Đế Vương Tàn Bạo Và Hoàng Tỳ Của Thiên Gia

Chương 39


Bạn đang đọc Đế Vương Tàn Bạo Và Hoàng Tỳ Của Thiên Gia: Chương 39

Là Huyền Minh. Nàng cắn môi.
-Có sao không?
Huyền Minh tựa như không thèm quan tâm rằng hắn đang sừng sững ở đó.
Nàng gạt tay Huyền Minh ra không thương tiếc khiến Huyền Minh thoáng u uất.
Hắn mỉm cười rất “ chất”:
-Nàng giỏi thật đấy! Cả vương gia đương triều cũng bi luỵ vì một vết thương nhỏ của nàng đấy!!
Huân Y mím chặt môi, khẽ nhìn xuống vết thương. Nó bắt đầu tấy đỏ và loag ra một vùng lớn. Nàng tiếp tục im lặng , cam chịu đứng dậy bước ra ngoài. Hắn chột dạ giọng nói có hơi to lên khác thường:
-Đi đâu vậy??????
Nàng quay lại nói nhỏ giọng nói cũng lạnh đi vài phần không còn nguyên vẹn sự ấm áp dịu dàng như lúc nãy nữa:
-Băng bó vết thương.
Nói rồi, bứoc chân uyển chuyển của nàng rời khỏi căn phòng để lại hai huynh đệ.
Huyền Minh nhìn hắn :
-Tại sao đệ lại xử sự với nàng ấy như vậy hả?
-Ta làm sao??? Đó là phi tử của ta, ta làm gì đến lượt huynh chỉ dạy sao??

-Nhưng nàng ấy bị bỏng nặng lắm!! – Huyền Minh cự lại.
-Có nhất thiết phải quan tâm nhiều đến thế về vết bỏng của một quý phi không, vương gia?
Hắn nói rồi chĩa cái nhìn lạnh lẽo về phía Huyền Minh. Cái nhìn ấy như xuyền thấu cả tâm gan u uất, buồn buồn của hoàng huynh hắn.
Huyền Minh bỗng chốc bỏ đi cái điềm tĩnh vốn có mà tức giận:
-Sao đệ lại nói thế?
Hắn lạnh lùng nói tiếp k chút đắn đo nhưng dường như phảng phất chút gì đó tiếc nuối:
-Nếu huynh thích Hàn Huân y đến vậy thì huynh hãy đưa nàng ta về làm vương phi đi!!
Hắn nói xong ho vài tiếng khan rồi bất chợt một chút hối hận tràn qua cổ họng hắn.
Hắn nuối tiếc vì tình cảm bao nhiêu năm huynh đệ mà nay chỉ vì một nữ nhân mà hoá thành bọt biển.
Hắn biết lời nói đó đã chính thức đâm một nhát dao lên ngừoi hoàng huynh.
Hắn cũng hối hận. Vì nếu nói nàng chỉ là một nữ nhân tầm thg như những ng khác thì thật quá bất công cho nàng.
Hắn gạt bỏ tất cả những ý nghĩ đó, đứng dậy khoác y phục lên ngừoi và về tẩm cung của hắn để lại Huyền Minh đứng trơ trọi với một niềm đau khổ mới nhen nhóm trong tim.
Huyền Minh không đủ sức đứng đó dể nhìn khuôn mặt mệt mỏi đau đớn của nàg lần nữa nên hết sức chạy thật nhanh khỏi Thục Chi Hoa.

…..
Lan nhi xuýt xoa:
-Đau lắm đúng không ạ???
-Không. – Nàng trả lời. Nàg thực sự muốn nói rằng cái đau của nàng là từ trong tim nhưng vậy thì ích gì, bất chăng chỉ là những lời sao rỗng.
Lan nhi băng lại bằng lớp vải trắng tinh rồi nhẹ nhàng đưa chân vào chiếc giày giúp nàng.
Bỗng có một nhân chạy đến. Lan nhi buột miệng:
-Nguỵ hộ vệ!
Nguỵ Danh gật đầu rồi quỳ xuống dưới chân nàng:
-Xin quý phi hãy đi mau. Hoàng thái hậu đnag hết sức truy tìm thân phận của Người.
Nàng yếu ớt cười nhẹ nhưng thái độ “bất cần đời”:
-Vậy à? Sớm muộn gì cũng thế thôi! Khôg phải Thái hậu thì chẳng phải hắn cũng sẽ làm thế sao? Như nhau cả.
Nguỵ Danh van nài:
-Xin hãy rời đi. Dù không nói nhưng thuộc hạ hiểu rõ hoàng thượng vẫn muốn sự an toàn cho quý phi mới bất chợt tiết lộ tin này cho thuộc hạ!
Nàg lại mỉm cừoi:
-Sự thương hại cuối cùng của hắn dành cho ta sao? Nếu muốn, hắn vốn dĩ có thể bưng bít mọi thông tin liên quan đến ta. Hắn là ai nào? Là hoàng đế đương triều của Trung Nguyên đấy. Thế nhưng hắn đã ko làm vậy, người cũng không phải lo cho ta. Ta sẽ không cố gắng vùng vẫy hay chạy thoát đâu. Ta sẽ mặc cho số phận.
Nguỵ Danh bất lực thi triển khinh công bay đi.
Nàng quỷ quyệt nở một nụ cười nữa: “ Hắn sẽ cứu ta. Hắn vẫn còn dành nhiều tình cảm cho Hàn Huân Y. Thân phận Hạ Dĩ Như bị lộ chỉ là thời gian. Ta đã biết trc. Tuy ta đã là kẻ fản quốc nhưng ta chưa bao giơ nghĩ là sẽ phải chết ở nơi này vì hắn vẫn yêu ta như chính tình yêu bất đắc vạn dĩ mà ta dành cho hắn.”
***** Hết chap 39******


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.