Đế Vương Tàn Bạo Và Hoàng Tỳ Của Thiên Gia

Chương 35


Bạn đang đọc Đế Vương Tàn Bạo Và Hoàng Tỳ Của Thiên Gia: Chương 35

Nàng khoác tay hắn, nhìn ở ngoài thì ngỡ là đôi phu thê hạnh phúc nhưng kì thực mặt hắn đang nhíu lại như khỉ ăn ớt:
-Nhẹ tay thôi!
-Tại sao ta fải làm vậy?
Nàng nói xong lại hết sức mà bóp chặt lấy tay hắn khiến hắn nhăn mặt nhưng không dám kêu. Chu Linh Như lấy hắn vậy mới hỏi:
-Công tử sao vậy?
-Ờ… không …. K..hông… sa..o!
-Sao mặt công tử lại tím thắt như thế?
-Không mà.
Chu Linh Như thấy hắn bắt đầu khó chịu nên cuối cùng cũng rặn ra một nụ cười gượng gạo:
-Chúng ta đi tiếp thôi.
“ Bốp”
Chu Linh Như trợn tròn mắt nhìn nàng. Giữa phố phường mà nàng dám bạt cho Chu tiểu thư một cái ư??
Nàng ôm miệng:
-Cho ta xin lỗi nhé. Ta thấy con muỗi trên má cô, ngứa mắt quá nên mới….
Chu Linh Như sừng sộ lên nàng vờ nấp sau lưng hắn:
-Thiếp sợ lắm. Sao Chu tiểu thư lại như thế ạ??
Hắn lắc đầu thừa biết nàng đang thầm cười ha hả trong bụng nhưng cũng không thể không làm con rối fụ diễn của nàng đành cười:
-Chu tiểu thư tha lỗi. Nương tử của ta thất lễ rồi. Nàng ấy chỉ là có ý tốt thôi. Đúng k nào?
Nàng gật đầu lia lịa ra chiểu khen hắn “ diễn tốt lắm”

Chu Linh Như đành ngậm bồ hòn làm ngọt mà nghiến răng trả lời:
-Ân. Ta cũng mong và muốn tin là vậy.
Nói rồi nàng ta quay gót đi. Nàng và hắn đi đằng sau thì thầm:
-Ngươi diễn tốt lắm. Sau này đủ cơ làm học trò ta.
-Nnàg lại thế rồi.
-À. T-h-i-ế-p quên…
Chu gia trang….
-Thêm chỗ cho vị khách này.
Chu Linh Như một tay chỉ vào hắn coi nàng không bằng cát bụi thoảng qua. Tên nô nhìn vào nàng ngơ ngẩn một lúc rồi hỏi:
-Thưa tiểu thư còn ng này?
-Im đi. Không có ai cả. – Chu Linh Như mắng rồi thản nhiên bộp một câu khiến tên hầu chợt nghĩ: “ tiểu thư mù một mắt à??”
Nàng bụng thầm rủa: “Được lắm. Tiện nữ”
-Không Ngờ Linh Như tiểu thư lại nhỏ mọn chấp vặt vậy.
Hắn gãi đầu:
-Cô không cho nàng ấy vào thì ta cũng xin cáo từ.
Chu Linh Như miễn cưỡng giữ lại:
-Ấy, mời hai ng vào. Sau khi nàng và hắn đã an toạ trong fòng khách mới vào trong ném đồ.
“ Xoảng”

“ Xoảng”
-Muội muội, sao vậy?
-Có kẻ khi dễ muội! Hu hu.
-Là nam nhân ngoài kia hay nữ nhân bên cạnh hắn.
-Là ả tiện nữ.
-Hay thế này, muội thích nam nhân đó?
-Ân.
-Vậy cứ thế chia đôi!
-Sao ạ?
-….
-À… muội hiểu rồi.
…….
Chu Linh Như tươi như đoá hoa bách hợp bước ra cùng một nam nhân có vẻ rất đẹp và lãng tử.
Chu Linh Như đã đổi y fục khác, màu hồng trong suốt, gợi tình tiếc rằng hắn chả thèm ngắm nhìn.
Nàng ta vẻ rất tức giận nhưng rồi nén lại quay ra giới thiệu:
-Đây là ca ca của ta, Chu Hướng Sơn.
Nàng đột nhiên quặn thắt khi nghe đến từ “ ca ca”. Nàng cũng có ca ca nhưng giờ thì không. Thấy khuôn mặt nàng đột nhiên tím lại đôi môi nhợt nhạt, hắn hiểu nhưng đương nhiên huynh muội họ Chu Không thể hiểu.
Chu Hướng Sơn bước lại quan tâm:
-Nnàg có sao k?
Bất giác, khi nghe một nam nhân khác gọi Huân Y là “ nàng” khiến hắn khó chịu bội phần, và cái đáng điên lên là nàng không chống trả cái ôm quan tâm của một nam nhân lạ mặt.
Hắn đẩy Hướng Sơn ra:
-Nương tử của ta bất fép có cần ngươi quan tâm.
Nàng lắc đầu một lúc như tỉnh ra lấy lại trạng thái bình thg ma không hề nhìn thấy Chu Hướng Sơn đang nhìn nàng bằng con mắt thèm muốn
“ Tuyệt sắc mỹ nữ, ta cần nàng, ta muốn nàng và ta sẽ có nàng. Ha ha. Rồi đây nàng sẽ là Chu fu nhân của ta.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.