Bạn đang đọc Đế Vương Sủng Sát Vương – Chương 68: -69
Author: Tiểu Lãnh Lãnh
Chap 68: Mặt dày chiếm giường (1)
Sau khi xử phạt hoàng hậu, đại hoàng tử và Diệp Đổng, Lãnh Đế cho dặn dò vài ba câu đối với các nhi tử rồi mệt mỏi phất tay cho lui.
Mọi người cũng như được đại xá.
Người ta bảo gần vua như gần cọp, có trời mới biết họ chờ đợi cái phất tay này lâu như thế nào.
Lãnh Nguyệt từ Đăng Điện về thẳng Nguyệt Cung.
Quả thực nàng rất lo lắng cho Băng Y nên trước khi trở về tẩm phòng còn cố ý đi ngang qua phòng ngủ của nàng ấy.
Thấy đèn trong phòng Băng Y thắp sáng, Lãnh Nguyệt mới yên tâm rời khỏi.
Giằng co cả một ngày trời, thân thể đã sớm mệt mỏi.
Lúc này ngoài chiếc giường êm ái, nàng chẳng còn nghĩ gì tới thứ khác nữa.
Bất quá từ sáng vật lộn tới giờ, người đã sớm bụi bẩn, Lãnh Nguyệt liền lệnh cho cung nữ trở về trước, chuẩn bị nước nóng để ngâm người, thay y phục.
Bước tới thứ gian, bồn nước đã sẵn sàng.
Không để lại cung nhân nào.
Dù xuyên qua thời gian đã lâu, nhưng nàng vẫn không quen tắm mà có người hầu hạ.
Lãnh Nguyệt tự mình trút bỏ y phục, chỉ còn để lại nội y trắng, ngồi xuống mộc bồn rắc đầy cánh hồng.
Quả nhiên người khác khác đều không dụng tâm bằng Băng Y.
Lãnh Nguyệt trước giờ tắm không thích rắc cánh hoa trong nước, chỉ muốn cho một chút tinh dầu thơm để tinh thần thư giãn mà thôi.
Nhưng hôm nay mệt quá, nàng cũng không so đo, thuận thế mà ngâm mình.
Đôi thuỷ mâu khép hờ thư thái.
Cánh hoa hồng phản chiếu làn da mịn màng láng bóng.
Một vài sợi tóc ướt dán vào gương mặt thanh lệ, quyến rũ khôn cùng, yêu mị vô song.
Nước nóng bốc hơi nghi ngút, bao lấy nữ nhân trong màn sương mỏng.
Thân ảnh như ẩn như hiện sau tấm bình phong.
Chừng hai khắc, nước nguội dần, nhưng dường như Lãnh Nguyệt cũng ngủ thiếp đi mất, không có dấu hiệu sắp tỉnh.
Một thân ảnh bước qua tấm bình phong, nhìn thấy Cửu công chúa mệt đến độ ngủ luôn trong bồn nước thì khẽ thở dài.
Ánh nến dịu dàng chiếu lên gương mặt nam nhân, tuấn mĩ tuyệt luân, tựa như là người bước ra từ trong tranh vậy.
Áo bào đỏ rực như lửa nhẹ nhàng theo từng bước chân hắn.
Nam Cung Tuyệt đem theo áo khoác ngoài treo trên bình phong, bước tới cạnh bồn nước, hơi khom người bế nữ nhân đang say giấc nồng vào lòng, tiện tay choàng áo khoác, che đi nội y dán sát vào người nàng, chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn.
Một góc tay áo hắn vì bế nàng mà nhúng xuống mộc bồn, ướt đẫm cũng không làm hắn bận tâm.
(Au: A Tuyệt, đêm tay ta sẽ biến chàng thành Liễu Hạ Huệ ~~ )
Cẩn thận thay ra y phục ướt, lại khẽ khàng đặt Lãnh Nguyệt lên giường lớn, Nam Cung Tuyệt liền đi tìm chiếc khăn khác, lau khô tóc cho nữ nhân.
Chỉ muốn nàng ấy lúc nào cũng không phòng bị với mình như thế.
Đó là ý nghĩ duy nhất của Nam Cung Tuyệt lúc này.
Nam Cung Tuyệt không thắp nến trong tẩm phòng mà chỉ mở hé cửa sổ.
Vừa hay hôm nay là ngày trăng tròn.
Ánh trăng nhu hoà đậu lên người Lãnh Nguyệt khiến nàng như nàng tiên tử mải chơi, mệt mỏi mà ngủ quên nơi nhân thế.
Hắn vừa lau tóc, vừa ngắm nhìn gương mặt say ngủ của người hắn yêu nhất.
