Đế Vương Sủng Sát Vương

Chương 34


Bạn đang đọc Đế Vương Sủng Sát Vương – Chương 34


Author: Tiểu Lãnh Lãnh
Chap 34: Cô nương thật có tố chất của lưu manh.
Lãnh Nguyệt không thích chờ đợi liền đi một vòng nhìn ngắm trang sức, tránh cho thời gian trôi qua lãng phí.

Ở Trân Bảo Các, trang sức có đủ các loại kiểu dáng với những chất liệu khác nhau, có loại là một chiếc, loại bán một đôi, có loại lại bán theo bộ.

Từ vòng cổ, hoa tai đến nhẫn, lắc tay, trâm hoa,…đều được phân loại theo chất liệu, đặt trước từng vật là giá tiền của chúng.

Ngăn nắp, gọn gàng đâu ra đó, khiến Lãnh Nguyệt càng thêm hài lòng.
Ngón tay khẽ lướt trên mặt kính.

Băng Y đi theo nàng lâu như thế, hình như nàng cũng chưa tặng cho nàng ấy thứ gì cả.

Nghĩ vậy, Lãnh Nguyệt liền chăm chú tìm một món đồ thật đặc biệt.
Băng Y thường ngày trang phục đơn giản, lại không thích mang quá nhiều trâm cài, trang sức,…!Ánh mắt rơi xuống một khối ngọc bội dùng lam thạch đẽo thành đoá hoa lan xinh đẹp, nàng gọi trưởng quầy:
– Lấy ra cho ta xem khối ngọc bội kia.
– Khách quan, xin đợi một chút.- Lâm trưởng quầy nhanh nhẹn lấy khoá mở tủ kính, cẩn thận lấy ra ngọc bội.- Công tử đây thật tinh mắt.

Khối ngọc bội này dùng lam thạch thượng hạng chế tác, thủ công tinh xảo, đông ấm hạ mát, mang theo bên người sẽ tránh được tà khí xâm nhập.


Quả thực là một khối ngọc tốt.
Cầm khối ngọc trong lòng bàn tay, càng ngắm càng ưng ý.

Chắc chắn Băng Y sẽ thích món quà này.
– Phiền ngươi gói…
– Thần, ta thích khối ngọc bội kia.

Chàng tặng cho ta đi, được không?- Lãnh Nguyệt chưa kịp nói Lâm trưởng quầy gói lại miếng ngọc, một giọng nữ õng ẹo vang lên cắt ngang, cùng lúc đó, miếng ngọc trên tay cũng bị người lấy mất.
Lãnh Nguyệt lạnh lùng, đôi mày liễu xinh đẹp nhíu lại.

Người nào lại dám cướp đồ trong tay nàng? Thân ảnh tử y tiêu sái quay sang bên cạnh, đánh giá đối phương.
Người tới là một nam một nữ, bộ dáng ôm ôm ấp ấp tình tứ, không coi ai ra gì.

Lục y nữ nhân xinh đẹp sắc sảo, gương mặt nhỏ nhắn, làn da trắng không tì vết.

Cả người nàng dựa sát vào lồng ngực nam nhân, bàn tay vẫn còn cầm lan lam ngọc, dáng vẻ yêu thích không thôi.

Liếc qua nam nhân, Lãnh Nguyệt lại cảm thấy có chút quen thuộc.

Một thân hắc bào thêu từng đoá lưu vân bằng chỉ bạc tinh xảo, đai lưng có một viên huyết ngọc.

Chỉ một viên huyết ngọc đó thôi cũng đủ để biết người này chẳng phải nhân vật tầm thường.

Ngũ quan tuấn mĩ, mắt phượng hẹp dài, đuôi mắt trái còn có một nốt chu sa đỏ rực, càng làm cho hắn thêm thần bí câu hồn.
Ngẫm một chút, hình như là một trong số bốn người có thực lực nhất hôm thi võ ở Tuý Nhan Lâu.

Nếu nàng không lầm, người này chính là Bắc Cơ Thần.

Ngày đó hắn mặc một thân thanh y, khuôn mặt lạnh băng không chút cảm xúc.

Thì ra khối băng di động này cũng biết ở cùng nữ nhân.

