bàn tròn nhỏ, đôi mắt nàng mở to, đôi mắt luyến tình ấy thực rất quyến rũ.
Hắn nuốt nc bọt.
Nàng cười hỏi vì biết rõ uy lực sắc đẹp của mình:
-Chàng muốn thiếp làm sao cơ?
Hắn bất chợt lấy tay đẩy nàng ra, bộ mặt lạnh lùng:
-Đừng làm thế!
-Ha ha! Sao câu này giống câu nói của một người khách với kỹ nữ lầu xanh thế? – Nàng khó chịu âm sắc có chút chua chát hỏi lại
Hắn ưu ái nhìn nàng nhưng băng lãnh bao fủ lại bất chợt khiến hắn biến thành hiện thân của ác quỷ:
-Vì nàng đã có hành động giông như một kỹ nữ…. Và ta không muôn nàng lại có những hành động ve vãn đó….
“ Chát”
.
.
.
Hăn trợn tròn mắt nhìn nàng:
-Sao nàng dám….?
Nàg cười nhẹ:
-Chàng vừa nói ta là gì? Ve vãn ư? Chàng có biết đó là từ ta ghét nhất không? Chàng vừa buông môt lời sỉ nhục ta đấy! Chàng thật kẻ một kẻ vô tâm. Chàng có biết ta đã đợi chàng ở đây…- Nàg ngừng lại một chút để thở mạnh, lồng ngực nàng phập phồng biểu lộ sự giận dữ -…. Chàng là 1 kẻ lạnh lùng thì ta biết nhưng chàng không thể nói những lời dịu dàng mềm mại với ta đc sao??? Ta … ta….
Hắn nhếch môi lạnh lùng:
-Nàg cứ thế đi! Nếu điều nàng mong muốn ở ta chỉ là những lời sáo rỗng ấy.. thì xin lỗi đã làm nàng thất vong…
Nói xong hắn bỏ đi không ngoái lại nhìn…
Nàg ngã xuống sàn, nước mắt lã chã rơi…
Giây phút này nàng thấy mình chẳng khác gì một nữ nhân tầm thường chỉ biết dựa vào nam nhân và rơi lệ cũng chỉ vì nam nhân….
Nàg thấy bầu trời tối om..
,……………
——Hết chap 44.1—
Mở mắt một cách khó khăn, nàng cơ hồ ngửi thấy mùi cháo…
Hy Lan đặt bát cháo xuống bên chiếc bàn tròn và lo lắng nhìn nàng:
-Tỷ làm sao thế? Muội về lấy chút đồ thì thấy tỷ….
Nàng nhớ lại và tự dưng một dòng nc mắt đau đớn chảy ra từ khoé mắt. Và điều đó làm đầu nàng đau như búa bổ.
Nàng ôm mặt khóc.
Từng giọt lệ lã chã rơi tuôn như một dòng suối nhỏ…
Lan nhi kinh ngạc:
-Chuyện gì đã xảy ra ạ??
Nàng sụt sịt, không thèm quệt nc mắt mà hỏi:
-Lễ tấn phong của ta khi nào tổ chức?
-Dạ…. Là ngày 20 tháng này ạ.
Nàng đứng dậy bước như chạy, vừa đi vừa cố gắng kìm nén nc mắt.
….
-Ô! Cuối cùng con cũng đã chịu đến! – Thái hậu thờ ơ nói.
Nàng cười gượng:
-Vâng.
Thái hậu thất kinh:
-Chà chà! Hiếm khi thấy con ngoan ngoãn như vậy đó!
Ngữ khí bà lạnh lẽo và có chút điên rồ.
Nàng nói:
-Thái hậu còn giận ta chuyện Hạ quốc sao?
Thái hậu như đài bắt đc sóng, đứng dậy tức giận….Hất một chén trà vào mặt nàng.
Nàng im lặng nhắm mắt khẽ nói:
-Ta muốn hỏi rằng Thái hậu hận Hạ quốc , Mạc Hiên quốc hay ta hơn?
Câu hỏi này đã đụng trúng tim đen của Thái hậu.
Bà hận Mạc Hiên quốc đến phát điên lên và bà hiểu chỉ có kẻ trc mặt bà mới giúp bà xả hận….
Bà cười:
-Ha ha…. Con tìm ta có chuyện gì?
-Ta muốn nói về chuyện tấn phong!
Thái hậu chột dạ:
-Con muốn huỷ nó?
Nàg bật cười:
-Lý nào lại vậy! Ý ta là muốn chuyển sang ngày 10 tháng này. Ta cần gấp.
-Đựơc. Mọi thứ sẽ là như thế!
……
———Hết chap44.2—– ( Last)
Thái hậu nhìn theo bóng dáng nàng với vẻ nuối tiếc và buồn bã….
Thật đáng tiếc!
