Bạn đang đọc Đế Vương Sủng Sát Vương – Chương 9: Sính Lễ
Author: Tiểu Lãnh Lãnh
Ánh dương vừa ló rạng nơi chân trời, vạn vật vẫn còn chìm trong mộng đẹp.
Không khí buổi sớm tháng mười thực trong trẻo mang theo một hồi se lạnh, thanh khiết khiến người ta cảm thấy khoan khoái.
– Tỷ tỷ, mau dậy.
Còn phải thay y phục tới thỉnh an Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nữa.- Sáng nào cũng vậy, Băng Y phải tận lực hò hét, lôi lôi kéo kéo, chật vật mãi mới đánh thức được con sâu lười trên giường kia.
– Ngươi a, cho tỷ ngủ thêm một chút thôi.- Người trên giường ra sức giành lại chăn, quấn chặt quanh người như bánh giò, lăn qua lăn lại, phá huỷ hết hình tượng âm trầm băng lãnh ngày thường.
Không phải Lãnh Nguyệt không dậy, kì thực nàng đã thức dậy từ giờ dần*, đó là thói quen từ kiếp trước.
Giấc ngủ của nàng thường không sâu, rất dễ tỉnh.
Nhưng do chẳng muốn tiếp chuyện cùng Hoàng hậu, phi tần cùng các hoàng tử công chúa khác thôi.
*: bắt đầu tính từ 0h là giờ tý, cứ hai tiếng là một giờ, ” giờ dần” ở đây là 6h sáng; nửa canh giờ =một tiếng, một khắc=15 phút
Diệp Hoàng hậu năm nay mới ba mươi lăm tuổi, là một nữ nhân xinh đẹp.
Dường như thời gian không để lại dấu vết trên gương mặt người phụ nữ này.
Tuy nhiên ẩn dưới lớp mặt nạ thân thiện hoà ái kia là một kẻ có tâm cơ sâu thẳm, làm nàng lười phải đoán xem bà ta đang âm mưu chuyện gì.
Gần một năm qua tránh được lúc nào thì tránh, còn buộc phải gặp mặt thì Lãnh Nguyệt cũng chẳng rảnh rỗi bồi nàng ta nói chuyện phiếm, cũng chẳng thèm thỉnh an mà lập tức chọn đường vòng mà đi.
Hoàng hậu nàng đã không thèm nể mặt thì chúng phi cùng các hoàng tử công chúa khác nàng cũng chẳng để vào mắt, miễn cho người tới gây sự.
Băng Y thấy nàng lăn tận vào góc tường nên đành bất lực.
Người không thể đắc tội là hoàng hậu cũng đã đắc tội rồi, còn sợ gì nữa.
Thôi để tỷ tỷ ngủ thêm đi.
Giờ thìn ba khắc.
– Cửu công chúa, thánh chỉ tới.- Tiếng the thé của tâm phúc Hoàng công công bên cạnh hoàng thượng cất lên từ đằng xa, vang vọng khắp Nguyệt Cung.
Băng Y hơi biến sắc, vội vã tiến vào phòng, kéo chăn ra.
– Tỷ tỷ, mau dậy, thánh chỉ tới kìa.
Trái với vẻ mặt lo lắng của muội muội tốt, Lãnh Nguyệt vẫn chậm rãi, thong thả ngồi dậy, thuận tay với lấy áo choàng tuỳ ý khoác lên lại đem cả bộ mặt còn đang ngái ngủ ra tiếp chỉ.
Khi Lãnh Nguyệt ta tới cửa, toàn bộ cung nhân trong Nguyệt Cung đã quỳ sẵn bên ngoài, Hoàng công công trên nét mặt đã có chút không kiên nhẫn.
Nhưng Hoàng thượng muốn gả vị này sang Phượng Thiên xa xôi, tránh cho các công chúa khác chịu khổ nên đặc biệt căn dặn hắn phải cung kính với nàng.
Nghĩ tới Hoàng thượng, Hoàng công công tận lực thu lại vẻ mặt khó chịu, cười cười, hướng Lãnh Nguyệt hành lễ.
– Cửu công chúa cát tường.
Xin người quỳ xuống lãnh chỉ.
