Bạn đang đọc Đế Vương Tàn Bạo Và Hoàng Tỳ Của Thiên Gia: Chương 37
Hoàng cung…..
-Thưa thái hậu, làm sao….
-Nguỵ Danh, ngươi định không nói cả với ta?
-Thưa thái hậu, vệc này hoàng thượng đã dặn kỹ chỉ bẩm báo với hoàng thg thôi ạ!
Nguỵ Danh khổ sở cúi thấp đầu lúng túng. Mồ hôi đầm đìa. Thân là sát thủ có tiếng, hộ vệ thân cận của đức thánh thg, hắn vẫn luôn luôn là 1 kẻ xuất hiện bất thần, oai phong chỉ khi đứng trc thái hậu và hoàng thg hắn mới là bản thân, mới sợ hãi rùng mình như thế này trc khí thế ngút trời k thể khác của mẫu tử hoàng gia.
Thái hậu tìm cách khác lây thông tin:
-Tại sao hoàng nhi sai ngươi tìm hiểu tung tích Hàn quý phi? Chằng fải đó chỉ là một nô tỳ thôi sao?
Nguỵ Danh buột miệng:
-Thân thế cao quý ấy, nếu là nô tỳ thì bất chăng chỉ là Hoàng tỳ của thiên gia mà thôi!
-Vậy ư? Vậy thân fận cao quý ấy là gì?
Nguỵ Danh tiếp tục cúi thấp mặt. Híc! Ai bảo cái miệng bất lg này nói ra chứ?
……
Một tỳ hầu chạy đến hốt hoảng:
-Hoàng thg, Thái hậu đột nhiên triệu kiến hộ vệ Nguỵ ạ!!
Hắn hoảng hốt bước thấp bc cao kéo cả nàng vào điện Chúc Dung. Vừa lúc giải cứu cho thuộc ha.
….
-Thân fận cao quý nào chứ? –Nnàg nhếch mép – Ý thái hậu là cá thân fận hầu nữ ư?
Trong giọng của nàng còn có chút gì đó đau thg khiến Thái hậu bất chọt cảm thấy như mk rất tin tưởng vào lời ns ấy nhưng bất nhiên cảnh tỉnh chính mình, bà ôn tồn nói:
-Hầu nữ? ta cũng muốn tin là vậy. Nhưng ta nhắc cho con nhớ, Hàn Huân Y ạ. Không bí mật nào là mãi mãi đc đâu!
Nàng thoáng chút bối rôi nhưng rồi vẫn nỏ nụ cười vốn dĩ nàng ghét bỏ – là một nụ cười cầu hoà:
-Thái hậu đa nghi rồi.
Hắn đứng nhìn một lát rồi cung chêm vào:
-Đúng vậy.
Hắn đưa theo cả Nguỵ Danh và nàng ra khỏi Chúc Dung điện.
Hắn kéo tay nàng:
-Nnàg về Thục Chi Hoa đi!
Nàng im lặng rời đi để lại hắn với Nguỵ Danh trên con đg rộng thênh thang trong Hoa Viên.
Dáng đi của hắn bội fần nghiêm túc:
-Ngươi nói đi!
-Dạ? – Nguỵ Danh bối rồi.
-Nói đi!
-Hàn quý phi, thực chất là…..
-Thưa hoàng thg, có Tể tướng đại nhân cần gặp. – Một nữ tỳ chạy vào.
Hắn gật đầu rồi ns với Nguỵ Danh:
-Để sau đi! Ta fải xem lão tể tướng giở trò gì đã.
Nguỵ Danh ú ớ định ngăn lại thì hắn đã đi mất hút.
Nguỵ Danh thở dài:
-E rằg mọi chuyện đã muộn. Biết thì đc gì. Đau khổ thêm ư? Ái thì đã ái rồi. Ngăn cũng k đc. Nếu fải chăng từ đầu biệt ngăn thì dễ dàng hơn nhiều.
…..
-Tể tướng, khanh tìm ta giữa lúc này làm gì thế?
-Nể mặt thần, hãy tha cho ái nữ Từ Đế Lan của thần. Đừng giam lỏng nó nữa.
-À, ra vậy! Phiền fức. Khanh đón ái nữ của khanh về fủ mà chăm sóc luôn đi!
Từ Thiên Quân trợn tròn mắt:
-Sao lại vậy ạ?
Hắn im lặng, khiến Từ thiên Quân hỏi lại:
-Sao vậy?
Hắn quay lại đạp bàn giận dữ:
-Còn sao hả? Từ Đế Lan đã là fi của ta, thế mà ngay cả việc ta xử phi cũng bị ngươi thúc ép thì chẳng fải ngươi nên đưa ả về gia fủ luôn đi!!!
Từ Thiên Quân run bần bật quỳ sụp xuống bệ rồng:
-Tha cho thần. Thần xin lỗi ạ!
-Thôi lui đi! Sau đừng làm fiền ta vì những việc này nữa. Rõ chưa?
-Rõ rồi ạ.
Sau khi hắn vào tâm cung, Từ Thiên Quân nghiên răng:” Cứ đợi đấy! Tưởng đủ lông đủ cánh thì thoát khỏi sự khống chế của ta à? Ngươi mơ rồi! Ngươi vẫn chỉ là con rồi mà thôi!