“ Nếu ta chưa biết con là ai, hẳn ta sẽ giết con mất nhưng khi biết con là ai thì ta …. mới cần con. Con là thứ quân bài mà ta thích nhất!”
…….
Nàng biết mọi thứ sắp kết thúc rồi.
Ha ha!
“ Mình chẳng khác gì Từ Đế Lan.”
Nàng từng chê cười phỉ nhổ vào cái cách cô ta chạy theo hắn một cách vô vọng….
Nhưng bây giờ nàng mới hiểu.
Nàng cũng chỉ là nữ nhân…..
……
Ngày mồng 10 tháng ấy cùng những sự kiện liên quan đc ghi chép trong lịch sử rất chi tiết như sau….
….Hoàng hậu khoác hồng y đầu cài vương miện. Hoàng hậu của nhà Mộ Dung năm thứ 5 xuất thân từ ngoại quốc, là công chúa của nước Hạ. Tên của bà thời thiếu nữ là Hạ Dĩ Như.
Lễ lập hậu và lễ cưới của Mộ Dung Sở Thiết và công chúa Hạ Dĩ Như đc tổ chức rất ư lộng lẫy. Thế nhưng đám cưới đặc biệt này in dấu vào lịch sử vì nó lộng lẫy nhưng hoàn toàn không hề hoang phí.
Sau đó, ngày 11, nhẽ ra tổ chức lễ lập phi thất thứ 2 là Mạc Dĩ Như- công chúa của Mạc Hiên quốc nhưng lại bị bãi bỏ.
Mộ Dung Sở Thiết cảm đãi các phi tần như Từ Đế Lan, Từ Đế Tử,…. rất hậu rồi bất ngờ cho họ về gia đình. Tức đã đuổi họ khỏi cung cấm.
Mộ Dung Sở Thiết được lưu lại trong sử sách là một ông vua hết sức chung tình, vì Hạ Dĩ Như mà cam lòng đuổi hết phi thất, chịu sống như một nam nhân bình thường ….
…….
Bảy năm sau đó…..
Hạ Dĩ Như ngồi thêu chiếc khăn màu hồng trông rất đáng yêu thì một nhi tử xinh xắn chạy tới:
-Mẫu hậu!!!
-Hy Chi! Không được hét như thế! – Nàng âu yếm nhìn con nói.
-Mẫu hậu thật là…..
-Sao nào, công chúa bé nhỏ của ta?
-Mẫu hậu! Con thấy phụ hoàng đứng cùng một nữ nhân rất xinh đẹp!- Mộ Dung Hy Chi quả quyết nhìn mẫu thân.
Nàng suy tư một chút rồi nói:
-Con nhìn mẫu hậu này! Ta không còn đc như trước…. Phụ hoàng con làm vậy cũng không sao!
Tuy nói là vậy nhưng lòng nàng như lửa đốt.
Hy Chi liếc nhìn khuôn mặt mẫu hậu.
Đôi mắt tròn và rất đẹp nhưng hơi đục màu vì bị thời gian tàn phá đôi chút…. Ngũ quan hoàn hảo. Làn da trắng mịn như sữa đặc.
Một mỹ nhân xinh đẹp. Vẻ trẻ trung và tươi sáng không hề biến mất trên khuôn mặt nàng….
Hy Chi nói:
-Mẫu hậu à! Người còn rất đẹp!
Nàng hỏi lại con nửa đùa nửa thật:
-Vậy so với nữ nhân con vừa gặp?
Hy Chi đáp ngay:
-Mẫu hậu đẹp hơn.
Nàng không nói gì mà xoa đầu con:
-Con gặp phụ hoàng ở đâu?
Nàng vừa hỏi xong thì tiếng hắn đã vang lên sau lưng:
-Nàng xem ai đến đây?
Nàng quay lại, hét lên ôm lấy nữ nhân đó:
-Hy Lan à!!
-Tỷ tỷ!
Lan nhi khóc nấc lên.
Chẳng là vài năm trc, Lan nhi phải rời cung hồi gia để lo hậu sự cho phụ thân nhưng mãi không thấy về.
Nàng tìm mãi nhưng không thấy.
Hy Chi ngạc nhiên nhìn mẫu hậu:
-Đây là nữ nhân đó mà!
-Không phải đâu! Chào Lan tỷ đi!
Hy Chi cúi đầu không nói vẻ còn khó chịu.
Hắn ôm lấy nàng hôn lên môi thật lâu rồi quay sang cười với Hy Chi:
-Hài lòng chứ, ái nữ của ta?
Hy Chi nhẹ cười một cái lúm đồng tiền lộ rõ.
Lát sau Huyền Minh bước đến nghe được câu chuyện thì liền thêm thắt và sáng tạo khiến Cả năm người cùng nhau bật cười sảng khoái.
———-Hết chap 44——–