Vẻ khó chịu của công công khi nãy bị Lãnh Nguyệt thu cả vào trong mắt nhưng nàng cũng không nói gì.
Nàng vén gọn vạt váy sang một bên, tao nhã quỳ một gối xuống.
Công công có chút ngạc nhiên, bất quá không tỏ thái độ, tiếp tục tuyên chỉ.
– Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết.
Một năm thời hạn sắp hết, sính lễ Phương Thiên Quốc cũng đã đem tới.
Nay trẫm đồng ý gả Cửu công chúa Lãnh Nguyệt cho Hoàng đế Phượng Thiên.
Chọn ngày lành chiếu cáo thiên hạ, nửa tháng sau lập tức khởi hành qua Phượng Thiên.
Khâm thử.
– Thần tạ chủ long ân.- Lãnh Nguyệt nâng đôi tay bạch ngọc tiếp nhận thánh chỉ.
Lời thoại cũ rích đến mức nàng đã học thuông lòng trên mấy bộ phim truyền hình ở kiếp trước, nhưng “sính lễ” là hai từ duy nhất nàng chú tâm lúc này.
– Nô tài chúc mừng công chúa.
Người tới, mang sính lễ vào.
Nô tài xin phép quay về phục mệnh.- Đem hòm to hòm nhỏ chất đầy kho Nguyệt Cung, Hoàng công công lập tức cáo lui.
Lãnh Nguyệt phất tay đồng ý, Băng Y nhanh nhẹn đưa cho Hoàng công công một chiếc túi gấm khá nặng làm hắn cười tít mắt, bao nhiêu khó chịu lúc đầu biến mất không còn một mảnh.
Sát Vương nàng có một điểm yếu là yêu tiền hơn mạng.
Cứ nhắc đến tiền là hình tượng cũng không cần, trở nên điên cuồng hơn bất cứ ai.
Ngày thường ngoài những việc cần làm thì thú vui không bao giờ chán của Lãnh Nguyệt là đếm tiền.
Mỗi buổi tối cuối tháng, Đông Mai luôn đem theo sổ sách, cùng một vài thuộc hạ đem ngân phiếu qua.
Nàng phải kiểm tra xong, sau đó mới yên tâm ngủ được.
Nam Cung Tuyệt lần này quả thực ra tay đủ mạnh.
Nhìn số lượng rương đồ ở đây thôi, chưa cần xem bên trong đã làm người khác thực mở rộng tầm mắt rồi.
Băng Y phân phó hạ nhân đi làm việc, giờ trong phòng chỉ còn hai người, nàng cũng không khách khí mở từ rương một, trợn mắt trầm trồ.
– Oa tỷ tỷ, sính lễ thực khủng bố nha! Giá y làm bằng lụa thượng đẳng từ Đông Phường nổi tiếng nhất Ngũ quốc, từng đường chỉ đều dùng tơ vàng để thêu; Nam Hải trân châu hai rương; trâm phượng, trang sức của Bảo Châu Các 15 bộ; hai cây san hô đỏ quý hiếm; hồng ngọc, lục ngọc, lam ngọc,…mỗi loại một rương; y phục thường 25 hòm cũng từ Đông Phường…!Cả đây, đây, và đây nữa…!Tất cả đều là sính lễ của tỷ đó.
Xem ra phu quân tương lai rất coi trọng tỷ nha.
Thực là hào phóng quá đi.
– Muội mau kiểm kê rồi phân phó người đem vào kho cất đi.
Xong xuôi thì tới phòng ta.- Lãnh Nguyệt phất tay áo, tiêu sái bước vào phòng, khoé môi câu dẫn ý cười.
Mặc dù sính lễ nhiều, nhưng trước khi thành thân phải tận dụng cơ hội đi chơi đã chứ.
Tuy nàng thường xuất cung nhưng Băng Y thì chưa có đi nha!
Ngày trước nội lực nàng tiến bộ kinh người nhưng khinh công thì chưa ổn định, không dám mang Băng Y theo cùng đành uỷ khuất nàng.
Giờ ngẫm lại, phải hảo hảo bồi thường cho nàng mới được.
Sính lễ? Liên hôn? Phu quân? Để sau đi!