Thật ra, có thể làm khô tóc nhanh chóng bằng nội lực, nhưng Nam Cung Tuyệt lại không muốn thế, hắn muốn chậm rãi thưởng thức thời gian bên Lãnh Nguyệt.
Tóc đã khô, Nam Cung Tuyệt lưu luyến trở mình cất khăn đi.
Sau đó cởi ngoại bào, cũng chỉ để lại mỗi nội y trắng, leo lên giường, ôm mĩ nhân tiến vào mộng đẹp.
Lãnh Nguyệt theo bản năng, tìm đến hơi ấm liền cứ thế tìm một vị trí thoải mái, ôm lấy lò than sưởi bên mình, sau mới mỉm cười tiếp tục dệt mộng.
Tóc mai chạm vào nhau, lưu luyến không rời.
Trăng sáng soi vào phòng, chiếu lên người đôi bích nhân.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua khiến màn lụa lay động, khung cảnh đẹp như thơ như hoạ.
———-Đôi lời Au———-
Chap này ta viết ngắn để kịp tặng các nàng Valentine nhé.
Chap sau ta bù dài hơn a ~~
Chúc các nàng ai có gấu thì hạnh phúc, ai không gấu thì ráng đợi.
Nàng nào có gấu ôm gấu, ta không có gấu ta đào hố cho các nàng, mà nàng nào không gấu như ta thì nhảy hố cho ta vui a~~
Tặng các nàng tí xôi thịt nhẹ nhá :3
Valentine vui vẻ! ????????????
Chap 69: Mặt dày chiếm giường (2)
Ánh nắng dịu dàng chiếu vào khung cửa sổ, hắt lên giường êm.
Cửu công chúa cũng dần tỉnh giấc.
Lãnh Nguyệt vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, lười biếng cựa mình, nhưng lại phát hiện ra có thứ gì đó chặn ngang ngực.
Nàng nhíu mày.
Nặng quá!
Thuỷ mâu màu trời hé mở, còn phủ một lớp sương mờ, khung cảnh cũng dần rõ ràng.
Thứ đang đè lên ngực nàng, là một cánh tay.
Lãnh Nguyệt thấy không phải là vật gây nguy hiểm, lại nhắm mắt.
Bỗng bản thân cảm thấy có gì đó không đúng.
1s…2s…3s…!
Mắt hạnh bỗng trừng lớn, quay phắt sang bên cạnh, cơn buồn ngủ trong phút chốc bị đá bay một nửa, lúc này Lãnh Nguyệt mới nhìn rõ gã chủ nhân vô lại của cánh tay đang đặt trên người.
Gương mặt yêu nghiệt của nam nhân phóng đại trước mặt.
Mày kiếm anh khí, sống mũi cao, bạc môi mỏng khẽ mím.
Tóc đen ba ngàn tuỳ tiện xoã xuống vai, một vài sợi còn phủ lên cả người nàng.
Ánh nắng dịu dàng chiếu vào thân ảnh làm Nam Cung Tuyệt càng thêm tuấn mĩ bức người.
Đẹp đến mức khiến lòng người ngạt thở.
Lãnh Nguyệt híp híp mắt, chân ngọc giơ lên:
– Ngươi còn dám ngủ?
Bịch! Hự!
Mà Lãnh Nguyệt sau khi giải thoát cánh tay chặn ngang người thì vội vàng lật chăn kiểm tra.
Tóc dài đã khô, y phục ướt cũng thay rồi nhưng không có dấu hiệu xộc xệch, người không thấy đau nhức hay có dấu vết lạ.
Nàng thầm cảm thấy may mắn.
Nếu hôm qua Nam Cung Tuyệt làm gì đó, chắc chắn nàng sẽ hận hắn đến cuối đời.
Nam Cung Tuyệt khẽ rên lên một tiếng, cả người thành công lăn một vòng, rơi thẳng xuống đất.
Phượng mâu mờ mịt, áo quần xộc xệch lại mang chút lười biếng mị hoặc.
Nam Cung Tuyệt quả nhiên yêu nghiệt hại nước hại dân.
Khi ngủ hắn thu liễm khí tức quân vương nhưng lộ ra nét nhàn tản hoặc chúng, phượng mâu vừa mở lại yêu mị kinh tâm.
– Nguyệt Nhi, nàng đây là muốn mưu sát phu quân sao? Đau chết ta rồi.- Hắn nhìn nàng kiểm tra cơ thể liền cố gắng giấu đi ý cười nơi đáy mắt, khẽ nhăn mày, bắt đầu làm nũng.
Cửu công chúa rùng mình.
Tại sao nam nhân làm nũng khiến người ta chán ghét, nhưng nam nhân xinh đẹp thì lại không a? Haizzz, ông trời quả thực thiên vị bông hoa đào nát này mà.
