Đọc truyện Đế Vương Sủng Thần – Chương 14: Nàng đã không tồn tại
Vân Thiển nheo mắt lại, nhìn người trong bức họa, tựa như đang nhớ lại cái gì, ánh mắt cũng trở nên mê ly, mang theo một ít si mê. Ít nhất, trong mắt người ngoài là thấy như vậy.
Kỳ thật biểu tình bên ngoài của nàng mê hoặc mọi người của thế giới này, ai cũng không biết, nàng là người đã chết một lần
Mà dưới nữ tử vẽ ra dưới ngòi bút nàng ở trước mắt đúng là bộ dáng chân chính của nàng ở cái thế giới kia, mà cây cầm trong dùng để thay thế vũ khí chí mệnh ở hiện đại. Không phải nàng quá mức tự luyến mới bức tranh về bản thân kiếp trước, đây chẳng qua là một loại hoài niệm ký thác! Cho dù biết tại cái thế giới kia, những gì mình trải qua cũng không có tốt như hiện tại, nhưng đây thủy chung là những gì nàng đã trải qua ở kiếp trước.
Có vài thứ, mặc kệ là tốt hay là xấu, đã qua, đã mất đi, bất kể người nào đều hoài niệm. Tựa như là một người, mặc kệ là tốt hay là xấu, đã gặp gỡ, có chuyện đã trải qua, ngươi đều sẽ nhớ rõ hắn.
Nhưng nàng lúc này lại quên mất, nơi nàng đứng là Nhã Các, Thánh Hoàng người đang nhìn nàng.
Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân lúc nào cũng có người chú ý đến nhất cử nhất động của nàng, cử động này của nàng giống như bức họa của người yêu.
(làm thần tượng như chị đúng là khổ thiệt)
Cô Độc Úy chưa từng thấy Vân Thiển như vậy, giống như cả người đều bị kia nữ tử trong tranh hút đi linh hồn, không coi ai ra gì phóng ra ánh mắt nóng rực. Người không biết, còn tưởng rằng nàng có bao nhiêu là yêu thích người trong tranh.
Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân thế nhưng âm thầm có một cái tâm nghi nữ tử! Tin tức này đánh vỡ sự yên lặng của Thánh Hoàng Triều, tựa như một hành động nhỏ của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân này gây nên rung động, đều có ảnh lực hưởng hơn so với hoàng đế một quốc gia. Mà lúc sau Vân Thiển đối với đủ loại cách nói vân vân, cũng chỉ là cười mà bỏ qua, cũng không có giải đáp cho bất luận kẻ nào.
(đấy, đúng kiểu ngôi sao luôn, bao nhiêu người muốn đào bát quái, phỏng vấn … đều chỉ đành lờ)
Đây là điều đặc biệt của hạ đệ nhất mỹ nhân.
Nhưng chính là vì phần đặc biệt này, khiến cho vị thiếu niên ngưng thần đứng thẳng trên đài kia chịu sự vây khôn khó chịu, người ở bên ngoài thấy là sáng rọi, bản nhân chưa hẳn có tâm tình đi hưởng thụ quang mang vạn trượng như vậy.
Vân Thiển cũng không nói nữ tử trong tranh là người phương nào, liền bảo Doanh Doanh treo bức họa này tại nơi dễ thấy nhất ở Nhã Các, còn nhấn mạnh phải bảo hộ bức họa này.
Hành động này vô tình cho mọi người ăn một viên thuốc an thần, vừa mới đều đoán đã muốn không hề như mây mới tụ lại (gốc: ngưng vân – ta đoán là mới vừa hình thành, chưa ra hình dạng rõ ràng), trực tiếp xác định nữ tử trong tranh là người yêu trong lòng Vân công tử! Bằng không cũng sẽ không trân trọng như thế!
Cô Độc Úy sắc mặt quái dị đặt ánh mắt về phía thiếu niên đưa lưng về phía của hắn, trong lòng phức tạp khó hiểu, xem ra, hắn vẫn là chưa hiểu rõ người kia.
Nam tử đa tài đa nghệ như thế vốn là vương tử trong lòng mọi thiếu nữ, nhưng hôm nay người trong tranh vừa xuất hiện, không ít thiên kim tiểu thư đang ngắm nhìn đều phiền não căm phẫn nhìn chăm chú vào bức họa mỹ nhân còn đang đung đưa kia.
Đám thiên kim tiểu thư thoa một lớp phấn này căn bản không thể so sánh bằng một góc người trong tranh, gặp nữ tử tuyệt sắc như thế, chúng nữ đã sớm không có dũng khí ngẩng mặt gặp người, người trong tranh khiến cho các nàng đả kích thật không nhỏ.
Mà Vân Thiển cũng không biết đám quan thần tiểu thư vì một bức họa của chính mình mà cảm thấy xấu hổ, nàng chính là thoải mái mà phát mà thôi, bình thường khi không có cái gì hay để trầm mê, duy độc tranh này nhưng thật ra luyện được xuất thần nhập hóa .
Nói thật ra, ngay cả chính mình cũng không thể tin được mình ở tình huống không có thuốc màu hiện đại, còn có thể vẽ ra bức tranh của bản thân ở kiếp trước.
Tranh này vừa mới hoàn tất, trong Nhã Các đã là một mảnh hoàng hôn mờ nhạt, dần dần có thị nữ đốt lên đèn đuốc, trong phòng sáng lên không ít!
Trên đài, giấy và bút mực được dọn dẹp, một lần nữa thay bằng một đám vũ cơ dưới đêm đến giúp chúng nam nữ trợ hứng nâng cốc góp vui!
Dưới ánh đèn, bức họa mỹ nhân treo tại lầu hai đặc biệt dễ thấy, lại tương đối thích hợp với cách treo như vậy, tựa như cái vị trí kia chính là dùng để cho nó .
