Đế Vương Tàn Bạo Và Hoàng Tỳ Của Thiên Gia

Chương 14


Bạn đang đọc Đế Vương Tàn Bạo Và Hoàng Tỳ Của Thiên Gia: Chương 14

Nàng vừa ngồi nghỉ được một lúc thì thấy hắn bước hằm hằm vào, sát khí bức ng tỏa ra, đôi mắt đỏ lên giận dữ, trông thật đáng sợ. Nàng thầm nhủ, chắc chắn hắn biết mình biến mất lúc đó, nguy hiểm. Hèn chi thấy mấy tên lính lủi hết, k gian bỗng yên tĩnh kì cục. Nàng cố tỏ ra rằng nàng k sợ, nhưng đôi môi nàng tái nhợt, “ A”, nàng hét nhỏ trong cổ họng, nàng quên thay bộ đồ lúc nãy vào rồi, k được, phải nói sao, à k, chắc hắn k quan tâm đến cả váy của mình đâu! Đúng vậy! Chắc là thế! Nhưng nàng đã nhầm.
Hắn vừa đến đã cười nhếch môi trông quyến rũ nhưng đáng sơ:
-Ngươi bản lĩnh thật! Trốn được khỏi ngục tối nữa?
-Ta k trốn. Chỉ là ngươi k thấy ta. – Nàng kiêu hãnh, cố giữ giọng k bị run.
-Vậy ư? Vậy bộ quần áo trên ng ngươi là ngươi đào từ đất lên?
-Ta tìm ở đâu… có liên quan gì đến ngươi?
-Ngươi dan díu với nam nhân khác?
-Sao cũng được. Tùy ngươi. Tin thì tin mà k tin ta cũng k ép.
-Thôi được. Cứ cho là thế. Ta muốn hỏi ngươi, ngươi trốn rồi, sao k trốn luôn mà lại quay lại?
-… Ta nói rồi. Ta nhắc lại, lần cuối cùng, ngươi vểnh tai lên, nghe rõ đây : “ TA KHÔNG TRỐN ĐI ĐÂU CẢ. TA VẪN LUÔN Ở ĐÂY.”
-Vậy ư?
-….
-Ngươi nghe cho rõ. Ta sẽ k tha thứ cho ngươi lần nữa. Ngay bây giờ ta sẽ xử tội ngươi!
-…..
-Đưa tội nhân Hàn Huân Y ra xét xử.
Hắn lạnh lùng nói, rồi bước ra ngoài k một chút lưu tâm, rằng nàng đang bị kéo lê.

Thái Hậu, Hoàng hậu , vương gia và các vị phi tần khác đều được mời đến. Hắn uy phong mặc bộ quần áo màu trắng lam, khuôn mặt k còn biểu lộ một chút cảm xúc nào.
Còn nàng ngồi bên dười, tóc tai rũ rượi, nhưng khuôn mặt vẫn xinh đẹp đến kì lạ. Đôi mắt cũng băng lãnh nhìn xoáy vào hắn.
Thái hậu buồn bã lắc đầu. Những tưởng nữ nhân này là một ng thông minh, ai ngờ .. lại k biết điều thế này…
Hoàng hậu và các vị phi tần khác vô cùng vui sướng, không thèm che giấu cả nụ cười ác ý.
Huyền Minh vương gia, nhìn nàng tràn ngập tình cảm.
Hắn hỏi nàng:
-Ngươi có nhận tội, có ý định ám sát ta và hoàng hậu, cùng với đó phản bội ta… dan díu với nam nhân khác mưu vượt ngục?
Nàng cười, bật cười, nụ cười trong trẻo:
-Ngươi nghe cho rõ. Ta làm. Ta thì sao? Ngươi muốn nói tội gì thì nói luôn đi! Ngu ngốc. Không soi xét mọi sự.
Nàng mắng hắn là vì nàng nhận ra nàng yêu hắn. Nàng … thật sự không thể sống thiếu hắn. thế nhưng hắn là kẻ giết mẫu thân nàng, vạn kiếp dù chết đi nàng cũng k thể tha thứ cho hắn..!!
Hắn đau lòng, nhưng giọng nói không mềm đi một chút nào:
-Nam nhân đó là ai?
Nàng chợt nghĩ nếu nói thêm thì dù TH cũng k ngăn được cơn thịnh nộ của hắn. Nàng dịu giọng:
-Vì quần áo của ta bị rách, Huyền Minh vương gia thấy tội nghiệp nên đem cho ta mượn một bộ.
Thái Hậu nhẹ nhõm, may thật.
Hắn nghi ngờ:
-Thật ư? Vậy sao khi đó ngươi biến mất?
Huân Y tìm ngay được một lý do:
-Vì ta phải thay quần áo. Chả nhẽ phải đứng ở chỗ sáng cho người khác nhìn?
Hắn thầm nghĩ : “ Cũng đúng”
Mộ Dung Sở Thiết quay sang hỏi Huyền Minh:
-Mọi thứ có đúng như Hàn Huân Y nói k?
Huyền Minh im lặng một lúc lâu rồi mới mở miệng:
-Đúng thế.
-Gọi tên cai ngục đến đây. Ta phải kiểm tra sự thật, xem có đúng thế k?!
Chỉ một lát sau, tên cai ngục và những tên lính đã được gọi đến. Nhưng vì yêu quý một nhân có tấm lòng nhân hậu, không khinh nhờn kẻ dười, thuộc hạ mà tất cả chúng đều trả lời:
-Dạ. Sự Thật đúng là vậy.