Không có ý đỡ người lên giường, Lãnh Nguyệt lườm Nam Cung Tuyệt:
– Tại sao ngươi nằm trên giường của ta?
– Hôm qua nàng nói nếu ta tìm được cung nữ Băng Y, đem trở về Nguyệt Cung an toàn cho nàng, vậy thì có thể ngủ tại Nguyệt Cung mà.
Một lời đã định, cớ sao nàng lại muốn nuốt lời?
– Ta nói cho phép ngươi tá túc ở Nguyệt Cung, nhưng Nguyệt Cung có nhiều điện như thế, ngươi tuỳ tiện chọn một cái cũng không nên đồng sàng cộng chẩm* với ta chứ.
*: Chung giường chung gối.
Cái này nhiều nàng biết rồi nhưng Lãnh vẫn giải thích nhé.
– Những điện khác nào so được với tẩm điện của nàng? Không chút sinh khí, lạnh lẽo bụi bặm phát khiếp.
Nàng muốn ta ở thế nào? Với lại nàng cũng đâu cấm ta ở lại tẩm đuện của nàng?- Nam Cung Tuyệt bĩu môi, dứng dậy phủi sạch y phục, lại cười xảo quyệt.- Hơn nữa nàng ngủ quên luôn trong mộc bồn, là ta bế nàng vào giường, y phục ướt ta cũng thay giúp nàng.
Cái gì nên nhìn hay không nên nhìn thì đã nhìn hết, vẫn đều không có làm gì, chỉ là ôm nàng ngủ một đêm thôi mà.
– Ngươi…- Lãnh Nguyệt nghe Nam Cung Tuyệt thản nhiên vô lại, thoáng chốc đỏ mặt, thẹn quá hoá giận, trực tiếp xuất chưởng đánh tới.
Sống qua hai kiếp người, không ăn thịt heo cũng nhìn thấy heo chạy, nhưng nàng trước giờ chưa từng chuẩn bị cho vấn đề này.
Càng không ngờ sẽ có ngày mình không phòng bị liền bị người nhìn hết.
Dù là người của mấy ngàn năm sau xuyên về quá khứ, cách nghĩ thoáng hơn cũng không khỏi có chút ngại ngùng.
Nam Cung Tuyệt khẽ cười, chưởng phong đánh tới đều không cuống, nhẹ nhàng hoá giải, cũng không so chiêu mà chỉ tránh tránh né né.
Lãnh Nguyệt thấy đánh không trúng, ra tay càng lúc càng nhanh, tung chưởng càng xảo quyệt.
Trong chốc lát đã đánh ra được hơn trăm chiêu.
Bất quá, Nam Cung Tuyệt vẫn cứ thế ung dung, ngươi đuổi ta chạy, ngươi đánh ta né, cứ thế chạy quanh phòng.
Thật khiến người ta tức mình mà.
( Haizzz, thế mà chưa vỡ hết đồ! Phục hai anh chị thật :3 )
Mải đuổi theo tên vô lại một vòng, Lãnh Nguyệt không chú ý từ lúc nào đã đánh lên đến giường ngủ rồi.
Bỗng ngón chân mắc vào tấm màn che, nàng liền mất đà, trượt một cái.
Cuống cuồng thu hồi chưởng phong, nhưng vẫn không kịp, Lãnh Nguyệt nhắm chặt mắt, chuẩn bị tinh thần cho cú ngã.
Nhưng Nam Cung Tuyệt nhanh tay lẹ mắt, một phát túm được eo nữ nhân, cả hai cùng ngã xuống giường êm.
Rầm! Hự!
Người thì đỡ được, nhưng cả tấm mành cùng giá đỡ bằng gỗ liền sập xuống.
Nam Cung Tuyệt nhanh như cắt, lật người, che chắn cho nữ nhân trong ngực, một khắc đó liền thấy ánh mắt bàng hoàng của nàng.
Thanh gỗ nặng đập xuống, chặn ngang lưng, nhưng hắn vẫn một mực chống đỡ, để ra một khoảng trống, tránh không đè lên nàng.
Lãnh Nguyệt, ta nhất định sẽ thu phục được nàng!
Đó là ý nghĩ cuối cùng, trước khi hắn hoàn toàn mất đi ý thức.
Xác định Lãnh Nguyệt không có việc gì, hắn khẽ cười, thở phào nhẹ nhõm.
Gánh nặng tâm lí buông xuống, Nam Cung Tuyệt liền gục trên người Lãnh Nguyệt, cứ thế mà ngất đi.
(Au: Thật buồn mà! Hai lần lại gần Nguyệt tỷ, A Tuyệt đều trọng thương.
Cứ thế này, Lãnh Lãnh cũng không biết Tuyệt ca có ngỏm trước khi rước được tỷ ấy về không nữa? )