Lãnh Nguyệt lúc đầu còn tưởng chẳng ai có thể cùng đại khối băng ở một chỗ, lại còn hoà hảo như vậy.


Ai da, anh hùng khó qua ải mĩ nhân.

Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được mà.
Nam nhân tay trái ôm lấy eo lục y nữ nhân, một bộ dáng lười biếng cất lời:
– Tất nhiên, nàng thích là được.

Trưởng quầy, tính tiền!
Sự việc diễn ra cũng quá nhanh, Lâm trưởng quầy vừa kịp phản ứng lại, lén nhìn sắc mặt Lãnh Nguyệt, thấy nàng cũng đang nhìn mình ý muốn chờ một lời giải thích, liền quay sang hai người kia:
– Quý khách, vị công tử này đã lấy trước miếng ngọc bội đó, hai vị có thể chọn một món đồ khác được không?
– Thần, ta chỉ muốn miếng ngọc này!- Liễu Như Mai nũng nịu lại càng dựa sát vào nam nhân.
Bắc Cơ Thần cũng không quản xem người muốn mua trước kia là ai, mắt phượng tà mị nhìn tiểu mĩ nhân trong ngực, nhưng ý cười cũng chưa đạt tới đáy mắt:
– Được! Bổn công tử trả giá gấp ba lần, trưởng quầy có bán cho ta không?
– Hình như có gì đó không đúng, phải không? Vị công tử đây, đồ là tại hạ cầm trước, ngươi cũng không hỏi qua xem ta có đồng ý nhường hay không sao?- Lãnh Nguyệt nhìn hai thân ảnh trước mắt, có chút không kiên nhẫn.
Lúc này, Bắc Cơ Thần mới nhìn qua phía Lãnh Nguyệt, trong giọng nói có chút ngạc nhiên:
– Lưu Ly công tử?
– Bắc Cơ công tử, hạnh ngộ!- Lãnh Nguyệt đáp lời, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, một bộ dáng thong dong.
Bắc Cơ Thần hơi nheo mắt, đánh giá nam nhân trước mắt.

Ngọc Lưu Ly vẫn như hôm đó, một thân tử y tiêu sái lạnh lùng.

Khác với Bắc Cơ Thần tà mị, Ngọc Lưu Ly là dạng nam nhân lãnh đạm, như trích tiên không ăn khói bụi nhân gian, nhìn qua có phần giống với tay họ Bạch-Bạch Hoạ.
Theo quan sát của Bắc Cơ Thần, Ngọc Lưu Ly này cũng là nhân vật khó chơi.


Chẳng phải thế thì tại sao sau khi kết thúc lần thi võ ở Tuý Nhan Lâu, không chỉ hắn mà tất cả các thế lực lớn đều muốn tra tin tức của người này lại đều không một chút manh mối?
Trong đầu đảo qua hàng trăm suy tính, Bắc Cơ Thần cũng đồng thời lên tiếng:
– Lưu Ly công tử, phải chăng huynh muốn mua miếng ngọc bội này?
– Đúng!- Hỏi thừa, đồ nàng cầm trong tay, đương nhiên nàng muốn.
Liễu Như Mai lườm Lãnh Nguyệt:
– Ngươi muốn mặc kệ ngươi.

Dù sao món đồ này ngươi cũng chưa trả tiền, bây giờ ta trả trước, vậy nó sẽ thành của ta rồi.

Ngươi là cái thá gì mà dám cùng ta tranh?
Bắc Cơ Thần khẽ nhíu mi, khó chịu.

Lúc định cất lời, Lãnh Nguyệt đã nhanh trước một bước, giọng nói lạnh nhạt mang theo ý châm chọc không chút che giấu:
– Cô nương, ngươi cướp đồ trên tay bổn công tử mà vẫn nghĩ mình có lí sao? Có tiền thì thế nào? Có quyền thì lại thế nào? Những thứ đó có phải chân chính là của cô không hay là của Bắc Cơ công tử đây? Bổn công tử mới không sợ cô.

Chỉ biết dựa vào nam nhân chống lưng, chẳng làm được chuyện gì tốt đẹp, lại còn hung hăng như thế.

Cô nương thật có tố chất của lưu manh đó nha!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.