Sở Thiết đã hạ bớt một phần nào liền hỏi nàng:
-Sao nàng k nói?
-Nhưng tội đả thương Hoàng hậu, mưu đồ ám sát ta thì k bỏ qua được.
Nàng thầm mỉm cười. Hắn quả là chưa từng vì nữ nhân mà mù quáng lần nào. Thực k may đó lại là mẫu nam nhân mà nàng thích.T_T.
Nàng mỉm cười ( lại thế rồi)
Hắn nhìn nàng rồi hỏi hoàng hậu:
-Tội này xử sao?
-Cắt tóc. Nhập Phật môn.
-Vậy à?
Huân Y lo lắng. K xong rồi.
Hắn mỉm cười:
-ta muốn xem vết thương của ái hậu.
Hoàng hậu sug sướng giờ tay ra.
Đúng là có một vết cắt, nhưng k sâu lắm. Hắn nhanh như cắt, rút dao rạch vào miệng vết thương còn chưa liền kia. Hoàng hậu kêu lên đau đớn. Hắn dùng khuôn mặt khuôn mặt đẹp như hoa ấy hỏi:
-Ta làm như thế, liệu có nên, bắt ta nhập Phật môn luôn k?
Hoàng hậu sợ hãi:
-Thần thiếp biết tội.
Xem ra Hàn Huân Y thoát kiếp nạn này rồi. MD Sở Thiết đã cố ý bảo vệ ai thì ng đó sẽ nguyên vẹn, k thể tử được.
Hắn nói:
-Nàng đâu có tội. Chỉ là luật hậu cung nay phải đổi thôi. Vì đã là thê tử của ta thì ít nhất khi giết ng cũng k được chớp mắt, đau đớn k biết kêu, chứ vết thương này mà hoàng hậu cũng k chịu được ư?

Hắn nói thế khiến hoàng hậu xanh mặt thế chẳng phải có ý muốn đổi hậu sao?
Hắn ra lệnh:
-Cởi trói cho Băng An quý phi. Đưa nàng về cung Hàm Liên. Gọi thái y đến.
Nàng đột nhiên nói:
-Không, ta muốn chuyển sang cung Thục Chi Hoa sống
-Sao?
-Ta muốn sag cug Thục Chi Hoa sống.
-Chuyện này…
-Không được ư? Vậy thì thôi.
Nàng giở giọng giận dỗi bỏ đi, hắn lập tức gọi giật lại và bảo:
-Khoan. Nàng cứ ở cung Hàm Liên 1 ngày nữa thôi. Ngày mai, ta bảo người dọn cung Thục Chi Hoa đã.
Nàng đáp:
-cảm ơn.
Rồi vội vàng mỉm cười bỏ đi mất hút. Sở dĩ nàng xin cung Thục Chi Hoa là có 3 lý do. Thứ Nhất, nàng đã hẹn với Lãnh Chân ở đó. Thứ hai, Thục Chi Hoa rất rộng, phong cảnh đẹp, cuộc sống sẽ vô cùng thoải mái. Thứ ba, Thục Chi Hoa vốn còn có tên khác là : “ Đệ nhất quý phi cung”, nàng ở cung này cũng như tăng được vị thế trước mặt những kẻ khác, sẽ k còn xảy ra những chuyện gây rối lộn xộn khiến nàng đau đầu nữa.
—–Hết chap 14——


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.