“Nữ tử này, là thiên kim nhà nào? Bổn vương làm sao chưa bao giờ gặp qua?” Khẽ nâng hàn mâu, Cô Độc Hồng hỏi ra vấn đề ai cũng muốn hỏi. Mấy người đứng ở lầu hai không hẹn mà cùng đem ánh mắt đặt ở trên cái thiếu niên đang nâng mắt cười nhẹ, dưới ánh đèn, da thịt mịn màng kia phiếm lên ánh sáng màu hoàng kim!
Vân Thiển cười rạng rỡ, vô cùng thần bí, cũng không có đi nhìn biểu tình của bọn hắn về phía mình, “Nàng a! Là một cái người đã trải qua một cuộc sống người không giống người, quỷ không ra quỷ…” Phảng phất chính mình đang cảm thụ cuộc sống trước của chính mình.
Cảm giác được cái thiếu niên như thần tiên kia ngập tràn cảm giác ưu thương, mấy người thức thời không có xen vào.
Khuôn mặt tà tứ tuấn tú của Cô Độc Úy hơi hơi nghiêng qua một bên nhìn nhìn, khi đôi con ngươi tà ác đảo qua thân mình gầy yếu kia, trong mắt lóe lên một chút đau lòng.
Thấy trên mặt Vân Thiển lộ vẻ thương cảm, người ban đầu đặt ra câu hỏi Cô Độc Hồng có loại xúc động muốn tát mình một cái, nhưng hỏi chính là hỏi, cặp mắt lạnh kia nhìn thẳng vào Vân Thiển đang hơi ngẩng đầu.
Đứng ở một bên, Tây Lâu Mạch nhịn không được lại đặt tầm mắt về phía nữ tử trong tranh, mặc hương độc nhất tựa như phát ra từ trên người hắc y nữ tử kia, thấm vào gan phổi! Nữ tử, ngay cả hắn cũng bị hấp dẫn thật sâu.
Chỉ đối mặt với bức họa, khí chất hàn băng kia rất thật như đâm vào trái tim, Tây Lâu Mạch đoán rằng, đây hẳn là một kỳ nữ tử hiếm có có một không hai!
Nhưng kế tiếp, Vân Thiển nói một câu làm cho bọn họ kinh ngạc , “Nhưng là, cuối cùng nàng vẫn là tiêu thất…” Mang theo buông lỏng hết thảy thư sướng, lúm đồng tiền như trước hiện ra một chút, tựa hồ cái người vừa mới tràn đầy sầu não không phải là nàng.
Nghe cái đáp án ngoài ý muốn như thế, mọi người đều mang theo ngũ vị, tuy rằng không biết rõ nàng tiêu thất theo như lời nói là đại biểu cho là rời đi nhân thế, hay là biến mất ở trước mắt, nhưng nữ tử trong tranh này thật sự không tồn tại trong cuộc sống bọn họ.
“Lô Quốc thái tử, Hồng vương gia thỉnh!” Thiếu niên vẫn như xuân phong thổi qua mặt, thỉnh hai vị nhân vật trọng yếu vào nhã gian, mà Cô Độc Úy bên kia, nàng chỉ cho một cái ý cười an tâm.
Hai người thần sắc khác nhau, cũng không có thái độ nhăn nhó vào nhã gian lầu hai.
Vân Thiển đợi mấy người ngồi xuống, quay đầu phân phó vài câu với Doanh Doanh vẫn đứng bên.
Trong suốt được ý bảo của Vân Thiển, lập tức khôi phục một mặt nữ cường nhân của nàng, hướng phía dưới một đường phân phó xuống, phô trương lớn hết sức.
Người ở trên dưới lầu cũng liên tiếp nhìn về phía lầu hai nhã gian, mắt lại đảo qua kia bức tranh mỹ nhân treo cao cao tường cao, sau đó lại đem ánh mắt dời đến trên người thiếu niên công tử vẫn ôn nhã mà cười kia, cư nhiên đã quên trong Nhã Các còn có thái tử hai nước cùng Vương gia đang ở!
Chủ đề mẫn cảm như vậy, đặt trên người nàng, như thế nào cũng vô pháp làm người ta tâm bình khí tĩnh nhận lấy, chủ đề này phỏng chừng là muốn ồn ào một thời gian tài mới có thể ngừng lại.
(xem như là scandal với tin vịt)
“Thiển nhi, đứng lâu cũng mệt mỏi, lại đây!” Trong lúc những người kia đang ngẩn ra, cái nam nhân không ngừng cười tà kêu lên thanh âm ôn nhu nhất của hắn, tay trái thon dài theo thói quen chỉ chỉ chỗ trống giữ lại bên trái.
Không khí ban đầu có chút quái dị trong chốc lát trở nên có chút ái muội không rõ, mang theo dòng điện khác thường tới lui trong không khí.
Cô Độc Hồng đang dựa lưng vào ghế lớn theo bản năng xiết chặt ly trà trong tay, uống một hơi cạn sạch, hàn đàm khí trong mắt hướng về phía hai người.
Người của Lô Quốc thái tử Tây Lâu Mạch bên này, dường như là có chút quái dị nhìn chằm chằm vẻ mặt cười tà tự nhiên của Cô Độc Úy, trái tim thiếu chút nữa không chịu nổi sự kỳ lạ như vậy của Cô Độc Úy.
Thiển nhi?
Này hắn cũng kêu ra được!
Còn dùng thanh âm ôn nhu thuần thục như thế, không coi ai ra gì kêu lên xưng hô thân mật của tiểu tình lữ mới có.
Thánh Triều thái tử thật sự giống như lời đồn, vì này thiên hạ đệ nhất mỹ nhân làm đoạn tụ?